Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Gặp nhau

Hoàng Vệ Bình không để Tiểu Trình đặt xe giúp mình, anh nói với Tiểu Trình anh cũng đã từng bắt taxi một lần với cục trưởng rồi, đừng tưởng rằng anh không biết gì cả, nghiêm túc từ chối đề nghị "điều xe" của Tiểu Trình, dứt khoát kiên quyết đứng ở ngã tư khẩn trương chờ đợi những chiếc xe xanh xanh vàng vàng này dừng lại khi anh vẫy tay.

"Không thể hưởng không như vậy được, để cậu điều xe cho tôi không tốt chút nào." Tiểu Trình giao diện đặt taxi trong điện thoại trên tay, nghĩ đến lời nói chính nghĩa của Hoàng Vệ Bình lúc nãy có chút buồn cười, đành phải tựa vào cột đợi anh vất vả lắm mới bắt được một chiếc xe trống rồi lên xe rời đi mới quay đầu trở về, dự định chia sẻ câu chuyện có chút huyền huyễn này với đồng nghiệp.

Hoàng Vệ Bình nhìn chằm chằm đồng hồ tính cước với vẻ lo lắng, tuy rằng anh biết ngồi taxi là một chuyện xa xỉ, nhưng không ngờ lại đắt đến mức này. Anh cầm tờ một trăm tệ màu hồng với hình vẽ lạ lẫm trong tay mà ngồi không yên, cuối cùng khi con số màu đỏ trên đồng hồ lên đến hai mươi liền kêu dừng, tài xế taxi cau mày đỗ xe bên đường hỏi anh làm sao vậy, Hoàng Vệ Bình mỉm cười gãi đầu: "Không có gì, bác tài, còn xa không?"

Tài xế taxi nhìn thoáng qua phần mềm chỉ đường, hơi thiếu kiên nhẫn: "Cuối đường này rẽ trái."

"Vậy cứ thả tôi xuống đây đi, tôi đi bộ đến đó." Hoàng Vệ Bình nắm góc áo, vẻ mặt thành khẩn.

Tài xế nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Còn hơn hai km nữa đó."

"Ha, có hai km thôi mà. Tôi là ai chứ, cảnh sát." Hoàng Vệ Bình làm động tác cúi chào: "Hai km không vấn đề gì."

"Được rồi." Tài xế taxi mở cửa kính, lấy ra một điếu thuốc, hỏi: "Wechat hay Alipay?"

"Hả?"

"Wechat, hay là Alipay." Tài xế có chút mất kiên nhẫn, bật lửa trong tay bật mấy lần cũng không ra lửa, liền ném nó sang một bên.

"Ali... Ali gì cơ?"

"Tiền, đi xe phải trả tiền cậu biết không?" Tài xế quay đầu nhìn anh, nhìn thấy tờ tiền nhăn nhúm trong tay anh liền giật lấy, mở ngăn kéo tìm tiền lẻ thối lại cho anh, sau đó còn nhỏ giọng nói một câu: "Chẳng trách lại muốn tới loại bệnh viện này, lăn lộn hết nửa ngày hóa ra là một tên đầu óc không bình thường."

Hoàng vệ Bình đóng cửa xe lại rồi mới nhận ra những lời này là đang nói anh, muốn lý luận vài câu nhưng tài xế đã đạp ga rời đi, trong lòng cảm thấy tủi thân, muốn tiền cũng đã đưa, nói toàn lời tôi nghe không hiểu còn mắng tôi, sao có thể dễ chịu cho được.

Anh lắc đầu đi theo chỉ dẫn của tài xế, thời tiết cũng không tệ lắm, mặc dù nhiệt độ không cao nhưng trời trong mây tạnh, có lẽ là đã lâu không nhìn thấy mặt trời, một người luôn sợ phơi nắng như anh lúc này vậy mà lại tận hưởng ánh nắng. Mái tóc dài của anh bị thổi bay bên tai, cây cối hai bên xanh tươi, vô số xe cộ đang phóng nhanh trên đường, mọi thứ đều trông thật mới lạ và khó tin, các tòa nhà bên đường cao ơi là cao, anh có nằm mơ cũng chưa từng thấy qua, không biết cao như phải làm thế nào để leo lên, từ tối qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hoang mang và bối rối khi ở một thời đại không thuộc về mình, xung quanh anh lúc này, ngoại trừ bệnh viện, đến cả một cái mục tiêu anh cũng không có.

