Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Ngân hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 55: Ngân hà

Edit: Coco

Mặt trời lặn hướng Tây, phía chân trời chỉ còn dư lại vài ánh chiều tà. Bách Chính đứng ngoài sân vận động nghe tiếng hò hét bên trong.

Trời tối dần, gió đêm thoang thoảng, dù không mưa nhưng bầu không khí lại hết sức ngột ngạt. Đèn hai bên đường bật sáng, những chiếc đèn lồng để trang trí tết thiếu nhi mang đậm nét trẻ thơ.

Bọn họ sắp ra về rồi.

Bách Chính cầm đầu con gấu lên, quay người trở về. Ở khúc rẽ, có một cô gái đang nhìn cậu, Bách Chính dừng chân lại.

Hình Phỉ Phỉ mím môi nói: "Không ngờ anh..." Khi trời chập tối, lúc nhìn thấy Bách Chính, cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình. Không ngờ cậu có thể làm điều này vì Dụ Sân.

Sự kiêu căng ngạo mạn của Bách Chính đâu mất rồi?

Bách Chính lạnh lùng nhìn một cái rồi đi lướt qua cô ấy.

Hình Phỉ Phỉ im lặng, tính cô vốn lạnh lùng nên không thể mở miệng ngăn Bách Chính lại được. Cô xoay người lại nhìn theo thiếu niên cô đơn đang bước đi dưới ánh đèn đường, bóng dáng ngày càng xa khuất.

Đây là lần đầu tiên Dụ Sân cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt đến thế.

Sau khi đèn tắt, hàng loạt gậy phát sáng bật lên, người hâm mộ cất tiếng hát theo JESON, cả sân vận động tràn ngập lời ca.

Dường như niềm tin đã được thắp sáng trong ánh mắt mọi người.

Giọng hát của ca sĩ vô cùng trầm bổng, dư âm còn mãi không tan. Dụ Sân không biết những bài hát này. Khi mọi người hát cô chỉ im lặng lắng nghe.

Giai điệu nhẹ nhàng quả thật làm cho người ta cảm thấy yên lòng.

Chiếc vòng huỳnh quang trên tay tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Cô cụp mắt xuống, dường như nhận thấy điều gì đó, nhẹ nhàng xoay chiếc vòng lại thì phát hiện ở bên trong có khắc một hình mặt cười nho nhỏ.

Cô không nhịn được mà khẽ cười.

Mục Nguyên thấy vậy cũng nhìn thoáng qua chiếc vòng trên cổ tay cô.

Chiếc vòng không lớn cũng không nhỏ, không phải loại nhựa giá rẻ bán ở lề đường. Cảm giác như có người đã lựa chọn nó vô cùng kĩ càng. Mục Nguyên không khỏi suy nghĩ sâu hơn, nhưng rồi cậu lại thấy không có khả năng.

Quan sát kĩ thì những món quà nhỏ khác Dụ Sân cầm đều trông rất bình thường và có thể dễ dàng mua được.

Hai người nghe xong buổi hòa nhạc, lúc bước ra khỏi sân vận động, gió đêm thổi qua mặt vô cùng thoải mái.

Mục Nguyên nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng bác Phương.

Cậu không vui nói với Dụ Sân: "Em chờ một chút để anh gọi cho bác Phương."

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia bác Phương dài giọng nói: "Chao ôi, xe hỏng mất rồi. Bác đang đưa nó đi sửa. A Nguyên, có phải chỗ sân vận động khó bắt xe lắm đúng không? Cháu đưa Dụ Sân đi bộ một đoạn tìm xe nhé. Dù sao thì giờ mới đầu hạ, thời tiết tốt."

Bác Phương biết, với tính cách của Mục Nguyên, nếu không giúp thì có khả năng nghe nhạc xong hai đứa nhỏ sẽ về nhà y như hai người bạn bình thường.

Vừa dứt lời Bác Phương liền cúp máy.

Mục Nguyên biết bác Phương có ý tốt, trừ xấu hổ ra thì trong lòng cậu cũng có chút ấm áp. Cậu nhìn về phía Dụ Sân nói: "Bác Phương bảo xe bị hỏng nên tạm thời không tới đón chúng ta được. Mình đi bộ một đoạn nhé?"

