Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29. Gặp lại

Không giống như những sinh viên khoa y khác thường xuyên tìm cơ hội luyện tập trên cơ thể mình, mặc dù Lâm Thâm học tâm lý đã lâu, nhưng ngoại trừ Hoàng Vệ Bình, chưa có ai từng thôi miên cho cậu. Một mặt là cậu biết rõ tâm bệnh của mình cũng không phải một hai lần thôi miên có thể giải quyết được, mặt khác là cậu cảm thấy rất khó chịu --- Bị mắc kẹt trong quá khứ không thoát ra được rất khó chịu, chỉ cần tiếp xúc với cơn ác mộng đó liền rơi nước mắt rất khó chịu, gặp phải cảnh ngộ như vậy rất khó chịu. Nhưng gần đây cậu cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, trước kia khúc mắc của cậu chỉ có bi thương, sau này Hoàng Vệ Bình mang đến cho cậu yêu thương, áy náy, thù hận, mà hiện giờ lại thêm hối hận, bối rối và nhớ nhung, cậu sắp không chống đỡ được nữa.

Cậu gọi điện thoại cho Thiệu Ninh.

Đối với yêu cầu tư vấn tâm lý cho mình của Lâm Thâm, Thiệu Ninh bày tỏ cầu còn không được, mặc dù hai người làm việc nhiều năm, biết rõ tư vấn tâm lý cho người có quan hệ thân thiết như vậy là không hợp quy tắc, nhưng bọn họ cũng hiểu được, đây có thể nói là lựa chọn duy nhất của Lâm Thâm, không có bác sĩ tâm lý nào hiểu cậu, quan tâm cậu, xem cậu là em trai ruột thịt như Thiệu Ninh.

Thiệu Ninh lật thời gian biểu, suy tư một chút rồi báo cho Lâm Thâm một thời gian, hẹn cậu đến nhà mình, Lâm Thâm ghi lại thời gian, im lặng một lúc mới nói: "Cảm ơn đàn anh, em sẽ mời anh ăn cơm sau."

"Đừng nói như vậy, bữa cơm trước anh còn chưa ăn được đâu." Thiệu Ninh nghiêng đầu kẹp điện thoại, gõ chữ trên máy tính: "Bữa cơm này anh phải ăn chắc rồi."

Lâm Thâm tới sớm hơn dự tính, Thiệu Ninh vội mở cửa cho cậu, ăn mặc khá chỉnh tề, giống như lúc tiếp khách ở công ty. Lâm Thâm miễn cưỡng mỉm cười: "Chuyên nghiệp quá."

"Đương nhiên rồi." Thiệu Ninh mời cậu vào nhà, rót cho cậu một cốc nước ngô: "Tâm sự trước?"

Lâm Thâm nhận lấy nói cảm ơn, đột nhiên có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Anh cũng đoán được nguyên nhân gần đây em sa sút tinh thần như vậy rồi, là chuyện của bạn trai nhỏ kia, đúng không?" Thiệu Ninh đặt tay trên đùi: "Chia tay?"

"Ừm."

"Còn thích không?"

Lâm Thâm không nói chuyện, cúi đầu thấp hơn.

"Vậy là còn thích rồi." Thiệu Ninh gật đầu: "Vậy hai người thích nhau, sao lại chia tay?"

"Không tính là thích nhau." Lâm Thâm chua xót: "Anh ấy đối với em... Chính xác mà nói có lẽ là áy náy hoặc gì đó, ở bên em chỉ để bù đắp cho em."

? Thiệu Ninh ngạc nhiên: "Em nghĩ vậy sao?"

Lâm Thâm có chút kỳ quái liếc anh ta một cái rồi nói: "Không phải em nghĩ vậy, mà sự thật chính là vậy." Nhà Thiệu Ninh bày trí rất ấm áp, thích hợp để bộc lộ tâm sự, Lâm Thâm nghẹn lâu lắm rồi, cậu phải tự mình gánh vác rất nhiều thứ, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội trút bỏ, liền kể hết mọi chuyện cho Thiệu Ninh nghe, Thiệu Ninh nghe xong sững sờ trong giây lát.

