Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: "Anh "được" thật đó."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Gió

Đến chỗ ăn cơm, dù đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, nhưng nhìn thấy những người bạn mà Giang Du Sâm nói Lâm Giác vẫn không kìm được mà thầm giật mình.

Ngoài Ô Khang Đức mà cậu đã biết ra thì những người khác đều là những nhân vật có thể gọi mặt điểm tên trong giới giải trí, nói đây là buổi tụ họp của các ngôi sao đỉnh cấp trong giới giải trí cũng không ngoa chút nào.

Hai người vừa vào cửa, Ô Khang Đức đã không nhịn được mà cười thành tiếng: "Tôi nói mà, Giang thần bận rộn như thế làm sao đột nhiên lại hẹn chúng ta cùng ăn cơm, hóa ra còn có nguyên nhân khác!"

Mọi người cũng không nhịn được mà cười to, một người đàn ông ăn mặc thời thượng, nhuộm tóc bạch kim cười nói: "Đây là... Lâm Giác hả? Trước kia tôi thường nghe thấy cái tên này hôm nay mới gặp được người thật."

Lâm Giác đương nhiên biết hắn, đây là Trình Tu Mình đạo diễn thế hệ mới nổi tiếng trong nước.

Đạo diễn trình chủ yếu làm những bộ phim thần tượng chuyển thể IP lớn, nhưng so với sự cẩu thả của các đạo diễn khác, rót tiền, nhồi cảnh cho nhân vật phụ(1) thì phim chuyển thể của hắn lại mang phong cách riêng của hắn, lời khen ngợi từ người xem cực kỳ nhiều

(1) từ gốc 注水魔改

Trong giới có một câu nói, nguyên tác dù có nát đến đâu thì vào tay Trình Tu Minh cũng đều có thể thăng hoa.

Lâm Giác chủ động đưa tay, chào hỏi Trình Tu Minh: "Chào đạo diễn Trình, tôi là Lâm Giác."

Trình Tu Minh cũng ừm à hai tiếng, cực kỳ nể mặt mà bắt lấy tay cậu.

Giang Du Sâm giới thiệu với Lâm Giác mọi người một lượt rồi dẫn cậu ngồi xuống bên cạnh Ô Khang Đức.

Những món ăn đẹp đẽ rất nhanh đã được mang lên, Ô Khang Đức cười hỏi: "Hai người thế này coi như là tu thành chính quả rồi hả?"

Lâm Giác nhất thời không biết nên nói thế nào, Giang Du Sâm ngồi bên cạnh cậu lại thoải mái thừa nhận: "Vẫn còn đang theo đuổi."

Người đàn ông cười vô cùng thản nhiên, cảm thấy hoàn toàn không có gì để giấu giếm cả: "Vậy nên mọi người phải cho tôi nhiều cơ hội để thể hiện đấy."

"Thể hiện thế nào?" Ô Khang Đức hỏi.

Trình Tu Minh lại cực kỳ biết điều, thuận tay vén mái tóc bạch kim: "Yên tâm đi Tiểu Lâm, Giang thần nhà cậu từ trước tới nay luôn có tác phong của cán bộ già, mỗi lần bọn tôi tụ tập chưa tới 10 giờ đã muốn về rồi, rượu không uống, thuốc không hút, cũng chưa từng có scandal với ai, tuyệt đối là đàn ông 24 tốt.

Trình Tu Minh nói như vậy, Ô Khang Đức cũng nhớ ra: "Chuẩn luôn, người này ấy mà tưởng là lãnh cảm luôn rồi, dù cho người khác có đẹp đến thế nào thì cậu ta cũng chẳng thèm nhìn."

Người khác tiếp lời: "Ấy ấy, sao các cậu có thể nói Giang thần không được? Tiểu Lâm cậu yên tâm, sống mũi Giang thần thẳng, ngón tay dài vừa nhìn là biết chắc chắn "được"!"

Mọi người anh một câu tôi một câu, tất cả đều đã là người trưởng thành lại cũng rất thân, không biết tự lúc nào chủ đều đã đi lệch theo hướng khó mà diễn tả.

