Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Tối nay qua phòng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

Có kinh nghiệm của mấy ngày trước, các thầy cô hướng dẫn cũng từng bước hiểu được trình độ của họ viên, tiến độ ghi hình cũng nhanh hơn, theo tiến trình gấp rút của công việc, thời gian thấm thoát trôi đi, rất mau đã đến ngày cuối cùng của tuần đầu tiên, cũng là phần kết thúc của tập đầu tiên.

Tình tiết tập đầu tiên không quá phức tạp.

Sau khi Đại Hoàng tử phát hiện ra Nhược Trúc và Thái tử tư thông với nhau, liền âm thầm theo dõi thái tử, ý định nắm được chứng cứ quan trọng để diệt từ tận gốc Thái tử. Song Thái tử đã có thể vững vàng ngồi trên vị trí này mười mấy năm chứng tỏ cũng có thủ đoạn, hắn rất nhanh đã phát hiện ra mình bị người khác theo dõi, vậy nên đã tương kế tựu kế muốn gom Đại hoàng tử vào cùng.

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng, làm liền tù tì mấy ngày liền, dường như ngày và đêm của các học viên đều bị đảo lộn, thời gian nghỉ ngơi cực kì ít, nhưng cảnh cuối cũng là một đoạn cao trào của tập một.

Đại Hoàng tử tận mắt chứng kiến Thái tử đưa hương cho Nhược Trúc, quyến định tới yết kiến Hoàng thượng, làm cho ra lẽ chuyện hương xông này.

1 giờ chiều.

Cảnh cuối cùng chính thức bắt đầu.

Lại là ở trước tẩm cung của Hoàng đế, Lâm Giác và Khuông Sách vẫn phải đứng như cũ, đứng ở phía sau yên lặng làm bối cảnh.

Ô Khang Đức hô bắt đầu.

Đại Hoàng tử vội vàng đi vào tẩm cung của Hoàng đế, quỳ gối ở đại điện.

"Nhi thần tham kiến phụ vương."

"Ái khanh bình thân."

Hoàng đế đang nằm trên giường nhỏ, khẽ gật đầu, "Đêm đã khuya, khụ khụ, không biết là có chuyện gì?"

Giọng của Hoàng đế cực kỳ khàn, nói được hai chữ thì không nhịn được lại ho khù khụ hai cái, đau đớn đã thấm vào trong phổi từ lâu, tựa như một ngọn nến đang khổ sở vùng vẫy giữa giữa gió lớn, không bao lâu sau sẽ bị dập tắt hoàn toàn.

Trên bàn sách cách đó không ra, một cây hương an thần đang lặng lẽ cháy.

Khói xanh lượn lờ, tựa như một bức tranh sơn thủy lúc ẩn lúc hiện, phác họa mỏm núi, thung lũng, cứ thế bay lên rồi rất nhanh tan vào trong không khí, không lưu lại chút giấu vết.

Nhược Trúc ngồi bên cạnh Hoàng đế, nét mặt ôn hoà, đôi tay trắng trẻo kiên nhẫn lại chu đáo dùng khăn tay tơ tằm lau sạch khóe miệng của Hoàng đế, rồi bưng một chiếc bát ngọc xinh xắn, ghé tới bên miệng Hoàng đế: "Hoàng thượng, uống ngụm nước đi ạ."

Vẻ mặt Hoàng đế trở nên dịu dàng hơn, nghe lời mà ngẩng đầu, uống mấy ngụm nước.

Đại Hoàng tử đứng dậy, đi tới bên giường bên của Hoàng đế, mắt nhìn chằm chằm vào Nhược Trúc, biểu cảm nghiêm túc: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần bẩm báo."

Giọng nói được nước thấm qua trở nên rõ ràng hơn một chút, trong nét mặt vẫn không thể che giấu nổi sự mệt mỏi: "Nói đi."

Đại Hoàng tử ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thẳng nhìn Nhược Trúc: "Nhi thần muốn hỏi Quý phi nương nương, hai tiếng trước người ở đâu?"

Nét mặt của Nhược Trúc thoáng có nét hoảng hốt rồi rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh: "Ở tẩm cung của bệ hạ."

Hoàng đế nhíu mày.

