Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Thành Kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 64: Thành kính

Edit: Zịt cac cac cac

Dụ Sân tự gõ mấy cái, nhưng cô không biết là có tác dụng hay không. Cô trở lại phòng tắm mở thử vòi hoa sen, vẫn không hề chảy một giọt nước nào. Dụ Sân đành phải trở lại ban công, giữa ánh nắng ấm áp của mùa hè, choàng khăn tắm cũng không hề lạnh.

Từ đầu đến cuối cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, Dụ Sân nhìn xung quanh, cây đại thụ cành lá xum xuê, chim chóc bay lên đầu cành, nghiêng đầu nhìn cô.

Dụ Sân rũ mắt, cuối cùng cũng trông thấy thiếu niên ở dưới tàng cây.

Bởi vì cây đại thụ rất xum xuê, cả người cậu mặc một bộ đồng phục vận động, cực kỳ không gây chú ý.

Cậu cũng đang ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô, mắt thiếu niên hơi né tránh, cậu dời mắt đi.

Dụ Sân ngẩn người, cô nhìn góc độ của mình và góc độ của cậu, vẻ mặt thoáng cái đã đỏ hoàn toàn.

Đầu óc của cô trống rỗng trong chớp mắt, cô kiềm chế không cất tiếng, chạy vào trong tìm cái chăn mỏng mùa hè để quấn lên người.

Dụ Sân trở lại ban công, cả giận nói: "Bách Chính!"

Phản ứng của Bách Chính cũng rất nhanh, thừa dịp cô giấu cảnh xuân đi, cậu lau hết máu trên tay lên mũ lưỡi trai, sau đó treo mũ lên nhánh cây.

Thiếu niên điều chỉnh xong vẻ mặt, tay bỏ vào trong túi quần, mỉm cười lên tiếng.

"Anh ở đây làm cái gì thế?"

"Không phải là rất rõ ràng rồi hả, tìm em đó."

"Anh nhìn thấy cái gì rồi!" Cho dù cô rất không muốn hỏi vấn đề này, nhưng Dụ Sân thật sự không nhịn được.

Bách Chính dừng một chút, cậu liếc mắt đến cái chăn quấn tới mắt cá chân của cô, nói: "Máy nước nóng nhà em bị hỏng rồi đấy."

Còn gì nữa? Mặt Dụ Sân đỏ lên, rốt cuộc cũng không có dũng khí hỏi lại những câu này.

Bách Chính ngửa đầu, hỏi cô: "Anh biết sửa, có cần anh giúp không?"

Dụ Sân lập tức cự tuyệt: "Không cần, anh mau đi đi."

Bách Chính cũng không hề bất ngờ, cậu lười nhác dựa vào bên cây: "Vậy em sửa đi, anh đứng nhìn em sửa xong."

Dụ Sân có thể sửa được mới là lạ đó! Cô vừa thẹn vừa giận, chắc chắn là Bách Chính đứng ở đây một lúc rồi, cô nhìn xuống phía dưới cái khăn tắm. Cô cầm lấy giấy các tông và chai nhựa trên ban công ném xuống cậu: "Vô lại, lưu manh."

Cô ném không trúng, mấy thứ này lại chẳng có trọng lượng gì sất, không cần gió thổi, ném xuống cũng không ném tới chỗ mà cô muốn, bởi vậy có rất ít thứ trúng cậu.

Bách Chính cũng không tránh đi, mặc kệ chai nhựa nhẹ nhàng bay đến trên đầu mình.

Cô gái trên ban công sắp bùng nổ rồi.

Cậu cười nói: "Đủ rồi, em như vậy không thấy nóng hả?"

Bách Chính cũng biết Dụ Sân sẽ không mở cửa cho mình.

Cô nhận định là cậu đùa giỡn lưu manh, cho dù cậu thật sự không cố ý trông thấy cô...

Nhưng rõ ràng là cô gái vô cùng buồn bực, tất cả "Phế liệu" nhà cô góp nhặt được, chuẩn bị bán đi đều ném xuống hết ở bên chân cậu rồi.

Bách Chính dứt khoát trèo lên cây.

Động tác của cậu rất lưu loát, thậm chí còn có chút tàn bạo, da đầu Dụ Sân tê dại: "Anh làm gì vậy?"

Bách Chính đứng trên cành cây, nửa ngồi chồm hổm, liếc nhìn cô một cái sau đó lấy đà.

Cành cây vững chắc cách ban công ít nhất 2m.

