Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện Niệm Tắc (4): Mắt anh có gỉ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt hỗn loạn vừa tỉnh ngủ của Khương Dĩ Tắc dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt rất gần anh.

Ánh đèn từ trần xe chiếu xuống, làn da cô trắng trẻo hồng hào, đôi mắt phượng sáng ngời lấm tấm những tia sáng li ti, đôi môi đỏ anh đào hơi hé ra, giờ phút này dường như có chút hoảng sợ.

Hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào mặt anh, hơi ngứa ngáy, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

Bên ngoài xe tuyết đang rơi từng hạt, kính trước xe phủ một lớp màu trắng, giống như một tấm chăn lông ngỗng che phủ thân xe, cách trở thế giới bên ngoài.

Yết hầu Khương Dĩ Tắc giật giật, anh cau mày nhìn cô: "Niệm Niệm, em đang làm gì vậy?"

Giọng anh hơi khàn, mang theo vẻ uể oải biếng nhác vừa mới tỉnh ngủ.

Sơ Niệm lập tức dựng thẳng người, quay lại ghế phụ ngồi xuống.

Lồng ngực Khương Dĩ Tắc trống rỗng, xung quanh là một cảm giác cô đơn không thể giải thích được.

Cảm giác đó quá mờ nhạt mà lại nhanh chóng biến mất và cũng không bị anh bắt giữ cẩn thận.

Anh nghiêng đầu nhìn Sơ Niệm ở bên kia, lại hỏi: "Vừa rồi em làm gì thế?"

Sơ Niệm giả bộ cây ngay không sợ chết đứng: "Gọi anh dậy đó, lúc trước anh gọi em dậy cũng cách gần như thế mà."

"Anh cách em gần như vậy sao?"

Khương Dĩ Tắc nghĩ đến khoảng cách vừa rồi của hai người, gần đến độ sắp. . .

Mí mắt anh nhảy lên hai lần, loại bỏ những suy nghĩ không nên có trong đầu.

Chắc là do đêm hôm khuya khoắt đầu óc không tỉnh táo lắm, chứ không làm sao anh lại có thể có những suy nghĩ này?

Đây là Sơ Niệm, người mà anh coi như em gái đã mang theo bên mình từ khi còn nhỏ.

Quá cầm thú!

Nội tâm anh rối bời, hạ cửa kính ô tô xuống cho gió lạnh tùy ý lùa vào, cố gắng để đầu óc mình tỉnh táo hơn.

Sơ Niệm bỗng nhiên lên tiếng: "Sở dĩ em sát gần anh như vậy là vì—— "

"Là vì mắt anh có gỉ!"

Câu nói của Sơ Niệm chợt phá vỡ những gợn sóng không thể giải thích được trong xe.

Khung cảnh đứng hình hai giây, dần dần biến thành một loại cực kỳ lúng túng trong bầu không khí vi diệu.

Tuyết bị gió cuốn đi bay qua cửa sổ, mái tóc ngắn của Khương Dĩ Tắc bị thổi bay, một ít trắng xoá rơi xuống đỉnh đầu, lại rất nhanh do trong xe có hơi ấm mà hoá thành những giọt nước trong như pha lê.

Anh tiêu hóa lời của Sơ Niệm, nhìn vào kính chiếu hậu xe: "Ở đâu?"

Sơ Niệm chột dạ trong giây lát, nhanh chóng bổ sung: "Em móc ra giúp anh rồi."

Cảm giác khẩn trương do "cướp thân không thành đã bị bắt được" dần dần tiêu tan.

Cô nhìn vẻ mặt của Khương Dĩ Tắc lúc này, nén cười, co duỗi ngón tay, cách khoảng không làm động tác "Móc" khóe mắt với anh.

". . ."

Khương Dĩ Tắc thu lại bàn tay đang duỗi ra của cô.

Chủ đề này tựa hồ không thích hợp để tiếp tục thảo luận, vì vậy Khương Dĩ Tắc nhanh chóng bỏ qua: "Em làm xong đề thi chưa? Để anh xem nào."

Sơ Niệm đưa bài thi ra.

