Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện Niệm Tắc (5): Anh thích Sơ Niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Dĩ Tắc lại gọi cho Sơ Niệm thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn bị tắt máy.

Quay lại xe, trước khi rời đi anh lại bấm số điện thoại của Tần Hoài Sơ.

Sau vài hồi chuông, bên kia bắt máy: "Có chuyện gì thế?"

Khương Dĩ Tắc hỏi anh: "Tao vừa nghe giúp việc nhà mày nói, Niệm Niệm sẽ đến Sydney học? Kết quả thi đại học còn chưa có, chuyện này là thế nào?"

"Làm sao tao biết được?" Chỗ Tần Hoài Sơ bên kia ồn ào, cũng không biết đang ở đâu, một lúc sau, anh tựa hồ đã đến một nơi yên tĩnh, sau đó lại nói, "Con nhóc kia nói đi là đi, trước đó thì kêu kiểu gì cũng phải ở trong nước, không chịu đăng ký xin đi du học, bây giờ lại nằng nặc đòi ra nước ngoài, tao quen rồi, chẳng thèm quan tâm đến nó nữa."

Tần Hoài Sơ dừng một chút rồi nói: "Không nghe mày nói nữa đâu, tao đang ở An Cầm, hôm nay là lễ tốt nghiệp của vợ tao, cúp đây."

Đối phương nhanh chóng cúp máy, Khương Dĩ Tắc ném điện thoại sang ghế phụ lại, đầu ngón tay nhéo nhéo đầu lông mày mấy lần.

Nghe giọng điệu của Tần Hoài Sơ, cô thật sự muốn đến Sydney học.

Trước kia chuyện gì cũng hỏi ý kiến của anh trước, nhưng lần này chuyện ra nước ngoài lớn như vậy, lại không nói cho anh biết một chút tin tức nào.

Còn không nhận điện thoại của anh.

Cũng không hiểu tại sao, nhưng lúc này Khương Dĩ Tắc rất khó chịu.

Editor: quattutuquat
—————

Khương Dĩ Tắc và các bạn cùng phòng đã hoàn thành xong sớm báo cáo thí nghiệm, đêm đó cả ký túc xá cùng nhau đi liên hoan, sau bữa tối mọi người lại đến KTV hát.

Ánh sáng trong phòng riêng KTV lờ mờ, những chùm ánh sáng màu xanh và hồng xen kẽ trên tường, tạo nên bầu không khí ấm cúng.

Xung quanh là tiếng nhạc xập xình và đám bạn cùng phòng đang tranh giành micro.

Khương Dĩ Tắc một mình ngồi ở một góc sô pha, áo sơ mi trắng không tì vết, đôi chân dài tự nhiên bắt chéo lên nhau, quai hàm có chút căng thẳng, trên mặt không có một tia vui vẻ.

Anh cầm ly rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, trên khuôn mặt điển trai hiền hoà hơi nhuốm men say.

Micro bị bạn cùng phòng giật mất, Dương Lâm liếc mắt thoáng nhìn Khương Dĩ Tắc trên sô pha, sải bước đi tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: "Lúc ăn cơm tối thấy cậu chỉ uống rượu suốt, sao đến đây vẫn uống thế, tâm trạng không tốt à?"

Khương Dĩ Tắc uống hết rượu trong tay, nghiêng người về phía trước cầm chai rượu trên bàn pha lê lên rót một ly, bất cần nói: "Không tính là không tốt, chỉ là hơi mất động lực thôi. Có lẽ là do trước đó thức khuya lâu, chưa được nghỉ ngơi tốt."

"Không đúng à nha?" Dương Lâm xoa cằm dò xét anh một lát, "Không nghỉ ngơi tốt mà sao cậu còn uống rượu mãi thế, chẳng phải ban ngày lúc ra cửa còn rất tốt sao, sao ra ngoài một chuyến về liền biến thành dạng này vậy?"

Dương Lâm trầm ngâm suy nghĩ: "Trông như thất tình vì bị đá ấy."

