Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Title: The Light.

Author: Bam Rj & Bỉ Ngạn Vô Ưu

Disclamer: Các nhân vật trong Fic không thuộc về tôi và tôi viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: K

Pairing: Khải Nguyên

Category: Sến là chính :)))

_Start_

Năm 2090.

Trung Tâm Tế Bào Gốc và Công Nghệ GEN.

Mùng một tết. Trong khi mọi người tụ tập quây quần bên nhau thì trong trung tâm, duy nhất một căn phòng vẫn còn lờ mờ ánh đèn.

Tôi mệt mỏi ngả người ra sau ghế, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vùng gáy nhức mỏi. Dự án cấy ghép tế bào gốc lần này thật gấp rút, nó đã chiếm không ít thời gian của tôi rồi.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ - bây giờ là mười hai giờ kém mười lăm, vừa kịp lúc xem bắn pháo hoa. Đứng dậy vận động cơ thể một chút, những khớp xương do ngồi nhiều giờ cứ rắc rắc vang lên. Tôi rời phòng làm việc, chậm rãi bước lên sân thượng ngắm pháo hoa, đồng thời làm tinh thần thư thái hơn.

Trung tâm vào ngày cận tết ngoài bản thân ra không có một bóng người. Chẳng buồn bật điện, tôi cứ thế sải bước trên hành lang trống trải. Chẳng hiểu sao bản thân lại cực kì thích cái cảm giác được bóng bao trùm như thế này. Đang miên man suy nghĩ, phía xa chợt vang lên tiếng bước chân đều đều.

Tôi khựng lại, bước chân ấy vẫn vang lên, hơn nữa còn ngày càng gần. Nhanh trí núp vào bức tường gần đó, lập tức một luồng sáng hiện lên soi rõ một vùng hành lang tối tăm.

Là Tiến sĩ Hạ. Ông ấy làm gì ở đây giờ này?

Nghi hoặc nhìn theo dáng người đàn ông cầm đèn pin đi vào phòng chủ tịch. Suy nghĩ một lát, rốt cuộc tôi cũng đẩy cửa theo vào...

Trong phòng, tiến sĩ Hạ đột ngột biến mất nhưng đổi lại là dưới sàn nhà lộ ra một lối đi. Phòng này có mật thất ư? Sao trước đây tôi lại không hề biết?

Bên ngoài tiếng pháo hoa đã nổ đầy trời, tôi nhất thời không quan tâm đến chúng nữa, lấy điện thoại soi đường đi xuống căn mật thất.

Mật thất khá sâu, khi bước xuống bậc thang cuối cùng cũng chính là lúc đặt chân đến một gian phòng thí nghiệm. Không gian hoành tráng và khoa trương khiến tôi có phần choáng ngợp. Gọi là gian phòng nhưng nó rất rộng, tất cả những máy móc thiết bị hiện đại đều xuất hiện ở đây, trên bức tường đối diện là một chiếc tủ kính chạm nóc nhà đựng những dung dịch màu sắc... Hai bên hông là dãy phòng được bài trí đối xứng nhau. Phía góc còn có một lối đi khác, tất cả đều mang một màu trắng lạnh lẽo. Tôi đoán chắc rằng nơi này còn rộng hơn thế nữa.

Cảm giác tò mò trong tôi không nén nổi khi trên cửa mỗi phòng bệnh đều có một tấm biển ghi mật mã chuyên môn nào đó mà bản thân chẳng thể hiểu được.

Và... khỉ thật! Tất cả các phòng đều bị khóa!

"Cạch"

Tiếng cửa mở chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng khiến tôi thoáng giật mình. Vội vàng nép vào chiếc tủ lớn gần đó, chỉ ló ra một con mắt để xem xét tình hình. Tự cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì một tên trộm.

Đó là tiến sĩ Hạ, ông đang đẩy xe chở thuốc từ phòng "RW 11 - 002" ra.

Lại một điều nữa khiến tôi vô cùng thắc mắc. Tại sao những túi dịch trên chiếc xe kia lại có màu sắc kì lạ như vậy? Chúng giống y hệt đống thuốc trong chiếc tủ kia.

Xanh? Cam? Tím? Vàng? Nó hoàn toàn khác so với những túi dịch bình thường. Cứ cho nó là phẩm màu đi, nhưng cũng không nhất thiết là phải đựng trong túi dịch chứ.

Hẳn là có điều bí mật gì đó ẩn dấu ở đây.

Mật thất, dãy kí hiệu bí ẩn, những túi truyền dịch lạ lùng, và cả nét kỳ bí bất thường nơi này nữa, tất cả... đều như đang cuốn tôi vào.

