Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1: Cuộc sống đầy cảm xúc phức tạp của Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

..//..

Sống gió qua đi, ngày lành sẽ tới.

Từ sau khi cả hai chính thức sống chung, Jungkook cảm thấy bản thân càng lúc càng nâng cấp lên một phiên bản tinh thần siêu phàm mới.

Cái người không có chút kiến thức thường thức xã hội nào đó là vầng quang chói lóa trong ngành khảo cổ, nhưng với vai trò là một người đàn ông của gia đình thì...

Haz, cảm xúc rất là lẫn lộn.

Jungkook sẽ không kể xấu với bạn bè là cậu luôn mang tâm trạng bị khủng bố mỗi khi trời về đêm, có chiếc bóng đen cứ lượn lờ quanh nhà. Đôi khi cậu bị dọa chết khiếp. Đừng nói cậu thần kinh yếu, ai đã từng bị giam trong bóng tối đầy xác ướp của Kim tự tháp thì sẽ thấu hiểu cảm giác sợ hãi những thứ di chuyển trong bóng đêm. Nhiều lần bị hù suýt đột tử, Jungkook cũng sẽ nổi nóng:

- Kim thượng, nói bao nhiêu lần với anh, khi trời tối là phải bật đèn!

Khi đó, người gây tội chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh:

- Xin lỗi, tôi quen rồi. Sau này sẽ chú ý.

Tuy nhiên, sau này vẫn chẳng thấy chú ý gì cả, vì Kim thượng đã sống như thế từ nhỏ đến lớn, khó mà khiến y thay đổi. Hơn nữa, trong ánh nhìn của y, ngày cũng như đêm, nên ý thức bật đèn hoàn toàn không có.

Sau thời gian, Jungkook đã luyện được thần thép rất tuyệt vời, cậu có thể phân biệt được bóng của Kim thượng trong đêm. Nhìn qua, cậu sẽ biết ngay đâu là Kim Taehyung, đâu là sự ám ảnh thảm kịch trong bóng tối của Kim tự tháp.

Tự Jungkook cũng thấy mình thật siêu phàm.

.

.

Jungkook sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, nên cậu rất tiết kiệm. Mọi việc chi tiêu trong gia đình Taehyung đều giao cho cậu, thẻ ngân hàng thu nhập từ Onuris của y cũng giao cho cậu giữ. Tuy rất dư dả, nhưng máu nghèo đã thấm nhuần vào xương cốt, Jungkook không bỏ được.

Một buổi chiều nọ, Kim thượng từ Onuris trở về, nhìn thấy Jungkook đang lọ mọ giữa bếp, xung quanh là ngổn ngang rau củ. Có cái héo úa, có cái bầm dập, có cái thậm chí còn biến màu.

Kim thượng hỏi cậu đang làm gì, Jungkook vẫn không ngẩng đầu lên, lu bu chọn chọn, bỏ bỏ, nói:

- Em không nhớ đã mua những thứ này, để quên trong tủ lạnh bấy lâu nay. Thôi cố nhặt lại những gì còn ăn được, bỏ uổng.

Kim thượng nhìn cọng lá cành cây lắc nhắc trong tay Jungkook, nhướn mày:

- Mấy thứ này đắt lắm sao?

Cải xà lách, rau mùi, còn có khoai lang... Kim thượng thậm chí còn chẳng biết tên của chúng chứ nói gì đến giá cả.

Trong lòng Jungkook lột bột vài tiếng, ôi chà, Kim thượng nhà giàu đã tóm tận mắt cậu dùng nguyên liệu héo úa nấu cơm cho y ăn, có khi nào nổi giận và răng dạy cậu về an toàn vệ sinh thực phẩm, bảo vệ sức khỏe, ngăn ngừa ung thư linh tinh.

Mà khoan đã, chắc gì Kim thượng biết đến mấy chữ "an toàn vệ sinh thực phẩm" có nghĩa là gì.

Nghĩ vậy, Jungkook mạnh miệng đáp:

- Cũng... không đắt, nhưng ăn vẫn được. Nay bận mấy thủ tục xin mở quán, nên không có đi chợ.

