Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Ca hát

Mấy ngày nay Triệu Phiếm Châu đi công tác trên núi để điều tra vụ án, Hoàng Vệ Bình cũng không gặp cậu. Quan hệ của anh và Lâm Thâm dường như cũng không tốt hơn hay tệ hơn vì lần khẩu giao ngoài ý muốn đó, Lâm Thâm vẫn như trước kia, lạnh như băng, chỉ khi nào ăn cơm mới lộ ra chút vui vẻ, phần lớn thời gian không phải bị Hoàng Vệ Bình làm chi nghi hoặc thì chính là không nói nên lời, Hoàng Vệ Bình cũng quen rồi.

Một ngày cuối tuần hiếm hoi, Lâm Thâm vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi, Hoàng Vệ Bình lại hưng phấn muốn kéo cậu ra ngoài mua đồ chuẩn bị đón Tết. Lâm Thâm lại bày ra vẻ mặt nghi hoặc, đặt quyển sách đang xem xuống, nghiêng đầu như cún nhỏ: "Còn một tháng nữa mới đến Tết mà đi đâu?"

"Hôm qua tôi đi siêu thị thấy đã có quầy hàng bán đồ tết rồi, mua trước rẻ hơn." Hoàng Vệ Bình chớp chớp mắt: "Đợi đến cuối năm sẽ đắt lắm."

Lâm Thâm không lay chuyển được anh, đành phải nghe theo, tắm rửa ra ngoài. Siêu thị cách nhà cậu không xa, Lâm Thâm bước vào mới phát hiện, hóa ra thật sự đã tràn ngập không khí tết rồi. Quầy bán kẹo sô cô la đông đúc náo nhiệt, các thùng nước ngọt cũng được đặt ra chỗ trống đợi người mang về nhà, những bài hát vui tươi vang lên trên loa, đâu đâu cũng đầy người.

Hoàng Vệ Bình chen chúc cùng mấy bà cụ chọn chữ phúc, cái này quá lớn cái kia quá nhỏ, cái này không hợp với cửa nhà Lâm Thâm, cái kia không đẹp, trông rất thuần thục. Lâm Thâm đẩy xe đứng bên ngoài nhìn Hoàng Vệ Bình chọn tới chọn lui đến ngẩn người, để tâm đến mức giống như đang chuẩn bị cho nhà mình vậy, khiến cậu không khỏi thở dài một hơi.

Đã nhiều năm rồi cậu không đón Tết Nguyên Đán.

Nhà Lâm Thâm không có thân thích gì, cha cậu bỏ đi lúc cậu còn nhỏ, mẹ một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, để cậu được sống một cuộc sống hạnh phúc. Khi đó Lâm Thâm thích ăn bánh canh mẹ cậu nấu nhất, còn đánh thêm hai cái trứng vào, vừa ngon lại vừa bổ dưỡng; Lâm Thâm kén ăn không thích ăn cà rốt, mẹ cậu liền xắt nhỏ cà rốt xào lên bằng dầu, sau đó dùng dầu này nấu đồ ăn cho cậu. Không nhớ là năm nào, Tiểu Lâm Thâm đang hớn hở giúp mẹ dán câu đối được mẹ bế lên, cảm khái nói qua vài năm là bế không nổi nữa rồi, ăn nhiều trứng uống nhiều sữa, sau này lớn lên nhất định sẽ cao ráo đẹp trai. Mẹ ơi, bây giờ con đã rất cao rồi, Lâm Thâm siết chặt tay cầm của xe đẩy, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cố gắng hít thở vài hơi lại nghe thấy tiếng ồn ào bên tai: "Lâm lão sư, Lâm lão sư?"

Lâm Thâm hồi phục tinh thần, thở ra một hơi, nhíu mày: "Sao vậy?"

"Cậu xem hai cái này cái nào đẹp hơn?" Hoàng Vệ Bình giơ hai chữ phúc trong tay, thật ra Lâm Thâm thấy không khác nhau là mấy, vậy mà Hoàng Vệ Bình đã rối rắm hồi lâu, đành phải tới hỏi chủ nhà xem thích cái nào hơn.

"Cái này đi." Lâm Thâm tùy tiện chỉ tay, lại thấy Hoàng Vệ Bình bĩu môi, Lâm Thâm cảm thấy buồn cười, rõ ràng có cái thích hơn vì sao còn phải đưa cậu chứ chứ? Cậu hắn giọng, ra vẻ đột ngột thay đổi chủ ý: "Cái kia đi, cái kia đẹp hơn."