"Đúng vậy, người ta nói là người càng cấm dục thì năng lực ấy ấy càng mạnh, người cấm dục tám trăm năm như Giang thần há chẳng..."

"Ấy ấy, anh nói cái gì vậy, mặc dù bình thường Giang thần khá lạnh lùng nhưng lên giường chăc chắn rất dịu dàng!"

"Có điều Giang thần không có kinh nghiệp gì cả, liệu chíp to mà hăng quá không? Thân thể tiểu Lâm chưa chắc đã có thể chịu được."

"Cái này ấy mà, thực hành vài lần là có kinh nghiêm ấy mà, phải tin tưởng năng lực học tập của Giang thần chứ."

...

Nghe những lời trêu đùa của họ, mặt Lâm Giác đỏ bừng lên, lại nghĩ tới những bức ảnh và fanfic linh tinh, các thể loại thiết lập và tư thế kỳ lạ... mà cậu nhìn thấy trong super topic, cậu ngượng tới nỗi hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Thấy họ càng nói càng quá trớn, mặt Lâm Giác đỏ như sắp nhỏ ra được cả máu, Giang Du Sâm mới ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng ngăn cản: "Em ấy bị mấy người dọa chạy mất giờ đấy."

Mọi người vẫn còn chưa trêu đủ:

"Sợ gì, dù gì sớm muốn cũng phải làm mà!"

"Gì? Cậu không "được" thật đấy mà? Nếu không sao lại không cho bọn tôi nói?"

"Giang thần đừng sợ, chỗ tôi có thuốc xanh, cần thì cứ liên hệ tôi!"

"? Từ đã, sao cậu lại có thuốc xanh, lẽ nào bình thường cậu cũng..."

"Cút đê!"

...

Trên bàn ăn là tiếng cười nói vui vẻ, Giang Du Sâm khẽ cúi đầu, môi dán bên tai Lâm Giác, bất đắc dĩ mà nói: "Xin lỗi, bọn học đùa giỡn không có chừng mực, nếu em không thích..."

"Không phải không thích ạ!" sợ Giang Du Sâm hiểu làm, Lâm Giác vội lắc đầu, ngắt lời anh.

Gò má Lâm Giác vẫn hây hây, tựa như quả táo đỏ chín mọng, giọng nói êm ái nhưng giọng điệu lại khẳng định: "Em... không ghét ạ..."

Cậu càng nói giọng càng nhỏ đi, đầu gần như muốn chôn luôn vào trong bàn.

Bề ngoài là vợ chồng son, bên trong lại là người dưng qua đường, kiểu này không hiếm thấy.

Giang Du Sâm bằng lòng dẫn cậu đi gặp bạn bè của anh, bất kể đối phương là ngôi sao lớn hay là người bình thường thì việc "anh ấy bằng lòng công khai mối quan hệ của hai người với bạn bè" đã khiến Lâm Giác vô cùng vui vẻ.

Chí ít điều đó chứng tỏ răng, anh thật sự để ý đến cậu.

Lâm Giác luôn cảm thấy giữa cậu và Giang Du Sâm có chút khoảng cách.

Trước kia, thời gian cậu đơn phương theo đuổi quá dài, đến nỗi cậu thường cảm thấy hoảng hốt, nghi ngờ mọi thứ của hiện tại rốt cuộc có phải là sự thật hay không, song Giang Du Sâm lại đang dùng sự dịu dàng của riêng anh để từng chút từng chút phá vỡ lớp vỏ ngoài đã bị đóng băng từ lâu của cậu, sưởi ấm trái tim cậu.

Thấy hai người ghé sát vào nhau, Ô Khang Đức liền cảm thấy bất mãn: "Này, hai người kia, nói thầm cái gì đấy hả?"

Trình Tu Minh cười khẽ, nói một cách xem thường: "Người ta yêu nhau thì thầm với nhau, chó F.A nhà anh chen miệng vào làm gì?"

Lần này đến lượt Ô Khang Đức cười.

