Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: "Đừng đi, xin người, đừng đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

Tổ chương trình và khán giả chỉ gặp nhau trong một khoản thời gian ngủi trên phát sóng trực tiếp rồi nhanh chóng offline. Ô Khang Đức mồm bảo là phải thức đêm quay nhưng thật ra trong lòng vẫn thương họ bị hoảng hốt sợ hãi cả một buổi triều, sau khi kết thúc phát sóng thì khoát khoát tay nói với mọi người: "Thôi, nay cũng không còn sớm nữa rồi, mọi người về nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta quay sớm, được không ạ?"

"Đù? Thật đấy ạ?"

Tiêu Ngụy Lạc không nhịn được mà trợn to hai mắt.

Ô Khang Đức nguýt y một cái: "Muốn quay tiếp thì cứ nói thẳng! Chúng ta quay đến tận mai không ngủ cũng được."

"Không không," Tiêu Ngụy Lạc vội cười xòa, "Cảm ơn đạo diễn Ô, hí hí, Đạo diễn Ô, đạo diễn đúng là đại ân nhân của chúng em."

Ô Khang Đức bất đắc dĩ nói: "Một vừa hai phải thôi, còn chê hôm nay chưa đủ mệt à, mau thu dọn rồi về đi."

Tiêu Ngụy Lạc gật đầu, chạy nhảy tới cạnh xe bus, mọi người cũng rối rít nói cảm ơn với Ô Khang Đức, thu dọn đồ đạc xong thì lên xe.

Không thể không nói rằng tuy buổi chiều không quay phim, nhưng thần kinh họ luôn ở trong trạng thái căng thẳng, thật sự không thoải mái hơn quay phim là bao.

Nhiễm Hiểu Hiểu duỗi eo, ai oán nói: "Tại Tô Tinh Châu cả đấy, làm trì hoãn thời gian cả buổi trời, lại phải chạy cho kịp tiến độ rồi."

Tiêu Ngụy Lạc vừa ngồi lên xe đã chơi điện thoại, vui vẻ lướt lướt Weibo, tiện miệng nói: "Là anh em tôi thì tới chém... à không, là anh em tôi thì tới chửi nó với tôi, tôi chửi nó mấy bận liền rồi đấy."

Từ lúc tổ chương trình đăng tải tuyên bố cùng video, chiều hướng dư luận đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ người qua đường cũng mắng Tô Tinh Châu mà đến fan Tô Tinh Châu cũng thi nhau thoát fan.

Fan lớn là @Áo bông nhỏ của Tô Tô cũng lặng lẽ xóa bỏ bình luận dưới bài Weibo của Tô Tinh Châu, không đăng thêm bất cứ bài đăng nào trên Weibo nữa.

Tiêu Ngụy Lạc đăng ký tài khoản phụ cùng họ chửi mắng Tô Tinh Châu, cũng coi như là mồm miệng hung tợn.

"Tôi lên tiếng bằng tài khoản chính từ lâu rồi, tức chết tôi."

Nhiễm Hiểu Hiểu cũng là người nóng tính, sau khi Ô Khang Đức gật đầu đầu đồng ý, cô đã forward lại bài tuyên bố của tổ chương trình ngay lập tức còn tự mua cho bài đăng hot để nhiều người thấy được bộ mặt của Tô Tinh Châu hơn.

Tất cả mọi người đều kích động mà mắng Tô Tinh Châu, Lâm Giác ngồi một bên lại lặng lẽ cúi đầu xem điện thoại của mình.

Tiêu Ngụy Lạc chợt nhận ra, đầu ghé gần về phía Lâm Giác: "Ây, cậu làm gì đấy?"

"Không làm gì ạ."

Lâm Giác ngay lập tức tắt điện thoại mình

Tiêu Ngụy Lạc: "...?"

Thế tay cậu nhanh thế làm gì, chưa từng nghe thấy câu giấu đầu hở đuôi à?

Có điều chờ hồi lâu sau Lâm Giác vẫn không có ý mở điện thoại lên, Tiêu Ngụy Lạc cũng chỉ đành bất đắc dĩ thu lại ánh mắt: "Thôi được rồi, cậu xem một mình đi, anh đi chơi game."

Tiêu Ngụy Lạc quay đầu đi, Lâm Giác cuối cùng cũng thở phào một hơn, dè dặt mở điện thoại lên, màn hình quay ra ngoài, còn cố ý chỉnh tối đi, chỉ thiếu điều dựng bốn bức tường vây xung quanh nữa thôi.

