Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Cho phép anh hôn em một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

Hai người đi vào phòng sách, Lâm Thịnh Sâm ngồi nghiêm chỉnh trước bàn sách, mặt lạnh như băng, biểu cảm của Mậu Nhất Cẩn ngồi ở ghế sô pha bên cạnh cũng rất nghiêm túc, đôi mày tinh xảo nhíu lại, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng và nụ cười lúc thường ngày.

Áp lực từ từ ập tới.

Lâm Giác sững sờ, muốn buông tay Giang Du Sâm ra theo bản năng, lại cảm nhận được bản tay to rộng nắm lấy tay mình hơi dùng lực, cố định tay cậu trong bàn tay mình một cách vững vàng.

Giang Du Sâm không chịu buông tay.

Mặt Lâm Giác hơi đỏ, đi tới đứng trước mặt ba mẹ, ngoan ngoãn gọi: "Ba, mẹ."

Giang Du Sâm vẫn đứng bên cạnh Lâm Giác, đôi chân thon dài kéo căng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt, sự lười biếng hoàn toàn được thu lại, anh nghiêm túc nói: "Cháu chào bác trai, bác gái."

Thấy hai người vẫn còn nắm tay nhau, ấn đường Lâm Thịnh Sâm nhíu lại thành hình chữ xuyên (川) tức không chịu nổi: "Hai đứa, giải thích đi, chuyện này là thế nào? Những thứ vớ vẩn trên mạng là như tế nào?"

Đôi mày vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ của Mậu Nhất Cẩn ngồi bên cạnh khẽ cau, nhẹ nhàng thở dài: "Đúng đó Mộc Mộc à, các con ở bên nhau là chuyện tốt nhưng sao không nói trước với ba mẹ một tiếng?"

Hai người một người đỏ mặt, một người mặt vẫn trắng nguyên, giọng Mậu Nhất Cẩn vừa dứt, đôi mắt sắc lẹm của Lâm Thịnh Sâm liếc về phía hai người đang yên lặng đứng phía đó, trong đôi mắt ấy rực ánh lửa: "Cảm thấy mình lớn rồi, có thể không coi ba mẹ ra gì nữa rồi phải không?"

Lâm Giác sững người, vội tiếp lời: "Không ạ..."

"Không?!" Lâm Thịnh Sâm nhận được câu trả lời càng tức hơn, "Vậy anh giải thích cho tôi nghe chuyện anh vào giới giải trí là như thế nào?"

"Nếu như không phải Tiểu Lãng lỡ mồm thì giờ chúng tôi vẫn còn chẳng hay biết gì!" Lâm Thịnh Sâm chỉ vào Giang Du Sâm đứng sóng vai bên cạnh, nói một cách tức tối: "Anh có biết anh đang làm gì không hả? Anh vì nó mà từ bỏ học lực xuất sắc, tiền đồ rạng rỡ, nhất quyết phải nhảy vào vũng bùn showbiz, giờ thì hay rồi, bị cả mạng nó chửi cho, thấy có vui không hả? Anh vỗ ngực tự hỏi lại chính mình xem, anh thấy thế có đáng không?"

"Haizz," So với cơn thịnh nộ của Lâm Thịnh Sâm thì Mậu Nhất Cẩn chỉ ngồi yên, trong đáy mắt không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, "Mộc Mộc, chuyện này quả thật là do con không hiểu chuyện, sao con không nói cho ba mẹ nghe hả?"

Nhìn ba mẹ, một người nổi cơn thịnh nộ một người thì thất vọng, đầu mũi Lâm Giác chua xót.

Cậu từng nghĩ về chuyện này không chỉ một lần, cậu vì Giang Du Sâm mà từ bỏ mọi thứ mà cậu đã từng có, thậm chí ba mẹ và cả anh trai đều không thể hiểu nổi, rốt cuộc là có đáng hay không? Ban đầu khi hai người còn chưa thân thiết với anh cậu sẽ suy nghĩ, sau này sau khi mối quan hệ của hai người đã thân thiết hơn cậu cũng suy nghĩ, cho đến tận khoảnh khắc vừa rồi, khi được Giang Du Sâm trao cho cái ôm thật dịu dàng, cậu nghĩ cuối cùng cậu cũng đã tìm được đáp án rồi.

Từ nhỏ cậu đã nghe lời ba mẹ, bước từng bước chắc chắn theo kế hoạch của họ. Cậu biết ba mẹ nghĩ cho cậu, chọn lựa cho cậu con đường tốn ít sức nhất, thoải mái nhất.

Nếu như không gặp được Giang Du Sâm có lẽ cậu sẽ như thế, sống cuộc đời theo kế hoạch mà họ đặt ra cho cậu, sống cuộc đời bình ổn, gió êm sóng lặng.

Cậu không thể nói rằng sống cuộc đời như thế là không tốt nhưng sau khi gặp được Giang Du Sâm, cậu đã có điều mà cậu muốn theo đuổi.

