Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Trời quang rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

"Ôi!" Ô Khang Đức nhướn mày, "Cậu còn mang đồ đến cơ à?"

Lãnh Gia Nghị cười, chỉ đạo trợ lý ở đằng sau đặt đồ lên chiếc bàn bên cạnh trước: "Ừ, thấy mọi người quay phim vất vả nên cải thiện cơm nước cho mọi người."

Đoàn phim rất bận, trong thành phố điện ảnh và truyền hình cái gì cũng tốt, nhưng dù sao vị trí khuất nẻo, cơm nước không ngon, tối về còn được ăn cơm nóng sốt, lúc ban ngày thứ mọi người ăn nhiều nhất chính là cơm hộp, còn hơn nửa là cơm hộp lạnh ngắt. Thấy Lãnh Gia Nghị mang theo đồ ăn ngon tới, mọi người đều hào hứng quây lại.

Ô Khang Đức cười, lắc đầu: "Cậu đấy, vẫn săn sóc như thế. Mang món gì ngon đến thế?"

Lãnh Gia Nghị lấy ra từ chiếc túi to nhất một chiếc bếp hàng thật giá thật, như để tỏ ý mà giơ trong tay, cho Ô Khang Đức xem: "Nồi lẩu, nồi uyên ương đấy, có mong chờ không?"

Diễn viên và staff xung quanh đều kinh hãi, không ngờ ở trường quay mà vẫn có đãi ngộ tốt thế này, còn có thể ăn lẩu, mọi người hưng phấn đi lên giúp, có người đi rửa rau, có người đi tìm ổ điện.

"Hạnh phúc quá đi mất!!!"

"Xem ra được ăn ngon rồi!"

"Có thể ăn lẩu ở trường quay, đời này tôi không còn gì nuốt tiếc!"

"Thầy Lãnh, em yêu anh!!"

Ô Khang Đức có chút không hiểu lắm: "Sao tự nhiên lại nghĩ tới mang nồi lẩu đến đây, xách thứ này tới quá phiền phức, nặng muốn chết."

Lãnh Gia Nghị cười mập mờ, cố tình nói: "Trước kia chúng ta từng ăn với nhau rồi mà, A Sâm không phải rất thích sao?"

Lâm Giác đứng ở bên cạnh ngẩn ra, lấy cớ sang bên cạnh giúp mà vội vàng rời đi.

Ô Khang Đức cũng bị sặc một cái, rõ ràng cũng nhớ đến cảnh trước kia ba người cùng ăn lẩu với nhau.

Khi ấy họ đều rất hoang dại, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, giữa mùa động lạnh giá ăn lẩu ở trường quay còn bị nhà đầu tư tóm gọn, tóm lấy dạy dỗ một trận.

Sau khi Lâm Giác đi, Giang Du Sâm đi ra từ phòng nghỉ ngơi từ bên cạnh, mặt Lãnh Gia Nghi lập tức trở lên rực rỡ: "A Sâm! Anh đến rồi à!"

Mặt Giang Du Sâm lạnh như băng, đi đến trước mặt Lãnh Gia Nghị, cau mày: "Lãnh Gia Nghị cậu chơi đủ chưa?"

Giọng điệu không mang chút cảm xúc nào nhưng không giận mà tự uy.

Lãnh Gia Nghị chớp chớp mắt, giọng nhẹ nhàng: "Chưa! Vui mà!"

Giang Du Sâm đè lên ấn đường của mình, không biết nên làm sao với bạn cũ: "Đừng bắt nạt Lâm Giác, em ấy sẽ coi là thật đấy."

Lãnh Gia Nghị nháy mắt: "Ấy, quan tâm cậu em trai này ha, trước kia kia anh từng nói bọn tôi thế nào nhỉ? Em trai nhà bạn? Giờ bị vả mặt rồi à?"

Giang Du Sâm: "..."

Người đàn ông mím môi lại không hề phủ nhận.

Hai mắt Lãnh Gia Nghị trợn to: "Ôi thật đấy à? Cái cây già của anh cũng có thể nở hoa cơ à? Tôi thấy cậu em trai cũng khá thích anh đấy, hôm nào kết hôn nhớ mời tôi tới uống mừng nhé, sớm sinh quý tử, giấc mơ thành sự thật, nếu tặng tôi quà to to thì càng tốt!"

Giang Du Sâm yên lặng vài giây, thấp giọng, nói: "Em ấy thích người khác nhiều năm rồi."

Lãnh Gia Nghị dừng chừng hai giây, cười ha hả: "Giang thần của chúng ta cũng có lúc không tin bản thân mình thế cơ à? Tôi thật sự nghi ngờ lỗ tai mình luôn ấy."

Giang Du Sâm: "..."

Lần đầu tiên anh cảm thấy Lãnh Gia Nghị độc miệng như thế.

Lãnh Gia Nghị nhún vai: "Yên tâm, với phán đoán nhiều năm của tôi thì cậu ấy chắc chắn có ý với anh, anh cứ mạnh dạn theo đuổi là được rồi."