Khương Dĩ Tắc quét mắt nhìn vài lần, cầm bút trong tay cô khoanh tròn lên đó: "Câu này sai rồi."

"Sao có thể?" Sơ Niệm tràn đầy tự tin đối với lần phát huy này của mình, cô điền đầy đủ tất cả đáp án, chính xác không sai mà!

Khương Dĩ Tắc ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại gần đây."

Sơ Niệm nghe lời nghiêng người, nhìn anh khoanh tròn keyword trên câu hỏi: "Cố ý gài bẫy em, mà em thật sự nhảy vào luôn này."

Khương Dĩ Tắc dùng cây bút trong tay gõ nhẹ vào đầu cô, "Sắp thi đại học rồi mà vẫn hấp tấp như thế, em nói xem bị trừ điểm như này có đáng tiếc không?"

Sơ Niệm xoa xoa chỗ bị gõ, nhận lại giấy bút tính toán lại lần nữa, ra được đáp án mới rồi điền vào.

Khương Dĩ Tắc nhìn một chút, mỉm cười: "Lần này đúng rồi."

Anh cất bài thi đi, "Không phải em muốn đi dạo ngắm tuyết sao, đi thôi, xuống dưới đi dạo."

Bước xuống xe, Khương Dĩ Tắc đội mũ áo khoác lên cho cô.

Tuyết đã rơi nhẹ bớt, hai người tùy ý đi dạo quanh con đường vành đai yên tĩnh trong khu biệt thự.

Không có pháo hoa, không khí Tết dường như yên tĩnh hơn rất nhiều, những chiếc đèn lồng đỏ được treo trên cây hai bên đường phản chiếu ánh sáng đỏ, lộ rõ mấy phần vui tươi.

Thỉnh thoảng sẽ có trẻ con rượt đuổi và ném bóng tuyết trên đường, tạo ra những tiếng ồn nhốn nháo.

Đống tuyết mới rơi chưa kịp dọn sạch, khi dẫm lên tạo ra tiếng kêu cót két.

Đột nhiên Sơ Niệm vô tình vấp phải một tảng đá vùi dưới tuyết, thân thể lảo đảo nghiêng sang một bên.

Khương Dĩ Tắc nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cánh tay cô, đỡ người cô đứng vững.

Nhìn thấy bộ dạng chưa hoàn hồn của cô, Khương Dĩ Tắc bất đắc dĩ bật cười, duỗi cánh tay ra: "Nếu em sợ lại ngã thì ôm tay anh đi."

Sơ Niệm nhìn chằm chằm cánh tay duỗi ra của anh, cẩn thận khoác lấy cánh tay anh.

Trong gió có chút se lạnh nhưng gò má Sơ Niệm lại hơi nóng.

Trong thoáng chốc, cô có cảm giác như mình đang hẹn hò với Khương Dĩ Tắc.

"Anh Dĩ Tắc." Cô nhẹ nhàng gọi.

Khương Dĩ Tắc nghiêng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Sơ Niệm khẽ cúi đầu, khóe môi hơi cong lên: "Không có gì, giao thừa năm nay vui thật anh nhỉ."

Khương Dĩ Tắc cười nhạo cô: "Có năm nào em không vui?"

"Năm nào em cũng vui hết."

Nhưng năm nay là vui vẻ nhất.

Cô thầm bổ sung câu này trong lòng, siết chặt cánh tay Khương Dĩ Tắc.

Editor: quattutuquat
—————

Sau năm mới, kỳ thi đại học đang đến gần, bài tập của Sơ Niệm ngày càng dày đặc.

Tuy nhiên, kể từ khi làm hòa với Khương Dĩ Tắc, tâm trạng của cô đã cải thiện rất nhiều, càng có động lực học tập hơn.

Để có thể gặp Khương Dĩ Tắc thường xuyên trong tương lai, dù thế nào cô cũng phải được nhận vào Đại học C bằng mọi giá.

Bài thi cuối cùng kết thúc vào ngày 8 tháng 6, Sơ Niệm cảm thấy tràn đầy tự tin.

Hôm nay Sơ Nịnh đích thân đến đón cô.

