Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trang 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tượng đá vẫn còn nguyên vị trí trước cửa khi Taehyung về đến nhà. Anh nhìn chúng, đôi mắt nheo lại đầy ý niệm. Anh biết chúng, Hub và Qub, hai anh em luôn quấy rầy Taehyung về sự thật trần trụi của Medusa được anh giấu kín.

"Thật ngu ngốc."

 Taehyung lắc đầu chua xót. Hai đứa nhóc đó vốn dĩ rất nhanh nhạy và quả cảm nhưng đến mức dám phớt lờ đi cả lời cảnh báo của anh và bậc cha mẹ để đi vào rừng tìm cái đầu của quái vật Medusa thì anh không biết nên khen bọn chúng dũng cảm hay thiểu năng bây giờ?

Taehyung vòng ra phía sau nhà, tìm một cái chày kim loại. Anh vung tay và đập bể lần lượt từng bức tượng của hai đứa trẻ ngu ngốc. Mỗi một nhịp thân chày nện lên người, một bộ phận của bức tượng lần lượt nứt ra rồi vỡ toang, rơi xuống sàn. 

Đây có lẽ có thể tính là một vụ giết người hay phi tang xác nào đó thật kinh khủng. Nhưng trong lòng Taehyung lại không hề mang nặng theo sự ghê tởm, dằn vặt hay sợ hãi. Cái kết này do chính bọn chúng tự chọn. Ngay từ lúc ban đầu, Yoongi của anh không hề muốn tấn công ai. Nỗi sợ đã chi phối con người và khiến họ quay lại săn đuổi Yoongi. Em ấy chỉ tự vệ cho bản thân mình mà thôi, Taehyung chắc chắn. Em chỉ làm điều đúng đắn.

Nghĩ đến Yoongi, dạ dày Taehyung lại quặn lên. 

Anh phải bảo vệ Yoongi, bảo vệ con rắn nhỏ và bảo vệ chính hạnh phúc của mình. 

Anh đẩy cửa bước vào, hai tay lập tức thu dọn tất cả vật dụng liên quan tới Yoongi vào một túi da lớn, chất lên chiếc xe kéo phía sau nhà rồi móc lên thành xe một chiếc đuốc nhỏ. Những y phục, trang sức, những cái bàn chải nhỏ Taehyung thường dùng để giúp cái đuôi Yoongi thay da trong những ngày tróc vảy và cả những mảnh vỡ vụn còn lại của hai cái xác hóa đá đều được gói và đưa đi ngay sau đó. Anh kéo chiếc xe đi vào trong rừng, xuống một ụ đất trũng bị che khuất bởi những bụi rậm gai góc và tán cây rợp che kín mít phía trên đỉnh đầu, nơi có một hang động lớn ngự ở sâu trong đó. Theo như những câu chuyện em thường kể về đêm trước khi cả hai ngủ thì đây từng là một trong những nơi em ở trong suốt hơn bảy mươi năm kể từ khi em đến. 

Nếu Taehyung không từng sống trong bóng tối, quen với cách di chuyển và nhờ vào ánh sáng nghèo nàn từ ngọn đuốc bập bùng thì có lẽ anh đã bị lạc ngay từ lúc tia sáng sáng cuối cùng còn soi lọt qua khe lá. Bóng tối bao trùm lấy cơ thể Taehyung khi anh tiến vào hang động. Dần dần, màn đêm ấy càng dày thêm, như một bức tường thành vững chãi, đến nỗi ánh lửa nhảy múa trên ngọn đuốc bây giờ đã co lại thành một chấm nhỏ trong màu đen vô tận. Mùi đất bùn hòa với mùi xác chết của những con vật nhỏ xộc vào mũi như cảnh cáo anh tránh xa khỏi nơi quỷ quái ấy. Taehyung đưa tay che mũi, đẩy chiếc xe vào sâu hơn và đặt tất cả các bao đồ trên xe vào một hốc đá gần đó. 