Hóa ra cùng một câu chuyện nhưng trong mắt của hai người lại là hai bản hoàn toàn khác nhau.

Thiệu Ninh kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của Lâm Thâm, cảm thấy hứng thú với phần sau khi Lâm Thâm đến gặp bác sĩ Trần và biết được những lời cuối cùng mẹ để lại cho cậu, anh ta điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi Lâm Thâm: "Vậy bây giờ em nghĩ thế nào?"

"Cảm thấy bản thân thật nực cười." Lâm Thâm lắc đầu: "Có lẽ mẹ em không muốn em sống trong thù hận, nhưng em không thể làm được, còn đẩy... Ánh sáng của em đi, em cũng không biết em có nên nói như vậy không, nhưng anh ấy thật sự là ánh sáng của em."

"Mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, có đêm có ngày, ánh sáng sẽ không biến mất." Thiệu Ninh khẽ thở phào: "Chúng ta thôi miên trước đi."

Lâm Thâm đồng ý, nằm xuống sô pha, theo giọng nói dịu dàng của Thiệu Ninh, tiến vào khung cảnh khiến cậu vô cùng đau đớn lại không thể không đối mặt.

Cậu nhìn thấy bản thân lúc nhỏ, nhìn thấy Hoàng Vệ Bình đứng đối diện, anh gầy và đen hơn hiện tại một chút, tóc cũng ngắn hơn, trong mắt tràn đầy sức sống, trông rất mạnh mẽ, hai tay cầm súng, cánh tay thẳng tắp, đẹp như nhân vật chính trong phim tuyên truyền cảnh sát. Lâm Thâm nhìn Hoàng Vệ Bình, anh lúc đó trông ngây ngô vui vẻ, không có bộ dạng u sầu như bây giờ, giống như lúc bọn họ mới gặp nhau, lại khác một trời một vực so với lúc họ ở bên nhau.

Là mình khiến anh ấy không vui. Lâm Thâm thầm nghĩ.

Phía đối diện là Lâm Thâm lúc nhỏ, chiếc áo khoác màu xanh biếc mẹ mới mua đã nhuốm đầy máu, móng tay bị gãy một nữa trong lúc vùng vẫy, lộ ra thịt đỏ ửng, đang khóc lớn. Lâm Thâm cẩn thận bước tới, ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cậu bé, chạm vào gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Lâm Thâm:

"Đừng khóc nữa."

Tiểu Lâm Thâm ngẩng đầu, trên cằm vẫn còn mấy giọt lệ lăn dài chưa kịp rơi xuống: "Anh là ai?"

"Anh là em." Lâm Thâm có chút đau lòng nhìn đứa nhỏ gầy gò trước mặt, cậu bé vẫn chưa biết tương lai sẽ phải trải qua những gì.

"Em?"

"Đúng." Lâm Thâm cúi đầu suy nghĩ một chút: "Anh đến nói cho em biết mẹ đã nói gì với chúng ta."

"Mẹ!" Tiểu Lâm Thâm chợt nhớ ra, như phát điên lên muốn chạy ra ngoài: "Mẹ em thế nào rồi!"

Lâm Thâm giữ cậu bé lại, dùng chút sức: "Bà ấy đến một nơi khác rồi, nhưng không sao, chỉ cần em nhớ bà ấy, bà ấy sẽ luôn ở đây."

"Vậy... Mẹ đã nói gì với em?" Tiểu Lâm Thâm lại bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống như trân châu.

"Bà ấy nói..." Lâm Thâm nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, chỉ về Hoàng Vệ Bình ôm tên tội phạm ngã xuống khỏi sân thượng: "Phải yêu, đừng hận."

Chuông trong tay Thiệu Ninh vang lên, Lâm Thâm chật vật tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh.

