Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: "Anh sẽ mãi yêu em đến khi bạc đầu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

Trong bầu không khí vui vẻ, đoàn người rồng rắn nhau tới một câu lạc bộ giải trí vô cùng xa hoa. Đây là câu lạc bộ giải trí về đêm lớn nhất thành phố B, từ trên xuống dưới chia làm ba tầng, tầng 1 là sàn disco và sàn nhảy cực lớn, tầng hai và tầng ba là KTV.

Vừa bước vào đại sảnh, tiếng nhạc heavy mental đinh tai nhức óc, ánh sáng lóa mắt lập lòe khắp bốn phía, ngay lập tức đã đó phục vụ mặc đồ hở hang đưa cocktail được pha chế đặc biệt đến cho mọi người.

Nhìn những cậu trai cô gái đang lắc mông vẫy tay trong sàn nhảy, Giang Du Sâm khẽ nhíu mày.

Nhà Lâm Giác giáo dục rất nghiêm, bố mẹ và anh trai sợ cậu theo những cậu ấm học cái hư hỏng nên từ trước tới nay không cho cậu tới mấy nơi thế này, nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của phục vụ, cậu lùi lại một bước theo bản năng, liếc về phía Giang Du Sâm.

Băng sương trên gương mặt Giang Du Sâm đã tan đi đôi chút, nhẹ nhành nói: "Lâm Giác, lại đây."

Lâm Giác đúng là cầu mà không được, ngoan ngoãn tới bên cạnh Giang Du Sâm, tiện thể từ chối rượu phục vụ đưa tới.

Ô Khang Đức cũng biết Giang Du Sâm từ trước tới nay không thích những nơi như thế này, sợ vị thần tiên này đột nhiên trở mặt không nhận người, vội giục mọi người đi lên tầng vào phòng riêng, còn cố ý chọn phòng ở tít bên trong cùng của tầng cao nhất.

Phục vụ đưa đồ ăn vặt và đồ uống tới xong thì lịch sự rời đi, cách âm của phòng rất tốt, đóng cửa lại, tiếng vang đinh tai nhức óc bên ngoài được ngăn cách hoàn toàn.

Là đạo diễn, Ô Khang Đức bị lừa lên hát bài đầu tiên.

Giọng của hắn không quá khó nghe, hát cũng chữ nào ra chữ đấy, tròn vành rõ chữ nhưng lại có thể khiến mỗi chữ không khớp với nhịp điệu.

Hết một bài, cả phòng yên lặng, Ô Khang Đức hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, hỏi Lãnh Gia Nghị bên cạnh: "Tôi hát thế nào."

"Hay lắm luôn," Lãnh Gia Nghị cười cực kỳ vô hại, "Đạo diễn Ô, tôi thật sự cảm thấy anh có thể bước vào giới âm nhạc được rồi đó, ca vương tiếp theo chỉ có thể là anh."

Mọi người: "..."

Diễn xuất của Lãnh Gia Nghị thật sự đã đạt đến trình độ xuất thần nhập quỷ, mắt không chớp lấy một cái, nếu như không phải vừa mới tận tai nghe thấy Ô Khang Đức hát thì chắc chắn mọi người sẽ tin lời này là thật.

Ô Khang Đức bất đắc dĩ mà lườm y một cái, cũng biết trình độ của mình thế nào, đưa mic cho những người khác.

"Được rồi, coi như là tôi đã mở màn cho mọi người, phần còn mọi người thì mọi người hát đi, cứ yên tâm mạnh dạn mà hát, dù sao cũng không thể hát tệ hơn được đâu!"

"Đạo diễn Ô khách sáo quá!"

"Đạo diễn Ô phải tin tưởng bản thân mình chứ, gặp khó gặp không được từ bỏ, cố lên!"

Mọi người hi hi ha ha nhận lấy mic, tiếng nhạc trong phòng riêng không ngừng vang lên, đồng ca có, song ca có, có bài hài hước, có bài tình cảm nồng nàn, mọi người chơi đùa cực kỳ vui vẻ.

Tính cách của Lâm Giác cũng không quá hướng ngoại, cũng không quá muốn thể hiện thế là ngồi một chỗ, uống thức uống màu xanh dương nhạt mà phục vụ mang lên, xem bọn họ đùa vui ồn ào.