Động tác uống rượu của Khương Dĩ Tắc khựng lại, nghiêng đầu: "Cậu nói cái gì?"

Nghĩ rằng hai người kia hát quá lớn, anh không nghe rõ, Dương Lâm xích lại gần, tăng âm lượng: "Tớ nói trông cậu không giống thiếu ngủ, mà giống thất tình vì bị đá!"

Giọng nói đủ lớn, tiếng nhạc trong phòng KTV đột nhiên im bặt.

Lý Hạo Hiên và Diêu Sùng cùng nhau nhìn sang: "Ai thất tình bị đá cơ?"

Dương Lâm chỉ vào Khương Dĩ Tắc, bắt chéo hai chân ngồi dịch vào ghế sô pha bên trong: "Bộ dạng say khướt của Khương đại tài tử nhà chúng ta ấy, không giống sao?"

Tâm tình Khương Dĩ Tắc không tốt suốt từ buổi chiều đến buổi tối, mọi người đều khó hiểu hồi lâu.

Lúc này nghe Dương Lâm chỉ điểm, Lý Hạo Hiên và Diêu Sùng gần như đồng thanh nói: "Đúng là giống thật!"

Hai người vô cùng hăng hái đi tới, Lý Hạo Hiên ngồi ở trên thành ghế sô pha bên cạnh Khương Dĩ Tắc, tay đặt ở tựa lưng phía sau, cà lơ phất phơ nói: "Khương đại tài tử, cây sắt vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi à? Nói cho tụi này biết đi, rốt cuộc là cô gái nào đã đánh cắp trái tim cậu vậy?"

Khương Dĩ Tắc cầm ly rượu trong tay, cả người như bị sét đánh giữa trời quang, không nói được một lời.

Dáng vẻ của anh rất giống thất tình sao?

Anh quả thực có chút bực bội vì Sơ Niệm đã âm thầm chạy đến Sydney không nói một tiếng, nhưng điều này không liên quan gì đến thất tình phải không?

"Nói linh tinh cái gì đấy?" Khương Dĩ Tắc cau mày nói, gạt bỏ những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu, "Không có gì, chỉ là chưa nghỉ ngơi tốt mà thôi."

Anh uống cạn ly rượu cuối cùng, đặt ly lên bàn pha lê: "Các cậu chơi đi, tớ về ngủ bù đây."

Tháng Sáu là mùa mưa.

Khi bước ra khỏi KTV, bên ngoài trời đang mưa phùn, không khí bốc lên mùi ẩm ướt và bùn đất.

Trường cách đây rất gần nên anh đi bộ về ký túc xá.

Lời nói của Dương Lâm lại văng vẳng bên tai: "Không nghỉ ngơi tốt mà sao cậu còn uống rượu mãi thế, chẳng phải ban ngày lúc ra cửa còn rất tốt sao, sao ra ngoài một chuyến về liền biến thành dạng này vậy? Trông như thất tình vì bị đá ấy."

Trông như thất tình vì bị đá.

Câu cuối cùng này giống như bị ai đó nhấn nút repeat, phát đi phát lại bên tai anh.

Khương Dĩ Tắc nặng nề lắc đầu để bản thân tỉnh táo.

Có lẽ chỉ là do anh cảm thấy việc Sơ Niệm đột ngột ra nước ngoài vào thời điểm này quá vội vàng, có thể không chọn được một trường học tốt, anh hơi lo lắng cho cô nên mới bị Dương Lâm hiểu lầm.

Khương Dĩ Tắc tự an ủi mình, bước vào cổng trường, một mình đi dọc theo con đường vành đai yên tĩnh.

Đằng sau có một cô gái nắm tay bạn trai đi vượt qua anh.

Chàng trai tay cầm ô, còn cô gái ôm một con búp bê Pikachu cao bằng nửa người.

Khương Dĩ Tắc nhớ rằng Sơ Niệm cũng rất thích Pikachu, hình nền và ốp điện thoại di động của cô đều là hoạ tiết Pikachu.

Hôm đó ở khách sạn, bộ đồ ngủ cô mặc cũng in hình Pikachu.