"Đúng rồi, tôi cũng thấy vậy." Hoàng Vệ Bình mỉm cười, chạy đi trả cái còn lại về chỗ cũ, và đặt cái anh thích hơn vào trong xe đẩy. Lâm Thâm đẩy xe đi theo phía sau anh, nhìn thấy một gian hàng bán gấu bông mười hai con giáp, hàng trăm con gấu bông đỏ rực chất thành đống, năm sau là năm tuất, rất nhiều chó bông màu đỏ còn dính chút chỉ vàng nằm trên đó, Hoàng Vệ Bình cẩn thận xem con nào được khâu mắt và miệng cân đối nhất. Anh cầm một con quay đầu, lại nhìn sang mấy gấu bông mười hai con giáp, giá còn không bằng một phần ba giá mấy con chó bông này, nhưng không ai quan tâm, cô đơn quạnh quẽ nằm đó.

Hoàng Vệ Bình bước qua xem, phát hiện hóa ra là con giáp của năm khác, có lẽ là mấy năm trước bán chưa hết, nên đặt ở đây thanh lý. Anh đi tới xem, cúi người không biết lục lọi thứ gì bên trong, còn lấy ra cẩn thận đánh giá. Lâm Thâm không mang kính theo, chỉ có nheo mắt nhìn đại khái, biết anh định chọn thêm một con gấu bông nữa.

Không bao lâu sau Hoàng Vệ Bình đã chọn xong, cầm hai con đi đến trước mặt Lâm Thâm, lúc này cậu mới nhìn rõ, một con là chó cho năm nay, con còn lại là dê, cặp sừng cong cong như hai cái tai lớn, trông rất khó tả. Lâm Thâm nhướng mày: "Sao anh còn thích thứ này nữa?"

"Đây là hàng giảm giá, rất rẻ." Hoàng Vệ Bình thích thú sờ sờ cái sừng lớn của con dê: "Tôi sợ không mua thì sẽ bị bỏ đi, con này mua cho cậu, không phải cậu tuổi dê sao?"

Lâm Thâm sững sờ: "Sao anh biết?"

"Tôi tìm cậu trên Baidu." Hoàng Vệ Bình đắc ý nói. Không có gì ngạc nhiên, sau khi Hoàng Vệ Bình dùng Baidu thành thạo thì mỗi ngày đều vào Baidu, từ chuyện lớn như Thần Châu sáu được phóng vào năm nào, đến chuyện nhỏ như phí taxi bao nhiêu là hợp lý, chỉ cần là chuyện Hoàng Vệ Bình có thể nghĩ đến anh đều tìm thử trên Baidu, khi Triệu Phiếm Châu không ở đây, Baidu chính là cửa sổ để anh hiểu biết thế giới.

Lâm Thâm bất đắc dĩ cầm lấy con dê nhỏ bỏ vào xe, lại hỏi: "Vậy anh tuổi gì? Sao không chọn một con đi?"

"Tôi tuổi thỏ, nhưng mà trong đống đó chỉ có một con thỏ, tai còn bị hỏng." Hoàng Vệ Bình tiếc nuối nói: "Con thỏ đó đáng yêu lắm."

"Ừm." Lâm Thâm đáp một tiếng rồi đẩy xe đi, Hoàng Vệ Bình híp mắt chạy theo như một chú chim cánh cụt nhỏ. Lúc tính tiền Hoàng Vệ Bình mới nhận ra mình đã quên cân chuối, vốn anh muốn trực tiếp từ bỏ, Lâm Thâm lại cầm lên nói anh ra ngoài đợi cậu, cậu đi cân. Hoàng Vệ Bình cầm hóa đơn ngồi xuống băng ghế bên cạnh đợi, nhìn về thứ trông như căn nhà nhỏ đến xuất thần. Có hai người đang ngồi cùng nhau, đeo tai nghe cầm micro, có vẻ như là đang hát? Lúc Lâm Thâm mang chuối ra thấy Hoàng Vệ Bình hai mắt sáng rực, anh đưa cho Lâm Thâm một cái bánh nướng vừa mua trong lúc chờ đợi, tò mò hỏi: "Đó là đang làm gì vậy?"

Lâm Thâm bất đắc dĩ: "Hát, giống KTV vậy đó, ít người thì càng tiện hơn."

"KTV?"

"... Karaoke."

"À à à, vậy hai người có phải vừa vặn không?" Hoàng Vệ Bình chỉ vào hai người, lại chỉ vào hai người vừa mới ra khỏi căn nhà nhỏ kia.