Tiếng sĩ Hạ tiếp tục đẩy chiếc xe đó sang phòng bên cạnh trong khi "RW 11 - 002" vẫn còn hé cửa. Nhân cơ hội đó, tôi nhón chân lẻn vào phía trong.

Quả đúng như những gì đã nghĩ. Đây không phải là một phòng bệnh bình thường. Nó là... phòng thí nghiệm.

Nhiệt độ sau cánh cửa khiến tôi bất giác run lên một chút. Quái lạ, sao lại lạnh như vậy?

Tiến vào sâu hơn trong căn phòng, ngoài những máy móc và những dung dịch tôi chưa từng thấy bao giờ ra, hình như còn tồn tại một người nữa.

Tôi tự hỏi, cậy ấy vẫn có thể tồn tại được ở môi trường lạnh đến thấu xương thế này sao?

Đôi chân vô thức cất những bước nhẹ bẫng về phía chiếc giường đặt giữa phòng – nơi cậu bé với mái tóc bạch kim bất động nằm đó.

Cậu ấy có nét gì đó... lạ lắm.

Khuôn mặt đẹp tựa nắng mai đang say trong giấc ngủ yên bình. Mái tóc bạch kim đã dài quá ngang vai, hình như lâu rồi chưa được cắt tỉa. Đôi môi đỏ mọng như con gái nổi bật trên nền da trắng bệch hơn người. Đôi mắt ẩn giấu dưới hàng mi cong vút như một bí mật nào đó vẫn chưa được khám phá.

Cơ thể bé nhỏ và gầy gò trong khi đó lại phải chịu sự đau đớn triền miên từ hàng chục chiếc kim truyền dịch cắm vào – những túi dịch với những màu sắc kì lạ.

Dây rợ của các loại máy móc không rõ tên nhằng nhịt quấn quanh người cậu. Cảm tưởng nó chẳng khác gì những sợi dây thừng đang siết chặt lấy cơ thể yếu ớt.

Chưa hết, bên cổ tay phải của cậu có một chiếc vòng, trên đó ghi một dãy kí hiệu giống với chiếc biển ngoài cửa - "RW 11 - 002". Ngoài ra còn có thêm một dòng nữa bên dưới, ghi "05/11/82". Rất tiếc là tôi vẫn là chẳng thể hiểu được, những dãy số và kí hiệu đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.

*

"Bíp!"

Một tiếng máy vang lên lớn hơn bình thường, nó có vẻ như là đang muốn báo hiệu điều gì đó.

- A!

"Rầm"

Chuỗi âm thanh vang lên cùng một lúc và phát ra từ cùng một người, là tôi.

Khi tiếng "Bíp" kia vừa vang lên, cũng là lúc tôi di chuyển ánh nhìn lên phía mặt cậu ấy, hàng mi cong vút kia vốn tĩnh lặng nay lại đột nhiên mở bừng ra, con ngươi đen láy nhìn tôi chằm chằm, tựa như robot vừa mới được kích hoạt.

Sự đột ngột ấy khiến tôi rùng mình mà ngã xuống sàn.

Tôi là đang làm một việc không mấy quang minh chính đại cho lắm, vì vậy, khi bị người khác phát hiện, đương nhiên sẽ có biểu hiện hoảng hốt như thế.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới từ từ trở dậy. E dè hướng về phía con người trên giường lần nữa.

Em nằm đó, cũng hướng ánh nhìn về phía tôi.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, tim tôi bất giác se lại.

Em sở hữu một đôi mắt đen và sáng lắm. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi, tôi còn có thể thấy được nhiều hơn vậy nữa...

Là tôi sai rồi, thực sự sai làm khi ví đôi mắt ấy như là robot.

Nhìn vào nó, tôi như nhìn thấy cả một bầu trời bao la thăm thẳm.

Nơi ánh mắt đen láy kia, là cả một sự thuần khiết bao trùm, tôi chẳng tìm ra một tia ích kỉ nào nơi đó. Thứ phép màu kì lạ tỏa ra từ nó khiến tôi si mê.

Tựa như trẻ thơ, ngây ngô và chẳng vướng bận, trong veo nhưng lại không hề vô hồn.

Như bị cuốn vào đôi mắt đó, lúc này tôi mới chợt nhận ra. Mình đã nhìn em rất lâu rồi.

Quả thực, khi rèm mi ấy được kéo lên, trông em xinh đẹp hơn rất nhiều.

Làm sao đây? Tôi nên phản ứng thế nào với ánh nhìn ngây ngô đó đây?

Trong giây phút đặc biệt khó xử như vậy, đột nhiên, một giọng nói thâm trầm vang lên ngay sau lưng tôi.

- Vương Tuấn Khải!

_ hết chương 1_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top