Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

- Vương Tuấn Khải!

Thanh âm quen thuộc, không khó để nhận ra người ấy là cha tôi.

- Cha...

Tôi xoay người lại, chuẩn bị tinh thần cho trận một trận cuồng phong từ ông.

Nhưng ngoài dự đoán của tôi, ông chỉ nhẹ giọng hỏi hỏi:

- Con đến đây làm gì?

Tôi nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời thế nào cho phải, có lẽ bản thân đã biết quá nhiều chuyện rồi. Nhận ra nét rối ren của tôi, cha tiếp lời:

- Không trả lời cũng không sao. Dù gì thì con cũng đã đến đây rồi, cũng nên tập thích ứng dần đi. Sau này nhất định phải tiếp quản trung tâm cho tốt! – Nói rồi ông vỗ nhẹ lên vai tôi, đoạn quay lại nói với người phía sau – Tiến sĩ Hạ, RW 11 - 002 đã tỉnh, mau đến kiểm tra.

Nhận được lệnh, người nãy giờ bị cha che mất, nghiêng thân lách qua, tiến đến phía chiếc giường kia xem xét một hồi.

Rất lâu sau, không biết ông đã kiểm tra bao nhiêu loại máy móc, rà soát lại không biết bao nhiêu thứ sổ sách. Cuối cùng, gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng.

"RW 11 - 002" sau khi được tiến sĩ Hạ giải thoát khỏi những chiếc kim truyền dịch và mớ dây rợ lằng nhằng, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy được. Đưa ánh nhìn xa lạ lướt khắp không gian.

"Mã số: RW 11 - 002

Ngày: 5 – 11 - 2082

Tình trạng sức khỏe: Tốt

Tình trạng dinh dưỡng: đầy đủ

Tư duy: tốt

Nhóm máu: O

......"

Đó là hồ sơ của em, tôi vô tình đọc được khi tiến sĩ Dịch đưa nó cho cha.

- Cha, thứ này là gì? – Tôi nghi hoặc nhìn "RW 11 - 002" rồi lại nhìn cha – Cả cái nơi quái quỷ này nữa?

Cha đưa mắt nhìn tôi, từ trong đôi mắt ấy chợt lóe lên nét hung tàn lạnh lùng. Đây có lẽ là một điềm báo...

Ông nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Người nhân bản."

***

"RW 11 – 002" – Lô thứ 11, người nhân bản thứ 2.

Em ấy mới chỉ được tạo ra cách đây 8 năm mà lại có một cơ thể cao lớn chẳng khác gì chàng thiếu nhiên 17.

Họ rốt cuộc đã tiêm vào cơ thể em bao nhiêu thuốc tăng trưởng, thuốc kích thích, thuốc dinh dưỡng tổng hợp?...

Họ đối xử như vậy với một cậu bé yếu ớt như vậy, có phải là đã quá tàn nhẫn rồi không?

***

"Người nhân bản", trước đây tôi đã từng nghe qua khái niệm này, tuy nhiên tôi vẫn sẽ không tin nó tồn tại cho đến khi nhìn thấy em...

Người nhân bản được tạo ra từ phòng thí nghiệm. Em chính là một trong số đó, và người tạo ra em không ai khác ngoài tiến sĩ Hạ.

Nhìn em ấy mà xem. Bản thân mới chỉ tồn tại được 8 năm mà lại mang hình hài của một chàng thiếu niên 17. Cơ thể bé nhỏ phải chịu không biết bao các hóa chất tăng trưởng, chất kích thích nằm thúc đẩy quá trình phát triển.

Người nhân bản tạo ra chủ yếu là để lấy nội tạng. Buôn bán nội tạng là phạm pháp nhưng tôi thừa biết, phía sau cha và tiến sĩ Hạ là cả một đường dây buôn bán ngầm xuyên quốc gia.

Cha bị ông tiến sĩ cuồng thí nghiệm kia thuyết phục chung một thuyền. Tôi không muốn cha tiếp tục phạm sai lầm nữa.

Nhưng tôi có thể làm gì đây?...

- Cha hi vọng con sẽ không nói chuyện này với ai.