Cậu muốn đuổi theo bước chân của người ấy, đứng bên cạnh anh, đi ngắm những phong cảnh mà cậu chưa từng được ngắm. Dù cho con đường ấy không dễ đi, ngập tràn những khó khăn, trắc trở, phủ đầy gai nhọn, khiến cậu cắn răng khóc hàng nghìn hàng vạn lần thì cậu cũng vui vẻ chịu đựng.

Chỉ có khi ở bên anh, cậu mới cảm thấy bản thân mình như một chú chim di trú vất vả tìm về được tổ của mình.

Vậy nên đối với cậu điều này rất có ý nghĩa.

Lâm Giác khẽ khép mắt lại rồi chầm chậm mở ra, khi mở mắt ra một lần nữa, trong đôi mắt đã ngập tràn sự kiên định, cậu đang định bày tỏ ý mình với ba mẹ thì Giang Du Sâm đứng ở bên cạnh đã nói trước.

Giọng người đàn ông trầm thấp: "Cháu xin lỗi bác trai, bác gái, thật ra chúng cháu vẫn chưa yêu nhau."

Vừa nói xong, chân mày Lâm Thịnh Sâm ngay tức khắc đã nhíu chặt lại, Mậu Nhất Cẩn cũng sững người, không biết Giang Du Sâm có ý gì.

Lâm Giác vô thức nắm chặt tay Giang Du Sâm, nghe Giang Du Sâm nhẹ nhàng nói: "Giống như cháu đã nói trên Weibo, trước mắt là cháu đang đơn phương theo đuổi Mộc Mộc, mà em ấy vẫn chưa đồng ý, vậy nên đương nhiên vẫn chưa nói với hai bác, mong hai bác đừng trách cứ em ấy."

Giang Du Sâm hơi buông tay, đổi thành đan mười ngón tay với Lâm Giác, ngón tay anh nắm rất chặt, thậm chí Lâm Giác có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ dưới làn da của anh.

Nhịp tim của anh rất nhanh, anh cũng đang căng thẳng.

"Cháu từng hứa với hai bác là cháu sẽ bảo vệ tốt cho Mộc Mộc, là cháu đã thất trách nên mới để em ấy phải chịu những lời chất vấn và chửi mắng ấy. Nhưng thái độ của cháu dành cho Mộc Mộc luôn nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang trêu đùa em ấy hay là nổi hứng..."

Giang Du Sâm cố gắng nói chậm lại, từng câu từng chữ: "Lần đầu tiên cháu thích một người, chưa có kinh nghiệm gì cả, cũng làm sai một vài chuyện, hy vọng bác trai bác gái cho cháu cơ hội, không phải là cho cháu cơ hội ở bên em ấy mà là cho cháu cơ hội theo đuổi em ấy, còn đồng ý với cháu hay không quyết định hoàn toàn dựa vào biểu hiện sau này của cháu."

Từng câu nói của Giang Du Sâm đều rất tha thiết, đến ngay cả Lâm Giác cũng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế này của anh.

Đèn vàng trong phòng sách chiếu lên người anh, giống như dát lên đường nét của anh một lớp vàng. Hơi nóng không ngừng truyền đến từ kẽ các ngón tay, nhịp tim của Lâm Giác gõ từng nhịp nặng nề vào buồng tim, cùng chung nhịp đập với Giang Du Sâm.

Lâm Thịnh Sâm nhìn chằm chằm vào Giang Du Sâm một lúc lâu, vẻ mặt dịu đi một cách rõ ràng, giọng nói vẫn khó chịu: "Đừng tưởng anh nói mấy câu hay hay là xong chuyện, mồm miệng đàn ông là quỷ gạt người, tôi không tin anh tí nào đâu."

Ông tức giận, nhỏ giọng lầm bầm: "Mộc Mộc nhà chúng tôi được yêu mến lắm, người muốn dành nó về nhiều lắm, đừng tưởng không có anh thì nó không sống được."

Thái độ của Mậu Nhất Cẩn dịu đi rõ ràng, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nho nhỏ, bà khẽ ho hai tiếng, ánh mắt bình tĩnh, nhìn về phía Giang Du Sâm: "Khụ, chuyện tình cảm của hai đứa, bác với ông Lâm sẽ không nhúng tay vào, nhưng vấn đề danh dự thì hai bác tuyệt đối không thể nhân nhượng, Mộc Mộc là con út nhà bác cũng là báu vật mà nhà bác nâng trong lòng bàn tay, tuyệt đối không cho phép bị người khác xỉ vả, cháu hiểu không?"

Lâm Thịnh Sâm trợn trừng mắt tiếp lời: "Sao lại không nhúng tay vào? Chuyện này tôi còn chưa đồng ý đâu đấy! Không phải nói cho chúng ta quyết định sao, giờ tôi sẽ nói luôn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau!"

Mậu Nhất Cẩn đi tới bên cạnh ông, an ủi rồi khuyên ông vài câu, tâm trạng bùng nổ của Lâm Thịnh Sâm cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, liếc hai người vẫn còn đang nắm tay nhau đứng ở giữa phòng khách, khẽ hừ một tiếng.