Nhìn cặp đôi phía trước càng ngày càng đi xa, Khương Dĩ Tắc nhớ lại lời Sơ Niệm đã nói cách đây một tuần trước.

—— "Em trưởng thành rồi."

—— "Trưởng thành đương nhiên có thể uống rượu, em còn có thể yêu đương, không mượn anh xen vào!"

Còn chưa bước vào cánh cổng trường đại học mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương.

Muốn đến Sydney để học, chẳng lẽ là đang muốn có một anh bạn trai người nước ngoài ở bên đó sao?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, sắc mặt Khương Dĩ Tắc liền tối sầm lại.

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi lại cho Sơ Niệm.

Vẫn tắt máy.

Nghe âm thanh máy móc lạnh nhạt, Khương Dĩ Tắc đá đầu lưỡi vào răng hàm sau.

Một lúc sau, anh thở hắt ra một hơi dài.

Đêm nay uống nhiều rượu, trở về ký túc xá, Khương Dĩ Tắc cảm thấy đau đầu dữ dội, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ.

Một đêm này ngủ anh rất không yên ổn, đầu óc như đang chiếu một bộ phim, những khoảnh khắc nhỏ bé gắn bó với Sơ Niệm bao năm qua tua lại trong đầu.

Sau đó, anh còn mơ thấy Sơ Niệm thật sự đến Sydney học tập và có một người bạn trai da trắng.

Trên đường phố Sydney, một tay cô ôm búp bê Pikachu, tay kia khoác cánh tay của một sinh viên đại học da trắng, cực kỳ thân mật.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Khương Dĩ Tắc nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ mà vẫn còn thấy tức giận.

Đang yên đang lành, tự dưng lại mơ giấc mơ như thế.

Thở dài, anh rời khỏi giường, định đi tắm cho tỉnh táo hơn.

Vừa xuống giường, ba người bạn cùng phòng bất ngờ vây quanh chặn đường anh.

Khương Dĩ Tắc sửng sốt hai giây, nhìn vẻ mặt cười như không cười của ba người kia, có chút hốt hoảng hỏi: "Các cậu làm gì vậy?"

Dương Lâm khoanh tay dựa vào mép giá sách, nhướng mày ra vẻ mập mờ: "Chẳng phải cậu nói không thất tình sao, tối qua cậu gọi điện cho ai thế? Niệm Niệm là ai?"

Lý Hạo Hiên chậc chậc hai tiếng: "Khương đại tài tử bình thường từ chối con gái tuyệt tình dứt khoát, ngay cả hoa khôi đại học C của chúng ta cũng phải chùn bước, không ngờ lại là người si tình như vậy đấy."

Diêu Sùng không thể đồng tình hơn: "Lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Tắc ca gọi tên một cô gái, ban đầu tớ còn tưởng là cậu là thần tiên gì đó cơ, hoá ra cũng có ngày bị kéo xuống trần gian rồi."

"?"

Khương Dĩ Tắc nhớ tới đêm qua anh về ký túc xá ngủ trước, ba người họ về khi nào anh cũng không biết.

Bây giờ từng câu từng chữ của ba người này lại khiến anh hoang mang.

Tối qua uống say anh đã làm gì sao?

Dương Lâm cười: "Không nhớ à?"

Anh ta hất cằm ra hiệu cho anh: "Xem điện thoại của cậu đi."

Khương Dĩ Tắc thuận tay với lấy điện thoại trên giường.

Đêm qua lúc hai giờ sáng, anh đã gọi ba cuộc điện thoại cho Sơ Niệm.

Đại khái là do bên kia tắt máy nên không liên lạc được với ai.

Sau đó, anh gửi tin nhắn thoại WeChat cho Sơ Niệm.

Nhìn chằm chằm vào mấy tin nhắn thoại gửi đi, mí mắt Khương Dĩ Tắc nhảy thình thịch mấy cái, nhanh chân đi tới ban công, đóng cửa kính trượt lại.