Kim thượng thật sự rất tin tưởng Jungkook, cậu nói sao nghe vậy. Y cúi xuống, cầm mớ xà lách héo úa kia lên, chỉ thấy y lắc vài cái, mớ rau tàn tạ từ từ chuyển biến xanh tươi, căng tràn sức sống.

- Như vậy là được đúng không? - Người nào đó rất tự nhiên hỏi.

Hai mắt Jungkook mở trừng nhìn mớ xà lách tươi tốt trong tay ai kia, miệng há ra chẳng khép được. Rất lâu cậu mới cứng nhắc đáp:

- À... đ-được...

Kim thượng rất nhanh hồi sinh cho tất cả rau củ xung quanh Jungkook, rồi thong thả đi thay trang phục, tắm rửa.

Jungkook vẫn ngồi hóa đá bên cạnh tủ lạnh. Tự hỏi, cậu rất mạnh miệng tiêu thụ sạch mớ rau củ héo úa lụm nhặt được, còn mấy loại xanh tốt này mới đúng là thực phẩm có nguồn gốc... không rõ ràng.

Sống với thần tiên cũng rất là áp lực.

.

.

Taehyung vẫn rất không thích việc Jungkook cho Kkanji ăn trước mỗi bữa cơm của hai người.

Cũng như việc Kim thượng không bao giờ chịu bật đèn khi trời tối, Jungkook chẳng bỏ được thói quen vừa nấu ăn xong là gọi Kkanji đến, chuẩn bị đồ ăn cho nó, rồi mới bắt đầu dọn món lên bàn.

Cái người nào đó mỗi khi ngồi vào bàn chờ cơm, thấy cảnh này đều vô cùng chướng mắt.

- Em không thể ăn cơm trước rồi mới cho nó ăn à? - Người ấy phàn nàn đầy mùi chua.

Jungkook gãi gãi đầu, thành thật nhận lỗi, nhưng lời thốt ra lại khá trùng khớp với lời hối lỗi của ai kia:

- Xin lỗi, em quen rồi. Sau này sẽ chú ý.

Kim thượng càng đen mặt, im lặng chẳng nói gì.

Cứ như thế, chẳng ai sửa được thói quen của mình, chọc cho người còn lại tức đến nổ khói.

Hôm nay, một nhóm bạn làm việc chung trong Viện khảo cổ phía Nam từ Cairo đến Alexandria thăm Jungkook.

Gặp lại đồng nghiệp cũ, Jungkook rất hoài niệm, cùng hẹn nhau ra quán, vừa ăn uống vừa trò chuyện vui đến quên cả trời đất. Kim thượng cũng biết Jungkook đi chơi với bạn, chỉ nói cứ chơi vui vẻ, y tự lo bữa cơm chiều được.

Lúc Jungkook trở về, Kim thượng đã có mặt ở nhà, vừa mới dọn đồ ăn đặt bên ngoài giao tới lên bàn. Y mua một suất cơm thịnh soạn, còn thêm trái cây tráng miệng và một hộp thịt xiên nướng thơm phức, món mà Jungkook yêu thích.

Jungkook dù đã cơm no rượu say, vẫn sà vào bàn, cầm xiên thịt ăn khí thế.

Có điều, hiếm khi mùi thịt nướng bay ngập trời mà Kkanji lại không ve vãn dưới chân xin một miếng, Jungkook liền xoay trái xoay phải tìm cục cưng của mình. Lúc này mới phát hiện con mèo mập đang ngấu nghiến thức ăn của nó trong góc phòng.

Jungkook vừa về, vậy ai là người cho nó ăn?

Tất nhiên là Kim thượng. Nhưng mà, Kkanji đã ăn nửa bát, còn Kim thượng bây giờ mới bắt đầu động đũa. Có nghĩa, y đã cho nó ăn trước khi y ăn.