Trên màn hình tối tới mức không nhìn được rõ là trang chủ super topic trên Weibo.

Trên cùng của trang chủ viết bốn 4 chữ "Du Sinh Bất Giác" to rõ ràng.

Super topic này cực kỳ hiu quạnh, chỉ có mười mấy bài đăng, nội dung cũng chỉ có một dạng duy nhất, đa phần đều là ảnh cut mơ hồ từ phát sóng trực tiếp, chỉ có mấy fan CP đang gào khóc là hôm nay chính chủ phát kẹo.

[Các chị em ơi! Chính chủ phát kẹo kìa!!!! Xem ảnh này mà xem [ảnh], cưng chiều quá đi mất 55555]

[AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tui chết mấy]

[awsl! Tôi chết đi sống lại trên giường rồi đây này.]

[Khóa chặt dsbg, chìa khóa tui nuốt rồi nhá!]

[CP tui chèo là thật!!!!]

Bài trong super topic quá ít, lướt một lúc đã hết rồi, Lâm Giác đỏ mặt, mỗi bài like một cái, vẫn còn không lỡ tắt đi, mãi đến lúc về phòng vẫn còn đang tua lại một lượt trong đầu những nội dung trong super topic.

Tiêu Ngụy Lạc thuận tay cởi áo khoác ra rồi treo lên, không biết nên làm thế nào mà nhìn về phía Lâm Giác: "Sao cậu còn nghiện điện thoại hơn cả anh thế? Chơi gì thế?"

"Không có gì ạ," Lâm Giác khoát khoát tay, lại giấu điện thoại ra sau lưng trong vô thức.

"Được rồi được rồi, anh đi tắm trước, cậu cứ chơi tiếp đi."

Tiêu Ngụy Lạc bất đắc dĩ cầm quần áo ngủ đi vào nhà tắm.

Lâm Giác nâng điện thoại như nâng bảo bối, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cuộc gọi.

Từ một số lạ từ vùng khác, Lâm Giác hơi do dự rồi nhận cuộc gọi.

"Lâm Giác! Là cậu phải không! Lâm Giác!"

Dù giọng nói ở đầu dây bên kia vừa hấp tấp lại vừa khàn khàn nhưng cũng quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, là Tô Tinh Châu.

Lâm Giác không chút do dự mà cúp máy.

Lại một cuộc gọi nữa gọi tới, Lâm Giác kéo thẳng nó vào danh sách đen.

Chuyện cần giải thích tổ chương trình đều đã giải thích rồi, cậu không muốn có bất cứ quan hệ gì với Tô Tinh Châu nữa.

Điện thoại cuối cùng cũng yên lặng, một lát sau, một số điện thoại mới gửi tới một tin nhắn.

[Xin cậu đấy Lâm Giác, cậu có thể tha thứ cho tôi được không, cứu tôi với!!!!]

Lâm Giác lạnh lùng gửi một dấu "?" đi, rất nhanh tin nhắn đã ùn ùn kéo tới không ngừng.

[Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tôi rồi!]

[Tôi vốn chỉ muốn "bán thảm" một chút thôi, không muốn bêu xấu cậu với thầy Giang đầu! Chuyện thành ra thế này tôi cũng hoang mang lắm!!]

[Lúc hotsearch vừa lên tôi đã xóa bình luận ấy đi rồi, thật đấy!]

[Tôi thấy cậu vẫn chưa forward weibo của tổ chương trình, cậu cũng muốn giảng hòa với tôi mà đúng không?]

[Cậu có thể tha thứ cho tôi được không?]

[Tôi đăng một bài weibo, cậu forward một cái thế là tôi được cứu rồi, cậu cũng có danh là rộng lượng, có được không?]

Lâm Giác ấn ấn lên thái dương, đăng nhập vào tài khoản chính, forward bài Weibo của tổ chương trình.

Lấy ơn báo oán, rồi lấy gì để báo lại ơn?

Cậu từ trước tới nay chẳng phải là người rộng lượng gì cho cam, huống hồ Tô Tinh Châu còn chạm vào ranh giới cuối cùng của cậu.

Hắn không nên đổ chuyện này lên đầu Giang Du Sâm.

Sau khi forward xong, Lâm Giác không hề do dự mà cũng cho số điện thoại mới kia vào danh sách đen, rồi bật chế độ không làm phiền.

Không thèm quan tâm tới Tô Tinh Châu nữa.