Anh vặn nhỏ âm lượng, bấm phát mấy tin nhắn thoại đó, giọng nói mang theo men say của anh vang lên:

"Niệm Niệm, kỳ nghỉ hè anh vốn định đưa em đi khắp nơi, nhưng tại sao em lại chạy đến Sydney mà không nói một lời? Anh trai em nói em muốn học đại học ở bên đó, sao em lại không bàn trước với anh?"

"Niệm Niệm, anh nghĩ em vào đại học C sẽ tốt hơn, anh sẽ thuận tiện chăm sóc em hơn, một mình em ra nước ngoài anh không yên tâm."

"Niệm Niệm, em có quay lại không?"

"Niệm Niệm. . ."

Từ hai giờ sáng tối qua, anh đã gửi cho cô tổng cộng bốn tin nhắn thoại đứt quãng.

Trán Khương Dĩ Tắc nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào tin nhắn đã không kịp thu hồi nữa rồi, hai má nóng bừng khó hiểu.

Tại sao tối qua anh lại gửi những tin nhắn này cho cô?

Vấn đề là, anh không có ký ức gì về chuyện này hết.

Khương Dĩ Tắc không dám nghĩ tới phản ứng của Sơ Niệm khi nhận được những tin nhắn WeChat này, xấu hổ đến mức ngón chân co rúm lại.

Đám người Dương Lâm đẩy cửa kính đi tới, nhìn thấy phản ứng của Khương Dĩ Tắc lúc này, cười nói: "Tắc ca được quá nha, còn yêu thầm cơ đấy, rốt cuộc là cô gái nào vậy, có ảnh không, cho tụi này mở mang tầm mắt một chút nào?"

Lý Hạo Hiên và Diêu Sùng cũng hùa theo nói muốn xem.

Khương Dĩ Tắc đau đầu nhìn ba người: "Đừng phán lung tung, cô ấy là em gái của một người bạn của tớ, thân thiết với tớ từ nhỏ mà thôi, không phải như các cậu nghĩ đâu."

Dương Lâm hiển nhiên không tin lí do thoái thác của anh, cười khúc khích: "Dù là em gái thân thiết thì cũng không có ai đêm hôm khuya khoắt uống say lại gọi điện thoại gửi tin nhắn thoại cho người ta cả đâu nhỉ? Cậu còn gọi tên người ta suốt mà?"

"Đúng đấy." Lý Hạo Hiên cũng nói, "Tớ còn không quan tâm tới em gái tớ đến mức ấy, thích thì thừa nhận đi."

Tình huống phát triển thành thế này, Khương Dĩ Tắc suy ngẫm về lời nói của mọi người cùng thái độ của mình đối với Sơ Niệm, trầm ngâm nửa ngày, lần đầu tiên đối diện với tình cảm của mình: "Các cậu cho rằng tớ thích cô ấy sao?"

"Nếu không thì sao?" Dương Lâm nhún vai, "Cậu thử nghĩ xem, có phải là vì cô ấy mà hôm qua tâm tình cậu không tốt nên mới uống rượu không, có phải hơn nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người ta, bây giờ trong đầu đều là cô ấy hay không? Nếu như trúng hết, vậy chắc chắn là thích rồi!"

"Sao có thể chứ?" Khương Dĩ Tắc mím môi, hạ giọng nói: "Cô ấy vẫn còn nhỏ."

"Nhỏ như nào?" Dương Lâm ôm bả vai anh, "Đủ tuổi vị thành niên chưa?"

"Vừa trưởng thành."

"Vậy chẳng phải okela rồi sao? Thanh mai trúc mã, lại còn đều là người trưởng thành, tại sao không thể thích?"

Khương Dĩ Tắc dựa vào lan can, dần dần im lặng.

Hoá ra đây chính là cảm giác thích một người sao?

Anh thích Sơ Niệm.

Editor: quattutuquat
—————

Sơ Niệm dành toàn bộ kỳ nghỉ hè ở Sydney với ông bà, tới lúc gần khai giảng mới trở về.

Cuối cùng cô vẫn đăng ký vào Đại học C.