Lâm Thâm hiểu được, cậu thở dài lấy túi ni lông đựng đồ trong xe đẩy, Hoàng Vệ Bình thấy cậu đồng ý rồi thì rất cao hứng, đi vào căn nhà nhỏ thần bí.

Hoàng Vệ Bình thuần thục quét mã thanh toán, kỳ thật mấy việc như quét mã này đều do Hoàng Vệ Bình tự làm, anh rất thích cảm giác thử những thứ mới mẻ. Lúc Hoàng Vệ Bình đề nghị Lâm Thâm hát một bài, cậu xua tay từ chối, nói anh hát tôi nghe là được rồi. Hoàng Vệ Bình cũng không thoái thác, bấm chọn rất nhiều bài hát, chủ yếu là những bài hát của thập niên tám mươi chín mươi, trông rất vui vẻ.

"Lâu rồi tôi không hát." Hoàng Vệ Bình khẩn trương cầm micro vuốt vuốt, Lâm Thâm thấy vậy khó mà không nghĩ đến dáng vẻ anh nuốt tính khí của mình, đành phải nuốt nước miếng dời tầm mắt đi nơi khác. Thật ra Hoàng Vệ Bình không cần phải lo lắng gì cả, giọng anh trong trẻo, âm vực rộng, gần như không nghe ra tiếng hít thở, chuẩn âm cũng tốt đến kinh ngạc, suốt một bài hát Lâm Thâm cũng không dám thở mạnh, mãi đến khi kết thúc cậu mở thở ra một hơi.

"Rất hay." Lâm Thâm nói ra lời khen xuất phát từ tận đáy lòng, Hoàng Vệ Bình rất vui: "Phải không, lúc tôi còn ở đội cảnh sát, liên hoan hàng năm tôi đều lên hát."

Nhắc đến chuyện đội cảnh sát, Hoàng Vệ Bình có chút cô đơn, vội vàng chuyển chủ đề: "Cậu có muốn nghe bài gì không? Tôi hát một bài tặng cậu."

Lâm Thâm im lặng, Hoàng Vệ Bình còn tưởng cậu muốn từ chối, nào ngờ Lâm Thâm thật sự trả lời tên bài hát: "Em chỉ quan tâm anh đi, hôm đó tôi nghe anh hát một đoạn, biết hát cả bài không?"

"Biết!" Hoàng Vệ Bình nhanh chóng bấm chọn bài hát này, chỉ mới là nhạc dạo thôi cũng khiến ngực Lâm Thâm thắt lại. Hoàng Vệ Bình hát rất hay, hát giọng nam lẫn nữ có cảm giác rất riêng, xen lẫn với bi thương còn có một cảm giác hạnh phúc, Lâm Thâm nghe đến ngẩn người. Kết thúc bài hát, Hoàng Vệ Bình quơ quơ tay trước mặt Lâm Thâm: "Lâm lão sư? Có hay không?"

Lâm Thâm định thần lại, gật đầu: "Hay." Nghĩ một chút lại nói thêm: "Đây là bài hát mẹ tôi thích nhất."

Hoàng Vệ Bình thấy tâm trạng cậu không tốt liền chọn thêm mấy bài hát vui tươi, nhưng mãi đến khi bọn họ rời khỏi đó, Lâm Thâm cũng không cười được cái nào.

Buổi tối Lâm Thâm giúp Hoàng Vệ Bình trị liệu, tình trạng của Hoàng Vệ Bình rất tốt, Lâm Thâm nói bởi vì thái độ khoan dung của ngọn nguồn tâm bệnh khiến anh hồi phục rất nhanh, như vậy hẳn là qua năm mới không lâu anh có thể về đơn vị rồi, vui vẻ đến mức đánh răng cũng ngâm nga một bài hát. Anh không dám hát Em chỉ quan tâm anh nữa, chỉ có thể hát một bài khác, Lâm Thâm đã đi ngủ từ sớm, lúc Hoàng Vệ Bình rón rén bước ra mới phát hiện đèn trên đầu giường phía Lâm Thâm đã bị cậu tắt đi.

Hoàng Vệ Bình khẽ trở mình cũng muốn ngủ, nhưng lại nhận được tin nhắn từ Triệu Phiếm Châu đã lâu không gặp, Triệu Phiếm Châu nói trên ngọn núi bọn họ điều tra có một ngôi chùa rất linh nghiệm, mọi người đều đến đó xin bùa bình an, cậu cũng xin cho cục trưởng Triệu và Hoàng Vệ Bình, ngày mai trở lại thành phố S, hỏi anh ngày mai rảnh không, đến lấy.