"Thấy em sắp đến cực hạn rồi, có chút khó thở, nên anh đưa em ra ngoài." Thiệu Ninh lúc này vẫn chuyên nghiệp như cũ, cau mày lo lắng nhìn cậu: "Sao rồi?"

"Em vừa gặp được bản thân lúc nhỏ." Lâm Thâm thở dốc: "Em vẫn còn việc chưa làm xong."

"Vậy cũng không còn cách nào đưa em trở lại đó được nữa." Thiệu Ninh xấu hổ, nghĩ một hồi lại hỏi: "Em còn muốn làm gì nữa?"

"Muốn ôm bản thân lúc nhỏ một cái." Lâm Thâm cúi đầu lau mắt."

"Đây không phải trùng hợp quá sao." Thiệu Ninh nhìn đồng hồ: "Có một người cũng trả lời như vậy."

"Ai?" Lâm Thâm nghi hoặc.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Thiệu Ninh vui mừng, chỉ ra ngoài cửa: "Anh ấy."

Hôm nay Hoàng Vệ Bình mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trông rất sáng sủa, vừa vào liền đưa cho Thiệu Ninh hai túi ni lông, bên trong là mấy hộp sủi cảo.

"Thiệu lão sư, cái này cho cậu." Hoàng Vệ Bình cười khẽ: "Cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không có gì để cho cậu, đúng lúc hôm nay làm sủi cảo cho bạn nên mang cho cậu một phần, cậu đừng chê nha."

"Không đâu không đâu!" Thiệu Ninh hai mắt sáng ngời nhìn hai hộp sủi cảo, anh ta từng nghe Trương Mẫn nhắc tới, từng thấy Lâm Thâm ăn rồi, chỉ là vẫn chưa ăn được, lần này cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử.

Rèm cửa trong phòng khách không vén lên, xung quanh tối om, Hoàng Vệ Bình quen thuộc bước tới sô pha định ngồi xuống, lại thấy một cốc nước ngô còn chưa uống hết đặt ở đó, không nhịn được hỏi: "Cậu có khách sao? Có phải tôi làm chậm trễ công việc của cậu không?"

"À, không không." Thiệu Ninh nhìn thoáng qua tấm bình phong ngăn cách phòng ăn và nhà bếp: "Không quan trọng lắm, ừm, không quan trọng."

Hoàng Vệ Bình ngại ngùng cười: "Vậy chúng ta bắt đầu đi?"

"Đợi một chút, chúng ta tâm sự trước đi." Thiệu Ninh không lấy máy quay ra rồi bắt đầu thôi miên như lần trước, ngược lại muốn trò chuyện với Hoàng Vệ Bình, Hoàng Vệ Bình cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu.

"Anh có mang theo cuốn nhật ký mà lần trước tôi nói anh mang đến không?"

"Ừm, có mang theo." Hoàng Vệ Bình lấy cuốn nhật ký trong túi vải ra, đầu ngón tay trắng bệch, hít sâu mấy hơi mới đưa cho Thiệu Ninh.

"Tốt, tôi có thể đọc được không?"

"Được." Hoàng Vệ Bình cúi đầu: "Người không nên đọc nhất cũng đã đọc rồi, ai đọc cũng không sao cả."

Thiệu Ninh giả vờ lật vài trang: "Những từ mà anh nhắc đến nhiều trong đây là 'áy náy' và 'bù đắp', vậy tôi có thể cho rằng anh ở bên cậu ấy chủ yếu là bởi vì cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho cậu ấy không?"

"Không phải!" Phản ứng của Hoàng Vệ Bình có chút lớn, anh lập tức đắng thẳng dậy, làm rớt cái gối bên cạnh. Anh ngượng ngùng nhặt lên, có lỗi nói: "Xin lỗi. Không phải, không phải vì muốn bù đắp."

"Nhưng anh phải làm thế nào để phân biệt áy náy và yêu chứ? Làm thế nào để xác định tình cảm của anh?"