Giang Du Sâm không phí lời với y nữa, thấp giọng rồi nói: "Cậu đừng trêu em ấy là được rồi, phần còn lại không cần cậu quan tâm."

Nói xong không đợi Lãnh Gia Nghị phản ứng lại anh đã vội rời đi.

Để Lãnh Gia Nghị vẫn đứng nguyên tại vị trí bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Đúng thật là cây gỗ phiền phức ngu ngốc mà chẳng chịu thay đổi."

Ô Khang Đức đứng ở bên cạnh: "Cậu định can thiệp vào chuyện của họ à?"

"Đương nhiên rồi." Lãnh Gia Nghị nói như là chuyện đương nhiên, "Tôi thấy cậu nhóc Lâm Giác ấy cứ im ỉm mà tính cách Giang Du Sâm lại kiểu Tsundere, đôi bọn họ nếu như không có chút chất xúc tác thì có lẽ tám đời cũng không yêu nhau được đâu."

"Hơn nữa," đáy mắt Lãnh Gia Nghị thoáng chút lấp lánh, "Trêu họ vui mà, không phải sao?"

"...Ừ."

Môi Ô Khang Đức khẽ mấp máy, do dự, không nói ra lời trong lòng mình.

Hắn muốn nói: Tôi cũng có thể cố gắng để mình thú vị hơn, em có thể nhìn tôi thêm một chút có được không.

*

Sau khi đi qua đi lại, mọi người cũng tìm được một chỗ trống trải ở trường quay, dựng bếp lò.

Nước anh màu trắng sữa vào nồi, tất cả mọi người ngồi quây lại một vòng tròn, gió lạnh vù vù thổi từ tứ phía luồn vào trong cổ áo, nồi lẩu ở chính giữa tản ra hơi nóng hầm hập.

Rất nhanh đồ ăn đã được nấu chính, mười mấy đôi đũa xông lên, không bao lâu sau đã vớt sạch, mọi người ăn say sưa ngon lành.

Một người nhét miếng thịt vừa nấu chín, vẫn còn đang nóng hôi hổi vào miệng, hít một hơi khí lạnh, nói lùng bùng không rõ lắm: "Ngon nắm! ngon nắm! Chỉ là, chỉ là hơi nhạt, nếu mà đậm vị hơn một tí nữa thì hay."

Người bên cạnh anh ta dùng khuỷu tay huých anh ta: "Có ăn là tốt lắm rồi, ăn lẩu ở trường quay, những nơi khác làm gì có đãi ngộ thế này."

"Cũng phải cũng phải." Người đàn ông nuốt miếng thịt trong miệng, cười rồi nhìn về phía Lãnh Gia Nghị: "Rất cảm ơn thầy Lãnh, không có thầy Lãnh thì không có khoảng khắc vui vẻ của chúng ta lúc này."

"Không có gì, mọi người ăn uống vui vẻ là được rồi."

Lãnh Gia Nghị cười.

Bầu không khí xung quanh nồi lẩu sục sôi ngút trời, Lãnh Gia Nghị liếc Lâm Giác ngồi bên cạnh một cái, cố tình gắp một miếng rau cải đắng, để vào bát Giang Du Sâm ngồi bên cạnh.'\

苦菊: chưa biết chính xác nó là sau gì ạ, ai biết thì giúp mình với

"A Sâm, sao anh không ăn gì thế? Ăn nhiều vào ."

Đa phần rau cải đắng dùng để trộn ăn, bản thân nó có tác dụng làm mát, nhưng vì có vị đăng đắng nên mọi người không thích lắm, sau mấy lượt thả đồ ăn chỉ có nó là vẫn còn ngâm trong canh.

"... Cảm ơn."

Giọng Giang Du Sâm có chút lạnh lùng.

"Đừng khách sao," Lãnh Gia Nghị cười, hoàn toàn không để ý đến giọng điệu lạnh lùng của Giang Du Sâm, nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Giang Du Sâm, trong mắt đều là sự thùy mị.

"Em nhớ anh thích ăn rau cải đắng nhất, ăn nhiều vào nhét."

Mọi người xung quanh đón ý nói hùa: "Quả đúng là Giang thần, thưởng thức cũng đặc biệt."

"Tôi nhường rau cải đắng cho Giang thần hết đấy!"

Giang Du Sâm: "..."

Hay là để tôi nhường danh hiệu ảnh đế lại đi.

Ô Khang Đức khẽ ho hai tiếng: "Tôi thấy canh nhạt cũng ngon, mọi người nói có phải không! Mùa đông uống canh nhạt dưỡng dạ dày, những người đến tuổi như chúng ta phải chú ý dưỡng sinh rồi."

Lãnh Gia Nghị chớp chớp mắt, cũng gắp đồ ăn vào trong bát của Ô Khang Đức: "Đạo diễn Ô, anh mới ngoài 30 thôi, không già, lần trước chúng ta cùng nhau ăn lẩu cũng là chuyện của vài năm trước rồi."