Cha là người thân duy nhất của tôi, mặc dù cả hai chẳng thân thiết như những cặp cha con bình thường khác. Tôi muốn cha thức tỉnh, nhưng lại không muốn ông phải vì mình mà ngồi tù...

- Trung tâm này được như ngày hôm nay là nhờ vào những người nhân bản kia – Nhận ra nét trầm ngâm của tôi, cha nói, như là đang tâm sự - Năm ấy trung tâm không đủ kinh phí để tiếp tục hoạt động, nợ nần chồng chất, các giáo sư giỏi lần lượt thôi việc. Chính tiến sĩ Hạ và số nội tạng ấy đã cứu sống tất cả.

Ngừng lại một lát quan sát biểu cảm của tôi, ông mới tiếp tục.

- Cha cũng là ngàn vạn bất đắc dĩ. Cơ ngơi do ông nội con để lại, không thể cứ thế mà sụp đổ được. Con... biết phải làm thế nào rồi chứ?

Trong giọng nói cha phảng phất bất lực. Sự việc năm đó mặc dù còn nhỏ tôi biết rất rõ, trung tâm đã suýt chút nữa đã bị ngân hàng thu hồi. Tiến sĩ Hạ nhân lúc nước đục thả câu, điều kiện tốt như vậy, lại không còn con đường nào khác nên cha mới phải chấp thuận theo ông. Tiến sĩ Hạ quả thực đã câu được mẻ cá lớn. Đổi lại là tôi, tôi cũng không biết lúc đó phải làm thế nào nữa.

- Con đồng ý – Tôi ngẩng đầu kiên định nhìn vào mắt cha mình. Chớp mắt chợt nhận ra, trên tóc ông đã có thật nhiều sợi bạc rồi – Nhưng là... con có một điều kiện.

***

RW 11 – 002 được chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Em thực sự rất yếu ớt, lúc này em chẳng khác gì một đứa trẻ mới chập chững bước đi. Những bước chân mỏng manh không ngừng run lên khi tiếp xúc với nền đất.

Em hiểu được tất cả những gì mà tôi nói nhưng tự bản thân lại không thể nói được lời nào.

Phải rồi, đứa trẻ ấy suốt 8 năm nay chỉ sống cùng với máy móc, hóa chất, nhiệt độ lạnh lẽo và bốn bức tường cô quạnh. Thế thì có ai dạy em nói, có ai dạy em đi chứ?

Em là con người ư? Chẳng ai công nhận cho em điều này cả. Dù sao đi nữa, họ cũng chỉ coi em như một con quỷ bước ra từ phòng thí nghiệm, dẫu cho sự tồn tại mà họ có được là nhờ số nội tạng trong người em.

Con người xấu xa ích kỉ như thế đấy. Nhận lại mà chẳng bao giờ chịu cho đi.

Tôi gọi em ấy là Vương Nguyên thay vì "RW 11 - 002". Nghe như đang gọi một cỗ máy nào ấy, nó khiến tôi rất khó chịu.

Vương Nguyên. Cái tên thật dễ thương có phải không? Cùng họ "Vương" giống tôi nhé.

Em dường như thích cái tên đó lắm, những lúc tôi cất tiếng gọi, dù em đang làm gì đi nữa cũng quay lại nhìn tôi.

Phải rồi, hãy nhớ rõ, tên em là "Vương Nguyên", không phải "RW 11 - 002"!

Tôi dạy em đi, dạy em nói, giúp em tập quen với ánh nắng mặt trời.

Em ngã, tôi giúp em đứng lên. Em đói, tôi giúp em bón từng thìa cơm. Em mệt, tôi giúp em truyền dịch.

Những lúc như vậy, em chẳng thể nói được gì, lại nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.

Đôi mắt ấy chẳng bao giờ biết nói dối. Đó cũng là thứ tôi yêu nhất ở em. Tôi nhất định sẽ bảo vệ nó, trân trọng nó, sẽ không để nó bị vẩn đục dù cho môi trường sống xung quanh em có nhơ nhuốc đến cỡ nào đi chăng nữa...

Tôi hứa đấy.

***

Sớm hôm nay, tôi lại đến phòng em. Trong phòng lúc này tràn ngập nắng sớm, không còn lạnh lẽo tối tăm như căn phòng cũ nữa.