Thiết bị sưởi trong phòng vừa đủ ấm, không lâu sau Lâm Giác đã cảm thấy nóng, không hay biết gì mà ừng ực mấy ngụm đồ uống có đá.

Thức uống ngòn ngọt chảy qua thực quản, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt dần dần lan ra, lúc này Lâm Giác mới muộn màng ý thức được hình như không phải thức uống bình thường mà là cocktail.

Có điều lúc này không đã không còn kịp nữa rồi, nửa ly cocktail đã vào bụng, toàn thân Lâm Giác nóng rục cả lên, đỏ từ mặt lan đến tận cổ, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên tại vị trí, không để người khác phát hiện ra điều khác thừng.

Một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới từ phía bên, Lãnh Gia Nghị đi đến bên cạnh Lâm Giác: "Tiểu Lâm, sao cậu không tới hát với mọi người?"

Nhìn thấy tình hình phía bên nay, Giang Du Sâm lập tức nhíu mày, lặng lẽ đi tới bên cạnh hai người.

Vẻ mặt Lâm Giác có chút mơ màng: "Em... em không biết hát cho lắm nên nghe mọi người hát là được rồi."

"Thật vậy sao? Thật sự quá đáng tiếc..." Lãnh Gia Nghị về phía Giang Du Sâm đang đứng ở bên cạnh, đôi mày nhíu chặt lại với nhau, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười xấu xa, "Vốn tôi còn định hát chung với cậu mà."

Mày Ô Khang Đức đứng ở một bên nhếch lên, vội vàng sáp lại bên cạnh Lãnh Gia Nghị: "Gia Nghị cậu vẫn còn muốn kích động hai người họ à?

Lãnh Gia Nghị gật đầu như chuyện đương nhiên, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hai người này nín nhịn quá mức, phim cũng đã đóng máy rồi mà chuyện tình cảm chẳng có tiến triển gì. KTV là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm, vậy mà hai người họ đều không hát, nhàm chán quá, chỉ có thể để tôi ra trận thôi."

"Nhưng mà... thế này có phải không hay cho lắm..."

Lời Ô Khang Đức còn chưa dứt, Lãnh Gia Nghị đã cười quay đầu về phía Giang Du Sâm: "Vậy A Sâm, chúng ta cùng hát đi? Hát cái bài hát mà hồi trước chúng ta cùng hát ấy, có được không?"

Lâm Giác vẫn còn choáng váng, nghe thấy Lãnh Gia Nghị nói vậy lại không kìm được mà giật mình.

Đương nhiên cậu biết Lãnh Gia Nghị nói đến bài hát nào.

Giang Du Sâm hát rất hay nhưng ít khi hát, bài mà Lãnh Gia Nghị nói đến là bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh đầu tiên mà hai người hợp tác với nhau, cũng là tác phẩm hát chung duy nhất mà Giang Du Sâm công khai hát.

Một giây, hai giây, gian phòng trở nên yên tĩnh.

Giang Du Sâm nhíu chặt lông mày, sắp bộc phát, Lãnh Gia Nghị cũng không phải thật sự muốn hát chung với anh, thấy vừa phải rồi thì thôi, cười rồi tự tìm bậc thang cho mình xuống: "Xem ra tôi không mời được vị đại phật này rồi, chỉ đành để mọi người phải tủi thân một tí, nghe bản tôi hát một mình rồi."

Đôi mày của Giang Du Sâm vẫn nhíu chặt, Ô Khang Đức vội giảng hòa cho y: "Gia Nghị cậu hát đi, tôi thích nghe bản cậu hát một mình."

Giang Du Sâm quay đầu nhìn Ô Khang Đức, thấy trong tim trong mắt hắn đều là Lãnh Gia Nghị, bộ dạng vô cùng căng thẳng, cuối cũng cũng không nói thêm gì nữa.

Lãnh Gia Nghị khẽ xì một tiếng, nửa dựa vào bàn trà, hát theo tiếng nhạc đệm.