Sao Kim thượng lại bắt chước Jungkook làm chuyện chướng mắt vậy nhỉ? Hay bởi ai đó sợ người yêu xót con mèo nên không muốn ăn cơm khi con mèo đang đói? Dù Kim thượng không thích điều đó, nhưng khi Jungkook không có ở nhà, y vẫn vì Jungkook mà chăm con mèo như cách cậu vẫn làm.

Jungkook nghĩ nghĩ, nhìn nhìn Kkanji, rồi nhìn nhìn Taehyung, cậu làm bộ không phát hiện ra chuyện gì, vẫn tập trung ăn thịt nướng.

A, món thịt nướng hôm nay ngon đến lạ. Cũng ngọt đến bất thường.

.

.

Một ngày kia, Jungkook phát hiện có một ngăn tủ trong phòng ngủ cậu không mở được.

Cậu và Taehyung sống chung, cả mật khẩu điện thoại còn không giấu, thì không có gì của nhau là không được biết cả. Thế mà ngăn tủ này cậu lại không có chìa khóa.

Jungkook khá là buồn bực, cả ngày đều không cho Taehyung gương mặt vui vẻ, buổi sáng cũng viện đủ lý do không chịu hôn hôn như thường lệ.

Cuối cùng Kim thượng không biết nhìn cảm xúc của người khác cũng nhận ra em người yêu của mình bất thường, suốt ngày cứ hậm hực.

Y hỏi:

- Hôm nay em không vui à?

Jungkook ngồi trong phòng khách tạp chí, không ngẩng đầu lên, qua loa đáp:

- Bình thường.

Kim thượng thật thà ngay thẳng không biết nói dối, nên càng chẳng hiểu thế nào là nói lẫy, y thật sự tin Jungkook không có việc gì, thế là thản nhiên đi tắm rửa.

Jungkook cũng thấy bản thân tự làm khổ chính mình, thảy phạch tờ tạp chí xuống bàn, đi về phòng.

Vào phòng, nhìn ngăn tủ kia, càng buồn bực hơn.

Cậu tiến lại gần, nhìn ngó xung quanh, cảm giác bên trong có hơi nóng, còn có dây điện kéo ra ngoài cắm vào ổ. Chứng tỏ bên trong có thiết bị cần dùng điện. Là cái gì thế nhỉ?

Thấy Taehyung tắm xong, lau tóc bước vào, Jungkook nói:

- Cái remote TV đâu rồi ta, tìm hoài không thấy.

Xong, cậu lục lọi khắp phòng, cả ra giường cũng hất tung lên.

Taehyung ngây thơ, nhiệt tình tìm đủ chỗ cùng Jungkook.

Đến ngăn tủ kia, Jungkook kêu lên:

- Sao tủ này mở không được thế?

Taehyung liền nói:

- Không có trong đó đâu.

- Sao anh biết chắc không có?

- Tủ đó vẫn khóa trước giờ.

- Sao lại khóa?

Kim thượng liền im lặng.

Jungkook chỉ tìm lý do để khơi chuyện, một khi đã có được khí thế tra hỏi thì phải tiếp tục lấn tới:

- Trong này để cái gì mà phải khóa?

- À, vài thứ cần lưu giữ.

- Thứ gì thế?

- Cũng không thường dùng đâu.

- Vậy anh khóa làm gì?

- Thì khóa vậy thôi.

Kim thượng đối đáp vô cùng thản nhiên, chẳng có tí chột dạ nào. Nếu là đồ minh bạch thì sao không thẳng thắn cho Jungkook biết? Còn úp úp mở mở, Jungkook rất ra dáng bắt gian tại trận, yêu cầu:

- Chìa khóa đâu, em muốn xem.

Taehyung đâm chiêu nghĩ ngợi, rất lâu sau bật thốt ra:

- Tôi quên để ở đâu rồi.

Hết nói nổi. Cho nên, thay vì tìm remote TV, cả hai lại hì hục tìm chiếc chìa khóa.

Tìm đến đêm, lật tung cái nhà nhỏ, vẫn không thấy chìa khóa.

Jungkook thật sự nổi giận rồi, cậu rất rất rất không tin Kim thượng đãng trí, rõ ràng y căn bản không muốn cho cậu biết.