Đôi mắt cậu bình tĩnh vững vàng, nhảy lên ban công nhà Dụ Sân.

Dụ Sân che miệng, đè tiếng hét vì sợ hãi xuống.

Ngay sau đó, thiếu niên thành công đáp lên ban công chật hẹp của nhà cô.

Dụ Sân bị dọa đến tim đập bịch bịch, cậu còn rảnh rỗi trêu cô: "Kích thích không?"

"Anh bị điên hả? Lỡ ngã xuống thì làm sao?"

Trong mắt Bách Chính mang theo ý cười: "Còn biết quan tâm anh ha, không phải em nhận định anh đùa giỡn lưu manh à? Anh giúp em sửa máy nước nóng trước, đừng ngã bệnh."

Vẻ mặt cậu rất thản nhiên, đi thẳng tới máy nước nóng.

Trong nhất thời Dụ Sân thật sự không biết có phải mình đã nghĩ oan cho cậu rồi hay không.

Bách Chính đủ cao, chỉ cần cậu giơ tay là có thể kiểm tra được vấn đề của máy.

Vừa mới thấy một cảnh làm người ta rất tức giận và bực bội, cậu không tập trung, vặn đinh ốc lại. Dụ Sân đi đến bên cạnh cậu, mang theo chút không tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự anh không thấy gì hả?"

Bách Chính bật cười: "Đúng vậy, vầnggg."

Dụ Sân thở phào nhẹ nhõm, đứng ở bên cạnh cậu nhìn cậu sửa.

Bách Chính sợ cô bị cảm, động tác không nhập nhằng nữa, rất nhanh sau đó đã sửa máy nước nóng xong, cậu nói: "Em mở lại thử đi."

Dụ Sân vừa định gật đầu, kết quả cậu xoay người, trên quần thể thao của thiếu niên đã có vài dấu vết còn thẫm hơn cả màu nâu.

Người điều hương, cái mũi vốn rất nhạy.

Cô ngửi ngửi, mùi nước hoa đã tiêu tán gần hết từ lâu rồi, mùi máu nhạt ở sợi vải trên người cậu kia cuối cùng cũng có thể bị người khác phát hiện.

Bách Chính thấy ánh mắt quan sát của cô, trong lòng thầm mắng một câu.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, còn coi như là trấn tĩnh, tay đút vào trong túi quần, nhìn cô: "Đi tắm đi."

Trong đôi mắt của cô gái phút chốc mù mờ, vẻ mặt lập tức hơi thay đổi: "Bách Chính, anh là tên lừa đảo!"

Đôi má cô như hoa đào tháng ba, cô cầm lấy cây chổi bên cạnh, không chút khách khí giáng lên trên người cậu.

"Côn đồ! Cút khỏi nhà tôi."

Bách Chính nói: "Khéo thật, gần đây anh bực quá nên thật sự là không phát hiện ra gì cả."

Dụ Sân mà tin cậu thì nhất định là đứa ngốc nhất.

Cô mím đôi môi đỏ mọng, đánh lên trên người cậu, khốn nạn, vô lại!

Bách Chính để cô đánh mấy cái, trên đùi tất cả đều là bụi từ cây chổi nhà Dụ Sân. Cậu để mặc cô đánh, một lúc lâu sau mới cầm cây chổi kia, sau đó còn thuận tay kéo lấy, cô gái cả người quấn chăn bị cậu kéo vào lòng.

Người trong lòng mềm mại, lồi lõm quyến rũ.

Mái tóc cô lộn xộn, một nửa vén lên, một nửa rớt xuống, giống như một quả bóng lông nhỏ dựng lông.

Nhưng mà đôi mắt long lanh đầy uất ức lại căm phẫn, giống như là muốn cắn cậu một phát.

Dựa gần như vậy, rốt cuộc cậu lại ngửi thấy rõ ràng mùi hương ở trên người cô lần nữa.

Ánh mắt của cậu đầy dịu dàng, gần như là đầy thành kính, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gò má cô. Khuôn mặt cô gái tức giận, lông mi dài như cánh bướm.

Dụ Sân chưa bao giờ thấy qua chút si mê này trong mắt cậu, lần đầu tiên trông thấy rõ ràng như vậy trong đôi đồng tử đen láy đó.

Cô tức giận nói: "Buông tay, nếu không anh tôi đánh chết anh đấy."

"Em có thể tự đánh." Cậu chỉ vào ngực mình: "Đánh ở đây này, em cứ tuỳ ý đi."