Bước chân thật nhẹ nhàng tiến về phía chiếc giường quen thuộc. Dòng dịch lạnh ngắt vẫn được truyền đều đều vào cơ thể em. Làn da trắng mịn này giờ đây đã chi chít những vết đâm rồi.

Dẫu biết là rất đau, rất thương em nhưng tôi chẳng thể làm gì khác được. Thiếu chúng, em chẳng thể nào tồn tại được, em không giống như con người.

Nhưng giờ thì không sao rồi, chỉ ít lâu nữa thôi, em sẽ được sống mà không phải phụ thuộc hoàn toàn vào hóa chất và máy móc nữa.

Tôi ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn em trong yên lặng. Chỉ có máy móc vẫn vang lên những tiếng "bíp bíp" đều đều trong không gian.

Làn da này vì đã tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều lần nên không còn trắng bệch như trước, đổi lại là một màu da hồng hào có sức sống. Gương mặt em cũng bụ bẫm hơn một chút vì thay vì truyền dịch, em đã có thể ăn uống như một người bình thường.

Tuy vậy, hầu hết số thức ăn đó là đều do tôi mang đến cho em. Tiến sĩ Hạ chẳng bao giờ mang đồ ăn đến cho em cả, những lúc ấy, ông ta lại dạy em cách cắm những cây kim truyền dinh dưỡng nhạt nhẽo và lạnh ngắt vào người.

Bàn tay tôi vô thức đưa lên vuốt nhẹ gương mặt em, xúc cảm nơi ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác dễ chịu vô cùng.

Cảm giác ấy trực tiếp tác động đến nơi ngực trái của tôi, khiến nhịp đập như tăng tốc. Tôi... đã yêu cậu bé này từ lúc nào.

Đặt lên đôi má non mềm một nụ hôn nhẹ, vô tình lại khiến em thức giấc. Bản thân dù không muốn nhưng vẫn phải rời môi mình khỏi nơi da thịt mịn màng kia. Đầu môi còn vương chút ngòn ngọt.

Hàng mi cong cong chớp nhẹ. Ánh mắt mở to nhìn tôi đầy ngơ ngác, vô cùng đáng yêu.

Tôi bối rối chẳng biết làm sao, chỉ thấy khóe môi nhỏ xinh kia đột nhiên kéo cong lên. Một nụ cười từ em...

Cả thế giới dường như chao đảo. Trong vô thức tôi lại nhìn chăm chăm vào đường cong tuyệt đẹp ấy, khóe môi cũng bát giác nhếch lên.

Để nhìn thấy nụ cười này của em, tôi có phải chờ cả cuộc đời nhàm chán này cũng không hề uổng phí.

Quang cảnh xung quanh mờ nhạt dần đi, còn hơn cả ánh ban mai ngoài kia, em lúc này là rực rỡ nhất.

"Em cười cái gì chứ?"

Véo nhẹ bên má em, cái má phinh phính bụ thịt này quả thực rất không phù hợp với thân hình gầy gò nhỏ bé của em chút nào.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy em cười và tôi chính là người làm điều ấy. Cảm giác này... thế nào mà lại diệu kì đến vậy?

Em bất chợt vươn tay, lấy đi một vụn nhỏ bánh mì còn vương lại trên má tôi.

A. Sao tôi lại không phát hiện ra điều này nhỉ?

Mà thôi, bỏ qua điều đáng mất mặt này đi được rồi. Xem tôi có gì cho em này.

"Tan tan~"

Lấy ra một gấu bông nhỏ, trong tay gấu bông còn cầm một chiếc kẹo mút hướng về phía em. Em thích ăn kẹo nhất mà.

Nhìn thấy gấu nhỏ cùng cây kẹo đủ màu sắc, em lập tức bật dậy, ánh mắt liền sáng bừng lên như một nhóc con. Ha ha, tôi biết là em sẽ không thể cưỡng lại sức hút của chúng mà.

Tay nhỏ đưa lên với lấy kẹo trước mặt, ngay lập tức tôi rụt tay lại, dấu gấu và kẹo ra phía sau lưng.

"Nhưng trước tiên phải hôn anh một cái đã!"