"Ôi, lúc đó đúng là tuổi trẻ điên cuồng mà, ba người nói một cái là ăn luôn," Ô Khang Đức cười, nhớ lại chuyện vui vẻ ngày xưa, giọng điệu không kìm được mà có chút hưng phấn, "Tôi nhớ hồi đấy tôi vẫn chưa phải là đạo diễn chính, là phó đạo diễn, chúng ta bị nhà đầu tư nhìn thấy, mắng chửi một trận."

"Đúng thế." Lãnh Gia Nghị gật đầu, "Nhoáng cái đã mấy năm trôi qua rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy, giờ các anh đều đã là nhân vật đứng đầu trong ngành rồi."

Ô Khang Đức cười ha ha: "Cậu nói hơi quá rồi, không phải cậu ra nước ngoài lăn lộn hay sao, thật ra vẫn chẳng khác là bao với lúc cậu ở trong nước là bao, còn không phải là vì cậu..."

Ô Khang Đức đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngừng lại, nụ cười trên mặt vô thức thu lại: "Ra nước ngoài học tập cảm thấy thế nào?"

"Cũng ổn."

Lãnh Gia Nghị chớp mắt, ánh mắt cố tình rơi trên người Giang Du Sâm, kéo dài giọng, "Chỉ là có lúc sẽ nhớ các anh, nhớ tới quãng thời gian vui vẻ cùng quay nhau quay phim."

Quả nhiên, đũa của Lâm Giác dừng lại.

Ô Khang Đức cười hỏi: "Về là tốt rồi, sau này có đi nữa không?"

Lãnh Gia Nghị lắc đầu: "Tạm thời không có ý định đó, định sau này phát triển ở trong nước."

"Hay lắm, giờ tình hình giới văn nghệ trong nước cũng tốt, hôm nào dẫn cậu đi làm quen mấy người bạn mới quen được trong mấy năm nay, có nhiều người trước kia từng xem phim cậu diễn, còn nhắc đến cậu với tôi đấy."

"Được, hôm nào đi."

Bầu không khí trên bàn vô cùng náo nhiệt, Ô Khang Đức và Lãnh Gia Nghị câu được câu không trò chuyện với nhau, thi thoảng lại nhớ lại quãng thời gian vui vẻ ngày vưa.

Lâm Giác ngồi một chỗ, không biết vô tình hay cố ý, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người.

Lãnh Gia Nghị hiểu khẩu vị của Giang Du Sâm, biết thói quen của Giang Du Sâm, có rất nhiều kỉ niệm chung với Giang Du Sâm, thậm chí biết rau mà Giang Du Sâm thích nhất là rau cải đắng.

Quan hệ của họ từng rất tốt đẹp.

Biết được điều này trong lòng Lâm Giác có chút buồn bực.

Cậu lại nhớ tới xưng hô thân mật mà Lãnh Gia Nghị dành cho Giang Du Sâm, nhớ tới lúc Lãnh Gia Nghị nhắc tới Giang Du Sâm, sự ngọt ngào trong giọng nói cực kì rõ ràng, cũng nhớ tới hôm đó Giang Du Sâm nói giữa hai người không có quan hệ gì cả.

Cậu muốn hỏi Giang Du Sâm, nhưng thật sự không tìm được lập trường và lý do gì để hỏi, chỉ đành buồn bực cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy.

Lại một đợt thức ăn nữa được thả vào nồi, sùng sục sùng sục, lăn lộn trong chiếc nồi.

Lâm Giác không có hứng ăn, đũa đảo trong bát cơm theo bản năng, đờ người nhìn chăm chằm cơm trắng trong bát.

Đột nhiên, trên hạt cơm màu trắng có thêm một thứ gì đó màu nâu tròn ung ủng, đó là một miếng nấm hương mềm mại chắc nịch, bên trên vẫn còn vương chút nước canh được vớt từ trong nồi ra, óng ánh óng ánh, tỏa ra khói trắng mờ.

"Sao không ăn?"

Giong nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai.

Lâm Giác giật mình, trả lời theo bản năng: "Phải giảm cân..."

Khóe môi Giang Du Sâm cong lên một nụ cười, lát sau trong bát Lâm Giác lại có thêm một miếng nấm hương nữa.

"Thi thoảng ăn một lần không sao đâu."

Hai miếng nấm hương nằm song song trong bát, trên chóp nấm màu nâu được cắt thành hình chữ thập, béo béo tròn tròn, nóng hôi hổi, như hai nhóc béo dễ thương, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.

Mặt Lâm Giác hơi nong nóng, gắp một miếng lên bỏ vào miệng, mùi thơm đậm đà truyền tới, nhiệt độ xuyên qua đầu lưỡi truyền đến buồng tim.

Giang Du Sâm vẫn còn nhớ cậu thích ăn nấm hương.

Trái tim Lâm Giác nóng hổi, nuốt miếng nấm cuối cùng xuống, ngẩng đầu định cảm ơn Giang Du Sâm, lúc này mới phát hiện ra, miếng rau diếp Lãnh Gia Nghị gắp cho Giang Du Sâm vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong bát, thậm chí đến cả cơm tiếp xúc với nó cũng chưa từng được chạm qua.

Xấu hổ nhưng lại không thể kiềm chế nổi, trái tim Lâm Giác lại sáng trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top