Dụ Sân gật đầu đáp: "Được ạ."

Hai người tản bộ dưới ánh đèn, Mục Nguyên cất tiếng: "Anh vẫn nhớ lần đầu gặp em là ở nơi này."

Dụ Sân khẽ nghiêng đầu đáp: "Vâng, mọi người tham gia cuộc thi thể thao."

Ngày đó Bách Chính trêu chọc cô, để cô chờ một mình ngoài sân vận động. Mục Nguyên đã giúp cô gọi một cuộc điện thoại. Nghĩ kỹ lại thì cậu vẫn luôn giúp đỡ cô từ rất lâu rồi.

Đêm đó Dụ Sân có một điều ước. Nếu ân nhân của cô không phải Bách Chính thì tốt rồi. Cô không ngờ sau đó điều ước sẽ trở thành sự thật.

Dụ Sân chun mũi, không đâu tự dưng lại nghĩ tới Bách Chính.

Bách Chính đã biến mất khỏi cuộc sống của cô một thời gian dài, chân cô hết đau, cậu cũng không làm phiền cô nữa.

Mục Nguyên dạo bước cùng cô giữa gió đêm. Mới đầu hè nên cô mặc một chiếc áo khoác rất mỏng, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Mùi hương vô cùng đặc biệt. Mục Nguyên chưa bao giờ ngửi thấy hương nước hoa này, điều đó khiến tim cậu đập nhanh hơn, cổ họng cũng cảm giác hơi khô.

Tay cậu đặt trong túi quần ướt đẫm mồ hôi. Lúc sắp sửa băng qua phố, lũ trẻ con từ quảng trường chạy tới, cuối cùng Mục Nguyên cũng lấy chiếc hộp trong túi ra: "Dụ Sân."

Dụ Sân quay đầu lại nhìn, cậu dịu dàng nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Dụ Sân mở to mắt, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết được vậy?"

Ở Liên Thủy không có phong tục tổ chức sinh nhật, nên sinh nhật hàng năm của Dụ sân đều trôi qua hết sức bình thường.

Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, chắc hẳn ở nhà Vạn Xu Mính đã chuẩn bị món trứng trần.

Nếu có lòng muốn biết thì tự khắc sẽ biết.

Mục Nguyên cúi đầu ho khan một tiếng: "Em không nghĩ mình nên tò mò về món quà này hơn à?"

Đến lúc này Dụ Sân mới nhìn xuống tay cậu.

Cô lùi về sau hai bước, nghiêm túc lắc đầu đáp: "Em không thể nhận món quà này được. Anh đã mời em đến buổi hòa nhạc, vậy là đủ rồi. Người Liên Thủy bọn em không quan trọng sinh nhật. Lần trước anh trai em mười tám tuổi cả nhà cũng không tổ chức. Em cảm ơn lòng tốt của anh."

Mục Nguyên không nghĩ đến còn có nguyên nhân này.

Cậu nắm chặt hộp quà, bên trong có một chiếc vòng pha lê màu xanh xinh xắn, ai đó từng nói rằng các cô gái đều thích những thứ này. Tặng quà không thành công khiến Mục Nguyên cảm thấy hơi mất mát, nhưng cậu tôn trọng phong tục ở quê Dụ Sân, cất chiếc hộp đi.

Dụ Sân thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ một hồi lại mở lời: "Mục Nguyên, em rất biết ơn anh. Nếu sau này anh có chuyện gì cần em giúp đỡ, em sẽ cố gắng hết sức. Nhưng có nhiều chuyện..."

Dụ Sân ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Không thể ước lượng bằng tình cảm được."

Trong lòng Mục Nguyên cười khổ, cậu gật đầu.

"Anh hiểu." Vậy mà cậu lại giẫm đúng vào vết xe đổ của Bách Chính, cố ý lợi dụng một số chuyện để ràng buộc tình cảm của cô.

Dụ Sân nở nụ cười, cô vẫy tay với cậu sau đó quay đầu chạy lên chiếc xe buýt vừa cập bến, cất giọng lanh lảnh đầy hứng khỏi: "Em về đây Mục Nguyên, tạm biệt."