Anh đi đến cuối đường theo lời rẽ trái, nhưng hai km này rõ ràng không phải chỉ có một ngã rẽ đơn giản như vậy, anh rẽ trái xong cũng không nhìn thấy cổng bệnh viện như mong muốn, mà lại phát hiện mình đã đến một con phố càng phồn hoa hơn, đường lớn ngang dọc, đèn tín hiệu dày đặc, mọi người đang đứng ở một ngã tư đợi đèn xanh để tiến đến ngã tư tiếp theo, bên ngoài trung tâm thương mại nằm ở góc phố sáng đèn có một chiếc "TV" thật lớn, phát một quảng cáo Hoàng Vệ Bình không thể hiểu nổi, nhưng vẫn có thể xem được. Anh đứng bên đường ngẩng đầu xem quảng cáo, người đàn ông trong video mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh gấu trúc bông tựa hồ đang suy nghĩ về điều gì đó, Hoàng Vệ Bình cảm thấy thú vệ, ánh mắt dán chặt trên màn hình quên nhìn đường, đèn xanh sớm đã qua, tiếng còi xe khiến anh lập tức hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã đi ra giữa lộ. Tiếng còi xe mỗi lúc một nhiều hơn, Hoàng Vệ Bình đột nhiên cảm thấy choáng váng, lảo đảo không biết phải làm sao, đúng lúc này có một bàn tay nắm lấy tay anh kéo về phía trước, Hoàng Vệ Bình theo bản năng đi theo người đó, lại cảm thấy tay bị nắm càng lúc càng chặt, cơ hồ siết đến đau. Đợi đến nơi an toàn, Hoàng Vệ Bình còn chưa kịp nghĩ xong nên cảm ơn vì đã đưa anh ra khỏi biển xe trước hay nên kêu oan cho cánh tay bị nắm đến đỏ lên của mình, lại thấy người đàn ông vừa nãy không chút do dự bước đi có chút thống khổ dựa vào tường thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Cậu, cậu sao vậy?" Hoàng Vệ Bình do dự một lúc vẫn không thể thoát khỏi tay người đàn ông kia, hơi cúi người nhìn cậu: "Không sao chứ?"

"Không sao." Người đàn ông xua tay, nuốt một ngụm nước miếng rồi nhìn Hoàng Vệ Bình: "Em trai, lần sau trước khi qua đường nhớ quan sát cẩn thận."

"Ừm." Hoàng Vệ Bình không biết nên phản ứng thế nào với từ em trai này, đành phải qua loa nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu."

Người đàn ông lắc đầu, khẽ xoa ngực, môi vẫn còn trắng bệch: "Vậy tôi đi đây."

"Đợi đã!" Hoàng Vệ Bình trở tay bắt lấy tay người đàn ông: "Đồng chí, cậu có biết đi đường nào đến Cửu Viện không?"

? Người đàn ông lộ ra vẻ mặt có chút khó tin lại có chút buồn cười, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hắng giọng: "Tôi cũng đến đó, cậu có thể đi cùng tôi."

Hoàng Vệ Bình liên tục nói lời cảm ơn, lần này có người dắt anh qua đường khiến anh không còn thất thần nữa, cả hai lặng lẽ đi một lúc liền đến trước cửa bệnh viện, Hoàng Vệ Bình vừa oán thầm tài xế chỉ nói đi thẳng sau đó rẽ trái, cũng không nói sau khi đi thẳng rẽ trái qua đường lớn tiếp tục rẽ phải nha, vừa tạm biệt đồng chí tốt bụng này, anh lên lầu một muốn tìm một người hỏi xem phòng của đồng chí Lâm Thâm ở đâu, nào ngờ không có hẹn trước thì không thể vào. Hoàng Vệ Bình đứng trước quầy lễ tân giải thích mình là cảnh sát làm kiểm tra tâm lý, nhưng lại nhận được câu trả lời: "Bất luận là làm gì, không có hẹn trước thì cũng không thể vào." Nhân viên lễ tân bảo Hoàng Vệ Bình gọi đến cục cảnh sát hỏi thử xem có hẹn không, Hoàng vệ Bình ngượng ngùng sờ trên người mình, xác nhận anh thật sự không có điện thoại nên không thể làm gì được, anh ủ rũ ngồi xuống ghế chờ bên cạnh, không quên tò mò nhìn đông nhìn tây, xung quanh đều là những thứ anh chưa từng nhìn thấy trước đây.