Sau khi lên xe, cô gửi tin nhắn WeChat cho Khương Dĩ Tắc: 【 Em thi xong rồi, nhìn chung thì cảm thấy khá ổn đấy ạ. 】

Đối phương nhanh chóng trả lời: 【 Vậy là tốt rồi, gần đây cũng vất vả nhiều, mấy ngày tới em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé 】

Sơ Niệm nhìn tin nhắn anh gửi trên màn hình, hi vọng nơi đáy mắt hoàn toàn tan vỡ.

Gần đây cô bận ôn thi, đã rất lâu không gặp Khương Dĩ Tắc, bây giờ cuối cùng cô cũng đã thi xong, chẳng phải anh sẽ muốn gặp cô ngay sao?

Rốt cuộc anh ấy có thích mình hay không?

Sơ Niệm nhất thời không xác định chắc chắn được, cũng không biết rốt cuộc Khương Dĩ Tắc đang nghĩ gì.

Cô bực bội ném điện thoại đi, tựa lưng vào ghế phụ xe.

Sơ Nịnh liếc mắt nhìn cô một cái: "Sao vậy? Bài thi cuối làm không tốt hả con?"

Sơ Niệm lắc đầu: "Không ạ, con thi quá tốt luôn, nên cảm thấy hổ thẹn với những bạn học khác."

Sơ Nịnh: ". . ."

Mắc bệnh gì vậy trời.

Những ngày tiếp theo, Sơ Niệm không chủ động liên lạc với Khương Dĩ Tắc, mỗi ngày đều bận rộn với các buổi họp lớp.

Hôm nay lớp trưởng Thiệu Nguyên rủ các bạn trong lớp cùng ra ngoại ô chơi, buổi tối cả nhóm đến một nhà hàng gần trường ăn tối.

Hôm nay Sơ Niệm nhặt được một chú mèo con, lông trắng tinh, cực kỳ đáng yêu.

Thiệu Nguyên cũng rất thích chú mèo kia, trên đường đến nhà hàng cùng các bạn trong lớp, cậu ngồi cạnh Sơ Niệm chơi đùa với mèo con.

Nhà Sơ Niệm chưa từng nuôi bất kỳ thú cưng nào, ba mẹ cô quanh năm bận rộn với công việc, giúp việc trong nhà cũng không có ai yêu mèo.

Ban đầu, cô còn đang băn khoăn không biết liệu con mèo này có được chăm sóc tốt nếu cô mang nó về nhà hay không.

Thấy Thiệu Nguyên thích nó, cô ngập ngừng hỏi anh: "Cậu có muốn nuôi nó không?"

Thiệu Nguyên nghe xong thụ sủng nhược kinh: "Có thể chứ? Đúng là tớ rất thích mèo, đang muốn nuôi một con."

Thiệu Nguyên là lớp trưởng, bình thường nhân duyên tốt, là người sáng sủa hào phóng, quan hệ giữa Sơ Niệm và cậu khá tốt.

Cảm nhận được sự chân thành của cậu, cô mỉm cười đưa tới: "Mèo con đi lang thang bên ngoài thật đáng thương, nhưng nuôi nó ở nhà tớ thật sự không tiện cho lắm, nếu cậu thích thì mang về nhà đi."

"Vậy tớ không khách khí nữa nhé." Thiệu Nguyên mỉm cười nhận lấy, "Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ nuôi nó thành béo trắng mập mạp."

"Đúng rồi." Thiệu Nguyên nhớ ra điều gì đó, hỏi cô, "Tớ nhớ trước đó cậu từng nói rằng sau này cậu sẽ thi vào đại học C phải không?"

Sơ Niệm gật đầu: "Kế hoạch của tớ là vậy."

"Tớ cũng dự định đăng ký vào Đại học C, nếu tính như thế thì sau này hai chúng ta sẽ là bạn học rồi. Cậu chọn chuyên ngành nào?"

Sơ Niệm cười: "Tớ vẫn chưa quyết định, để nói sau đi."

Đến nhà hàng, Thiệu Nguyên sắp xếp cho mọi người vào phòng riêng đã đặt trước.

Mọi người chơi cả ngày, bây giờ đều đói bụng, vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi.