"Bởi vì tôi đã yêu em ấy từ trước khi tôi biết em ấy là cậu bé năm đó." Hoàng Vệ Bình thở dài: "Lẽ ra tôi nên rời khỏi em ấy, nếu không phải bởi vì... Bởi vì tôi tham lam, quá yêu em ấy, cũng sẽ không như bây giờ."

"Anh có nói cho cậu ấy biết chuyện này chưa?"

"Chưa." Hoàng Vệ Bình chậm rãi lắc đâu.

"Sao không giải thích rõ ràng, Wechat hai người vẫn còn đó, số điện thoại cũng còn."

"Tôi không muốn giải thích... Tôi sợ em ấy sẽ càng rối rắm, càng đau khổ." Hoàng Vệ Bình lúng túng xoa xoa tay: "Nếu em ấy cũng thích tôi như vậy..." Nói tới đây, anh có vẻ không chắc chắn dừng một chút: "Tôi nói là nếu, vậy hẳn em ấy sẽ cảm thấy tội lỗi còn nhiều hơn tôi, loại cảm giác này rất khó chịu, tôi không muốn em ấy phải chịu đựng như tôi..."

Hoàng Vệ Bình còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, nghe giống như ghế bị ngã, anh khẩn trương nhìn về phía đó: "Thiệu lão sư, sao vậy?"

Thiệu Ninh cũng nhìn sang, nhìn nửa ngày cũng không thấy người bên trong ra gặp Hoàng Vệ Bình, đành phải tìm một cái cớ qua loa: "À, nhà tôi có nuôi cún nhỏ, chắc nó đang quậy thôi."

"Có cột lại không? Sao không thấy nó chạy ra ngoài nhỉ?" Hoàng Vệ Bình thích nhất là cún nhỏ, lúc đi bộ tập thể dục buổi sáng trong công viên nhìn thấy cún nhỏ đều dừng lại, ngồi xuống sờ tới sờ lui đến khi nào tê chân mới thôi, bây giờ biết Thiệu Ninh có nuôi cún lại không thể chạm vào còn cảm thấy hơi mất mát.

Thiệu Ninh nhướng mày: "Khi nào muốn ra tự nhiên sẽ ra." Nói xong lại không nhịn được thở dài một hơi: "Hai người..."

"Hả?" Hoàng Vệ Bình ngước mắt, khóe mắt ươn ướt, khó hiểu hỏi một câu.

"Không có gì không có gì, vậy chúng ta bắt đầu thôi miên đi."

Thôi miên rất thuận lợi, mấy lần gần đây chủ yếu là giúp Hoàng Vệ Bình loại bỏ chướng ngại nổ súng, không bao lâu đã xong. Hoàng Vệ Bình đứng dậy lấy túi vải, Thiệu Ninh hướng về phía phòng bếp hô to một tiếng: "Vệ Bình, anh về sao?" Thấy bên kia không có phản ứng gì mới bất đắc dĩ tiễn người ra cửa, vừa mới đóng cửa xoay người liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lâm Thâm.

Thiệu Ninh hoảng sợ, vỗ ngực rót cho mình một tách trà: "Em làm gì vậy, làm anh sợ chết được."

"Anh tư vấn tâm lý cho Hoàng Vệ Bình? Sao anh không nói em biết?"

Thiệu Ninh liếc cậu một cái: "Lời này em đừng để thầy nghe được, nếu không sẽ chọc ông ấy tức chết. Phải bảo mật thông tin bệnh nhân, em không biết sao?"

"Phải bảo mật mà anh còn cố ý để em nghe nội dung hôm nay?" Lâm Thâm ôm một bụng tức.

"Ai bảo em nghe, anh kêu em lên lầu hai mà em không lên, trốn ở đây nghe lén, giờ còn quay lại cắn anh một cái à." Thiệu Ninh bưng tách trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Em biết điều chút đi được không?"

Lâm Thâm im lặng hồi lâu, sau đó chìa tay, hùng hồn nói: "Đưa nhật ký của Hoàng Vệ Bình cho em."

Thiệu Ninh nhướng mi: "Anh lên lầu ngủ đây, buồn ngủ quá."