Kể từ sau lần trước, nể mặt hắn, Giang Du Sâm cũng không làm gì Lãnh Gia Nghị cả, mà ngược lại thái độ của Lãnh Gia Nghị dành cho hắn rõ ràng là khác trước kia, chẳng còn bộ dạng không thèm đếm xỉa tới nữa, sẽ thường hỏi hắn thích cái này không, thích cái kia không,

Người bên cạnh vỗ vỗ Trình Tu Minh: "Đạo diễn Trình, cậu đừng nói thì hơn, đạo diễn Ô hết F.A rồi, giờ trong này chỉ còn mỗi cậu là chó F.A thôi!"

Trình Tu Minh: "?"

Một người khác chen vào nói: "Đúng đấy, cậu có biết chứ hai hôm trước đạo diễn Ô đau mông đến nỗi không đi được không? Anh ta đã tu thành chính quả với người anh ta thích rồi!"

Khuôn mặt đang cười của Ô Khang Đức đột nhiên cứng đờ lại, hiếm thấy có chút ngại ngùng: "Khụ, gì nhỉ, cũng không đến nỗi không đi được..."

Trình Tu Minh: "..."

Là lỗi của hắn, hắn đã kéo chỉ số hạnh phúc của tình yêu và hôn nhân quốc gia xuống.

Trình Tu Minh há miệng ra rồi lại đống vào, cuối cùng tìm lại được chút mặt mũi cho mình, hỏi: "Sao anh lại ở bên dưới?"

Ô Khang Đức cười ngượng ngùng, trên mặt không giấu nổi sự ngọt ngào: "Tôi sợ cậu ấy tủi thân!"

Trình Tu Minh: "."

Ăn cơm cún no luôn rồi.

.

Bữa cơm chưa này gần chạng vạng mới kết thúc, người khác hẹn nhau đi hát, Giang Du Sâm mượn cớ đưa Lâm Giác về, dẫn Lâm Giác đi trước.

Trước khi đi, mọi người lại trêu chọc một phen.

Trình Tu Minh cười nói: "Thiết lập cán bộ già đúng là không thể đổ được!"

Ô Khang Đức liếc hắn một cái: "Người ta về nhà thân mật với nhau, cậu hiểu cái gì? Chó F.A!"

Trình Tu Minh: "..."

Thôi, hắn đừng nói gì thì hơn.

Lâm Giác bị họ trêu ngượng đỏ cả mặt, mãi đến lúc ngồi vào xe trên mặt vẫn còn nong nóng.

Qua tết, người và xe ngoài đường dần nhiều lên, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp và hài hào, Lâm Giác nhìn chằm ra ngoài cửa sổ xe, không dám nhìn về phía Giang Du Sâm.

"Đang nghĩ gì thế?"

Giang Du Sâm hỏi.

"Không, không có gì ạ..."

Giọng Lâm Giác có chút chột dạ.

Có lẽ là bị trêu quá trớn nên chỉ cần vừa nhìn Giang Du Sâm thì cậu không nhịn được mà liên tưởng đến vài ba thứ linh tinh.

Giang Du Sâm cong môi cười, cũng không truy hỏi, bên trong xe trở nên yên tĩnh, cảm xúc khô nóng trong người Lâm Giác cũng dần dàn hạ bớt.

Rất nhanh sau đó xe đã từ từ dừng lại trước cửa nhà Lâm Giác.

Lâm Giác cởi dây dan toàn, nghiêng đầu nhìn Giang Du Sâm: "Em lên nhà trước nhé?"

"Chờ đã." Giang Du Sâm tắt máy, cũng cởi dây an toàn.

Lâm Giác chớp mắt: "Còn chuyện gì sao ạ?"

"Ừ, còn chuyện này phải nói với em," Giang Du Sâm thấp giọng ừ một tiếng, hơi nghiêng người, môi như sắp dính vào tai Lâm Giác:.

Khoảng cách đột nhiện được rút gọn khiếm tim Lâm Giác đập nhanh hơn, cậu lắp bắp: "Chuyện, chuyện gì ạ?"

Giang Du Sâm cười: "Anh "được" thật."

Lâm Giác: "!"