Bởi vì mấy tin nhắn thoại kia của Khương Dĩ Tắc.

Nhưng cô không nói với Khương Dĩ Tắc.

Cho đến khi bắt đầu huấn luyện quân sự, cô cũng không chủ động liên lạc với anh, muốn đợi anh tự phát hiện.

Ký túc xá Sơ Niệm được phân một phòng ba người, ngoài cô ra còn có hai cô gái là Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh.

Vừa mới vào đại học, các bạn cùng phòng đều rất nhiệt tình và hòa hợp với nhau.

Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, Sơ Niệm cảm thấy quá nóng nên đi gội đầu.

Lúc bước ra, Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh đang ngồi tụ lại một chỗ lướt điện thoại di động thì thầm to nhỏ, trông rất kích động.

"Sao các cậu không ngủ vậy?" Sơ Niệm lau tóc đi tới.

Tịch Nhất Đan kéo cô qua: "Bọn tớ đang nói về nhân vật nổi tiếng trong trường, cậu có biết Khương Dĩ Tắc chuyên ngành hóa học không? Nghe nói anh ấy học liên thông từ cử nhân lên thạc sĩ tiến sĩ luôn đấy, cực kỳ trâu bò!"

"Tớ tìm thấy ảnh của anh ấy trên diễn đàn trường, đẹp trai phát điên!" Trình Duyệt Ninh lật ảnh trong điện thoại ra, giơ cho Sơ Niệm xem, "Ôn nhuận như ngọc, đại khái chính là miêu tả người như anh ấy phải không?"

Một bức ảnh của anh được chụp khi đang đi dạo trên con đường trong khuôn viên trường, áo trắng quần đen, vai rộng eo thon, góc nghiêng với những đường nét sắc sảo, dáng vẻ tuấn tú, khí chất thư sinh, tạo cho người ta cảm giác như gió xuân.

Sơ Niệm nhàn nhạt liếc một cái, cầm khăn lau đuôi tóc ướt, trả lời hờ hững: "Ừ, trông cũng được."

Tịch Nhất Đan kinh ngạc trước phản ứng bình tĩnh của Sơ Niệm: "Nhan sắc này, khí chất này, không phải là cấp bậc 'cũng được' đâu nhé?"

Trình Duyệt Ninh điên cuồng gật đầu: "Người ta không chỉ đẹp trai mà còn là sinh viên xuất sắc đứng đầu đấy! Dùng 8 năm để lấy bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, năm nay anh ấy 23 tuổi, nếu như suôn sẻ thì có thể lấy bằng tiến sĩ trước 26 tuổi. Chậc chậc, cũng không biết đây là loại IQ gì nữa."

Chỉ số IQ siêu cao, là một tên mọt sách, chứng tỏ EQ gần bằng âm.

Sơ Niệm lẩm bẩm trong lòng.

Trình Duyệt Ninh thường xuyên truy cập diễn đàn, cô đã xem rất nhiều tiết lộ về Khương Dĩ Tắc, tiếp tục phổ cập kiến thức cho các bạn cùng phòng:

"Thật ra anh ấy lợi hại như vậy cũng không có gì kỳ quái cả, các cậu biết gia cảnh nhà anh ấy thế nào không? Ông bà nội của anh ấy đều là giáo sư khoa Tài chính của Đại học C, ông nội anh ấy còn từng làm trưởng khoa cơ, nhưng hiện nay đã nghỉ hưu rồi."

"Ba anh ấy là luật sư có tiếng trong ngành, chuyên giải quyết các vụ tranh chấp thương mại quy mô lớn, chi phí pháp lý cho mỗi vụ thắng kiện cao tới tám con số."

"Mẹ ảnh là nhiếp ảnh gia, cũng là một nhân vật rất lợi hại."

Tịch Nhất Đan nghe xong trợn mắt há mồm.

Sơ Niệm cười trêu chọc Trình Duyệt Ninh: "Sao cậu đã lật ra được tổ tông mười tám đời của người ta vậy?"