Lâm Thâm mím môi nhìn đàn anh lên lầu, vừa định cướp nhật ký rồi bỏ chạy thì thấy Thiệu Ninh tựa vào cầu thang ném cho cậu một cái usb, Lâm Thâm bắt được rồi khó hiểu nhìn anh ta, Thiệu Ninh vươn vai: "Ấy, video ghi hình quá trình thôi miên của anh bị rơi rồi."

Lâm Thâm cầm usb trong tay, cảm xúc ngổn ngang, cậu thật sự không biết nên nói gì với Thiệu Ninh, người đã toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu như vậy.

Thiệu Ninh nghe tiếng đóng cửa vội chạy xuống lầu xem, nhật ký và usb đều mang đi, nhưng hai hộp sủi cảo trên bàn chỉ còn một hộp. Lâm Thâm... Thiệu Ninh nghiến răng nghiến lợi, cảm giác huyết áp tăng cao.

Đoạn video ghi lại quá trình thôi miên của Hoàng Vệ Bình Lâm Thâm cơ hồ là siết chặt tay mà xem hết, từng lời nói đều khiến cậu đau đớn, nhớ nhung, cảm thấy tình yêu đang liều mạng nhen nhóm lần nữa. Thật ra cậu cũng biết rõ, chuyện năm đó trăm trách ngàn trách cũng đều phải trách tên tội phạm kia, Hoàng Vệ Bình dũng cảm muốn đồng vu quy tận với hắn để cứu cậu không có gì đáng trách, nhưng cậu cũng biết rõ cậu không thể tha thứ thay cho mẹ mình, cậu không có tư cách cũng không có quyền lợi này, cậu chỉ có thể cố chấp ôm hận thù rời đi, cố gắng chôn vùi tình yêu này trong lớp tuyết dày.

Lời nói của mẹ cậu như gió xuân thổi qua, tình yêu đóng băng bắt đầu nảy mầm, cậu thấy Hoàng Vệ Bình lương thiện như vậy, dũng cảm như vậy, không oán không hối, đến cả... Đến cả tình yêu bố thí có được mà cậu để ý nhất cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của cậu, ở trong tay anh lại là một tình yêu thuần túy nặng trĩu, vậy mà cậu còn không thèm nhìn chứ đừng nói là trân trọng nó.

Hoàng Vệ Bình viết rất nhiều trong nhật ký, lúc đó Lâm Thâm chỉ đọc vài tờ ở giữa, lúc này mới có cơ hội xem hết. Ngày đó Lâm Thâm ôm anh nói "Tình yêu cách núi sông, núi sông có thể san bằng", Hoàng Vệ Bình đã viết một trang nhật ký mới. Một hàng "Tình yêu cách núi sông, núi sông không thể san bằng" thật to bị gạch chéo, phía dưới là một dòng chữ nhỏ xinh đẹp mạnh mẽ:

Anh sẽ làm Tinh Vệ, anh sẽ làm Ngu Công.

Lâm Thâm cuối cùng bật khóc thành tiếng, nước mắt thấm ướt dòng sông khô cạn của Hoàng Vệ Bình, trang giấy nhăn nhúm lại mềm mại.

Khi đó anh muốn cùng em dời non lấp bể, mà em chỉ nghĩ làm thế nào để vứt bỏ anh.

***

Tiểu kịch trường

Trương Mẫn (tận tình khuyên bảo): Lâm lão sư, anh từng nói với tôi tha thứ không đáng xấu hổ, anh quên rồi sao? Chú Bình Bình yêu anh như vậy...

Lâm Thâm (cắt ngang): Áy náy không phải yêu.

Trương Mẫn (kích động ing, đập bàn): Mẹ nó, tôi ghét nghe nhất chính là câu này!

Triệu Phiếm Châu (cản): Này này bớt giận. (Quay đầu hỏi Lâm Thâm): Tiểu tử nhà cậu có phải đọc Tâm Thiêu rồi đúng không 😡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top