Dẫu biết hành động này không được đứng đắn cho lắm. Thế nhưng, khi nghĩ đến đôi môi nhỏ hồng mềm mại kia chạm vào mình, cơ thể không khỏi run lên vì vui sướng. Khóe môi không kìm được dãn ra thành một nụ cười. Đã bao lâu rồi tôi không được cười thoải mái thế này nhỉ?

Tôi chỉ chỉ ngón trỏ lên đôi môi đang chu lên của mình và nhắm mắt, chờ đợi...

Sao lâu quá rồi mà em chưa có động tĩnh gì nhỉ?

Hé mắt, em vẫn ngoan ngoãn khoanh chân ngồi đó. Đôi mắt thuần khiết ngây thơ ấy vẫn mở to dán chặt lên môi tôi, chăm chú đến quên cả chớp. Điều này khiến vành tai tôi không dưng lại nóng lên. Bối rối.

À. Em đâu có biết "hôn" là gì nhỉ.

Bật cười một tiếng vì sự bất cẩn ngốc nghếch này của bản thân. Tôi vòng tay qua gáy em, kéo em gần sát lại với mặt mình. Cảm nhận hơi thở nồng ấm phả ra đều đều lên má mình, lúc này mới chịu ngừng lại.

Giữ nguyên khoảng cách đó, ngón tay miết nhẹ làn môi em.

Mềm quá...

Mới chỉ có chạm tay vào thôi mà đã xúc động như vậy rồi, không biết chạm môi vào sẽ như thế nào nhỉ?

Rồi, tôi cứ thế từ từ rút ngắn khoảng cách. Ngắn chút nữa.... thêm một chút nữa thôi...

Chạm môi em rồi!

Môi tôi dính chặt lấy vật nhỏ mềm mại âm ấm kia. Liếm một vòng quanh môi em, đầu lưỡi nhanh chóng truyền đến một hương vị ngọt ngào thấu đến tận tim.

Không nhanh cũng không chậm dùng lưỡi mình tách môi em ra, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong tìm lấy lưỡi nhỏ trơn mềm nơi em xoắn lấy. Say mê tận hưởng mật vị hấp dẫn ấy đến cuồng si.

Cứ thế môi lưỡi tôi và em dây dưa một hồi, mặc dù rất không cam lòng nhưng tôi vẫn phải dứt khỏi nụ hôn đó. Hận không thể mang cánh môi anh đào này ngày đêm dính chặt lấy môi mình.

Ngay sau đó liền thấy em tựa vào ngực tôi hít lấy hít để không khí, có vẻ như tôi đã quá tham lam rồi. Đây mới chỉ là lần đầu tiên của em thôi mà!

Cười nhẹ một cái, đưa cây kẹo đặt vào lòng bàn tay em. Em đã phải trải qua rất nhiều thứ thuốc đắng ngắt rồi, có lẽ chút ngọt của kẹo sẽ khiến em thoải mái hơn.

Hôn cái chóc vào đôi môi dễ thương kia một lần nữa, tôi thì thầm dặn dò em:

"Lần sau anh bảo "hôn" là phải làm như vậy nhé."

Em dù không hiểu gì nhưng cũng gật đầu đáp lại. Ánh mắt trong suốt ấy ngước lên nhìn tôi, nó khiến tôi có chút gì đó... tội lỗi vì việc làm của mình. Dù sao đi nữa, "lợi dụng trẻ em" hoàn toàn là một việc không tốt chút nào.

Đúng lúc ấy, cánh cửa vang lên hai tiếng "cốc cốc" sau đó được mở ra.

- Hạ Thường An?...

- Xin lỗi đến giờ tôi phải kiểm tra cho cậu ấy.

Tôi gật đầu, đứng lui sang một bên.

Sau khi kiểm tra tổng thể, Hạ Thường An quay sang phía tôi nói.

- Tình trạng sức khỏe rất tốt, từ ngày mai không cần truyền dịch để duy trì nữa.

- Cảm ơn.

Liếc mắt về phía cửa sổ, nhận ra nơi đó không còn ai nữa, Hạ Thường An mới trộm thở dài một hơi.

- Sau này chú ý cẩn thận, cha tôi không dễ dàng bỏ qua bất cứ người nhân bản nào đâu...

***

_Hết chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top