Nhưng Jungkook sẽ không lớn tiếng với Kim thượng, cậu chỉ cười cười đầy nham hiểm:

- Ngày mai em gọi thợ sửa khóa đến.

Kim thượng không có ý kiến. Chỉ hỏi:

- Vậy tìm remote TV nữa không?

Jungkook liền chột dạ. Ủa, cậu giấu remote TV sau ngăn tủ đầu giường, tại sao nãy giờ cả hai lục tung cái nhà cũng không thấy? Đúng rồi, sao không thấy nhỉ?

Thế nên cả hai lại tiếp tục đi tìm remote TV.

Cho đến khuya, lúc lên giường ngủ, Jungkook vẫn gác tay lên trán mà nghĩ: Nhà có ma giấu đồ thật à?

Cậu trằn trọc về remote TV mất tích, lại tức anh ách vụ cái tủ, không tài nào ngủ được. Thế mà Kim thượng nằm cạnh bên ngủ ngon lành, y còn quàng tay qua, ôm cậu vào lòng, ôm rất chặt.

Jungkook nghe hương thơm hồi sinh thoang thoảng, ký ức về những ngày tháng cùng người này lăn xã giải lời nguyền ùa về, đòi sống đòi chết cùng nhau. Hiện tại yên bình cạnh bên là điều hạnh phúc nhất rồi.

Thôi bỏ đi, Kim thượng muốn để đồ gì thì để, khóa gì thì khóa, cậu chẳng quan tâm nữa. Y nói đó là mấy thứ không dùng đến, cậu sẽ tin cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.

Jungkook quẳng chuyện đó ra sau đầu, không mặt lạnh với Kim thượng nữa, buổi sáng buổi tối lại vui vẻ thực hiện nhiệm vụ hôn hôn. Cậu có phải đàn bà trong xó bếp đâu mà hẹp hòi chuyện lông gà vỏ tỏi.

Cho đến ngày cuối tuần, Jungkook tổng vệ sinh nhà cửa, lúc quét dọn gầm giường, liền lôi ra cái remote TV.

Thì ra nó rơi xuống đây, hèn gì tìm không thấy. Vốn dĩ đã mất lại tìm được, Jungkook rất vui vẻ. Ai ngờ, lấy chổi quét thêm một đường, lại kéo ra chiếc chìa khóa nhỏ.

Khóe miệng Jungkook giật giật, có lẽ gầm giường nhà này chính là ma giấu đồ.

Khoan đã, chìa khóa này có khi nào...?

Jungkook liền đi đến chiếc tủ kia, hồi hộp tra chìa khóa vào.

Cạch một tiếng, quả nhiên là mở được.

Kim thượng đã đi làm, phòng ngủ không có camera, nhưng Jungkook vẫn căng thẳng như kẻ trộm, cậu còn vô thức nhìn đông nhìn tây như sắp làm chuyện xấu.

Cửa tủ mở ra, bên trong có 2 ngăn. Thiết bị sử dụng điện kia thì ra là một cái tủ lạnh mini, để ở ngăn trên.

Kim thượng cần lưu giữ gì mà để tủ lạnh ở đây nhỉ? Ấy da, không phải giấu xác người đó chứ? Jungkook vừa trào phúng vừa mở ra xem. Bên trong lại trống trơn, chẳng có gì.

Xong, cậu tiếp tục tìm lên khay đá, phát hiện một hộp đỏ đỏ vuông vuông.

Jungkook lấy ra nhìn, là một hộp dâu tây cắt sẵn đông đá. Hộp dâu để lâu đến mức màu sắc ngả thành màu đỏ sậm, còn có tuyết đá phủ đầy.

Cái gì vậy? Jungkook thật sự chẳng hiểu nổi Kim thượng.

Cậu bỏ hộp dâu vào chỗ cũ, rồi lục tìm ngăn bên dưới ngăn để tủ lạnh.

Một cái quạt điện mini

Một cái đèn pin

Một cái nón rộng vành màu xanh đậm

Một hộp gỗ nhỏ, bên trong chỉ có sợi chỉ đỏ

Và một quyển sổ ghi chép.