Bộ phim điện ảnh đó là một bộ phim tình yêu văn nghệ, nhạc chủ đề cũng vô cùng du dương, giọng Lãnh Gia Nghị thiên lạnh, một người hát phần của hai người có một cảm giác đẹp dẽ thê lương lạnh lẽo.

Không thể không nói, thật đúng là nhân mô cẩu dạng.

Mọi người trong phòng riêng nghe rồi đều cảm thấy sững sờ, không ngừng vỗ tay cho y.

"Hay quá đi mất!"

"Hay lắm lắm luôn ấy!!!"

"Giọng của Gia Nghị quá đỉnh luôn!"

Hát đến phần cao trào, Lãnh Gia Nghị cố tình quay đầu nhìn về phía Giang Du Sâm, mi như sơn đai, mắt ngậm liễm diễm, Lâm Giác vô thức mím môi.

Hết một bài, trong phòng riêng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lãnh Gia Nghị nhanh nhẹn nói tiếng cảm ơn, ánh mắt vẫn dính lên người Giang Du Sâm, cười hỏi: "Tiếp theo đến ai nhỉ?"

"Em hát ạ." Lâm Giác nói.

Ý thức còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã phản ứng trước.

Lãnh Gia Nghị cười khẽ một cái rất nhanh, tay đặt bên dưới làm động tác hình chữ V, đưa mic cho Lâm Giác.

Người trong phòng riêng cũng đều kích động.

"Wow, Tiểu Lâm sắp hát rồi! Mong chờ!"

"Tiểu Lâm cậu muốn hát bài gì?"

"Ấy, sao mặt cậu lại đỏ thế này? Say rồi à?"

"Không sao ạ," Lâm Giác nắm chặt lấy mic, lúm đồng điếu bên khóe môi hiện lên, ánh mắt mơ màng, "Em hát bài <Trong suốt>(*) được không ạ?"

"Đương nhiên là được."

Một người ngồi bên cạnh máy chọn bài chọn bài giúp Lâm Giác.

Giai điệu quen thuộc truyền tới, Lâm Giác khẽ nhắm mắt.

Cậu nghiêm túc hát từng câu từng chữ.

"Khi anh xuất hiện trong thế giới của em, anh xuất hiện trong thế giới của em

Em thấy em dần trở nên trong suốt, trở nên trong suốt.

Trách em đã quá say đắm vì anh mà không còn là chính mình nữa"

Giọng Lâm Giác nhẹ và mỏng, cũng không biết kỹ thuật hát gì, hoàn toàn không có cảm giác từ tính và đầy đặn như bản gốc mà mang lại một cảm giác khác

Từng câu từng chữ đều dạt dào tình cảm.

Không biết là ai cảm thán: "Tại sao nghe Tiểu Lâm hát mà tôi lại muốn khóc."

"Đúng vậy, mắt tôi cũng chua xót rồi đây này."

"Cảm giác khác hoàn toàn với bản gốc luôn ấy, nhưng mà cũng rất hay."

"Tôi cảm thấy chất giọng của Tiểu Lâm rất hợp hát tình ca, cũng không phải chất giọng phù hợp, nói chung là.. hợp."

"Cũng hợp hát song ca tình ca!"

"Lặng lẽ nói một câu, nếu Tiểu Lâm và Giang Thần mà hát song ca chắc chắn là hay lắm."

Lâm Giác đột nhiên mở mắt, nhịp đập liên hồi.

Nhờ tác dụng xúc tác của cồn, cậu nảy ra một ý nghĩ vô cùng can đảm.

Hát xong câu cuối cùng, Lâm Giác vẫn cầm lấy mic, cậu cắn môi, hỏi: "Em có thể hát thêm bài nữa không ạ?"

Những người khác đương nhiên là đồng ý: "Được chứ, được chứ, chúng tôi còn chưa nghe đủ đây này!"

Lâm Giác hít một hơi thật sâu, tim mạnh mẽ đập từng hồi, bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của mình.

Cậu quay đầu nhìn về phía Giang Du Sâm, ánh mắt bình tĩnh: "Anh Giang, em có thể... hát chung với anh một bài không ạ?"

Vừa nói câu này ra, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, phần nhạc đệm được phát một cách ngẫu nhiên vô cũng rõ ràng, thậm chí có thể nói là chói tai.