Giang Du Sâm nhẹ nhàng khép mắt, nói một cách nghiêm túc: "Cháu biết, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ Mộc Mộc thật tốt."

Mũi Lâm Giác đứng bên cạnh xót xót, dư quang nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Giang Du Sâm.

Cậu thầm thề trong lòng, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ kề vai, đứng bên cạnh Giang Du Sâm, không cần anh phải bảo vệ, cũng có thể không phải nhận bất cứ lời chỉ trích và chất vấn từ bất kỳ ai.

Lâm Giác mím môi, vẻ mặt kiên định: "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ cố gắng để trưởng thành, sẽ không trốn mãi sau lưng anh Giang đâu."

Mậu Nhất Cẩn sững người rồi mãi mới thấy được nụ cười xuất hiện trên gương mặt: "Mộc Mộc nhà mình trưởng thành thật rồi, nhưng con đừng sợ, ba mẹ mãi mãi đứng ở phía sau con."

Khóe mắt Lâm Giác cay cay, chỉ cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống.

Ba mẹ yêu cậu như vậy, sao cậu lại không biết sự khổ tâm của ba mẹ, dù cho trước kia bị ba chỉ thẳng vào mũi rồi mắng, dù cho bị họ ngăn trở tài nguyên, cậu cũng chưa từng trách cứ họ, cậu biết học luôn muốn tốt cho cậu, chỉ là họ đang dùng cách của họ thôi.

Đôi mắt cậu đỏ lên, thấp giọng gọi: "Mẹ..."

Vẻ mặt của Lâm Thịnh Sâm rõ ràng là không kiềm chế được nữa, ông vội khoát khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ, nói với hai người: "Thôi thôi, các anh đi ra ngoài trước đi, đừng ở đây làm phiền tôi, tôi nhìn thấy các anh là tôi đã hoa mắt chóng mặt, huyết áp muốn tăng cao rồi!"

Mậu Nhất Cẩn cười, cũng không vạch trần lời của Lâm Thịnh Sâm: "Vậy thì Mộc Mộc, Du Sâm, hai đứa ra ngoài trước đi, mẹ với ông ấy nói chuyện thêm một lúc."

Đương nhiên là bà hiểu chồng mình, dẫu sao đột nhiên được thông báo là đứa con trai nhỏ mà mình nâng trong lòng bàn tay thích một người đàn ông khác rất nhiều năm, bị người ta lừa mà vẫn còn can tâm tình nguyện, dù cho là ai thì cũng cần một thời gian để chấp nhận.

Giang Du Sâm gật đầu, lẽ phép chào hỏi hai người rồi nắm tay Lâm Giác đi ra khỏi phòng.

Bước trên thảm trải sàn dày thật dày, mỗi bước đều rất mềm mại, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này quá nhiều, Lâm Giác có chút cảm giác không chân thực, cậu ngoan ngoãn đi sau Giang Du Sâm, do dự mở lời: "Anh Giang ơi...?"

"Sao vậy?"

Giang Du Sâm bước chạm lại đứng sóng vai với cậu.

Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại, thậm chí Lâm Giác cảm thấy mình sắp dính lên người Giang Du Sâm.

Cậu cắn môi, hỏi: "Vậy... giờ quan hệ của chúng ta là gì?"

Bảo cậu nhát cũng được, ngốc nghếch cũng được, nếu như chính miệng anh chưa thừa nhận thì trái tim của cậu vẫn còn cảm thấy trống rỗng, không có cảm giác chân thật.

Giang Du Sâm khẽ cười: "Là anh nói không đủ rõ ràng sao? Anh đang theo đuổi em."

Lâm Giác sững người: "Nhưng em..."

"Không sao, em có thể không cần đồng ý với anh nhanh như thế." Giang Du Sâm xoa đầu cậu, "Trước kia thái độ của anh dành cho em lạnh lùng như thế, còn hiểu lầm em, hại em đau lòng nhiều như thế, em có thể báo thù lại từng chuyện một, rồi xem biểu hiện của anh rồi quyết định xem có muốn ở bên anh không. Anh không đùa, cũng chưa từng cảm thấy em đồng ý với anh là điều hiển nhiên, em có thể coi như đây là thời gian thử việc của anh, nếu như cảm thấy biểu hiện của anh không tốt, có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc này, đương nhiên, nếu như anh biểu hiện tốt thì em cũng có thể thưởng cho anh một cách thỏa đáng."

Hai người đứng rất gần nhau, mùi hương nhàn nhạt mà Lâm Giác thích nhất đang vấn vít quanh người cậu, khiến cả người cậu đều choáng váng.

Cậu chớp mắt, bắt được từ then chốt trong lời của Giang Du Sâm: "Thưởng?"

"Ừ," Giang Du Sâm hơi cúi người, đôi mắt thâm thúy đen như mực là hiện ra bóng hình của Lâm Giác, cũng chỉ có một mình cậu có thể xuất hiện trong đó, "Ví dụ như... cho phép anh hôn em một cái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top