Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45: Anh trai

Editor: Coco

Trước giờ tự học buổi tối, các bạn học nối đuôi nhau vào lớp.

Chu Dịch Diệp tức tối nhìn Dụ Sân. Ban đầu bọn họ đã lập mưu không cho Dụ Sân về phòng ngủ trước tiết tự học tối nay, không ngờ Dụ Sân chẳng hề có ý định về. Coi như công sức cô ta với Phạm Thư Thu kê đồ chặn cửa bằng không.

Không những thế, đến giờ tự học các cô còn phải dọn lại đống đồ về chỗ cũ, đúng là phí công.

Dụ Sân biết từ ngày cô bước vào phòng ngủ Tam trung đã không hợp với Chu Dịch Diệp. Ánh mắt Chu Dịch Diệp thể hiện sự thù địch rõ ràng, cô chỉ nhìn qua, nở nụ cười nhạt rồi tiếp tục chép đề.

Thái độ dửng dưng của cô càng khiến Chu Dịch Diệp tức giận.

Phạm Thư Thu vội vàng giữ chặt Chu Dịch Diệp, khẽ nói: "Hiện tại cậu đừng xung đột với cậu ta, cậu đang là người bị hại, tối nay cậu ta phải xin lỗi cậu trước cả lớp, cậu chờ cậu ta cúi đầu xin lỗi là được. Nếu bây giờ hai người cãi nhau khiến tình huống thay đổi thì biết làm thế nào?"

Chu Dịch Diệp nghĩ một lúc liền cảm thấy Phạm Thư Thu nói khá hợp lý: "Cậu nói đúng, chúng ta chờ xem."

Vừa dứt lời, cô ta quay đầu lại nhìn Dư Xảo ngồi sau lưng mình, cất giọng cảnh cáo: "Cậu không được nói chuyện với cậu ta, chúng mình cùng nhau cô lập cậu ta, nhớ kỹ đó."

Dư Xảo cạn lời: "..."

Dư Xảo nhớ tới người ở Hành Việt kia, vẫn dùng biểu cảm yếu đuối mọi khi đáp lại: "Tớ biết rồi."

Phạm Thư Thu nhìn lên thấy bảng đầy chữ Tiếng Anh vẫn chưa lau bèn vỗ về Chu Dịch Diệp: "Cậu ta đúng là to gan, bảng cũng không thèm lau."

Tính cách Triệu Thi Văn vốn không khoan dung, mà nhìn thấy tình cảnh này đoán chừng sẽ rất tức giận, Dụ Sân tiêu rồi.

Chu Dịch Diệp kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó ánh mắt toát ra vẻ đắc ý, tiết tự học tối nay hẳn sẽ thú vị lắm đây.

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm Triệu Thi Văn bước vào lớp.

Theo từng tiếng "Cộc cộc" từ giày cao gót phát ra, các bạn học nhìn về phía bảng đen chằng chịt từ đơn rồi lại quay qua nhìn Dụ Sân.

Tay đang chép bài của Dụ Sân bỗng dừng lại, các ngón tay khẽ co lại, đồng thời cô ngẩng mắt lên yên lặng nhìn Triệu Thi Văn. Cô chờ người giáo viên bất công này làm khó dễ mình.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hơn năm mươi cặp mắt, Triệu Thi Văn nghiến chặt răng.

Nghĩ đến đứa con trai Tiểu Khải của mình, bà ta cắn răng nói: "Cô có đôi lời muốn nói về sự viện ném bóng làm bạn học bị thương ngày hôm nay."

Phạm Thư Thu phấn khích nói khẽ: "Đến rồi đến rồi."

Ánh mắt Chu Dịch Diệp tràn đầy ý cười.

Triệu Thi Văn nói: "Cô đã điều tra chuyện đã xảy ra và nhận thấy sự thật không đúng với những gì cô đã nhận định chiều nay. Có vài bạn trong lớp đã trực tiếp nhìn thấy Chu Dịch Diệp ném bóng về phía Dụ Sân trước, khiến bạn phải tiếp bóng. Lúc ấy hai bạn Chu Dịch Diệp và Dụ Sân đứng rất gần nhau, Dụ Sân đánh bóng ra ngoài được tính là phản ứng tự vệ chính đáng."