Ánh mắt Mục Nguyên dõi theo hình bóng cô, hương thơm cũng dần bay đi.

"Tạm biệt, Dụ Sân."

Dụ Sân xuống xe, còn một đoạn nữa mới về đến nhà.

Dụ Sân đã nói trước với bố mẹ chuyện cuối tuần mình đi xem ca nhạc nên dù về muộn cô cũng không lo lắng lắm.

Đường tối om, chỉ thấy vài bóng người khá mờ nhạt.

Từ đằng xa, một chú công nhân ngẩng đầu lên hô: "Đi bên kia đi, đèn đường bên này hỏng đang sửa chữa."

Dụ Sân đáp lại rồi vòng sang con đường khác.

Đầu mùa hè, tiếng côn trùng kêu còn chưa rõ lắm.

Cô đi bộ một mình chừng vài phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một đốm sáng nho nhỏ gần đó.

Nhưng đó không phải là ánh đèn.

Dụ Sân dừng bước, không kìm chế được liếc nhìn lần nữa.

Dần dần, cả con đường hiện lên dưới ánh sáng mờ nhạt.

Từng đốm sáng nhỏ bay ra từ bụi cỏ, thắp sáng đường về cho cô.

Đoạn đường này biến thành một dải ngân hà rực rỡ.

Cô đưa tay ra, một con đom đóm đậu xuống lòng bàn tay cô.

Ở phía xa chú công nhân ngạc nhiên nói: "Giờ mới tháng 6 mà đã có đom đóm rồi à?"

"Kể cả có thì lấy đâu ra nhiều như vậy nhỉ."

Khiến cho một đoạn đường ngắn bên ngoài khu dân cư chẳng còn cần đến ánh đèn.

Dải ngân hà nho nhỏ này còn đẹp hơn cả buổi hòa nhạc.

Ở Liên Thủy có rất nhiều đom đóm. Ngày bé hóng gió ngoài sân, Dụ Sân nằm trong lòng bà nội... Những sinh mệnh nhỏ bé này yên lặng đậu lên quần áo của cô.

Dụ Sân mím môi thả nó bay đi.

Cô nhìn xung quanh, không nhịn được khẽ gọi: "Bách Chính."

Không có tiếng trả lời.

Con đường vẫn sáng như trước, chỉ cần cô bước thật nhanh về nhà, vừa an toàn vừa đẹp đẽ, cô có thể coi như không có chuyện gì cả.

Thế nhưng Dụ Sân không thể tự lừa mình dối người.

Bách Chính đứng trong bóng tối nhìn cô từ đằng xa. Cậu nghe thấy tiếng cô gọi, như tiếng trân châu rơi trên mâm ngọc trong đêm tối, trong trẻo dễ nghe.

Cậu ngước lên, nhưng không bước qua đó.

Cô gái tiếp tục thì thầm: "Tôi biết là anh."

Trong màn đêm vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Dụ Sân không dám chắc nữa, có phải cô đoán sai rồi hay không, thiên nhiên vốn dĩ rất thần kì, có thể cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Đom đóm chuẩn bị bay đi thành từng đàn, Dụ Sân buộc lòng phải nhanh chóng đi qua đoạn đường tối đen này, chạy đến khu dân cư nơi có ánh đèn vàng.

Do chạy quá vội mà cô gái bị vấp chân, ngã xuống nền đường.

Cậu chạy vài bước tới, đôi tay đeo găng da màu đen kéo cô dậy.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia lại níu lấy quần áo cậu.

"Bách Chính." Cô ngồi xổm dưới đất, không hề hấn gì mà nhìn cậu.

Bách Chính nhận ra cô cố ý. Cậu mím môi, dùng sức kéo cô gái dậy.

Đôi găng tay của thiếu niên lạnh lẽo, Dụ Sân phồng má nói: "Anh làm vậy có ý gì?"

Bách Chính liếc nhìn cô một cái rồi đáp: "Không có gì cả, sinh nhật vui vẻ."

Dụ Sân chớp chớp mắt, cậu cũng biết à?