Jungkook nhìn mấy thứ này, cứ thấy quen quen lạ lạ.

Cậu mở quyển ghi chép ra xem, a, là nét chữ của cậu đây mà. Đây là sổ của cậu, tổng hợp những gì Kookie đã cho cậu nhìn thấy sau khi tìm được xác ướp Oubestet. Nào là chơi cờ với Ramsis, lần đầu gặp Tư tế Vee, rồi gia đình Kookie bị thảm sát, Kookie lẩn trốn vào thần điện Isis, và cái hôn đầu tiên của bọn họ...

Jungkook đọc lại những dòng ghi chép, cảm xúc bồi hồi về giai đoạn đầu của hành trình tìm hiểu câu chuyện của Kookie. Cậu nhớ rồi, khi đó cậu ngồi trong phòng khách của biệt thự, viết ra những dòng này, sau đó đưa quyển sổ cho Kim thượng xem. Thì ra, y vẫn giữ nó và để ở đây.

Vậy, có khi nào những thứ này đều liên quan tới cậu?

Jungkook cầm hộp gỗ nhỏ, mở ra, rồi quan sát sợi chỉ đỏ. Hình như đây là sợi chỉ cậu bỏ vào bánh may mắn, mời Kim thượng trong bữa trưa giao thừa. Đó là ngày cậu bao lớn bao nhỏ ôm Oubestet từ Cairo chạy đến Alexandria tìm Kim thượng. Hôm ấy, cậu cắn trúng bánh đồng tiền, Kim thượng ăn trúng chiếc bánh có sợ chỉ đỏ trường thọ.

Jungkook nhớ lại rồi, đúng là sợi chỉ đỏ ấy. Đúng là điềm báo may mắn ấy. Jungkook vượt qua nghèo khó vì có Kim thượng, Kim thượng giải được lời nguyền gia tộc mà kéo dài tuổi thọ lâu hơn, không phải moi tim nữa.

Toàn là kỷ vật của mình, Jungkook hưng trí bừng bừng, lấy chiếc nón màu xanh rộng vành ra, đây là nón cậu mua tặng Kim thượng đây mà. Trong chuyến khảo sát lăng mộ Vua Tut vô cùng kỳ quái đến khó hiểu của Kim thượng, cậu đã mua tặng y, còn có hộp dâu nữa.

Đúng đúng, là hộp dâu ấy, Kim thượng không ăn, lúc về còn bảo Jungkook để tủ lạnh, rốt cuộc để đến bây giờ, còn được Taehyung "chuyển" từ biệt thự sang nhà mới.

Jungkook nhìn từng kỷ vật, từ hiếu kỳ tìm hiểu đến lặng lẽ trầm ngâm, rồi xúc động đến nghẹn ngào. Những vật dụng vô tri mà được định nghĩa là "không dùng đến", cả Jungkook cũng chẳng nhớ tới, lại được Kim thượng lặng lẽ giữ kín ở một nơi, xem như báu vật. Bây giờ nhìn lại như mảnh ghép quý giá của kỷ niệm ngọt ngào về những ngày đầu hai người quen biết. Sự cẩn trọng và gìn giữ của Taehyung khiến Jungkook thêm nhận ra, tình cảm mà y dành cho cậu âm thầm to lớn đến dường nào, y trân trọng và muốn bảo vệ nó như thế nào, dù trời đất có thay đổi ra sao. Sự lạnh lùng xa cách của y khiến Jungkook chẳng thể nào nhìn thấy tâm tư của y dành cho cậu sâu sắc đến vậy.