Hoàng Vệ Bình nhìn tới nhìn lui, trong lòng ấm áp. Anh nhớ tới bộ phim truyền hình mà anh xem gần đây trong khi Lâm Thâm đi làm, nam chính nắm tay nữ chính đặt lên ngực mình, nói với nữ chính, anh thích em, mỗi lần nghĩ đến em nơi này đều nóng lên, mỗi giây mỗi phút ở bên em anh đều rất hạnh phúc. Hoàng Vệ Bình đặt tay lên ngực mình, có nóng không? Hình như rất nóng, sự thoải mái và hạnh phúc mỗi khi ở cạnh Triệu Phiếm Châu cũng không phải giả, vậy có phải anh, có phải anh đã thích cậu một chút rồi không?

Hoàng Vệ Bình xoay người, không để ý tới Lâm Thâm đang nhăn mặt nhíu mày vì gặp ác mộng, vui vẻ đáp lại, "Được."

Giấc mơ đêm nay của Lâm Thâm có chút kỳ lạ, cảnh tượng lúc đầu cơ bản không có gì thay đổi, nhưng cảnh tượng sau đó lại mạnh mẽ chuyển tới sân thượng, Lâm Thâm cau mày nhìn chằm chằm khung cảnh xa lạ, người bên cạnh la hét chạy tán loạn, cậu không bị trói trong chiếc ô tô nhỏ nữa, mà trượt chân rơi khỏi một tòa nhà cao tầng, mất trọng lượng, thở hổn hển tỉnh lại.

Chuyện đầu tiên Lâm Thâm làm sau khi tỉnh lại là nhìn xem Hoàng Vệ Bình có bị cậu đánh thức không, có lẽ là gần đây anh hồi phục tốt hơn, buổi tối cũng ngủ sâu hơn, không động một chút liền tỉnh như trước nữa. Lâm Thâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán, trước khi nằm xuống lần nữa còn kéo chiếc chăn bị Hoàng Vệ Bình đá tung ra lên cho anh, thức đến sáng vì giấc mơ xa lạ.

Đáng lẽ ngày cuối tuần được nghỉ, nhưng Thiệu tổng lại gọi điện nói con trai của chú anh ta muốn tư vấn tâm lý, bởi vì Thiệu tổng là người thân nên không thể làm được, lại không muốn đến bệnh viện vì cảm thấy hoàn cảnh ở đó khiến người ta căng thẳng, muốn tìm một người có uy tín trong ngành, đành phải làm phiền Lâm Thâm.

Lâm Thâm không có ý kiến gì, hẹn người đến nhà mình, vừa hay hôm nay Hoàng Vệ Bình nói có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể đảm bảo riêng tư và yên tĩnh. Vị tổng tài trẻ tuổi trong truyền thuyết kia đến rất đúng giờ, một thân tây trang xa xỉ, xinh đẹp khí chất, tóc cũng chải chuốt gọn gàng. Người đàn ông bước vào, khách khí bắt tay với cậu, giọng nói rất êm tai: "Xin chào, tôi là Trương Mẫn."

"Xin chào, Lâm Thâm." Lâm Thâm cũng đưa tay ra bắt lại, trong phòng đã thắp huân hương trước, ánh đèn cũng mờ ảo, chuẩn bị để đón tiếp vị khách này.

"Người tôi rất thích khi còn trẻ đã từng tổn thương tôi, sỉ nhục tôi." Trương Mẫn vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: "Cách đây không lâu chúng tôi tình cờ gặp lại, em ấy muốn theo đuổi tôi lần nữa, nhưng mà..."

"Nhưng anh đã không thích cậu ấy nữa?" Lâm Thâm đáp lời kịp thời.

"Không phải." Trương Mẫn rầu rĩ lắc đầu: "Tôi vốn muốn cả đời này không qua lại nữa, nhưng tôi gặp em ấy mới phát hiện tôi vẫn còn rất thích em ấy, rất muốn gần gũi em ấy, không nhịn được tha thứ cho em ấy. Có phải tôi có chút, nói thế nào nhỉ, có chút hèn mọn không."

Lâm Thâm đang cầm giấy bút ghi chép, nghe vậy liền ngẩng đầu đẩy kính, nghiêm túc nói: "Hận một người không khó, yêu một người mới khó. Đừng nghĩ rằng tha thứ là chuyện đáng xấu hổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top