Sao mọi người đều biết vậy, rõ ràng cô chưa từng nói với ai cả.

Dụ Sân nhìn cậu, chỉ sợ sau đó cậu sẽ tặng quà gì đó.

Bách Chính nói: "Em nhìn gì? Muốn xem anh có mang quà không à?"

Thấy cô cứng họng, cậu khẽ nhếch môi mỏng: "Không, chẳng mang gì hết."

Dụ Sân: "..." Ánh mắt của cậu khiến cô hơi xấu hổ, như thể cô đang đòi quà cậu vậy.

Đôi mắt Bách Chính hiện lên chút ý cười: "Thứ anh muốn tặng thì em không muốn, cũng không muốn nổi."

Dụ Sân suýt nữa buột miệng hỏi cậu xem đó là gì. Đến giây cuối cùng cô quyết định ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn cậu.

Không hỏi, cô đã nhận được bài học trước đó, có chết cũng không hỏi.

Bách Chính khẽ cười: "Em hiểu mà, Dụ Sân."

Dụ Sân: "..." Cô bị bắt nạt đỏ cả mặt với cái kiểu trò chuyện khiến người khác tiến không được lùi cũng chẳng xong này của cậu.

Một lúc lâu sau Dụ Sân mới nhớ ra điều cô muốn nói ngay từ đầu: "Anh đừng bám theo tôi suốt như thế."

Cô thầm nghĩ, không phải Bách Chính theo cô cả ngày hôm nay đấy chứ?

Không thể có chuyện đấy được. Với mối quan hệ như nước với lửa giữa Bách Chính và Mục Nguyên, cậu hẳn phải tức giận mới đúng? Sao có thể bình tĩnh nói chuyện với cô như thế được.

Bách Chính đáp: "Ừ."

Thấy cậu trả lời nhanh vậy Dụ Sân vội vàng nhấn mạnh: "Tôi nói nghiêm túc đấy."

Bách Chính cười: "Ừ, anh cũng đâu có đùa."

Dụ Sân... Dụ Sân rất chi là tức giận.

Cô bắt đầu nói đạo lý: "Anh theo tôi như thế khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, không tự nhiên, cứ kì kì thế nào ấy."

Đôi mắt đen của thiếu niên đầy ý cười, cậu khẽ nói: "Vậy em cho anh một câu trả lời đi."

Dưới ánh mắt trong suốt của cô, Bách Chính mở miệng hỏi: "Em không cho anh gặp em, không cho anh đi theo em, em cũng không chủ động tới tìm anh. Nếu anh muốn gần em hơn thì nên làm thế nào?"

Dụ Sân sững sờ.

Một lúc sau, cô cắn môi, phát hiện đây là một vấn đề không có lời giải.

Cô ghét cậu, cho dù cậu có làm gì thì vẫn cứ sai.

"Anh vốn không định gặp em, tránh cho em cảm thấy không vui." Cậu bình tĩnh tiếp lời: "Nhưng em lại dùng chính bản thân để đánh cược xem anh có ra mặt hay không. Dụ Sân, em cược thắng rồi, nhưng em có biết chuyện đó chứng minh điều gì không?"

Câu hỏi đó suýt chút nữa khiến cô hoảng hốt.

Chứng minh điều gì cơ?

Chứng minh cô cho rằng cậu thấy cô bị thương thì nhất định sẽ xuất hiện.

Cô lùi về phía sau một bước, cảm thấy có chút khiếp sợ, vô thức muốn về nhà.

Thiếu niên tóm gáy cô, khẽ nhấc lên như xách một con mèo, sau đó lại đặt cô xuống.

Găng tay lạnh lẽo khiến Dụ Sân run lên, cô thật sự muốn phát điên rồi đấy: "Anh định làm gì?"

Bách Chính buông tay rồi nở nụ cười: "Không làm gì cả, anh chỉ giúp em nhận ra vấn đề mà thôi."

Dụ Sân bị tai lại: "Tôi không nghe, anh chỉ được cái ngụy biện."

Cậu cười.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, thiếu niên buông từng chữ một: "Em thắng cược, bởi vì trong lòng em lúc nào cũng tin chắc rằng anh thích em đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top