Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai người vừa gặp nhau, Độc Giả biết mình không phải kẻ duy nhất. Ở trong giới này, Wattpad là tên công tử hào hoa được vô số người theo đuổi, tình nhân đếm không xuể. Bản thân cậu chẳng có gì cả, thậm chí mua tặng hắn một gói premium cũng không làm được. Vì vậy Độc Giả chưa bao giờ hy vọng quá nhiều, càng không mơ tưởng mình có thể độc chiếm được ánh mắt của hắn.

Nhưng Wattpad tìm tới cậu, hắn ôn nhu dẫn dắt cậu khám phá thế giới hào nhoáng mộng mơ đó, đắm chìm trong những cơn say không hồi kết. Ba năm, bốn năm, hay nhiều hơn? Độc Giả không nhớ rõ nữa. Thứ duy nhất còn sót lại trong cậu chính là hình ảnh sau một ngày mệt mỏi quay về nhà, chờ đợi cậu chính là Wattpad, hắn sẽ mỉm cười chào đón, sau đó hai người cùng quấn lấy nhau.

"Anh yêu em sao?" Độc Giả từng hỏi hắn.

Đáng tiếc Wattpad chưa bao giờ trả lời. Hắn chỉ mỉm cười, cậu bị mọi thứ làm cho lú lẫn và nhanh chóng quên đi câu hỏi của mình.

Độc Giả nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau vĩnh viễn bằng phương thức như vậy. Tuy rằng cậu không có được hắn hoàn toàn, nhưng chí ít hắn sẽ luôn ở đây, ở nơi cậu có thể chạm tới được. Có điều cậu đã sai lầm.

Mùa đông hai năm trước, Wattpad lạnh lùng nói: "Chúng ta chia tay đi."

"Vì sao?" Sắc mặt Độc Giả trắng bệch, khoé môi run rẩy.

"Tôi không thích cậu nữa." Wattpad nhẹ nhàng buông xuống một câu như vậy, "Chúng ta không thích hợp."

Chỉ có như thế. Ngay ngày hôm sau, Wattpad đã rời đi, để lại cậu ngẩn ngơ một mình.

Thời gian đầu, Độc Giả điên cuồng tìm kiếm thông tin liên quan về hắn, cốt để tìm người níu kéo. Nhưng mặc kệ cậu tìm đến trước cửa nhà, Wattpad vẫn nhẫn tâm không mở cửa. Độc Giả chờ lại chờ, đến khi cơ thể gầy gò ngã xuống dưới màn mưa tầm tã cậu cũng chưa chờ được đối phương.

Ban đầu cậu cho rằng Wattpad chẳng qua đã chán cuộc sống này, song rất nhanh cậu nhận ra thứ hắn chán ngán chính là cậu. Hắn vẫn qua lại cùng những người khác, nhanh chóng có vô số tình nhân mới, đối xử với họ bằng tất cả sự chân thành và nhiệt tình như cách hắn từng làm với cậu.

Wordpress tìm thấy cậu ngồi ôm gối bên ngoài quán bar, thở dài một hơi: "Tội tình gì phải vậy."

"Anh ấy không cần tôi nữa." Độc Giả vùi mặt vào lòng bàn tay, "Wordpress, cậu không hiểu. Bọn tôi đã ở bên nhau rất lâu..."

"Vậy tôi thì sao?" Anh bỗng dưng lên tiếng, "Độc Giả, tôi và cậu cũng đã quen nhau rất lâu rồi."

Độc Giả ngơ ngác ngước lên nhìn gương mặt của Wordpress qua làn nước mắt: "Cậu..."

"Độc Giả, tôi thích cậu." Wordpress mím môi, "Chúng ta quen nhau đi."

Bọn họ thử quen nhau, nhưng cuối cùng vẫn không đi đến đâu. Wordpress là một người đàn ông tốt, có điều Độc Giả luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Một loại sức hút mãnh liệt mà chỉ có Wattpad mới mang lại.

Cậu nói với Wordpress, cậu cần thời gian để quên được hắn. Wordpress hiểu, hai người lại duy trì quan hệ bạn bè như trước.