Trong phòng riêng, Sơ Niệm ăn uống không tập trung, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra kiểm tra WeChat.

Mấy ngày nay cô không liên lạc với Khương Dĩ Tắc, anh cũng thật sự không gửi cho cô một tin nhắn nào luôn.

Tùy ý lướt lướt vòng bạn bè, nhìn thấy trạng thái Doãn Lê đăng cách đây vài phút, tối nay lớp cô ấy cũng đang ăn liên hoan tại nhà hàng này.

Sơ Niệm từ trong phòng riêng đi ra, đứng ở hành lang gọi điện thoại cho Doãn Lê.

Phòng riêng Doãn Lê đang ngồi đối diện với lớp của Sơ Niệm, cô đi ra trông thấy tâm trạng Sơ Niệm không tốt, hỏi: "Sao vậy, mấy ngày nay anh họ tớ không tìm cậu à?"

Sơ Niệm mím môi không nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của cô, ngón tay Doãn Lê chọc cằm suy nghĩ một hồi, hiến kế cho cô: "Không nên như vậy, hay là cậu chủ động liên lạc với anh ấy hỏi xem sao, có lẽ anh ấy bận thật, không thể phân thân? Chủ động một chút chắc là cũng không sao đâu."

Sơ Niệm bị Doãn Lê thuyết phục, do dự một lúc, cô trực tiếp gọi WeChat cho Khương Dĩ Tắc.

Khương Dĩ Tắc đang ở trong phòng thí nghiệm, mấy ngày nay anh bận làm thí nghiệm và viết báo cáo, gần như không chợp mắt.

Vừa tựa lưng vào ghế chợp mắt một giấc thì bị tiếng chuông điện thoại WeChat đánh thức.

Anh khẽ cau mày rồi nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên.

Nhìn thấy tên ghi chú phía trên, hàng mày đang chau của anh mới dần dần thả lỏng.

Anh dùng ngón tay cái bấm vào nút màu xanh lá, áp điện thoại vào tai, giọng nói có chút mệt mỏi: "Niệm Niệm."

Sơ Niệm nghe thấy giọng của anh có gì đó không đúng lắm, dừng lại hai giây: "Anh Dĩ Tắc đang ngủ ạ?"

Cô liếc nhìn thời gian, mới có bảy giờ tối thôi mà.

"Anh chợp mắt một lát, tỉnh rồi." Giọng nói của Khương Dĩ Tắc vẫn ôn hòa như trước đây, nhẹ nhàng hỏi cô: "Sao vậy?"

Sơ Niệm bị hỏi thì nhất thời nghẹn họng.

Khi gọi điện cô không nghĩ ngợi gì cả, chỉ mang theo sự tức giận gọi cho anh.

May mà đầu óc xoay chuyển nhanh, cô vội nói: "Tối nay các bạn cùng lớp ăn liên hoan, em uống chút rượu."

"Em không muốn ba mẹ lo lắng, nhưng anh em lại đi công tác không ở nhà." Cô bất giác mím môi, nắm chặt điện thoại, chậm rãi nói: "Anh đón em được không?"

"Em uống rượu?" Khương Dĩ Tắc cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đứng dậy, nhanh chân sải bước ra ngoài, "Địa chỉ ở đâu?"

Sơ Niệm báo địa chỉ, sau khi cúp điện thoại thì kích động nói với Doãn Lê: "Anh ấy tới đón tớ!"

Doãn Lê nghiêng người tới ngửi cô: "Tớ chẳng ngửi thấy mùi rượu nào trên người cậu hết, được quá nhỉ, nói dối như cuội rồi?"

Sơ Niệm: ". . ."

Một bạn cùng lớp trong phòng riêng bước ra gọi Doãn Lê, Doãn Lê vỗ vai cô: "Tớ sẽ không làm phiền thế giới hai người của các cậu đâu, cậu tự chờ ảnh tới đón cậu đi, chúc may mắn bạn tôi!"

Sau khi Doãn Lê rời đi, Sơ Niệm cũng quay lại phòng riêng để chào các bạn cùng lớp, chuẩn bị rời đi trước.