Mất một lúc lâu để Taehyung có thể quay trở lại bìa rừng trong trạng thái mệt lả. Mọi thứ đã 'tươm tất', không còn một dấu vết nào về người thứ hai sống trong căn nhà sót lại. 

Cách Taehyung che giấu sự thật về cái chết của hai đứa trẻ vị thành niên dường như đã quá hoàn hảo. Đến nỗi lúc mặt trời đã đỏ rực lên như một quả cầu lửa lơ lửng trên mặt nước, cha mẹ của hai đứa nhóc đến cánh đồng thảo dược từ nhiều giờ trước cũng chỉ có thể đứng từ xa trách cứ trong vô vọng. Họ tin vào những gì đứa con gái sống sót trở về kể lại và quyết một mực buộc phải vạch trần ra mọi thứ dẫu cho bản thân sợ đến nỗi không dám gõ cửa nhà Taehyung vì sợ quái vật Medusa sẽ mở cửa và ban cho cái kết cục bi thương y như hai đứa con trai. Đến tối, một nhóm những người khác, dũng cảm hơn, xông vào để khám xét nhà anh. Nhưng bọn họ không thu về thứ gì khác ngoài số không tròn trĩnh. 

Tuy vậy, cái chết của hai đứa trẻ đã hoàn toàn phá vỡ tất cả sự phòng vệ của dân làng và đánh thức sự sợ hãi từ lâu đã thoi thóp ngủ yên dưới đáy vực. 

Nó đã trỗi dậy, con quái vật Medusa đã thực sự trỗi dậy. 

Hành tung của con quái vật Medusa bây giờ trở nên khó đoán hơn bao giờ hết nhờ có sự che chở của anh. Dân làng ly gián mọi người ra khỏi khu rừng chết chóc đó, kể cả Taehyung. Người mẹ của Hub đã cho rằng anh đang cố gắng che đậy cho Medusa cũng như những cái chết tiếp theo dưới tay của con quái vật đó nếu như không bắt giam anh. Và họ đã quyết định giải anh về làng với bằng chứng duy nhất là câu chuyện được thuật lại từ đứa con gái sống sót và cầm tù anh ở đó cho đến khi sự thật được phơi bày trước ánh sáng.

Lời nói dối đầy nguy hiểm và lời nói thật được che đậy sau chính lời nói dối đó hòa quyện vào nhau khiến mọi thứ trở nên mù mờ và không thực. Dân làng không còn tin vào Taehyung nữa và anh trở thành tội đồ, một kẻ nguy hiểm bậc nhất. Họ cho rằng anh là một kẻ bề tôi thờ phụng Medusa như một vị thần. 

Taehyung bị giam vào một buồng ngục nằm sâu dưới lòng đất ở trung tâm thành phố. Những lính gác được trang bị gươm bóng loáng thay phiên nhau túc trực phía bên ngoài buồng giam liên tục. Với tội danh liên quan đến Medusa, Taehyung bị đối xử thậm tệ. Anh bị bỏ đói và tra tấn một cách tàn nhẫn. Thứ duy nhất an ủi tâm hồn anh là những âm thanh tiếng rắn ri rỉ rít lên về đêm. Nó khiến anh nhớ về Yoongi và cảm giác như em đang ở bên mình. Người dân đã sợ hãi đến mù quáng và họ không từ bất cứ thủ đoạn gì chỉ để moi móc chút thông tin ít ỏi từ anh. Tuy vậy, họ đã thất bại thảm hại. Taehyung đã không hé răng lời nào về Yoongi, ngay cả khi bản án tử hình được tuyên bố. 

--o0o--

Ngày thứ mười ba, cánh cửa buồng giam mở ra, áp giải Taehyung ra giàn hỏa thiêu. Hai bên bắp tay của anh bị trói chặt ra sau và lôi đi một cách cồng kềnh bởi hai người đàn ông lớn. Một trong chín người lính gác đã nói với anh, anh sẽ được 'rửa tội' bằng hình thức hỏa thiêu ở trung tâm thành phố, trước bệ đài phun nước và bức tượng đồ sộ của Aphrodite. Mỉa mai thay, đó là nơi mà anh và Yoongi của anh đã gửi gắm toàn bộ những tâm tư đẹp đẽ nhất của đời người, gói gọn cả một vùng ký ức thơ mộng và cất giấu nó trên đỉnh tháp chuông cổ kính. Bất giác, Taehyung lại mỉm cười. 