Độc Giả gặp lại Wattpad trong một buổi dạ hội mặt nạ. Hắn vẫn đẹp đẽ đến lạ thường, toàn thân tây trang phẳng phiu, không hề giống dáng vẻ chật vật của cậu. Chiếc mặt nạ trên mặt khiến Độc Giả trở nên bạo gan hơn. Cậu tiến lại gần hắn, với mong muốn có thể nhìn thấy người đó ở khoảng cách gần hơn chút.

"Vật nhỏ, em đi lạc sao?" Wattpad tà mị cười, nâng cằm cậu lên, "Có cần tôi dẫn đường không?"

Khoé mắt Độc Giả chua xót. Lúc hai người họ lần đầu gặp nhau, Wattpad cũng từng nói với cậu những lời này. Hắn dùng sự ôn nhu đó để dẫn dụ cậu vào con đường tình ái không lối thoát, khiến cậu sa ngã đánh mất chính mình.

Lý trí bảo cậu từ chối hắn, nhưng khi Độc Giả kịp phát hiện thì hai người họ đã song hành bên nhau lúc nào.

"Em tên gì?" Wattpad cất tiếng trước.

"Tên của em..." Độc Giả suy nghĩ, một hồi sau mới lý nhí, "Là 1.1.1.1."

Wattpad nhướn mày: "Hoá ra em là người của VPN?"

Cậu tránh né ánh nhìn như đánh giá từ trên xuống dưới của mình, khẽ đáp: "Vâng."

VPN không phải cái tên danh giá gì. Bọn họ đều là những kẻ vì tiền sẵn sàng bán danh dự, chỉ cần ra giá tương xứng thì cho dù đối phương là ai cũng sẽ ôm đùi tới cùng.

"Vậy em tới đây để làm gì?" Hắn thấp giọng cười, "Tôi nghĩ bọn em thường hay nhắm tới những mục tiêu lớn hơn... như Pornhub chẳng hạn."

"Em không thích Pornhub." Độc Giả thì thầm.

"Thích tôi sao? Hửm?" Wattpad nhìn cậu.

Độc Giả không cần thiết trả lời, bởi vì ánh mắt khát khao cháy bỏng đã bán đứng nội tâm của cậu.

Bàn tay đặt trên eo cậu siết ngày càng chặt, ma âm như mê hoặc lòng người vang lên bên tai: "Bảo bối..."

Đêm hôm đó, cậu lại rơi vào trầm luân.

Độc Giả duy trì quan hệ giả dối này cũng được một thời gian. Mỗi lần gặp mặt hắn, cậu đều đeo lên chiếc mặt nạ. VPN có quy định này dành cho người của mình, cho nên Wattpad không thắc mắc nhiều. Huống hồ cậu chỉ tìm tới hắn để sa vào nhục dục, miễn là cơ thể hắn còn thoả mãn được cậu, những thứ khác đều không quan trọng.

Có người bảo, Độc Giả sao cậu có thể tiện đến vậy. Độc Giả chỉ lặng lẽ cười. Ừ, cậu chính là tiện đến thế đấy. Biết rõ đối phương đã vứt bỏ mình lại một mực tìm mọi cách để bám theo, bất chấp việc đeo lên chiếc mặt nạ giả dối cũng không sao cả.

Mỗi khi nhắc tới việc này, Wordpress chỉ biết nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm: "Cậu dự định kéo dài tới bao giờ?"

Độc Giả im lặng. Cậu không biết sự nhẫn nại của mình sẽ duy trì bao lâu. Có lẽ nhanh thôi nó sẽ dần bị Wattpad mài mòn hết, hoặc có lẽ một vài năm nữa.

"Đám Truyenfull hay Truyenwiki thì bỏ đi, loại hàng dỏm dù chỉ xuất hiện trước mặt cậu cũng chẳng xứng. Nhưng còn tôi, Blogspot, Waka, Kindle,... bao nhiêu lựa chọn, lại cứ đâm đầu vào Wattpad?" Anh mất kiên nhẫn hỏi.

"Anh ấy là thanh xuân của tôi." Độc Giả nở một nụ cười buồn bã, "Những người khác đều thiếu thứ gì đó. Nếu tôi buông được thì đã sớm buông rồi."

"Tự làm tự chịu." Wordpress lầm bầm, uống cạn ly rượu trên bàn mình.

"Làm phiền anh bấy lâu rồi." Độc Giả ngượng ngùng đáp.