Nghĩ đến chuyện đã nói với Khương Dĩ Tắc là tối nay cô uống rượu, để tránh lát nữa bị anh vạch trần, trước khi đi cô còn cố tình uống một cốc bia.

Thiệu Nguyên nghe thấy cô sắp rời đi, đứng dậy đi tới: "Đã muộn lắm rồi, có cần tớ tiễn cậu không?"

Sơ Niệm mỉm cười: "Không cần đâu, có người tới đón tớ rồi."

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Sơ Niệm đi đến dưới gốc cây trước cửa nhà hàng đứng chờ Khương Dĩ Tắc.

Anh đến nhanh hơn dự kiến, xe dừng lại bên đường, mở cửa bước xuống.

Hai má cô đỏ bừng, là do cồn gây ra, Khương Dĩ Tắc bước tới quan sát cô: "Em đã uống bao nhiêu rồi?"

Sơ Niệm vươn một ngón tay về phía anh: "Chỉ một cốc thôi ạ."

Nồng độ cồn trong bia thấp, Sơ Niệm bình thường không uống rượu, lúc này chỉ hơi choáng váng, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.

Dựa theo khoảng cách từ đại học C đến đây, Khương Dĩ Tắc sẽ phải mất ít nhất mười lăm phút nữa mới có thể tới.

Anh đã dí chân ga suốt đường tới tận đây à?

Nghĩ đến đây, cô cong môi, ngửa mặt ngước nhìn đôi mắt sáng ngời của anh.

Khương Dĩ Tắc thấy cô cười ngây ngô với mình, nhịn không được nhéo đôi má mềm mại của cô, trong giọng điệu dịu dàng có chút trách móc: "Muộn như vậy rồi mà uống rượu bên ngoài hả? Về sau không được phép uống nữa."

Sơ Niệm chớp mắt mấy cái, rất ngoan ngoãn đáp: "Vâng, nghe anh hết."

Khương Dĩ Tắc mở cửa xe, Sơ Niệm ngồi vào.

Chờ một lúc, xe vẫn không khởi động.

Sơ Niệm nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Khương Dĩ Tắc ở ghế lái.

Anh ngồi vào xong vẫn mãi không đi, nhìn cô chằm chằm như thế làm gì?

Sơ Niệm nhớ lại suy đoán lúc trước của Doãn Lê.

Bây giờ cô đã tốt nghiệp, cuối cùng hai người cũng có thể ở bên nhau, Khương Dĩ Tắc định tỏ tình với cô sao?

Nghĩ như vậy, tim Sơ Niệm treo lên, có chút thấp thỏm, lại có chút kích động.

Nếu anh làm thế, làm sao cô có thể đáp lại anh để trông có vẻ dè dặt hơn đây nhỉ?

"Niệm Niệm." Giọng nói ôn hòa ấm áp của Khương Dĩ Tắc vang lên, làm rối loạn tâm trí Sơ Niệm.

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, Sơ Niệm cúi đầu, đáp rất khẽ: "Dạ?"

Trong xe yên tĩnh hai giây, giọng nói của Khương Dĩ Tắc lại vang lên: "Sao em không thắt dây an toàn?"

Sống lưng Sơ Niệm cứng đờ, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Khương Dĩ Tắc khẽ thở dài, cúi người chủ động thắt cho cô.

Khuôn mặt điển trai dịu dàng của anh rất gần với cô, hơi thở của Sơ Niệm chậm lại, cô ngồi đó bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Thắt dây an toàn xong, Khương Dĩ Tắc liếc nhìn cô, bật cười: "Sao em ngốc thế, dây an toàn cũng không biết thắt, uống một cốc bia đã say rồi à?"

Anh ngồi thẳng dậy lái xe rời đi, là theo hướng đưa cô về nhà.

Một cảm giác mất mát thoáng dâng lên trong lòng Sơ Niệm, tim cũng trùng xuống.

Hóa ra, là cô tự luyến rồi.

Trong lúc chờ đèn giao thông, Khương Dĩ Tắc liếc nhìn cô, lo lắng nói: "Em thấy khó chịu à? Tối về uống chút canh giải rượu đi, về sau đừng uống rượu nữa."