Triệu Thi Văn siết chặt giáo án, cố nhịn xuống cảm giác hổ thẹn mãnh liệt, mở lời xin lỗi: "Cô muốn nói lời xin lỗi với bạn học Dụ Sân, cô nghĩ oan cho em rồi."

Vừa dứt lời, cả lớp đã kinh ngạc xì xào bàn tán.

"Trời ơi mình có nghe nhầm không, cô Triệu mà cũng xin lỗi à."

"Cô dạy chúng ta hai năm nay, dù làm sai chuyện gì cũng chưa bao giờ thừa nhận, đây hẳn là lần đầu tiên cô xin lỗi."

"Mình không phải đang nằm mơ đúng không, vậy cô Triệu đã uống nhầm thuốc rồi hả?"

"Trọng điểm không phải là Chu Dịch Diệp ném bóng vào Dụ Sân ư? Hình như hai cậu ấy ở chung một phòng, thù hằn đến mức nào mà Chu Dịch Diệp ném bóng vào người ta như thế."

Lông mi Dụ Sân run lên, cô vốn đã sẵn sàng không xin lỗi, chuẩn bị tinh thần bị mời phụ huynh. Không ngờ ngược lại Triệu Thu Văn lại xin lỗi cô.

Cô biết việc này không bình thường, vô thức nhìn về phía chiếc bút hình vịt con kia.

Bách Chính nói cậu mặc kệ.

Đồ lừa đảo.

Chắc chắn chuyện Triệu Thi Văn xin lỗi có liên quan tới cậu.

Dụ Sân nhớ tới thư xin lỗi bị cô buồn bực xé nát kia, khẽ mím môi.

Triệu Thi Văn cũng không điếc, thoáng nghe thấy lời học sinh xì xào thảo luận liền đỏ mặt xấu hổ.

Bà đẩy mắt kính, dù trong lòng còn tức giận nhưng cứ nhớ tới lời nói kèm theo tiếng cười lạnh lùng của thiếu niên kia đành phải hắng giọng nói tiếp: "Chu Dịch Diệp."

Người bất chợt bị điểm danh, Chu Dịch Diệp còn đang hoang mang trước diễn biến của sự việc trưng ra dáng vẻ mù mờ.

Sau đó cô ta nghe thấy Triệu Thi Văn nói với mình rằng: "Em cố ý nhắm vào Dụ Sân, không yêu thương bạn học, chủ động gây mâu thuẫn, giờ em cũng nói lời xin lỗi với bạn Dụ Sân đi."

Chu Dịch Diệp vô thức bật lại: "Cô Triệu, rõ ràng là bạn ý đánh bóng vào em mà."

Triệu Thi Văn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện đáng xấu hổ này, hôm nay có lẽ là ngày nhục nhã nhất của bà ta từ lúc làm giáo viên đến nay. Chu Dịch Diệp không phối hợp khiến bà ta nảy lên suy nghĩ giận cá chém thớt.

Sao Chu Dịch Diệp lại ngốc như vậy chứ! Ngay từ đầu đã có ý xấu, kết quả không tổn thương được người ta thì thôi lại còn kéo bà ta mất mặt theo.

"Trong lòng em biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng nhẽ em muốn đối chất với các bạn học chứng kiến sự việc ư? Mọi người đều chờ vào tiết học, Chu Dịch Diệp, em đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người."

Các bạn trong lớp nhìn sang, khuôn mặt của Chu Dịch Diệp đỏ bừng.

Đừng nói cô ta, ngay cả Phạm Thư Thu cũng cảm thấy xấu hổ.

Một hồi lâu sau Chu Dịch Diệp mới đỏ mắt khẽ nói: "Xin lỗi cậu, mình không nên ném bóng trước."

Dụ Sân gật đầu, thái độ của cô vô cùng bình tĩnh.

Chuyện này đối với cô đúng là tai bay vạ gió, nhưng Chu Dịch Diệp tự nguyện xin lỗi khiến cô không còn cảm thấy tủi thân nữa.

Dụ Sân thầm tính toán trong lòng, không thiệt miếng nào, người bị ăn bóng là Chu Dịch Diệp mang ý xấu, người xin lỗi cũng là cô ta.

Dường như Chu Dịch Diệp không chịu nổi nữa, úp mặt xuống cánh tay che dấu biểu cảm.

Cô ta cũng không biết chuyện này nên trách ai bây giờ đây?

Mục Nguyên, Đinh Tử Nghiên, hoặc Dụ Sân, hay vẫn là chính bản thân cô ta.