Trình Duyệt Ninh: "Đều ở trên diễn đàn hết đấy, gia cảnh của anh ấy đã sớm bị người ta đào ra rồi, bối cảnh gia đình như này cũng không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh với đâu."

Tịch Nhất Đan lắc lắc cánh tay Trình Duyệt Ninh, trên mặt lộ ra vẻ mê trai: "Vậy anh ấy có bạn gái chưa?"

Trình Duyệt Ninh lắc đầu: "Nghe nói nữ sinh được công nhận là hoa khôi của trường mình năm ngoái đã theo đuổi anh ấy suốt một năm mà không bắt chuyện được với anh ấy một câu nào cả."

Cô ung dung hít một hơi dài, "Kiểu người có cấp bậc thần thánh như vậy, chắc hẳn sẽ dành hết tâm sức cho việc học, có khả năng căn bản không muốn yêu đương, thứ ảnh yêu nhất có lẽ là phương trình hóa học."

"Người cậu đang nhắc đến là hoa khôi học năm hai khoa kế toán hả?" Vẻ mặt Tịch Nhất Đan rất dửng dưng, "Tớ cảm thấy cô ta chỉ biết trang điểm một chút thôi, dáng người thì nuột, chứ thực tế còn chẳng đẹp bằng Niệm Niệm khi chưa trang điểm đâu, Khương đại tài tử để ý tới cô ta mới là lạ ấy."

Không hiểu sao đề tài lại kéo tới mình, Sơ Niệm trèo thang leo lên giường tầng, nói: "Ngủ một lát đi, buổi chiều bọn mình còn phải đứng tư thế hành quân đấy."

Nằm trên giường, cô để mái tóc ướt xõa xuống mép giường tầng trên, gác chân lên tường.

Cô lấy tai nghe ra nhét vào tai, bấm vào vài tin nhắn WeChat mà Khương Dĩ Tắc đã gửi cho mình.

Mỗi ngày cô đều nghe rất nhiều lần.

Khương Dĩ Tắc gửi những tin nhắn WeChat này vào khoảng hai giờ sáng, nghe giọng của anh rõ ràng là say rượu.

Đại khái là 'rượu vào lời ra' đi.

Sau ngày hôm đó, Khương Dĩ Tắc không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Cũng không biết có phải là do bị chính hành động của bản thân làm cho xấu hổ, ngại đến tìm cô hay không.

Dựa vào mấy câu Khương Dĩ Tắc gửi cho cô vào lúc nửa đêm, cô không tin rằng anh không có cảm giác với mình.

Sơ Niệm đảo mắt, đột nhiên xoay người, ghé vào đầu giường nhìn hai người họ: "Tớ hỏi các cậu một việc nhé."

Cô dừng một chút, tìm lời nói, "Nếu có một người cực kỳ tốt với cậu, sau khi cậu ra nước ngoài, hơn nửa đêm anh ấy gửi tin nhắn WeChat cho cậu trong tình trạng say khướt, kêu cậu về học cùng trường đại học với anh ấy, còn không ngừng gọi tên cậu, điều đó có phải có nghĩa là anh ấy thích cậu không?"

Tịch Nhất Đan chớp mắt nhìn lên: "Cái đó không phải quá rõ ràng rồi sao?"

Trình Duyệt Ninh cũng gật đầu: "Chắc chắn là thế rồi!"

Sơ Niệm chống cằm thở dài: "Nhưng anh ấy chưa từng tỏ tình."

Trình Duyệt Ninh trầm ngâm, đưa ra suy đoán của mình: "Có lẽ là do da mặt quá mỏng, ngại không dám mở lời chăng? Cũng có khả năng là chậm chạp về mặt cảm tình, thậm chí không biết mình đã thích cậu."

Sau khi nhận được đáp án giống như phỏng đoán của mình, đôi mắt đẹp của Sơ Niệm nheo lại, khóe môi dần dần cong lên thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.

Trình Duyệt Ninh đi tới, vịn vào thành giường phía trên, nhón chân đến gần cô: "Nhìn bộ dáng mê mẩn của cậu, cậu cũng thích anh ấy à?"

