Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23. Quần bơi

"Là anh?!?!" Triệu Phiếm Châu kinh hãi trợn tròn mắt, Lâm Thâm cũng xấu hổ đến trợn tròn mắt, bốn mắt nhìn nhau, như thể cún nhỏ mở họp vậy.

"À, à, là tôi, cố vấn tâm lý của Trương Mẫn, Lâm Thâm, chắc cậu đã nghe anh ấy nhắc tới rồi nhỉ, ha ha, xin chào xin chào." Lâm Thâm cố gắng giữ cho giọng nói mình không có biến hóa quá lớn, nhưng biểu hiện lại có chút dữ tợn, không ngừng ra tín hiệu với Triệu Phiếm Châu.

Triệu Phiếm Châu rất tinh ý, thấy vị này và chú Hoàng của mình đến khu nghĩ dưỡng suối nước nóng cùng nhau, quan hệ nhất định không tồi, vẻ mặt khẩn cầu lúc này so với bộ dạng hung dữ nói mấy lời khó hiểu kia có thể nói là hai người. Cậu đoán có lẽ đã có hiểu lầm gì đó, tốt bụng quyết định không vạch trần.

"À, à đúng rồi, xin chào Lâm lão sư, tôi là Triệu Phiếm Châu." Triệu Phiếm Châu thân thiện vươn tay, Lâm Thâm thả lỏng hơn nhiều, đầy cảm kích bắt tay Triệu Phiếm Châu.

Thật ra Lâm Thâm cũng không cảm thấy bị Triệu Phiếm Châu vạch trần cậu từng ngây thơ đến cục cảnh sát tìm người ta còn nói mấy lời kia là chuyện đáng xấu hổ, chủ yếu là cậu không muốn để đoạn tình cảm thầm kín của Hoàng Vệ Bình còn chưa nảy mầm đã héo rũ bị người khác biết được, cậu muốn bảo vệ mỗi một phần tâm tư, mỗi một phần tình cảm của Hoàng Vệ Bình, không bao giờ muốn anh cảm thấy khó xử.

Sau khi chào hỏi nhau một cách ngượng ngùng, Triệu Phiếm Châu áp lon coca lạnh lên mặt Trương Mẫn, Trương Mẫn lạnh đến khịt mũi: "Lạnh."

"Còn một lon bình thường nữa." Triệu Phiếm Châu lấy ra một lon coca khác như ảo thuật, đưa qua cho Trương Mẫn: "Anh chưa nói muốn uống gì nên em mua cả hai."

Trương Mẫn đỏ mặt, lặng lẽ nhìn thoáng qua chú Hoàng và Lâm lão sư, nhận lấy một lon khác rồi nhỏ giọng cảm ơn, Triệu Phiếm Châu cưng chiều lắc đầu, bộ dạng hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu.

Hoàng Vệ Bình thấy bọn họ ân ái như vậy, ngạc nhiên nhận ra mình đối với người đã từng yêu thầm này một chút ghen cũng không có, ngược lại sau khi biết cậu là cháu của cục trưởng Triệu lại bất giác có một loại yêu quý của trưởng bối, anh hy vọng bọn họ hạnh phúc, không có rào cản hay bí mật nào, thế giới này người yêu nhau có nghìn nghìn vạn vạn, chỉ cần không giống anh và Lâm Thâm thì tốt rồi.

Hoàng Vệ Bình có chút xuất thần, bị Lâm Thâm vỗ vai mới hồi phục tinh thần, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm, Lâm Thầm cũng nhìn anh, thì thầm bên tai anh: "Khó chịu trong lòng sao?"

"Đừng nghĩ lung tung..." Hoàng Vệ Bình vội lắc đầu: "Sao có thể chứ."

"Vậy anh đang nghĩ gì vậy."

"Nghĩ đến em." Hoàng Vệ Bình thành thật đáp, Lâm Thâm vuốt ve cổ anh, thỏa mãn đến híp mắt.

"Hai người lên phòng nghỉ ngơi một lát đi, buổi trên có thể xuống tầng mười sáu ăn trưa, hoặc là gọi mang vào phòng cũng được, bọn cháu ở ngay bên cạnh, có việc gì cứ gọi cho cháu." Trương Mẫn thấy hai người dính dính vào nhau có chút buồn cười, nếu không lên sợ là bọn họ sẽ hôn nhau ngay tại đây mất, vội vàng nói.