*

Cục diện dư luận chuyển hướng hoàn toàn, Tô Tinh Châu chỉ đành chật vật mà kẹp chặt cái đuôi của mình lại, không xuất hiện thêm lần nào nữa, mà tổ chương trình cũng coi như là trong cái rủi thì lại có cái may, chương trình còn chưa chính thức lên sóng đã hút được hút được một lượng người quan tâm, số người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng tăng.

Mà tập thứ ba là giai đoạn tình tiết được đẩy lên cao trào, mỗi ngày đều có fan kêu gào đòi làm nhanh lên, hận không thể nhảy đến kết thúc ghi hình, xem được luôn kết cục.

Thái tử dễ dàng bị trừ khử, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Thái tử đêm đó lại thu hút sự chú ý của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử dấy lên nghi ngờ, âm thầm phái người tìm ra hương an thần ngày hôm đó để kiểm tra lại, kết quả trong đó không có độc.

Như vậy chứng tỏ ngự y nói dối.

Đại hoàng tử không biết được ý đồ của ngự y, nhưng biết mối quan hệ giữa y và tiểu hoàng tử rất tốt, thế là nảy ra suy nghĩ muốn diệt trừ y.

Ngự y rất được hoàng đế tin tưởng, trước kia người khám chữa bệnh luôn là y, nếu như hoàng đế cho rằng y thuật của y không "qua cửa" vậy thì y sẽ mất đi giá trị vốn có của y.

Đại hoàng tử chuẩn bị cho hoàng đế một mỹ nhân tới từ Tây Vực xa xôi. Mỹ nhân vừa quyến rũ yêu kiều, xinh đẹp, lại vừa quấn người, nhanh chóng có mang long tử cho hoàng đế. Hoàng đế cực kỳ vui sướng, lệnh cho ngự y bồi bổ cơ thể cho mỹ nhân, kê rất nhiều thuốc an thai.

Vốn dĩ đây là chuyện vui vậy mà mỹ nhân uống thuốc chưa được bao lâu thì phía bên dưới đã nhìn thấy một mảng đỏ.

Mỹ nhân sướt mướt, khăng khăng nói là ngự y hại ả mất con, hoàng đế đang lúc sủng ả ngay lập tức liền lệnh bắt ngự y đi thẩm vấn.

Tiểu hoàng tử ở bên cạnh ngự y từ nhỏ, không thể nhìn ngự y phải chịu khổ, trong ngục cả ngày không nhìn thấy được mặt trời, cực kỳ ẩm thấp, cơm nước cũng chẳng ra sao, tiểu hoàng tử âm thầm đưa thức ăn và chăn nệm cho ngự y qua cai ngực.

Đây vừa đúng là ý của đại hoàng tử, sau đó hắn liền lấy tội danh kết bè kéo phái để cáo trạng tiểu hoàng tử.

Điều mà hoàng đế không thể chịu đựng được nhất chính là con trai mình cấu kết với đại thần. Ngự y tuy không tính là trọng thần triều đình, nhưng vẫn là người bên cạnh ông ta, dưới trù tính và xúi dục của đại hoàng tử, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, mất hoàn toàn tin tưởng với ngự y, trực tiếp hạ lệnh xử tử y.

Cảnh cuối cùng của tập ba là cao trào của cả bộ phim, tiểu hoàng tử lén lút đi gặp thái y vào đêm trước khi hành hình, thấy người thầy mà mình trân trọng nhất lại vì quan tâm mình mà chết, trong một lúc bi thương cậu cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cậu không thể kiên nhẫn thêm nữa, hoàng đế hoang dâm vô độ, bạo ngược tàn nhẫn, như một cây kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể dựng trên người cậu, cho dù an ổn trong một chốc một lát, cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cậu muốn trở thành vua, có như vậy mới có thể bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ.

Ngự y được xác định là một nhân vậr bi kịch, yêu cầu về lý lịch và diễn xuất rất cao, đoàn phim vốn mời một diễn viên hỗ trợ, nào ngờ đến hôm trước khi quay tập cuối cùng, diễn viên hỗ trợ ấy lại có việc đột xuất không kịp đến.

Ngắt điện thoại, Ô Khang Đức không nhịn được mà muốn mắng chửi: "Đường cùng rồi, lúc này rồi tìm đây ra người diễn nhân vật này bây giờ???"

Giang Du Sâm ngồi bên cạnh, khép lại kịch bản trong tay, nhàn nhạt nói: "Có một người."

Ô Khang Đức giương mắt về phía anh, cuống quýt nói: "Ai? Bạn cậu à? Ngày mai tới được không? Chúng ta có thể cung cấp..."

"Anh thấy tôi thế nào."