Cô nàng có chút tiếc nuối cảm thán: "Niệm Niệm, cậu có biết gần đây có bao nhiêu nam sinh trong trường chúng ta tiếp cận tớ không, tất cả đều là nghĩ trăm phương ngàn kế để có được WeChat của cậu đấy."

Tịch Nhất Đan giơ tay lên, tràn đầy đồng cảm: "Tớ cũng được bắt chuyện mấy lần, nói chưa được hai câu đã thấy nghe ngóng xin phương thức liên lạc của Niệm Niệm rồi. Nếu bọn họ mà biết trong lòng Niệm Niệm đã có người khác, chắc là tim sẽ tan nát mất thôi."

Trình Duyệt Ninh vỗ nệm giường Sơ Niệm, vô cùng hứng thú hỏi: "Cậu có ảnh của người cậu vừa nhắc tới không, trông anh ấy thế nào? Có đẹp trai như Khương đại tài tử không?"

"Không kém là bao." Sơ Niệm đột nhiên hơi ngượng ngùng, sợ bị hai người truy hỏi tiếp, vội vàng kéo rèm giường lại nói, "Buồn ngủ quá, ngủ thôi ngủ thôi."

Trình Duyệt Ninh & Tịch Nhất Đan: ". . ."

Editor: quattutuquat
—————

Thời tiết đầu tháng 9 vẫn còn lưu lại cái nóng của mùa hè, buổi chiều nắng chói chang chiếu trên đỉnh đầu, tân sinh viên huấn luyện quân sự đổ mồ hôi đầm đìa.

Khương Dĩ Tắc và các bạn cùng phòng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đi ngang qua sân thể dục đầy rẫy những sinh viên năm nhất đang mặc đồng phục quân sự.

Lý Hạo Hiên đi đến máy bán hàng tự động mua bốn chai nước lọc quay về, phân phát cho mọi người.

Dương Lâm vặn nắp chai uống một ngụm, sau đó nhìn về phía các tân sinh viên: "Hình như năm nay trường mình mở rộng tuyển sinh, nghe nói tuyển được rất nhiều đàn em xinh đẹp."

Diêu Sùng đáp lại: "Khoa Quảng cáo có một em, tớ xem ảnh trên diễn đàn rồi, cực kỳ thuần khiết, xứng danh là mối tình đầu quốc dân, đặt ảnh hoa khôi trường năm ngoái ở bên cạnh em ấy thì lập tức bị nghiền nát."

Nhắc đến các em gái xinh đẹp, đám bạn cùng phòng có nguồn năng lượng vô tận để tiêu xài.

Khương Dĩ Tắc từ đầu đến cuối im lặng bước đi, không nói gì.

Sau khi gửi tin nhắn loạn ngày hôm đó, anh không hề liên lạc với Sơ Niệm, cũng không hỏi Tần Hoài Sơ xem cô đã về nước chưa.

Bạn cùng phòng đột nhiên đâm thủng vỏ bọc tình cảm của anh đối với Sơ Niệm, bỗng chốc làm xáo trộn trái tim vốn đã tĩnh lặng nhiều năm của anh.

Bây giờ anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Anh thế mà lại thích cô gái từ nhỏ đã coi anh như anh trai.

Phát hiện này khiến Khương Dĩ Tắc có chút luống cuống.

Lúc này hồi tưởng lại đủ loại biểu hiện khác thường của Sơ Niệm trước đây, anh dường như đã dần dần tìm ra nguyên nhân.

Lần Sơ Niệm block anh, anh đưa bữa sáng cho cô.

Ngày hôm đó Sơ Niệm đã nói một câu: "Anh trai em thậm chí còn không nhớ mua bữa sáng cho em, thế mà anh vừa sáng sớm đã mua rồi mang tới cho em, chẳng trách anh em luôn nói hai chúng ta mới là anh em ruột. Nhưng dù sao em và anh cũng không có quan hệ huyết thống, chúng ta không phải là anh em ruột thịt, anh nói xem có đúng không?"