"Được." Hoàng Vệ Bình gật đầu, kéo Lâm Thâm đi, Trương Mẫn do dự một lát rồi nói: "Mấy thứ trong tủ đầu giường có thể dùng tùy ý, không sao đâu."

"Được được được, cảm ơn." Lâm Thâm hiểu được ý của Trương Mẫn, mỉm cười kéo Hoàng Vệ Bình vào thang máy, để lại Triệu Phiếm Châu ngơ ngác không hiểu gì.

"Chú của em và anh ấy... Hai người họ?"

"Đúng." Trương Mẫn bát quái gật đầu: "Đúng như em đang nghĩ vậy đó."

Hoàng Vệ Bình đi theo Lâm Thâm lên đến tầng cao nhất, vào phòng mở tủ đầu giường ra mới hiểu lời Trương Mẫn vừa nói có ý gì, không khỏi đỏ mặt. Bên trong có không ít bao cao su, loại nào cũng có, gel bôi trơn cũng chia thành nhiều màu khác nhau, thậm chí còn có một chuỗi bi nữa, không biết dùng để làm gì, Hoàng Vệ Bình vừa thấy lập tức đóng ngăn tủ lại.

Lâm Thâm thấy anh đáng yêu, muốn trêu anh một chút, cũng bước tới mở ngăn tủ ra xem, cố ý hỏi anh muốn dùng cái nào, mặt Hoàng Vệ Bình đỏ bừng, anh cắn môi nghẹn một hồi mới nói: "Vậy dùng cái, cái, cái này đi."

? Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Lâm Thâm, mặt cậu cũng ửng đỏ, vốn chỉ muốn trêu Hoàng Vệ Bìnhm kết quả bị Hoàng Vệ Bình trêu lại, hờn dỗi hôn lên khóe môi Hoàng Vệ Bình, cắn môi anh nói nhỏ: "Vậy chúng ta không thể ra khỏi cánh cửa này được rồi."

Bữa trưa được gọi mang đến phòng, hai người nằm trên giường không muốn động, nhất trí quyết định chừa chút sức cho buổi tối, nên không xuống lầu ăn trưa. Đồ ăn ở đây rất ngon, Hoàng Vệ Bình nhìn món tráng miệng tươi ngon mắt tỏa ra tình yêu, chỉ tiếc trong khách sạn không có trà sữa, anh gọi điện thoại xác nhận mấy lần mới chịu từ bỏ.

Vừa ăn xong thì Trương Mẫn đến gõ cửa, hỏi hai người có muốn cùng nhau đi ngâm suối nước nóng không, vừa mới thêm thuốc bắc, ngâm rất thoải mái. Hoàng Vệ Bình hưng phấn đồng ý, bảo Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đi trước, anh và Lâm Thâm sẽ theo sau, Trương Mẫn đi rồi anh liền vui vẻ lục lọi vali của mình.

Lâm Thâm cũng lấy thứ gì đó trong vali ra, bị Hoàng Vệ Bình hô tên liền ngẩng đầu, trong tay anh có hai chiếc quần bơi, một cái đen một cái xanh, thoạt nhìn rất giống nhau. Hoàng Vệ Bình phấn khởi: "Anh mua quần bơi mới rồi! Chúng ta mỗi người một cái, anh lựa lâu lắm mới lựa được cái hợp với em đó." Anh nói xong giơ chiếc quần màu xanh kia lên: "Đẹp không?"

"Đẹp." Lâm Thầm cười khẽ, âm thầm nhét hai chiếc quần bơi vừa mới lấy ra vào lại vali: "Đúng lúc em không mang theo."

"Sao em lại quên trước quên sau vậy chứ, không được như vậy nữa, phải nghĩ tới nghĩ lui mấy lần mới ra ngoài, may mà lần này anh có mang theo, nếu không thì phiền phức rồi." Hoàng Vệ Bình nói nhỏ, Lâm Thâm cũng không cảm thấy anh phiền. Cậu rất thích nghe Hoàng Vệ Bình càm ràm mình như vậy, rất giống người nhà, giống người thân, khiến cậu thật an tâm.