Giang Du Sâm hờ hững ngắt lời Ô Khang Đức.

Ô Khang Đức chớp mắt liền nín thính, đánh giá Giang Du Sâm một lượt từ trên xuống dưới, rất lâu sau mới nói: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Giang Du Sâm giương mắt: "Thấy không hợp à?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Ô Khang Đức quả quyết lắc đầu, có thể để Giang Du Sâm diễn là chuyện cầu còn chẳng được ấy chứ, nhưng lúc Giang Du Sâm nhận chương trình này từng nói rõ rằng sẽ không diễn bất cứ vai nào trong chương trình.

Ô Khang Đức do dự một lúc rồi hỏi thăm dò: "Sao... đột nhiên lại đổi ý?"

Tầm mắt Giang Du Sâm phóng ra xa, rơi xuống Lâm Giác đang ngồi ở phía đằng xa ăn cơm cùng đám học viên, hờ hững nói: "Không phải vì giúp anh đấy sao?"

Ô Khang Đức khẽ cười.

"Giúp tôi là giả, giúp Lâm Giác mới là thật, cậu cảm thấy phân đoạn này khó nắm bắt cảm xúc à?"

Giang Du Sâm thu hồi lại ánh mát, từ chối cho ý kiến.

*

Buổi chiều Ô Khang Đức tuyên bố ngự y tạm thời chuyển thành Giang Du Sâm, các học viên đều bùng nổ.

Nhiễm Hiểu Hiểu hâm mộ, nói: "Oa, được diễn chung với Giang thần, hạnh phúc quá!"

Tiêu Ngụy Lạc vỗ vỗ vai Lâm Giác, ý vị sâu xa: "Người anh em, tin tưởng ở cậu."

Tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp, liếc Giang Du Sâm trong vô thức, rồi lại vội thu ánh mắt về. Không dám nhìn anh nữa.

Thật ra cảnh diễn đôi của ngự y với tiểu Hoàng tử không nhiều, quay phim cũng khá thuận lợi, cảnh khó cũng chỉ có cảnh cuối cùng, cần sự đột phá trong cảm xúc.

Lâm Giác lo lắng lại cũng mong chờ, một tuần chớp mắt đã qua, đến ngày quay cảnh cuối cùng.

Cảnh cuối cùng là ở trong phòng giam u ám, ẩm thấp, bối cảnh ở thành phố điện ảnh và truyền hình rất thật, vừa vào phòng một mùi nấm mốc mục nát đã phả ra.

Giang Du Sâm mặc quần áo tù, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên chiếu trong phòng giam. Anh để lộ vết xanh tím trên da, thêm đầy những vết sẹo và xích sắt dài khóa trên tay. Mặc dù biết rõ đó chỉ là đạo cụ để tăng hiệu quả, Lâm Giác vẫn cảm thấy chua xót trong tim.

Cậu không dám tưởng tượng, tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ dạng này của sư phụ mình yêu thương sâu sắc sẽ cảm thấy như thế nào, hơn nữa sư phụ đã bầu bạn suốt nửa trước của cuộc đời nay sắp phải chịu cực hình.

Ô Khang Đức hô "Diễn", tiểu hoàng tử đi trước cai ngục một bước, sải bước về phía phòng giam, hai tay siết chặt song sắt, giọng nói run rẩy: "Sư phụ."

Người đàn ông bên trong phòng giam khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng chớp lên một tia sáng.

Cai ngục ở bên cạnh cầm một chuỗi chìa khóa, khoan thai mở cửa phòng giam: "Điện hạ, ngài ở đây nhanh nhanh chút, bị phát hiện chúng tôi không biết nên nói thế nào đâu."

Tiểu hoàng tử mím môi, gật đầu, đôi mắt một chốc cũng không chịu rời khỏi ngự y.

Cai ngục biến mất ở nơi cuối hành lang, tiểu hoàng tử đi vào trong phòng giam, quỳ xuống bên cạnh ngự y.

"Sư phụ, sư phụ,..."

Cậu gọi từng tiếng từng tiếng một, giống như làm như vậy thì có thể quay lại được quãng thời gian vui vẻ khi cậu đi theo ngự y, có thể ngăn được chiếc đồng hồ cát đang dần tan biến, có thể một tay che cả bầu trời, tìm được cách cứu ngự y.

Giọng nói của tiểu Hoàng tử run rẩy, cố gắng không để nước mắt mình rơi.

Ngự y khẽ thở dài, bàn tay khô ráp cọ lên gò má của tiểu hoàng tử: "Lớn thế này rồi mà còn khóc cái gì."