Lúc ấy cô nói vậy, rất có thể là đã đoán ra được tâm tư của anh, cảm thấy anh đã vượt quá giới hạn nên cô khéo léo nhắc nhở.

Sau đó dứt khoát block thẳng anh, muốn ngăn anh hoàn toàn khỏi những suy nghĩ đó.

Đêm trước khi ra nước ngoài, cô nói cô đã trưởng thành rồi, anh không kiểm soát được chuyện cô yêu đương.

Cũng là đang ám chỉ anh, cô thích ai hay hẹn hò với ai, anh đều không có quyền hỏi đến, cũng không nên hỏi đến.

Từ góc độ này, rất có thể Sơ Niệm chỉ coi anh như anh trai, cũng không thích anh.

Phát hiện này khiến Khương Dĩ Tắc có chút hụt hẫng, anh càng ngày càng không biết phải đối xử với cô như thế nào.

Bây giờ anh rất hối hận, hối hận vì đêm đó đã uống say rồi gửi những tin nhắn thoại đó cho cô.

Sau khi nhận được tin nhắn thoại của anh, cô chắc hẳn càng thêm quyết tâm tránh xa anh hơn, chọn học ở Sydney.

Cũng không biết bây giờ cô ở Sydney có ổn không.

Ngày mai Tần Hoài Sơ kết hôn, hẳn là cô phải vội vã về tham dự hôn lễ nhỉ.

Chỉ là không biết khi gặp anh, liệu cô có sẵn lòng nói chuyện với anh nữa hay không.

Một giáo quan huấn luyện thổi còi, cho phép mọi người nghỉ ngơi trong mười phút.

Nhìn đám đông đang giải tán, Diêu Sùng bỗng nhiên kích động chỉ vào một cô gái trong số đó: "Đó chẳng phải là em gái cực kỳ thuần khiết khoa quảng cáo sao, ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nữa!"

Dương Lâm cũng nhìn qua, nhếch môi: "Đúng là rất xinh đẹp, thích thì lên xin WeChat đi."

Diêu Sùng hơi xoắn xuýt: "Nghe nói không dễ theo đuổi đâu, rất nhiều nam sinh hỏi WeChat em ấy nhưng đều không được, tớ nào có cái phúc phần ấy."

Dương Lâm hơi nhướng mày, cười khẽ: "Hôm nay có Khương đại tài tử ở đây, em gái tuyệt đối bằng lòng cho!"

Anh ta vỗ vai Khương Dĩ Tắc, "Thế nào người anh em, nhờ cậu xin WeChat, cậu sẽ không từ chối đúng không?"

Khương Dĩ Tắc theo ánh mắt của mọi người giương mắt nhìn lên.

Một cô gái mặc bộ đồng phục rằn ri buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, đôi mắt trong veo, môi cười cong cong, từng cử chỉ đều bộc lộ sự trong sáng, ngây thơ hồn nhiên.

Cô đang kéo tay hai cô gái, mỉm cười chạy về phía máy bán hàng tự động, mái tóc đuôi ngựa tung bay tạo thành gợn sóng, tràn đầy sức sống thanh xuân tươi trẻ.

Nhìn bóng dáng không thể quen thuộc hơn kia, trái tim bình lặng như nước hồ thu của Khương Dĩ Tắc dường như vừa rơi xuống một hòn đá, gây ra một cơn dâng trào mãnh liệt có phần khó kiềm chế.

Em gái cực kỳ thuần khiết khoa quảng cáo trong miệng Diêu Sùng, lại là Sơ Niệm.

Cô không đến Sydney để học mà tới Đại học C.

Một làn gió mát thổi vào mùa hè oi bức, hòa cùng sự tươi mát của bạc hà cuốn đi mọi muộn phiền và bực tức trong lòng.

Khương Dĩ Tắc cảm thấy một khoảng trống nào đó trong tim anh đột nhiên được thứ gì đó lấp đầy, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Nhìn cô gái đang chạy, anh không chút nghĩ ngợi mà nhanh chân sải bước tới chào đón cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top