Hai người mặc quần bơi đến suối nước nóng, Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đã ngâm bên dưới, dòng nước ấm áp tỏa ra mùi thuốc bắc rất dễ chịu, Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu đã ngâm đến da ửng đỏ, dáng người lộ ra không sót gì. Hoàng Vệ Bình có chút xấu hổ túm khăn tắm không chịu buông, Lâm Thâm thấy vậy nhỏ giọng hỏi anh: "Sao vậy?"

"Mấy cậu ấy đều có vóc dáng đẹp như vậy..." Hoàng Vệ Bình nhỏ giọng nói: "Sao ai cũng có cơ bụng hết vậy, bán sỉ sao? Hồi lúc anh còn trẻ cũng có, nhưng mà nằm lâu quá nên giờ sáu múi dồn thành một rồi..."

Lâm Thâm không nhịn được cười, trộm véo cặp mông tròn trịa của Hoàng Vệ Bình: "Em thích anh như vậy, đẹp, vuốt ve cũng thoải mái nữa."

Hoàng Vệ Bình không được an ủi bởi mấy lời này, cởi khăn tắm liền nhảy vào nước như cá, ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn, trong lòng âm thầm thề rằng sau khi trở về nhất định phải rèn luyện thân thể.

Lâm Thâm nhặt khăn tắm của anh xếp chồng lên khăn tắm của mình, lúc xuống nước thu hút không ít ánh mắt. Cậu cao ráo, da cũng trắng, mặc dù hơi gầy một chút nhưng lại có dáng tam giác ngược tiêu chuẩn, đường nhân ngư kéo dài từ bụng xuống nơi bị che khuất, mặc dù mặc quần bơi trông có chút rẻ tiền, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc cậu trở thành một cảnh đẹp ở đây. Quân bơi hơi nhỏ, Lâm Thâm cũng có chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Vệ Bình, Hoàng Vệ Bình dịch về phía cậu, hai người dính vào nhau như hai cái bánh trôi.

Tất cả mọi người đều rất có kỷ luật, tiếng nói chuyện không lớn, trước đó Lâm Thâm bận công việc, tối qua lại triền miên một đêm với Hoàng Vệ Bình, lúc này có chút buồn ngủ, nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi, chợt nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.

"Màu này là sao vậy."

"Không biết nữa, sao nước lại có màu xanh rồi."

"Có phải thuốc khử trùng không?"

"Không phải, hình như là quần bơi của ai đó phai màu."

Lâm Thâm cảm thấy buồn cười, quần bơi mà còn phai màu, lại còn là màu xanh... Màu xanh!

Lâm Thâm mở choàng mắt, dọa Hoàng Vệ Bình đang lim dim bên cạnh giật mình. Nước trong hồ xanh đi không ít, mà màu xanh kia được truyền từng đợt từng đợt từ dưới thân cậu, tạo thành hiệu ứng loang màu quỷ dị, màu xanh lấy Lâm Thâm làm trung tâm mà lan ra bốn phía, hiệu quả kinh người.

"Fuck." Lâm Thâm hiếm khi nói tục, kéo Hoàng Vệ Bình đứng dậy, Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu ngây ngốc, trợn mắt há mồm ngồi trong nước màu xanh không biết nên nói gì.

Lâm Thâm không ra khỏi nước thì không sao, vừa ra liền phát hiện quần bơi đã co rút lại, căng cứng khiến hình dạng tính khí của cậu bại lộ ra ngoài hoàn toàn, chiếc quần bơi còn nhỏ giọt nước xanh xuống đôi chân trắng như tuyết của cậu, giống như Avatar. Lâm Thâm lấy khăn tắm vội vàng quấn bên hông mình, người khác trong suối nước nóng muốn cười nhưng không dám cười, cậu nói xin lỗi rồi kéo Hoàng Vệ Bình đi, khăn tắm màu trắng thấm một mảnh xanh lam.