Khoảng thời gian này tinh thần của ông vẫn luôn không được tốt lắm, thường ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mà tính cách của Nhược Trúc dịu dàng lại tinh tế, từ sau khi ông bị bệnh, lại càng vô cùng thích nàng ta hơn, cả ngày giữ nàng ta ở lại trong tẩm cung, tiện cho việc chăm sóc.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ông đúng là mơ hồ cảm nhận được rằng Nhược Trúc có đi ra ngoài một chuyến, vốn dĩ ông cũng không để tâm lắm, nhưng lúc này Đại Hoàng tử nhắc tới, trong lòng tự nhiên lại có chút không thoải mái.

Đại Hoàng tử tiếp tục truy hỏi: "Ở cùng ai?"

Nhược Trúc dừng lại, không trả lời thẳng vào câu nói: "Ta... đi lấy hương an thần cho bệ hạ."

Đại Hoàng từng nâng giọng lên quãng cao, tiếp tục chất vấn: "Đi lấy hương an thần, cần thiết phải bí mật gặp Thái tử không?"

Con ngươi của Nhược Trúc co rụt lại, khăn tay rơi xuống giường.

Nàng ta vội vàng khom người, nắm chặt khăn trong tay, giọng nói run rẩy: "Thần thiếp không hiểu ý ngài là thế nào."

Hoàng đế nhíu chặt mày: "Ái phi, chuyện này là thế nào."

Sủng phi của mình và con trai mình bí mật gặp gỡ, quả là một chuyện mất mặt.

Trên mặt Đại Hoàng tử mang theo nụ cười: "Phụ hoàng, chi bằng chúng ta mời Thái tử tới để đối chất, cùng làm rõ chân tướng chuyện này."

Môi Nhược Trúc mấp máy: "Chuyện này..."

"Khụ khụ khụ khụ!"

Hoàng đế kích động đến nỗi ho dữ dội, Nhược Trúc vội cúi người, vỗ lưng giúp Hoàng đế vừa dịu dàng nói: "Hoàng thượng, trong long thần thiếp chỉ có một mình người, thiên địa nhật nguyệt chứng giám, người nhất định phải tin tưởng thần thiếp."

Hoàng đế bớt ho lại, sắc mặt vẫn có chút tím tái, ông nhìn Nhược Trúc đang cực kỳ lo lắng, lạnh lùng nói: "Làm theo lời Đại Hoàng tử đi."

"Cắt!"

Câu thoại cuối cùng kết thúc, nhân viên đoàn phim đập slate.

Quay liên tục mấy lần liền, vốn là trời đông giá rét, vậy mà mấy diễn viên đều mướt mát, staff đi tới giúp Tiêu Ngụy Lạc lau sạch mồ hôi trên mặt, cũng có người đi tới dặm lại phấn cho Nhiễm Hiểu Hiểu.

Ô Khang Đức xem lại phần vừa quay, mỉm cười hài lòng: "Mọi người vất vả rồi, lần này cũng gần xong rồi."

Mọi người đều thở phào, Ô Khang Đức gọi nhân viên đoàn phim: "Nghỉ ngơi 10 phút rồi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."

"Đạo diễn Ô..."

Nhân viên điều phối chạy tới, vẻ mặt cực kỳ khó xử.

"Sao thế?"

Giọng nhân viên điều phối như sắp khóc đến nơi: "Tô Tinh Châu... giờ vẫn chưa tới!!!"

"Gì?" Ô Khang Đức kinh ngạc, "Vẫn chưa tới? Không phải đã bảo cậu ta buổi chiều tới chờ diễn à?"

Nhân viên điều phối còn cuống hơn cả đạo diễn Ô: "Đúng thế ạ, nhưng mà mãi chẳng liên lạc được với cậu ta, điện thoại không bắt máy, tin nhắn không trả lời, chúng tôi đã cử người về tìm cậu ta rồi ạ."

Nghe nói có người mất tích, hiện trường trở nên hỗn loạn, phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ:

[Tô Tô của tôi có chuyện gì đấy?]

[Xảy ra chuyện gì rồi sao?]

[Phỉ phui phỉ phui! Mồm miệng tích đức tí đi được không hả!]

[Mong anh vẫn ổn🙏🏻🙏🏻]

[Sao tôi lại cảm thấy là cậu ta ngủ quên nhỉ? Từ trường quay tới chỗ ở đều có xe chuyên đưa đón mà làm sao mà xảy ra chuyện gì được.]

...

Đang trong lúc tình hình hỗn loạn, một staff đeo thẻ khác chạy tới, tay giơ điện thoại, hét to: "Liên lạc được rồi, liên lạc được với Tô Tinh Châu rồi."