Có người cố tình phóng hỏa trong tim cậu, phải gọi 119 báo cảnh sát T.T

Giang Du Sâm nói xong rồi xoa đầu Lâm Giác: "Dạo này phải vào đoàn phim, có thể thời gian bên xem sẽ ít đi, em đừng nghĩ nhiều nhé."

Lâm Giác gật đầu trong cơn choáng váng, không biết sao mình gật đầu thế nào, trả lời ra sao rồi vào nhà kiểu gì.

Cậu đi bếp, tu một cốc nước lạnh thật to mới cảm thấy thoải mái đôi chút.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Giác nhận được tin nhắn lịch bay do Giang Du Sâm gửi tới, mà Trình Tu Minh cũng gửi tin nhắn hỏi cậu có hứng tham gia casting bộ phim mới của mình không, mặc dù không phải vai chính nhưng cũng được coi là một vai phụ quan trọng, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác với những vai bia đỡ đạn chết một cách khó hiểu trước kia của Lâm Giác.

Lâm Giác đương nhiên là đồng ý, vì thế nên cậu cũng sắp xếp đồ đạc để bắt đầu hành trình.

Mặc dù Lâm Thịnh Sâm ngoài miệng thì bất mãn những vẫn âm thầm chuẩn bị sẵn sàng đồ đạc cần phải mang đi cho con trai, nhét đầy hai vali của cậu.

Xách hành lý nặng gần bằng một con người, Lâm Giác có chút bất đắc dĩ nhưng trái tim cũng nặng trĩu.

Cậu biết cậu không cô đơn.

Gặp lại Vu Hướng Dương, qua năm mới, trên người Vu Hướng Dương thể hiện một cách hoàn hảo cái gọi là "mỗi lần nghỉ lễ là tăng ba cân", thịt trên mặt đều dồn lại, đôi mắt chuyện bị kẹp càng nhỏ hơn, gần như híp thành một cái khe mà tính cách lắm điều lại chẳng thay đổi, dọc đường đi cứ ríu rít với Lâm Giác suốt.

Vất vả lắm mới đến được nơi casting, không để trợ lý vào, cuối cùng lỗ tai của Lâm Giác cũng được yên tĩnh, ngồi trên ghế, mở Weibo ra lướt super topic một lúc như thường lệ.

Biểu tượng Weibo hơi lag, dừng ở màn hình màu trắng, mất một lúc mới mở ra được, load nội cũng cũng cực kỳ chậm.

Không biết sao àm mí mắt phải Lâm Giác giật hai cái, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Chờ đến khi Weibo load xong, cậu vội mở hot search ra xem, quả nhiên hot search #Tiêu Ngụy Lạc quy tắc ngầm# đang treo trên vị trí số 1 của bảng hot search.

Ấn mở, bài trên cùng là một đoạn video giám sát ở khách sạn cực kỳ mơ hồ, trong đoạn video có hai người, nhưng lại chỉ có mặt của Tiêu Ngụy Lạc là được quay rất rõ, một nhân vật chính khác chỉ lộ ra bóng lưng cường tráng.

Trong đoạn video ngắn ngủi vài giây, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, Tiêu Ngụy Lạc bị người kia đè chặt, xé rách quần áo.

Người đăng bày tỏ rằng người còn lại là một ông lớn nọ trong giới giải trí, nhưng úp úp mở mở một hồi vẫn chẳng nói ra là ai, chỉ nói một cách khó hiểu là Tiêu Ngụy Lạc có thể quay trở lại hoàn toàn nhờ vào công lao của người nọ.

Có video làm bằng chứng, thêm lời của người đăng, bình luận bên dưới đều là mắng chửi.

[Xem "Hí Cốt" vốn còn có thiệt cảm với anh ta vl, không ngờ là nhờ vào quy tắc ngầm để nổi tiếng]

[Có sao nói vậy nhé, hồi trước anh ta đánh người tôi đã nhìn ra anh ta không phải là người tốt rồi.]

[Có khuynh hướng bạo lực thì có thể vào viện tâm thần đi được không, đừng làm ô uế giới giải trí.]

[Hơi buồn nôn]

[Thoát fan 💔💔]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top