Giang Du Sâm vừa mới từ chối Lãnh Gia Nghị, lúc này Lâm Giác lại mời anh, e là sẽ phải nếm mùi thất bại.

Nhưng cơ bản Lâm Giác không nghĩ nhiều như thế, đầu óc cậu mơ hồ, không có cách nào suy nghĩ một cách bình thường được, cảm xúc đa phần đều tích lũy trong lồng ngực, cần một nơi để trút ra.

Cậu căn răng, lại hỏi lại một lần nữa: "Anh Giang, em muốn hát chung với anh, có được không ạ?"

Ô Khang Đức lại giảng hòa: "Các cậu sao cứ một hai phải mời Giang Du Sâm thế, lẽ nào tôi không được à? Tiểu Lâm, tôi hát với cậu được không?"

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, một người chắp tay vái Lâm Giác: "Tiểu Lâm, cậu mà hát với đạo diễn Ô, tôi kính cậu làm một hán tử."

Lãnh Gia Nghị chớp chớp mắt: "Sao thế? Đạo diễn Ô hát hay mà? Mọi người cười gì thế... phụt!"

Còn chưa nói hết cậu, y đã tự cười.

Trong phòng tiêng lại khôi phục lại tiếng cười nói, lòng Lâm Giác dần lạnh đi.

Quả nhiên là cậu yêu cầu quá đáng.

Ngón tay Lâm Giác vô thức gảy gảy phần đuôi của mic, muốn nói mình không hát nữa thì bên cạnh giọng nói vừa trong trẻo lạnh lùng vừa trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Muốn hát gì?"

Mọi người đều hít ngược vào một hơi, không khỏi tự giác ngậm miệng.

Lâm Giác trố mắt trong giây lát, ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhẹp nhìn về phía Giang Du Sâm. Giang Du Sâm cầm một chiếc mic khác đặt trên bàn trà lên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

"Anh nói là, em muốn hát bài nào?"

Lúc này đầu óc Lâm Giác như bột nhão vậy, không động não được, cậu chớp chớp mắt, lát sau mới bật ra được vài chữ: "Không, không biết ạ..."

Giang Du Sâm lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới máy chọn bài, đến khi giai điệu quen thuộc vang lên, người đàn ông với thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh mình thì Lâm Giác mới tìm lại một chút tri giác.

Sợ Lâm Giác không biết hát, Giang Du Sâm chọn một bài hát cũ khá kinh điển – <Lúm đồng tiền nhỏ>(*), sau khi kết thúc nhạc dạo, anh tự giác hát phần giọng nam.

Giong hát trầm thấp từ tính vang lên bên tai, Lâm Giác cảm thấy bản thân càng say hơn, phần cậu phải hát, cậu không biết mình đã cất giọng lên thế nào, hoàn toàn dựa vào phản ứng của bắp thịt cơ thể để hát.

Rất nhanh giai điệu đã đi vào phần song ca, Giang Du Sâm nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Lâm Giác.

Mắt anh còn sâu hơn cả bầu trời đêm, lấp lánh hơn cả những vì sao, cất giấu chút ý cười trong đó, khiến Lâm Giác như sâu vào vào vũng bùn, hoàn toàn không có đường chạy trốn.

Tiếng hoan hô và tiếng hét chưa hề dừng lại, liên tục có người huýt sáo nhưng Lâm Giác chỉ có thể nghe thấy âm thanh kề cận cậu của Giang Du Sâm.

Giọng hát trầm thấp được mic tăng thêm hiệu quả, từng chữ từng chữ một gõ lên đầu tim Lâm Giác.

Người đàn ông hát câu cuối cùng: "Anh sẽ mãi yêu em đến khi bạc đầu."

Giọng hát trầm thấp rõ ràng như thế, dịu dàng đến vậy, rõ ràng biết đây chỉ là lời bài hát nhưng trái tim Lâm Giác vẫn nổi trống.

(*) bài hát mà hai người hát

Trong Suốt - Đặng Tử Kỳ:https://youtu.be/-CwoylxqVPA

Lúm đồng tiền nhỏ - Lâm Tuấn Kiệt: https://youtu.be/h-woMj_Vt0A

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top