Thấy Chu Dịch Diệp xin lỗi, Triệu Thi Văn khẽ thờ phào một hơi, nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm.

"Bà không có đạo đức nghề nghiệp thì con trai bà cũng sẽ đụng phải giáo viên y như thế."

Triệu Thi Văn nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô hi vọng mọi người lấy sự việc lần này làm gương, cả lớp cùng đoàn kết, không được để chuyện bắt nạt bạn này xảy ra lần nữa. Dụ Sân mới vào lớp, các em nên giúp đỡ bạn nhiều hơn. Chuyện hôm nay cũng nhắc nhở cô một điều rằng, thầy cô chính là người dẫn dắt các em, tuy nhiên trong quá trình dạy học người giáo viên cũng có thể mắc sai lầm. Nếu sau này có chỗ nào cô làm chưa tốt các em có thể chỉ ra."

Đám học sinh không dám tin quay sang nhìn nhau.

Triệu Thi Văn nói: "Được rồi, lớp trưởng đến văn phòng cô lấy bài thi đi, tối nay chúng ta vẫn làm bài khảo sát như bình thường."

Dụ Sân cất sách bài tập vào ngăn bàn, thấy có một mẩu giấy trên mặt bàn mình.

Dụ Sân mở ra, là chữ viết thanh tú của con gái: "Đừng lo lắng, mình sẽ giúp cậu."

Dụ Sân nghiêng đầu thấy Dư Xảo đang âm thầm ra dấu hiệu với mình.

Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, vào giờ phút này cảm giác cô đơn sau khi đến Tam trung cuối cùng cũng dịu xuống. Cô cũng muốn có một người bạn để trò chuyện cùng. Dụ Sân nở một nụ cười thật lòng đầu tiên kể từ khi đến Tam trung.

Dư Xảo nhìn đến ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cô mới phát hiện Dụ Sân đưa lại một mẩu giấy cho mình.

"Được." Cô gái nhỏ còn vẽ một mặt cười nho nhỏ ở đằng sau.

Dư Xảo thầm nghĩ thì ra Dụ Sân không hề lạnh lùng chút nào.

Cô ấy cười thật là đẹp.

Hết tiết tự học buổi tối, Dụ Sân trở về phòng ngủ. Lúc cô rửa mặt xong xuôi Chu Dịch Diệp và Phạm Thư Thu còn chưa về.

Trong phòng ngủ chỉ có hai người là cô và Dư Xảo.

Dụ Sân ngước mắt liền thấy Dư Xảo đang ôm điện thoại gõ chữ.

Cô hơi ngạc nhiên, dù sao Tam Trung không đồng ý cho dùng điện thoại di động, trước đây hình như Dư Xảo cũng chưa lấy ra bao giờ.

Dư Xảo cảm nhận được ánh mắt của Dụ Sân, lúc này mới phát hiện mình bị lộ.

Cô ấy hốt hoảng một hồi, điện thoại rung lên.

Người gửi là Bách Chính: "Sao rồi?"

Giờ này Bách Chính đang trên đường đến công ty, gió đêm tạt qua mặt anh cũng không vội mà đi thăm hỏi tiến trình của sự việc.

Dư Xảo vội trả lời: "Mọi chuyện ổn thỏa rồi, cả giáo viên lẫn Chu Dịch Diệp đều lên tiếng xin lỗi, hiểu lầm được làm sáng tỏ rồi."

Bách thiếu: "Ừ."

Qua một hồi Bách Chính lại không nhịn được hỏi: "Cô ấy có buồn không?"

Dù sao chuyển từ nơi mà mọi người đều yêu quý mình đến một nơi mà mình bị bắt nạt, chắc hẳn trong trường hợp này đa số mọi người đều thấy mất căn bằng được mà cảm thấy tủi thân.

Dư Xảo bấm bàn phím: "Không đâu, anh yên tâm, tối nay cô ấy còn cười với tôi nữa."

Bách Chính ngẩn người, một lúc lâu sau mới chửi thầm một tiếng.

Rõ ràng mình mới là người làm, bảo Dụ Sân cười một cái cô cũng không chịu, thế mà cô lại hào phóng với Dư Xảo như vậy.

Bách Chính càng nghĩ càng khó chịu. Cậu nghĩ tới bức thư xin lỗi kia bèn gọi một cuộc điện thoại.