Hoàng Vệ Bình không cười, anh cười không nổi, sao khi Lâm Thâm đi tắm, anh đi tới vali tìm cho cậu một chiếc quần lót sạch mới nhìn thấy hai chiếc quần bơi bị cậu nhét trở lại. Lúc Lâm Thâm bước ra nhìn thấy Hoàng Vệ Bình ủ rũ ngồi bên giường, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

"Sao vậy."

"Sao quần của anh không bị phai, nếu quần của anh cũng bị phai màu thì tốt rồi, chúng ta cùng nhau dọa người."

"Phai cùng nhau cũng không tệ, chúng ta như hai lọ mực vậy, một xanh một đen."

Hoàng Vệ Bình bị cách nói này chọc cười, cười xong vẫn có chút tự trách, bắt đầu nói xin lỗi.

"Sao lại xin lỗi." Lâm Thâm hôn lên trán anh: "Anh cũng không phải cố ý mà, không cần nói xin lỗi. Hơn nữa chuyện cũng không có gì to tát, đúng không?"

Hoàng Vệ Bình nghe cậu nói như vậy tim thắt lại, Lâm Thâm vẫn luôn khoan dung với anh, anh đã vô tình làm sai không ít chuyện, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa từng tức giận với anh, nếu... Nếu tất cả mọi chuyện đều dễ dàng như một chiếc quần bơi bị phai màu thì tốt biết mấy. Hoàng Vệ Bình lại bắt đầu cảm thấy chua xót, chủ động ôm cổ Lâm Thâm, dán môi lên môi cậu: "Anh nhận tội, được không?"

"Vậy anh phải nhỏ tiếng một chút, bên cạnh là Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn đó."

Thật ra câu này không tính uy hiếp gì cả, bởi vì Trương Mẫn còn kêu lớn hơn Hoàng Vệ Bình, ban công của hai phòng đặt song song nhau, không biết có phải phòng bên cạnh quên đóng cửa ban công không, Hoàng Vệ Bình loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Trương Mẫn.

"Ừm... Tiếng của anh... Cũng lớn vậy sao?"

"Không có." Lâm Thâm có chút ngượng ngùng: "Lát nữa ăn tối nhớ nhắc bọn họ đóng cửa ban công."

Lăn lộn vài lần, dùng hết mấy cái bao, Hoàng Vệ Bình mệt đến không muốn cử động, mơ màng ngủ, Lâm Thâm nóng nực, lại sợ Hoàng Vệ Bình bị cảm lạnh nên không dám mở cửa sổ, đành phải ra hành lang hít thở.

Cậu đi đến ban công công cộng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Phiếm Châu đang nghịch điện thoại ở đó, Lâm Thâm chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định qua đó cảm ơn một tiếng.

"Phiếm Châu." Lâm Thâm đi đến bên cạnh cậu: "Chuyện lúc sáng... Cảm ơn cậu."

Triệu Phiếm Châu mrim cười: "Không có gì, nhìn ra được anh không muốn để hai người họ biết. Cho nên... Anh và chú Hoàng thật sự chỉ là 'bạn' thôi sao?"

"Không phải, lúc đó tôi yêu thầm anh ấy." Lâm Thâm thản nhiên nói, đơn giản hóa hai mũi tên tình yêu thành một.

"Xem ra bây giờ yêu thầm thành thật rồi." Triệu Phiếm Châu sâu xa nhìn thoáng qua đôi môi sưng đỏ của Lâm Thâm: "Chúc mừng."

"Cảm ơn." Lâm Thâm ngầm thừa nhận: "Cậu và Trương Mẫn cũng vậy, lúc trước Trương Mẫn đến tìm tôi tư vấn tâm lý trông có vẻ ốm yếu, bây giờ trông tốt hơn hẳn rồi. Tôi... Đã nghe qua chuyện của hai người, hiện tại có thể ở bên nhau thật sự rất khó có được."

Triệu Phiếm Châu nghe Lâm Thâm nói với, cười khổ một chút: "Khi đó tôi không khống chế được, nên mới nói lời tổn thương anh ấy. Nhưng đó thật sự không phải xuất phát từ ý định của tôi, mẹ tôi có chứng rối loạn lưỡng cực, tôi có tỷ lệ di truyền nhất định, lớn lên trong môi trường như vậy từ nhỏ khiến cho cảm xúc của tôi rất dễ dao động, dễ nổi nóng..."