Jungkook cầm lên hai vật dụng cuối cùng, là chiếc quạt điện mini và cây đèn pin. Bây giờ thì cậu thật sự nhớ những vật này, chỉ cần liên kết những gì cậu đã từng đưa cho Kim thượng sẽ nhận ra thôi. Ngày ấy, cả hai cùng nhau khảo sát Kim tự tháp Ramsis, Jungkook bị dơi và bọ cạp tấn công, Kim thượng nắm tay cậu chạy khỏi đoàn khảo sát, rồi cả hai bị kẹt lại trong hành lang khi tảng đá rơi xuống. Lúc đó, cậu đã đưa y nửa hộp cơm, một ít nước, chiếc quạt mini và đèn pin. Sau đó cậu ngủ thiết đi và lần đầu tiên gặp ác mộng dưới hố bọ cạp, nhờ Kim thượng lay dậy mới tỉnh táo lại.

Đó là ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Taehyung đã cho cậu ân huệ lớn là bảo vệ tính mạng. Mặc dù sau đó y rất lạnh lùng, nhưng Jungkook vẫn tin y là người tốt.

Khoan đã! Cái nón, hộp dâu, quyển sổ hay sợi chỉ đỏ thì không vấn đề, vì đều mang ý nghĩa đặc biệt trong trường hợp đặc biệt mà Jungkook đưa cho Kim thượng. Còn đèn pin và quạt mini này thì rõ ràng Jungkook giữ cho riêng mình mà, có đưa cho y đâu? Lúc đó y không cần quạt, Jungkook mới thu về tự dùng, còn đèn pin thì cậu để ở giữa, rọi sáng cho cả hai. Jungkook không nhớ lúc rời đi cậu có gom vào balo không, vì lúc đó mới bị ác mộng dọa, tâm lý hoang mang. Thì ra Kim thượng đã giữ hộ cậu.

Cái quan trọng là khi đó họ mới quen nhau, Taehyung còn tỏ ra rất chán ghét Jungkook phiền phức, y lặng lẽ giữ lại vật dụng của cậu làm gì?

Đừng nói là từ giây phút đó... y đã thích cậu rồi?

Jungkook càng phân tích, tim càng đập nhanh. Có lẽ, Kim thượng thật sự có cảm tình với cậu từ ánh nhìn đầu tiên, việc đả kích nốt ruồi của cậu chướng mắt chỉ là để cậu chú ý tới y nhiều hơn mà thôi.

Nếu như vậy thì hàng loạt hành động sau này của Kim thượng đều có thể lý giải được. Cậu mang Oubestet từ Cairo đến Alexandria tìm y, y liền bất chấp nguy hiểm dẫn cậu đến Kim tự tháp Djoser, còn thu nhận cậu vào ở biệt thự, cho cậu mượn tiền cứu mẹ...

Ra mọi chuyện xuất phát từ... thích?

Trong vô thức Jungkook ôm lấy tất cả các vật kỷ niệm vào trong lòng mà không hay. Đến bây giờ cậu mới hiểu sâu sắc "cậu chính là thế giới của y", từ giây phút họ chạm ánh mắt vào nhau trên chiếc xe chạy giữa sa mạc.

Jungkook không biết bản thân đã khóc từ khi nào, khi nhận ra thì nước mắt không kịp lau mà cứ không tiếng động tuông như suối đổ. Kim thượng của cậu, lạnh lùng cao ngạo, xa cách khó gần, lại chính là người có tâm hồn tốt đẹp nhất và yêu thương cậu nhất.

Y là người có tiền tài danh vọng, những vật dụng chẳng chút giá trị này lại được y trân trọng như báu vật mà lưu giữ, từ biệt thự cho đến nhà mới. Chỉ có một lý do duy nhất: xuất phát từ tình yêu thương. Mà còn là yêu thương vô bờ bến.

Jungkook vì quá cảm động mà khóc cả buổi sáng, từng kỷ niệm hai người ở bên nhau ùa về trong tâm trí cậu, cùng vào Kim tự tháp, cùng giải lời nguyền, cùng hy sinh vì nhau. Tất cả như một thước phim quay chậm, cuối cùng đọng lại là gương mặt chẳng chút nào tự nhiên khi thổ lộ tình cảm của Kim thượng.