"Cậu cũng biết chính mình phiền toái thế nào đấy à?" Wordpress hừ lạnh, đứng dậy trả tiền nước, "Nhưng nếu bất kỳ lúc nào cậu thay đổi suy nghĩ... tôi sẽ ở đó chờ cậu."

"Wordpress..." Độc Giả nhìn bóng lưng cô độc của anh đi xa dần, sóng mũi hơi cay.

Nếu như cậu có thể toàn tâm toàn ý thích anh, vậy thì mọi thứ đã tuyệt vời biết bao?

Không, đúng hơn là nếu Wattpad chưa bao giờ bước chân vào cuộc đời cậu, cậu sẽ không nan kham như thế.

"Wattpad... Wattpad..." Tiếng thở dốc của Độc Giả không ngừng kiều mị vang lên bên trong căn phòng nhỏ.

Ngày hôm nay Wattpad dường như sung mãnh hơn mọi khi, khiến cậu rơi vào vòng xoáy nhục dục quên cả bản thân. Độc Giả bấu chặt tấm ra trải giường, mồ hôi lăn xuống hai bên gò má, tấm mặt nạ bất chợt theo đó rơi xuống.

Cậu cả kinh dự định tóm lấy nó đeo lên lại, nhưng Wattpad vẫn nhanh tay hơn. Hắn ném nó sang một bên, tay còn lại giữ lấy cả hai tay cậu kéo lên cao qua đỉnh đầu, trong thanh âm mang theo chút thiếu kiên nhẫn: "Tập trung."

Độc Giả một lần nữa bị vật bên dưới làm cho đảo điên, chẳng bao lâu sau không còn hơi sức đâu nghĩ tới tấm mặt nạ. Hai tay cậu bám lấy Wattpad, hai người lâm vào cuồng hoan không hồi kết.

Đến khi trận giao hoan kết thúc, lý trí cậu mới quay trở về. Độc Giả thấp thỏm nhìn Wattpad đang hút thuốc ở đầu giường: "Anh không... ngạc nhiên?"

Thái độ của Wattpad quá mức bình tĩnh, khiến cho Độc Giả không đoán được người này nghĩ gì.

"Bé ngốc ngếch, tôi vẫn luôn biết đó là em." Wattpad nhả ra một ngụm khói trắng, "Chỉ có em mới bất chấp tìm tới tôi (để đọc truyện của tác giả Vanilla Jeje.)"

"Độc Giả, tôi vẫn luôn yêu em."

Lời tỏ tình này chẳng khác gì lôi đình oanh đỉnh, Độc Giả ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mắt. Cậu từng tưởng tượng cảnh tượng này trong đầu vô số lần, nhưng đến khi nó thật sự xảy ra, cậu cảm giác bản thân đang nằm mơ.

"Wattpad, anh trêu đùa tôi đủ chưa?" Âm thanh của Độc Giả trở nên run rẩy.

Yêu? Nếu hắn thật sự yêu cậu, lời chia tay hai năm trước tính là gì? Những gì cậu làm suốt thời gian qua có ý nghĩa gì?

"Tôi có nỗi khổ của riêng mình." Wattpad dụi đầu thuốc vào tàn lọc, "Hai năm trước, tôi bị đe doạ phải rời đi. Bọn họ không cho phép tôi chủ động tìm tới em. Tôi không còn biện pháp nào khác nên buộc lòng phải nói lời chia tay. Nhưng bây giờ tôi đã nắm trong tay sức mạnh, họ sẽ không thể chia cách đôi ta nữa."

"Làm sao để tôi tin anh?" Độc Giả hỏi.

"Ngay từ lần đầu em tiếp cận, tôi đã biết đó là em." Wattpad hạ thấp giọng, như van lơn, "Độc Giả, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?"

Hai mắt Độc Giả nhắm lại, từng hình ảnh trong quá khứ ùa về như một đoạn phim chiếu chậm. Người cậu yêu suốt bao năm nay đang ngồi ngay đây, chủ động đưa ra yêu cầu tái hợp. Cậu vì cái gì còn chần chừ?

"Wattpad, câu trả lời của tôi là..."

-Hoàn-

Lảm nhảm của tác giả: Đáp án của Độc Giả thì xin để cho độc giả tự quyết nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top