Ô Khang Đức vội vàng đi tới trước mặt cậu ta, nhíu mày hỏi: "Làm sao rồi?"

Staff chạy vội, còn đang thở hổn hển, mãi một lúc sau hơi thở mới bình thường trở lại: "Cậu ta nói cậu ta ngủ quên, sẽ đến ngay."

Bình luận còn đang dần dần.

[Sự thật ngay trước mắt]

[Ba chấm luôn, thế này là cực kỳ không kính nghiệp luôn ấy]

[Anh ổn là được rồi, đợi một lát thì đợi một lát thôi! Sao chẳng biết thông cảm cho người ta thế]

[Cả một đoàn phim đợi một mình cậu ta mà vẫn còn cứng còng]

[Đám fan chúng mày đỉnh vl, phế như idol của chúng mày vậy]

[Có sao nói vậy, không có tinh thần tập thể là quá đáng rồi, lần này tôi hơi thất vọng về Tô Tinh Châu]

...

Sắp war đến nơi, ống kính phát sóng trực tiếp vội dời đi, quay phong cảnh bên cạnh.

Ở trường quay Ô Khang Đức tức nhưng không làm gì được, khoát khoát tay với nhân viên liên lạc: "Bảo cậu ta mau lên."

Hắn sải bước sang khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi, mày nhíu chặt lại.

Giang Du Sâm và Hoàn An Nhàn cũng đang ngồi ở khu nghỉ ơi, Ô Khang Đức vừa mới đi tới đã không nhịn được mà phàn nàn: "Tệ thật, thật sự là quá tệ, thật sự coi mình là vua luôn hay gì!"

Hoàn An Nhàn cũng lắc đầu, vẻ mặt lộ ra chút không vui, còn Giang Du Sâm thì vẻ mặt hờ hững, nhưng sự lạnh lùng trong đáy mắt lại tăng thêm mấy phần.

Vai chính không đến, phân cảnh quan trong tiếp theo không thể tiến hành được, đoàn phim bị buộc rơi vào trạng thái đình công, mà các học viên trong cái rủi lại có cái may, có dịp nghỉ ngơi một lúc, người thì đi về phía khu nghỉ để ngồi, người thì cầm lấy cốc nước tu ừng ực, người thì tranh thủ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Đương nhiên, sản phẩm được tài trợ cũng được đặt lên trên bàn theo tính toàn của tổ sản xuất, để các học viên thưởng thức, cũng để làm quảng cáo.

Mấy học viên một tuần ăn chung ở chung, đều là những người mới, tuổi tác sàn sàn nhau, sau một tuần ghi hình với cường độ cao, mọi người đều thân thiết với nhau hơn nhiều, xưng anh xưng em, tán dóc với nhau coi đó thú vui trong lúc khổ cực

Nhiễm Hiểu Hiểu cầm một thanh năng lượng của nhà tài trợ lên, xé vỏ rồi đưa vào trong miệng: "Các đồng chí ơi, thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi!"

Khuông Sách cùng cầm lên một thanh, thuận miệng hỏi: "Rồi sao?"

Nhiễm Hiểu Hiểu lắc lắc chân: "Mai được nghỉ đó! Phải vui vẻ chứ sao?"

Tiêu Ngụy Lạc ngồi ở bên cạnh, vùi người thật sâu vào trong ghế: "Đừng nói nữa, giờ tôi chỉ muốn quay nhanh cho xong rồi về ngủ một giấc thôi."

Khuông Sách liếc Tiêu Ngụy Lạc: "Thế này mà đã không được rồi? Thể lực kém quá."

"Ai bảo thể lực tôi kém?"

Tiêu Ngụy Lạc chợt dựng thẳng người dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm Khuông Sách, "Sao có thể nói đàn ông không được cơ chứ?"

Cứ tưởng mình là sư tử đang nổi giận, thật ra lại giống chú mèo con vừa tỉnh giấc.

Khuông Sách cười khinh thường: "Tối nay đến phòng tôi?"

"Đến thì đến!" Rõ ràng tinh thân Tiêu Ngụy Lạc tỉnh táo hẳn lên, mắt trừng trừng, "Mẹ nó ai sợ anh chứ! Phải quyết chiến 300 hiệp mới được!"

Mấy học viên đều ở bên này, máy quay đương nhiên cũng tụ tập tại đây, phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp như muốn nổ tung,

[ Đệt! Đệt! Đệt! Tôi nghe thấy cái gì vậy trài!]

[ ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm]

[Tui nghi ngờ hai anh đang chơi gei(1), hơn nữa tui còn có bằng chứng xác thực]

(1) 搞颜色

[Tui không còn trong sáng nữa rồi, tôi đã nghe thấy chuyện không nên nghe mất rồi]

[Hai thằng đàn ông mà mờ ám với nhau? Buồn nôn kinh, anti!]

[Bên trên tỉnh lại giùm, Đại Thanh diệt vong được 1000 năm rồi đấy]

[Hôn nhân đồng giới hợp pháp mười mấy năm nay rồi, sao vẫn còn mấy người thiển cận như này thế]

...

Trước ống kính, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn họ, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, giải thích với máy quay: "Khụ khụ, mọi người đừng nghĩ đi đâu khác nhá."

"Tôi nghĩ tôi vẫn nên giải thích với các bạn một tí, 300 hiệp mà họ nói thật ra là 300 hiệp game."

Phần bình luận:

[Giấu đầu lòi đuôi gòi]

[Kệ đấy, kệ đây, tui cứ coi là thật đấy]

[Ngọt ghê á!]

...

Bình luận dần dần, Nhiễm Hiểu Hiểu sợ có ảnh hưởng không hay liền vội giải thích rất nghiêm túc: "Thật sự là game đó, cái trò gì mà Fireboy với gì mà Watergirl ấy, hai người họ nghiện cực kì luôn, chơi là chơi cả buổi tối, hôm sau dậy mắt đỏ lòm, trông cứ hai con thỏ trừng mắt với nhau ấy!"

Bình luận cuối cùng cũng được dẫn dắt

[HAHAHAHA Fireboy and Watergirl HAHAHAHA]

[Còn tưởng là trò cao siêu gì, lần trước tôi chơi trò này là hồi tôi tiểu học đó.]

[HAHAHAHA hai người này buồn cười vl, quyết chiến Fireboy and Watergirl cả đêm thì trình chơi thế nào đấy?]

[Fireboy and Watergirl, hôm nào thanh toán tiền quảng cáo tí nhể]

[Á đù, tui đu CP này nha, cao thủ x gà mờ]

[Hai người có thể livestream chơi game không? Tự dưng cảm thấy có hứng thú nha...]

...

Phần bình luận rộn ràng thảo luận, Nhiễm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thở phào một cái, lại nói thêm vài câu nữa, nói đến nỗi khô miệng khô lưỡi, cầm cái cốc tên bàn lên tu mấy ngụm, khoát tay: "Không nói nữa, không nói nữa, nói thêm nữa là có khi tôi bị diệt khẩu đấy."

Cô chớp chớp mắt với ống kính: "Mọi người nhớ giữ bí mật hộ tôi nhá!"

Bình luận lại "Hahahaha" một loạt.

Trong lúc trò chuyện uống nước, Tô Tinh Châu cuối cũng thong dong đi tới.

Hắn cởi áo lông vũ khoác bên ngoài ra, vẻ mặt cực kỳ cung kính đi tới trước mặt Ô Khang Đức, cúi đầu xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi đạo diễn Ô, hôm nay tôi ngủ quên mất, làm trễ nải thời gian của mọi người rồi."

Như có ý muốn ám chỉ, hắn nhìn Tiêu Ngụy Lạc và Khuông Sách ở bên cạnh: "Tối qua... ngủ không được ngon giấc cho lắm."

Ô Khang Đức: "Tối hôm qua có chuyện gì?"

Sắc mặt Tô Tinh Châu có chút biến đổi, nhỏ giọng nói; "Tối hôm qua hơi ồn.. hình như lờ mờ nghe thấy tiếng có người chơi game"

"Hướng gió" trong phòng phát sóng trực tiếp liền thay đổi.

[Vừa nãy tôi còn định bảo thức đêm chơi game có khi nào ảnh hưởng tới người khác không mà]

[Tô Tô hiền quá đi mất ý, nếu là tôi mà bị ồn ào làm cho tỉnh giấc, chắc chắn sẽ tức giận đi đập cửa, sau đó sẽ cãi nhau với người kia một trận.]

[Nhưng cả chương trình có mỗi cậu ta ngủ quên, có hơi không đúng lắm]

[Không chừng là do phòng của Tô Tô gần phòng của hai người kia đấy, dù gì thì quấy rầy giấc ngủ của người khác cũng chẳng ra làm sao. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top