Có lẽ kết thúc hơi thở ở nơi mang mùi hương của người mình yêu không đến nỗi tệ. 

"Taehyung, con trai, làm ơn, hãy nói những gì con biết cho họ nghe đi. Đừng để bị giết."

Dân làng và những người sống trong thành phố tụ tập lại thành một khối hỗn độn màu sắc và hôi hám. Taehyung bị áp giải đi đến đâu, họ tránh ra đến đó. Bám chặt xung quanh anh là những cặp mắt kì thị, kinh hoàng, phán xét và đầy sợ hãi. Tiếng xì xầm to nhỏ bủa vây, chỉ duy nhất có một tông giọng khàn như thể thanh quản sắp vỡ thu hút sự chú ý của anh. Taehyung quay đầu lại, để hình ảnh của một người đàn ông già nua đang cố gắng lách mình qua đám đông. Người đàn ông mà Taehyung xem như cha đang tiến lại phía anh hết sức chật vật. Dáng người gầy gò của ông như bị ép nát bởi sức chen chúc của đám đông. 

"Taehyung, ta xin con. Đừng dại dột. Thằng bé có thể tự lo được cho nó, con không nhất thiết phải làm điều này!"

Gương mặt khắc khổ già nua dần hiện rõ hơn. Ông vừa bám theo Taehyung, vừa ho sặc sụa vì lo lắng. Anh xoay mặt lại, để giao mắt với người đàn ông nay đã có được một lối đi gần anh. 

"Không, con sẽ không."

Taehyung lắc đầu trước cơ mặt vặn vẹo của người đàn ông già nua. Ông đang lo cho Taehyung và quan tâm cả Yoongi. Điều đó sưởi ấm lòng anh hơn bao giờ hết. Ông có thể vì hạnh phúc của đứa trẻ mình từng một tay chăm sóc mà không màng đến niềm hạnh phúc ấy méo mó và dị hợm ra sao. Chính xác trong câu nói của ông, ông cũng đang lo lắng cho người bạn đời của anh. Nghĩ đến, Taehyung lại bất chợt mỉm cười. 

"Em ấy là vợ con và con là chồng của em ấy. Nghĩa vụ của người chồng là phải bảo vệ người vợ của mình. Dù có chết, con cũng sẽ không bao giờ phản bội lại tình yêu của Yoongi." 

Dừng một chút, Taehyung lại nói tiếp như thể anh đọc được tâm nguyện ở trong suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.

"Người cứ yên tâm, dù gì con cũng đã sống một cuộc đời hạnh phúc và đầy đủ tình thương rồi. Giống như người, thưa cha."

Và rồi Taehyung bước tiếp, chấp nhận để lại sau lưng 'người cha' quỳ thụp xuống và ôm mặt khóc. 

Mất một lúc lâu để Taehyung đi đến đài phun nước với còng sắt và dây thừng bó chặt trên cơ thể. Anh bị hai người đàn ông vạm vỡ hộ tống mình trói vào một cột gỗ cao, to và nhớp nháp chất anh chắc chắn đó là mỡ động vật, thứ sẽ sẵn sàng dẫn ngọn lửa thiêu rụi thể xác của anh.

"Kim Taehyung, tôi hy vọng cậu có quyết định đúng đắn. Hãy quay đầu, giúp dân làng tiêu diệt con quái vật đó."