Dụ Sân không khách khí với cậu nữa, hung hăng đấm hai cái. Bách Chính cười cười, không nhịn được mà hôn lên đỉnh đầu cô.

"Đừng nóng giận, anh thật sự không phải cố ý mà."

Hai má Dụ Sân lại bắt đầu nóng lên, cô giống như bắt được một tên trộm có ý đồ xấu, giọng điệu cũng trở nên run rẩy, cô buộc tội cậu: "Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận!"

Cậu cong môi, khen ngợi đúng sự thật: "Ừm, rất đẹp."

Dụ Sân ngây người mấy giây, sau đó mới phản ứng lại hận không thể đồng quy vu tận với cậu: "Bách Chính!"

Bách Chính cầm tay cô, xoa xoa tóc cô: "Đi tắm trước đi, anh không đi, đứng ở đây đợi em, đến lúc đó em lại tới đây giết anh cũng được."

Cậu thả người ra, mắt mang theo ý cười nhìn cô.

Người khác mà nói câu này, nhiều lắm là dỗ người khác. Nhưng Bách Chính nói câu này, lập tức làm cho Dụ Sân nhớ tới lần cậu tự rạch mình một dao kia. Sự yêu thích của cậu cố chấp mà nhiệt tình, nếu cô thật sự đặt dao lên trên cổ cậu, đoán chừng mắt Bách Chính cũng không thèm nháy lấy một cái.

Cô không có cách nào, bất cứ người nào trên đời này cũng sẽ không có cách nào đối với một người như thế.

Dụ Sân cực kỳ thất bại, cô chạy vào phòng tắm, khóa trái cửa, nhanh chóng tắm rửa.

Cô thay bộ đồ khác, buồn bực không hé răng, bộp bộp bộp chạy đến cửa phòng Dụ Nhiên, sau đó đạp một phát lên cửa.

Anh hai xấu nhất a a a a!

Đúng là vô dụng.

Âm thanh loảng xoảng ở cánh cửa vang lên, tay Dụ Nhiên đang lắp ráp mô hình dừng lại một chút, mí mắt cậu cũng không nâng lên, nhưng cũng không nhịn được mà suy nghĩ. Tiểu ngốc nghếch trong nhà phát điên cái gì à?

Dụ Sân đạp cửa phòng anh hai xong thì lặng lẽ nhìn thoáng qua ban công, quả nhiên Bách Chính vẫn còn đang ở đó.

Cậu giương mắt: "Tắm xong rồi?"

Dụ Sân không nói gì, lúc này cậu mới từ ban công đi tới.

Lần đầu tiên Bách Chính đến nhà Dụ Sân. Cậu ra vẻ tỉnh bơ, nhưng đã quan sát căn nhà một lượt.

Trần nhà cũ kĩ cũng sắp thấm nước rồi, nhà rất nhỏ rất nát, nhưng mà đồ đạc bày biện rất ngăn nắp có thứ tự. Vừa nhìn thì đã biết chủ nhà vô cùng sạch sẽ.

Cậu cầm lấy một con vịt vàng trên ghế sofa, rũ mắt cười nói: "Của em à?"

Dụ Sân giật lại ôm vào trong ngực, ngầm thừa nhận.

Cô liếc mắt nhìn giờ, có chút sốt ruột: "Bách Chính, ba mẹ tôi sắp về rồi, anh đi trước đi."

Vừa dứt lời, cửa cổng lập tức truyền đến tiếng nói chuyện của Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham.

Sắc mặt Dụ Sân thiếu chút nữa cũng bị dọa đến bay màu.

Còn Bách Chính thì lại rất bình tĩnh, cậu liếc nhìn cô một cái, không hề nhúc nhích.

Đầu óc cô lờ mờ, gần như theo bản năng đẩy cậu nhét vào phòng của mình, để Bách Chính trốn trong đó một chút. Ba mẹ cô biết Bách Chính, vả lại cậu xuất hiện ở đây, sao cũng không thể giải thích rõ được.

Bách Chính vô cùng phối hợp.

Dụ Sân dừng một chút, vào giây phút cuối cùng, cô cắn môi liếc cậu một cái, sau đó mở một cánh cửa khác rồi đẩy Bách Chính vào đó.

Bách Chính trông thấy Dụ Nhiên ở bên trong, ánh mắt của hai thiếu niên đối diện với nhau, vẻ mặt ai cũng sa sầm xuống.

Bách Chính cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhẹ nhàng nhéo má của Dụ Sân.

Được, Dụ Sân, quả thật làm tốt lắm.