Sơ Niệm đang tủi thân, lòng bị đè nén, vô thức vặn lại anh: "Tại sao không thể uống rượu, em trưởng thành rồi."

Em trưởng thành rồi.

Cô phát âm câu này đặc biệt rõ ràng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Khương Dĩ Tắc, như muốn bày tỏ điều gì đó.

Đèn xanh bật lên, Khương Dĩ Tắc thu hồi tầm mắt.

Anh tùy ý xoay vô lăng: "Trưởng thành là có thể uống rượu à?"

"Trưởng thành đương nhiên có thể uống rượu, em còn có thể yêu đương, không mượn anh xen vào!"

Khương Dĩ Tắc thấy cô say rượu phát điên, thuận theo cô, dỗ dành: "Được, anh mặc kệ."

Câu trả lời này cực kỳ chối tai.

Đôi môi đỏ mọng của Sơ Niệm mím thành một đường thẳng, khóe mắt ửng đỏ, trái tim như đông cứng.

Suốt dọc đường cô không nói chuyện với Khương Dĩ Tắc nữa.

Sau khi đưa cô đến biệt thự nhà họ Tần, trước khi xuống xe, Khương Dĩ Tắc dặn dò cô: "Nhớ uống canh giải rượu."

Sơ Niệm không để ý tới anh, dùng sức đóng mạnh cửa phụ xe lại, phát ra âm thanh dữ dội.

Khương Dĩ Tắc hoang mang nhìn bóng lưng cô rời đi mà không thèm ngoảnh đầu.

Anh lại chọc giận vị tiểu tổ tông này ở đâu rồi?

Nghĩ đến thí nghiệm còn chưa làm xong, anh không suy nghĩ nhiều nữa, lái xe trở lại phòng thí nghiệm.

Bản báo cáo thí nghiệm này vốn không gấp gáp như vậy, nhưng Khương Dĩ Tắc nghĩ rằng Sơ Niệm sẽ buồn chán trong kỳ nghỉ sau khi thi đại học nên anh đã tiến hành làm báo cáo càng sớm càng tốt, còn có thể dành thời gian để đưa cô đi chơi.

Trước kia cô nhóc này đã nói muốn đi rất nhiều nơi, Tần Hoài Sơ chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện đi cùng cô.

Nếu được anh đưa đi chơi, hẳn là cô sẽ vui lắm.

Nghĩ như vậy, Khương Dĩ Tắc nhếch môi, trong mắt ánh lên ý cười dịu dàng.

Anh khoác áo blouse trắng, tiếp tục với công việc thí nghiệm của mình.

Khi báo cáo kết thúc, đã là một tuần sau đó.

Buổi tối Khương Dĩ Tắc chọn vài địa điểm mà trước đó Sơ Niệm nói muốn đến, sáng sớm hôm sau lái xe đến nhà họ Tần để tìm cô, muốn cho cô một bất ngờ.

Đến nhà họ Tần mới biết, Sơ Niệm không ở đây.

Giúp việc trong nhà nói cô ra nước ngoài rồi.

Khương Dĩ Tắc hơi bất ngờ: "Khi nào vậy?"

Mấy ngày nay anh không nghe thấy tin tức gì cả.

Giúp việc nói: "Khoảng năm ngày trước ạ, đi Sydney cùng ông bà ngoại, trước lúc đi tôi còn nghe cô ấy nói Sydney là một thành phố tốt, cô ấy còn cân nhắc chuẩn bị qua bên đó học đại học."

Sắc mặt Khương Dĩ Tắc trầm xuống khó tả: "Sắp có kết quả thi đại học rồi, ngay sau đó sẽ điền đơn nguyện vọng, sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài vào lúc này?"

Giúp việc lắc đầu: "Chuyện đó tôi không biết, dù sao thì trước lúc đi cô ấy nói như vậy đấy."

Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Tần, Khương Dĩ Tắc lấy điện thoại di động gọi cho Sơ Niệm gọi.

Áp điện thoại bên tai, một giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."

*

Tác giả có lời muốn nói: Khương đầu gỗ sắp thông suốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top