Lâm Thâm ngồi trong văn phòng hít sâu mấy hơi, mở ngăn kéo lấy một viên thuốc viên thần uống vào mới trấn tĩnh lại, đã lâu rồi tim cậu không đập nhanh như vậy trừ lúc nằm mơ, đây đều là vì cứu cậu nhóc người giữa đường kia. Người nọ khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài buộc nửa trông rất thanh tú, anh mắt mơ màng, ngữ khí cũng có chút lỗi thời. Lâm Thâm rất sợ xe, càng sợ phải đứng giữa nhiều xe, nghe nhiều tiếng còi xe như vậy, nhưng không thể nào đi ngang qua nhìn thấy mà lại bỏ mặc được, đành phải chịu đựng sự khó chịu mãnh liệt mà kéo người nọ ra khỏi đó, bản thân lại ngồi đây uống thuốc. Nói đến thì cũng coi như là có duyên, cậu nhóc cũng đến bệnh viện này, cậu nghĩ hơn phân nửa là đến khám bệnh liền dẫn đến đây, Lâm Thâm mắc bệnh nghề nghiệp liền phân tích người nọ trong lòng một trận, chợt nhớ ra bảy giờ tối nay có một bệnh nhân của cục cảnh sát đến làm kiểm tra tâm lý, Lâm Thâm nhìn đồng hồ treo tường, nhíu mày, sắp bảy giờ rưỡi rồi, sao người còn chưa đến?

Cậu gọi cho quầy lễ tân: "Tiểu Phan, có bệnh nhân nào đang đợi không?"

"Có một người không có hẹn trước." Tiểu Phan mở sổ hẹn, xác nhận không có tên của người này: "Nói là từ cục cảnh sát đến làm kiểm tra."

"Anh ấy đến rồi à?" Lâm Thâm vỗ trán: "Hôm nay hẹn đột ngột, tôi chưa kịp thêm tên anh ấy vào sổ hẹn, mau để người ta lên đi."

"Ồ, được được được." Nhân viên lễ tân cúp máy liền có chút ngượng ngùng đi tới chỗ Hoàng Vệ Bình đang ngồi: "Tiên sinh, anh có thể lên rồi."

"Hả? À, à được." Hoàng Vệ Bình đang tập trung tinh thần đọc "Một số biểu hiện của chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn", nghe thấy mình có thể lên liền lịch sự nói cảm ơn rồi đi về phía cầu thang mà anh đã nhìn hơn nửa ngày, nhân viên lễ tân gọi anh lại: "Hoàng tiên sinh, thang máy ở bên cạnh."

"À... Ừm, cảm ơn." Hoàng Vệ Bình nhìn theo hướng chỉ tay của nhân viên lễ tân, quả nhiên nhìn thấy thang máy "phòng nhỏ", anh đã nghe về nó, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng, anh có chút lo lắng mình sẽ không dùng được, trộm nhìn nhân viên lễ tân trước mắt lại phát hiện cô ấy vẫn không dời mắt, nhìn theo anh cười ngọt ngào, Hoàng Vệ Bình chỉ đành hắng giọng, bất chấp bước qua đó, ấn vào nút có mũi tên hướng lên trước cửa nhưng cửa thang máy không mở ra, lúng túng ấn nút có mũi tên hướng xuống, kết quả vẫn phải đợi một lúc mới mở cửa. Anh bước vào trong, trước khi cửa thang máy đóng lại anh mỉm cười với nhân viên lễ tân, sau khi cửa đóng lại hoàn toàn mới bắt đầu nghiên cứu nút bấm, anh nhấn vào lầu chính của đồng chí Lâm Thâm, khi thang máy mở ra lần nửa, có người tiến vào, anh ra vẻ trấn tĩnh bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy số tầng được viết là "6", anh lắc đầu, cảm thấy không quen với thứ không chính xác này, lại xoay người đi về phía thang máy.