Ngay sau đó, tiếng xoay chìa khoá vang lên, Dụ Sân không lo so đo nữa, bay nhanh đến khép cửa lại.

Dụ Trung Nham thấy Dụ Sân đứng ở cạnh cửa phòng con trai, kinh ngạc hỏi: "Sân Sân, tìm anh trai có việc gì hả con?"

Dụ Sân lắc đầu: "Không có gì ạ."

Vạn Xu Mính nói: "Sao sắc mặt con tái thế? Cãi nhau với anh trai à?"

Lời vừa nói ra, Dụ Trung Nham cũng nhìn qua. Ông sợ nhất là hai đứa con giận dỗi nhau, nghe vậy thì muốn tiến lên gõ cửa phòng con trai, bảo hai đứa có việc gì thì nói cho rõ ràng.

"Không có không có gì đâu ạ, con không có cãi nhau với anh hai."

Dụ Trung Nham nói: "Có phải anh trai ăn hiếp con rồi không? Thằng khốn này."

Dụ Sân ngăn ba mình lại: "Ba! Anh hai thích yên tĩnh, không thích người khác xông vào phòng ảnh đâu, có cái gì tối nay chúng ta từ từ nói sau nha."

Trong phòng.

Dụ Nhiên từ trên ghế đứng lên, cậu ta lạnh lùng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa - hoá ra tiểu ngốc nghếch còn biết cậu ta không thích người khác xông vào đấy.

Cậu ta quay đầu lại, nhìn Bách Chính, vị khách không mời mà đến.

Hai người im lặng thật lâu.

Dụ Nhiên không thích cậu, thiếu niên này tính thù địch quá nặng, tính cách còn cực đoan. Cho dù lần trước bà nội qua đời, là cậu giúp bọn họ, nhưng mà trong thế giới của Dụ Nhiên không hề tồn tại tình nghĩa gì.

Ánh mắt cậu ta nhìn Bách Chính, sự chán ghét và không kiên nhẫn đều sắp tràn ra ngoài.

Bách Chính khoanh tay, Dụ Sân không có ở đây, thái độ làm người khác chán ghét ở trên người cậu đều bày ra. Bách Thiếu ghét bỏ quan sát căn phòng đơn sơ của Dụ Nhiên, trong mắt tràn ra vài tia xem thường và chế giễu.

Cậu ta nghĩ ông đây vui lòng ở chỗ của cậu ta à?

Cậu ta không vui lòng là thật, Bách Thiếu thẳng nam thẳng đến đỉnh của chóp, hai người ở phòng này quả thật có vẻ chật hẹp.

Bách Chính tiến lên mở cửa sổ ra, ước lượng khoảng cách thử xem.

Nhà Dụ Sân ở tầng hai, cậu nhảy thẳng ra ngoài.

Dụ Sân hàn huyên với ba mẹ trong run sợ một hồi, phòng anh trai yên ắng, cô lo lắng trong chốc lát, sau đó lại thấy buồn cười.

Với cái tính cách của hai người bọn họ, trời ạ!

Một người thì không thích bất cứ ai, một người thì vô cùng làm người khác chán ghét.

Trong lúc vô ý, Dụ Sân đã làm ra chuyện xấu, nhưng cô không nhịn được mà cười hì một tiếng, đáng đời! Ai bảo Bách Chính xấu xa như vậy mà anh trai cũng chưa bao giờ bảo vệ cô.

Coi như ngột ngạt chết bọn họ đi.

Đến giờ cơm tối, Dụ Nhiên mở cửa đi ra thì trông thấy em gái đang cười.

Cô nhìn cậu, ý cười trong mắt lập tức biến mất, tròn mắt nhìn một vòng ở phía sau cậu.

Thật ra cô không lo là Dụ Nhiên sẽ chỉ vào phòng của mình rồi nói: Ba, trong phòng có người.

Dụ Nhiên không phải là loại người có tính cách đấy.

Dụ Trung Nham hỏi: "A Nhiên, có phải con ăn hiếp em gái, cãi nhau với em gái rồi không?"

"Không có." Dụ Sân đáp thay anh, ra hiệu anh hai mau ngồi xuống.

Dụ Nhiên đi tới, giơ tay lên, cảm thấy kỳ lạ mà véo má em gái một cái. Rất buồn cười đúng không?

Cả nhà đều sửng sốt.

Dụ Sân che mặt, trợn tròn mắt.

Khuôn mặt Dụ Nhiên lạnh nhạt, thể hiện rõ ràng: Vậy thì bắt đầu cãi nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top