Dư Xảo vội vàng nghe máy: "Alo."

"Đưa điện thoại cho Dụ Sân."

"Hả?" Dư Xảo không thể tin nổi: "Vậy mình nói sao bây giờ?"

Bách Chính đáp: "Cô cứ nói là có số lạ gọi tới, xưng là anh trai cô ấy."

Dụ Sân đang phơi khăn thì nghe thấy Dư Xảo gọi: "Dụ Sân, có người gọi điện tìm cậu này."

Dụ Sân ngạc nhiên nói: "Ai cơ?" Sao lại gọi vào máy của Dư Xảo nhỉ?

Dư Xảo căng da đầu nói: "Mình không biết là ai, người đó xưng là anh trai cậu."

Dụ Nhiên ư?

Muộn thế này rồi anh trai gọi có chuyện gì nhỉ? Hơn nữa Dụ Nhiên lấy đâu ra điện thoại vậy?

Nghĩ đến tính cách với hành vi khó đoán của Dụ Nhiên, Dụ Sân nhận thấy điện thoại của bạn cùng phòng rồi ra ban công nghe.

Dư Xảo bịt mắt lại, thầm chột dạ liếc một cái.

Ngoài ban công, ngọn gió đêm cuốn lấy mái tóc người con gái, rất nhiều phòng ngủ phía đối diện còn đang bật đèn.

Dụ Sân dịu dàng nói: "Anh trai?"

Mặc dù giọng nói có phần không chắc chắn nhưng vẫn cứ mềm mại ngọt ngào như thế, Bách Chính bật cười.

Cậu đã từng được Dụ Sân gọi như thế, giờ nghĩ lại, cảm giác chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.

Dụ Sân nhớ tới tính cách không nóng không lạnh của Dụ Nhiên bèn tiếp tục hỏi: "Anh hai, là anh à?"

Bách Chính không nhịn được mà cười không ra tiếng.

Em nói vậy thì chính là vậy, gọi thêm vài tiếng cho anh nghe đi.

Ở đầu bên kia xa xôi, cuối cùng Dụ Sân cũng nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng có ai sẽ nhận làm anh cô chứ?

Cô tự mình đoán, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói: "Bách Chính?"

Đầu dây bên kia, giọng cười của thiếu niên cuối cùng cũng truyền đến tai cô.

A a a! Dụ Sân nghĩ đến việc vừa gọi cậu là anh mấy lần mà cả khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận.

"Đừng cúp máy." Bách Chính hiểu tính tình cô, lập tức lên tiếng: "Anh không cố ý lợi dụng em, nếu không anh bù lại cho em được không? Cũng gọi lại chị hai tiếng nhé."

Dụ Sân nghĩ thầm, cái này mà cũng bù được hả?

Bách Chính muốn gọi cô là chị gái à? Cô nghĩ một hồi, anh khiến cô hơi bực: "Anh gọi đi."

Thật sự Bách Chính muốn nói rất nhiều thứ, muốn hỏi cô, nếu như vậy, cô ở Tam trung có thể vui hơn một chút không?

Bên cậu nửa năm có phải cô rất tủi thân hay không?

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu thở dài nhìn vào màn đêm vô tận, biểu cảm không khỏi toát ra vài phần dịu dàng.

Gió xuân nhẹ dịu mà yên bình, Dụ Sân đặt tay trên ban công, nghe thấy tiếng cậu cười nói: "Tiểu tổ tông đã đọc thư xin lỗi của anh chưa?"

Dụ Sân sửng sốt vài giây rồi lập tức cúp máy. Cô trúng tà mới tin Bách Chính!

Dụ Sân chạy về phòng ngủ trả điện thoại cho Dư Xảo: "Về sau người này gọi, cậu không cần phải nghe đâu."

Dư Xảo lập tức nhập vào trạng thái diễn xuất, sợ hãi gật đầu: "Sao vậy? Cuộc gọi lừa đảo à?"

Dụ Sân nhìn vào mắt cô ấy, trong lòng có hơi nghi ngờ nhưng lại cảm thấy không có khả năng cho lắm.

Vì vậy cô gật đầu đáp: "Đúng vậy, rất xấu xa."

Dư Xảo nói: "Được."

Dụ Sân bò lên giường bịt tai lại.

Cô mà còn tin Bách Chính nữa thì tự đánh chết mình là vừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top