Lâm Thâm đợi hồi lâu, uống hết hai tách trà mới có tiếng gõ cửa, cậu đặt tách trà xuống, ôn nhu nói "Mời vào.", câu nói tiếp theo có chút kinh ngạc, "Là cậu?"

Hóa ra cậu nhóc cậu vừa gặp trên đường chính là người đến làm kiểm tra hôm nay.

Hoàng Vệ Bình cũng vô cùng ngạc nhiên, anh theo bản năng nảy sinh hảo cảm mãnh liệt với đồng chí Lâm Thâm này, Lâm Thâm rót cho anh một cốc nước ấm, bảo anh ngồi xuống ghế mềm thoạt nhìn vô cùng thoải mái bên cửa sổ, còn cậu thì ngồi đối diện anh, nhẹ giọng nói: "Vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát? Muốn vào cục cảnh sát nhưng thi trượt phải không? Cho nên mới muốn đến đây làm kiểm tra trực diện?"

"À... à, à, đúng." Hoàng Vệ Bình dùng bộ não thông minh của mình nghĩ một lát liền thừa nhận cách nói "vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát" này, trong số những biểu hiện của chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương mà anh mới đọc trên tường có nhắc tới, chướng ngại tinh thần phần lớn là do chứng kiến hoặc trải qua nguy hiểm chết người liên quan đến bản thân hoặc người khác tạo thành, cục trưởng yêu cầu anh đến đây làm kiểm tra tâm lý chắc là sợ anh có chứng bệnh này, vậy một sinh viên cảnh sát vừa mới tốt nghiệp cùng với một cảnh sát vì nổ súng cứu người mà vô tình giết chết mẹ của con tin, so sánh thế nào cũng cảm thấy tâm lý người phía trước khỏe hơn một chút.

Lâm Thâm gật đầu, viết viết vẽ vẽ vào sổ, lại lên tiếng: "Tên?"

"Hoàng Vệ Bình."

"Tuổi?"

"Hai... Hai mươi hai."

"Được." Lâm Thâm ngồi đối diện anh, lấy một chiếc kính gọng vàng từ trong túi ra đeo lên, nhìn vào mắt anh, nói: "Vậy chúng ta hãy làm thôi miên trước đi."

"Thôi miên?" Hoàng Vệ Bình bất giác ngồi thẳng người: "Nghe có hơi..."

"Đừng sợ." Lâm Thâm nhẹ giọng trấn an anh: "Giống như ngủ thôi, làm theo lời tôi nói là được." Cậu nhìn thoáng qua đôi chân cứng đờ của Hoàng Vệ Bình, nói thêm: "Yên tâm, cứ xem tôi là anh cậu là được rồi."

"... Được." Hoàng Vệ Bình cảm thấy lời này có vấn đề lại không biết nên phản bác thế nào, đành nhắm hai mắt lại, nghe thanh âm hỗn loạn của Lâm Thâm bên tai, vững vàng tiến vào trạng thái thôi miên, sau khi thoát khỏi trạng thái thôi miên cả người run rẩy, toát đầy mồi hôi, Hoàng Vệ Bình ngồi đó thở hổn hển, tim đập dữ dội không ngừng, Lâm Thâm ngồi bên cạnh anh cầm đồng hồ quả quýt, thở dài đứng dậy ghé sát vào mặt Hoàng Vệ Bình, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc dò xét ánh mắt anh.

Hoàng vệ Bình đột nhiên cảm thấy chột dạ, cúi đầu lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn cậu, giọng nói có chút khàn: "Đồng chí, khi nào chúng ta bắt đầu kiểm tra vậy."

"Không cần làm kiểm tra nữa." Lâm Thâm rút tờ giấy đưa cho anh, mùi thơm nhàn nhạt trên đó khiến cho Hoàng Vệ Bình có chút choáng váng: "Tình huống hiện giờ của cậu sẽ không vượt qua được bài kiểm tra."

Hoàng Vệ Bình vừa định tranh luận vài câu, lại nhìn thấy Lâm Thâm tháo mắt kính bỏ vào túi lần nữa, híp mắt nhìn anh:

"Vừa rồi cậu nói dối đúng chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top