"Đợi chút." Lâm Thâm nghi hoặc: "Di truyền?"

"Đúng vậy, hồi nhỏ tôi không hiểu nên không đi kiểm tra, lớn lên số lần cãi nhau với mẹ ngày càng nhiều, tôi mới nghi ngờ bản thân cũng mắc bệnh..."

"Lớn lên?" Lâm Thâm nhíu chặt mày. Lời nói này ít nhất có hai điểm có thể xác định, một, người mẹ trong miệng Triệu Phiếm Châu là mẹ ruột, hai, mẹ Triệu Phiếm Châu vẫn còn khỏe mạnh. Vậy người Hoàng Vệ Bình ngộ sát năm đó là ai? Đứa trẻ đó thật sự là Triệu Phiếm Châu sao?

Cậu suy nghĩ mông lung, tim đập loạn xạ, có vẻ như Hoàng Vệ Bình đã hiểu lầm gì đó, xem Triệu Phiếm Châu thành đứa trẻ năm xưa. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là ngàn vạn lần không được để Hoàng Vệ Bình biết chuyện này, vất vả lắm anh mới chữa khỏi vết thương lòng, nếu để anh biết được thì sẽ là một đả kích lớn với anh, cậu không dắm chắc rằng Hoàng Vệ Bình có thể chịu đựng được không.

Lâm Thâm trò chuyện với Triệu Phiếm Châu thêm vài câu rồi tạm biệt, nghĩ có lẽ Hoàng Vệ Bình vẫn chưa dậy nên không muốn vào làm phiền, nhìn thấy trong công viên có xe đạp công cộng liền quét một chiếc đạp vài vòng, nhân tiện nghĩ cách làm thế nào để giấu Hoàng Vệ Bình.

Lúc Hoàng Vệ Bình tỉnh lại thì trời cũng đã tối rồi, anh ngủ đến có chút mờ mịt, việc đầu tiên làm là tìm Lâm Thâm. Trong phòng không mở đèn, Hoàng Vệ Bình nhìn quanh phòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Thâm đâu, trong lòng bất giác có chút khó chịu, anh cũng rất ghét bản thân như vậy, nhưng anh thật sự không thể rời xa Lâm Thâm, một chút cũng không được.

Hoàng Vệ Bình đang ngồi ngẩn người trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng, anh vội nhìn sang, quả nhiên là Lâm Thâm, cả người mang theo khí lạnh bước vào.

Hoàng Vệ Bình vươn tay đòi ôm, Lâm Thâm đi tới ôm lấy anh, dịu dàng hỏi sao lại dính người như vậy.

Hoàng Vệ Bình không trả lời, chỉ ôm eo Lâm Thâm, cọ mặt vào ngực cậu, mềm mại như một con mèo lớn: "Đi đâu vậy?"

Lâm Thâm xoa đầu anh, đưa cho anh một cốc trà sữa: "Rảnh rỗi chán quá nên đạp xe đi mua trà sữa cho anh."

Hoàng Vệ Bình thốt lên: "Không phải rất xa sao? Shipper đều nói khoảng cách xa quá không giao được."

"May mà em đạp xe nhanh." Lâm Thâm mỉm cười, nhìn Hoàng Vệ Bình cầm cốc trà sữa lạnh, lại lấy một ly khác trong áo khoác ra đưa cho anh: "Còn một cốc nóng nữa, nhưng bây giờ còn hơi ấm thôi, em mua mấy miếng sưởi dán lên rồi, nhưng mà đi xe lâu quá nên vẫn nguội...."

"Lâm Thâm." Hoàng Vệ Bình đặt trà sữa qua một bên, ôm chặt lấy cậu, mũi chua xót tim cũng chua xót, hận không thể vùi mình trong ngực cậu: "Anh thật sự rất yêu em, nếu chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi thì tốt biết mấy, nếu có thể như thế này mãi mãi thì tốt biết mấy."

Lâm Thâm hơi sửng sốt: "Đương nhiên có thể." Cậu hôn lên mái tóc mềm mại của Hoàng Vệ Bình: "Em sẽ luôn yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top