Ngự y quanh năm xử lý thảo dược, trên tay đã bị giày vò tạo thành một lớp chai dầy. Tiểu hoàng tử thân thể thiên hoàng quý tộc, da dẻ yếu ớt, bị cọ như vậy hơi đau đau, nhưng cậu không né tránh thậm chí còn đưa một tay nắm lấy tay ngự y.

"Sư phụ... con không muốn người đi."

Chỉ có ở trước mặt ngự y, tiểu hoàng tử mới có thể thẳng thắn tỏ rõ suy nghĩ trong lòng mình.

"Đứa bé ngốc này, con nói linh tinh cái gì thế, qua giờ Tý, sư phụ phải lên đường rồi."

Ngự y cười lắc đầu, đôi mắt từ trước tới nay chỉ có sự lạnh lùng hiếm có mà lấp lánh ánh nước, "Sư phụ đời này hành y cứu người, chuyện muốn làm đều đã làm cả rồi, điều tiếc nuối duy nhất đó là không thể nhìn thấy con..."

Lời phía sau quá nhạy cảm, ngự y dừng lại, không nói thành lời.

Y cầm lấy tay tiểu Hoàng tử, nắm đôi tay vốn nên nhẵn nhụi mềm mại trong lòng bàn tay: "Đường mà sư phụ có thể trải cho con đều đã trải cả rồi, phần đường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi."

Nước mắt quẩn quanh bên khóe mắt tiểu Hoàng tử, cậu mím thật chặt đôi môi, ánh mắt không lay động, chăm chăm nhìn ngự y, muốn khắc ghi dung mạo của người đàn ông vào trong sâu thẳm ký ức.

Ngự y thật ra cũng không già, mới vừa qua tuổi tứ tuần, đang lúc tráng niên, chỉ vì một câu nói của một người lại chẳng thể có ngày mai nữa.

Cai ngục nhanh chóng tới thúc giục: "Điện hạ, ngài đã xong ở đây chưa ạ? Gần đến giờ phải lên đường rồi."

Tiểu Hoàng tử dùng tay áo qua loa lau khô nước mắt, trên khuôn mặt vẫn vương nét non nớt tràn đầy kiên định.

"Sư phụ, người yên tâm, con nhất định, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."

"Là tâm nguyện chung của chúng ta."

Ngự y bổ sung, y cười, trong mắt là ánh sáng của sự hài lòng, "Đến lúc ấy nhớ đốt giấy báo cho ta, nhất định, phải nhớ nhé."

Cai ngục đi tới, áp giải ngự y rời đi.

Vào khoảnh khắc lướt qua nhau, tiểu hoàng tử cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc không thành tiếng.

Cậu không dám khóc trước mặt ngự y, sợ đoạn đường cuối cùng của ngự y sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngài mai mặt trời vẫn sẽ mọc, người đàn ông đã dạy cậu vô số kiến thức, đạo lý, đã bầu bạn với cậu biết bao đêm lại chẳng thể nhìn thấy nữa.

Ô Khang Đức hô "cut" không nhịn được mà vỗ tay, "Quá hay, đoạn này thật sự là quá hay luôn! Lưu luyến trong ánh mắt, vô lực cùng cả tâm tư muốn báo thù đều biểu đạt rất tinh tế! Quá tuyệt vời!"

Lâm Giác từ từ khụy xuống đất, sa vào trong tâm trạng đau đớn, trong phút chốc không thể thoát ra khỏi.

Giang Du Sâm sải bước quay về bên cạnh cậu, ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cậu.

Như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, Lâm Giác nắm lấy cổ tay của Giang Du Sâm, không thể nào kiềm chế được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, "Đừng đi, xin người, đừng đi."

Tay Giang Du Sâm cứng đờ lại, cuối cùng để mặc cho Lâm Giác cầm.

Anh dịu dàng nói: "Anh ở đây."

Bình luận nổ điên luôn, fan CP bùng nổ ngay tại trận.

[AAAAAAAAAAAAAAAAAAA nước mắt của tôi không đáng tiền!!!!!!!!]

[Nếu như cái này mà không tính là yêu]

[Xin các anh kết hôn ngay tại chỗ đi được không???]

[Năm mới đến! Năm mới đến thật rồi! huhuhu ngọt thật sự ý!!!!]

[Tui chớt đi sống lại gòi đây này!]

(阿伟死去活来!)

[Huhuhuhuhu, trong phim thì đau khổ như thế, ngoài đời ngọt được tí!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top