Hậu quả của việc tìm ra bí mật từ chiếc tủ là cặp mắt sưng vù của Jungkook. Cậu liền rối rít rửa mặt chườm đá lên mắt. Kim thượng tinh ý lắm, cậu mà khóc là y nhận ra ngay, mắt đỏ một chút cũng không thể giấu được. Jungkook cẩn thận đem mọi thứ để lại như cũ, chìa khóa cũng thảy xuống gầm giường, xem như không hay không biết.

Buổi chiều Taehyung về nhà, liền nhìn thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn, còn có rượu sâm banh và nến.

Đáng thương Kim thượng không hề biết ý nghĩa của những bữa tiệc có rượu và nến của đôi tình nhân, chưa nói đến ánh mắt nhìn ngày cũng như đêm của y càng chẳng phân biệt được sự lãng mạn đâu là ánh nến lung linh, đâu là ánh sáng đèn nhạt nhẽo.

Y ngồi vào bàn, lặng lẽ ăn bữa tối, một lúc sau mới hỏi:

- Hôm nay em nấu nhiều món vậy, còn đốt nến làm gì?

Jungkook đã miễn nhiễm với sự vô vị phá phong cảnh của Kim thượng, mỉm cười:

- Muốn cho anh ăn nhiều một chút, thay đổi không khí một chút.

Kim thượng gật đầu: - Ừm, rất ngon.

Hiếm khi Kim thượng thoải mái đưa ra lời khen, hẳn là y cũng khá thích bầu không khí này.

Buổi tối, Taehyung luôn tắm trước khi ngủ. Khi y ngâm mình trong bồn, Jungkook lại dùng gương mặt rất rạng ngời hưng phấn đi vào, xắn tay áo bắt đầu xoa bóp vai cho y.

Kim thượng thư giãn ngả đầu vào lòng Jungkook, nhắm mắt lại.

Jungkook nhìn y không có chút nào phòng bị với mình, lòng càng ấm áp. Theo thời gian trôi cậu không nhận ra, cả hai đã dần thân thiết và quen thuộc đến vậy. Sự xuất hiện của người kia trong cuộc sống của mình đã như một điều hiển nhiên, không ngần ngại, còn rất hưởng thụ.

Jungkook nghĩ một lúc, khẽ cúi đầu xuống, đặt lên môi ai kia một nụ hôn.

Taehyung mở mắt ra, nhìn Jungkook. Cậu nhấc môi lên một chút, nhưng mũi vẫn chạm mũi, phà hơi trầm đục ái muội:

- Hôm nay có thể "tái sinh" bao nhiêu lần?

Taehyung mất ba giây để lý giải lời gợi ý, khi hiểu ra, giọng bình nhiên:

- Em đếm thử không?

Xong, y quàng tay kéo hẳn Jungkook vào bồn, dùng sức đảo lấy vị trí chủ động, bắt đầu thô bạo lột trần cậu.

Jungkook không phản kháng, còn rất phối hợp giúp y cởi sạch mình.

Cả hai day dưa mãi trong phòng tắm, đủ mọi tư thế, đủ mọi vị trí, thậm chí, Kim thượng còn nâng cậu trước gương tắm, từ phía sau đi vào, để cả hai nhìn rõ nơi hòa vào nhau, ma sát chuyển động liên hồi, khiến hơi thở cũng phải theo nhịp điệu phà ra từng âm thanh tê dại.

Trước nay Jungkook vốn chẳng chịu nổi sự "tái sinh" của Kim thượng. Thói quen tình ái của y cũng rất thô bạo chuyên chế, luôn khóa chặt tứ chi của cậu mà ra ra vào vào. Jungkook chẳng thể cử động được chỉ có thể bất lực mà đón từng tia điện xúc cảm chạy quanh thân, có lúc phải thét gào đến kịch liệt. Nhưng hôm nay, cậu quyết sẽ "đánh trận" tử chiến với Kim thượng. Y muốn cậu đếm, cậu thật sự sẽ đếm cho y xem.

Buổi sớm tinh mai thức dậy, toàn thân Jungkook vô lực xụi lơ trên giường, lòng đầy oán hận:

- Đếm cái đầu nhà anh! Đúnglà chẳng phải người!

.

.

.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top