Một giọng đàn ông ồm ồm trịnh trọng tuyên bố. Taehyung xoay đầu lại theo phản xạ. Ngay lập tức anh nhận ra đó là người đã trụ trì lễ tế cho Aphrodite khi xưa, người đàn ông với bộ râu hải cẩu vĩ đại. Ông ta đang đứng trước cây cột gỗ cắm trên giàn thiêu, trịnh trọng trong bộ y phục trắng lộng lẫy như thể đang dự một lễ cưới của giới quý tộc. Phía sau ông ta là những người già đến độ lưng khom lại và tay chống gậy đang nhìn anh bằng ánh mắt dè dặt và kinh hãi. Họ được dân làng gọi là già làng, cũng chính là những người nhất quyết ban án tử cho anh. 

"'Taehyung' thôi. Tôi đã ly khai ra khỏi gia đình từ bảy năm trước rồi."

Anh bình tĩnh đáp lại, mặc cho một trong hai người đàn ông to lớn trói chặt mình với cột gỗ bóng loáng mỡ động vật. 

"Cái gì?"

Ông ta gắt lên, tông giọng cao vút như thể vừa bị xúc phạm. 

"Ta kêu ngươi nói về cái thứ đồng bóng dị hợm đó, không phải là tên của ngươi! Đó là những lời ngươi muốn nói sao?"

Ông ta gấp rút tiến lên, dùng ngón trỏ, chọc liên tục lên ngực của Taehyung. Nghĩ đến việc lồng ngực mình là nơi yêu thích của Yoongi để vùi mặt vào, nay bị chạm lên bởi ngón tay của người gọi em là đồng bóng và dị hợm khiến cho anh cảm giác như cơ thể bị hoen ố và vấy bẩn. Tởm lợm cực kì. 

Taehyung liếc mắt lên trời, giả vờ như ngẫm nghĩ một chuyện gì đó, rồi lại đưa mắt về gương mặt giận đến độ chuyển sang màu tía của người trước mặt. 

"Ừ, nhiêu đó thôi."

Chỉ với một âm tiết 'ừ', Taehyung đã chọc điên người đàn ông. Gương mặt ông ta chuyển màu liên tục, bộ ria mép xoắn tí lên rồi co giật liên hồi. 

"Được thôi. Kết cục này là do cậu chọn, chàng trai trẻ ạ."

Ông ta lùi về sau một khoảng cách an toàn rồi trịnh trọng tuyên bố:

"DÂN LÀNG NƠI ĐÂY KHÔNG CẦN CẬU ĐỂ GIẾT ĐƯỢC CON QUÁI VẬT MEDUSA. CHÚNG TÔI CÓ NHỮNG THỢ SĂN TÀI NĂNG, GIỎI GIANG VÀ MẠNH MẼ ĐỦ ĐỂ MANG ĐẦU NÓ VỀ ĐÂY."

Ông ta đưa lưng về phía Taehyung, dang rộng tay sau bài phát biểu huy hoàng và thưởng thức tiếng reo hò ủng hộ của người dân. 

"Vậy thì chúc ông may mắn nhé. Medusa đã sống sót qua bảy mươi năm trong khi những người tài hoa của ông chẳng thể trụ nổi một giây đứng trước mặt của 'nó'."

Tiếng reo hò nhanh chóng bị dập tắt. Người đàn ông chỉ mới vài giây trước đang huênh hoang nay đã tái mặt lại trước sự thật Taehyung vừa nói ra. Ông ta tức giận đến mức giật lấy cây đuốc từ tay của người được giao cho nhiệm vụ châm lửa, ném thẳng nó vào đống gỗ khô và rơm chất dày đặc dưới chân Taehyung. 

Anh nhìn ngọn lửa như một con rắn màu đỏ rực đang bám chặt lên từng nhành gỗ, sợi rơm và xông thẳng lên người anh. Trong khoảnh khắc đó, anh nhắm mắt lại.

Anh muốn để kí ức về Yoongi được chảy lại trong tâm trí của mình. Anh muốn em là hình ảnh cuối cùng anh nhớ đến trên thế gian, và cũng là hình ảnh khắc sâu tận linh hồn của anh dù cho thể xác sau này có hóa thành tro bụi rồi đơn côi tan biến trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top