Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 4.2: Dư Chước x Lâm Sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giờ Lâm Sương luôn là người chủ động, khi cậu còn chưa phân hóa, cậu đã thích Alpha Dư Chước rồi.

Khi cậu vừa mới phân hóa, cậu đi kiểm tra độ xứng đôi của cậu và Dư Chước, kết quả xứng đôi là 98%, chín bỏ làm mười, hai người chính là trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp.

Cậu viết thư tình cho Dư Chước.

Dư Chước nhận, không biết có đọc không.

Cậu tặng quà cho Dư Chước.

Dư Chước trả lại cậu món quà đắt tiền hơn, còn nói cậu đừng phung phí tiền của ba mẹ.

Sau đó cậu đi làm thêm lần đầu tiên, lại tặng Dư Chước một món quà khác.

Dư Chước nhận.

Từ khi Dư Chước nhận lấy tấm lòng đầu tiên của cậu, Lâm Sương càng theo đuổi hắn không thể vãn hồi, lần nào Dư Chước cũng đầu hàng, đồng ý sẽ yêu cậu khi cậu thành niên.

Với điều kiện là phải học hành chăm chỉ, bồi dưỡng những hứng thú những kỹ năng mà độ tuổi này nên có.

Tính cách Lâm Sương hướng ngoại, cậu thích hoạt động nào đều sẽ tham gia, cần xã giao sẽ xã giao, cần khen thưởng cái gì hầu như đều đạt được hết, thế nên niềm yêu thích lớn nhất mỗi ngày của cậu là chờ đến khi mình thành niên.

Nhưng hình như ba mẹ Lâm Sương không đồng ý chuyện của hai người. Omega Lâm Sương có xuất thân danh giá như thế, cậu nên liên hôn với Alpha có chức có quyền hơn, vất vả mãi mới đợi được ngày lão Kinh chết, đáng lẽ phải nhanh chóng nuốt hết tài sản của con ma ốm Kinh Thời Mẫn mới phải.

Lâm Sương nghe thấy người lớn đàm luận rằng, Dư Chước theo lão Kinh lâu như thế, cho dù lúc Kinh Thời Mẫn đổ bệnh nặng nhất cũng không để công ty rơi vào tình thế nguy hiểm, cũng coi như là tướng tài của lão Kinh.

Cũng có người nói, nếu cậu ta đồng ý phản bội thì tốt rồi, đáng tiếc nghe đồn Dư Chước là Alpha của Kinh Thời Mẫn, phản bội hay đi ở rể, bên nào có lợi hơn, không cần nói cũng biết.

Lâm Sương lập tức phản bác, nói anh Dư Chước là người tốt, đều tại mọi người nghĩ xấu cho anh Dư Chước.

Sau đó ba mẹ Lâm Sương đến gặp Dư Chước, nói là gặp, thà nói là uy hiếp thì đúng hơn: Lâm Sương còn nhỏ, không biết cái gì, mặc dù không biết cậu bỏ bùa mê thuốc lú gì cho nó nhưng nếu cậu cứ cố tiếp cận nó thì cũng sẽ có quả ngọt ăn thôi.

Dư Chước lấy lý do mình thích Kinh Thời Mẫn để đảm bảo rằng mình không có hứng thú với Lâm Sương.

Mặc dù khi nói lý do này ra, trong lòng hắn cũng hơi chột dạ.

Hắn có thích Kinh Thời Mẫn không, chắc là có.

Nhưng đôi khi không thể không thừa nhận, những gì Đào Bách Chi làm cho Kinh Thời Mẫn tinh tế hơn hắn nhiều. Hình như Dư Chước chỉ biết Kinh Thời Mẫn không khỏe, nhưng lại hoàn toàn không biết tình hình cụ thể sức khỏe của anh. Nhưng hắn lại nhớ rõ tất cả những gì Lâm Sương thích: Miệng nói không thích uống đồ giải khát nhưng nhìn thấy trà sữa là thèm, cậu thích những món đồ trang sức lấp lánh nhưng vì muốn làm bác sĩ nên chưa bao giờ mua nhẫn hoặc vòng tay, cậu thích mặc quần đùi ngắn trên đầu gối, vì Dư Chước thuận miệng nói thích Omega chân đẹp nên cậu từ bỏ bóng đá mà cậu thích để chuyển sang chơi bóng rổ...

Sau đó công ty của Kinh Thời Mẫn đứng dậy lần nữa, thái độ của ba mẹ Lâm Sương dường như không còn cứng nhắc như trước, thỉnh thoảng Dư Chước cũng sẽ hẹn Lâm Sương ra ngoài, nhưng chỉ dừng lại ở ăn một bữa cơm, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào khác.

Thỉnh thoảng có vướng người xung quanh sẽ ôm vai cậu một chút, tay cũng không cho nắm, tuyệt đối không vượt rào.

Ngày Lâm Sương thành niên, cậu nhận được thông báo cử đi du học của đại học Y Liên Bang, xác nhận lại xong cậu đi tìm Dư Chước với tinh thần hứng khởi hừng hực: "Em thành niên rồi, hơn nữa em còn được cử đi du học, tức là em tốt nghiệp cấp ba rồi! Anh Dư Chước, anh tỏ tình với em mau!"

"..."

Dư Chước vừa lấy cơm công ty chuẩn bị ăn, bị Lâm Sương xổ một tràng không kịp chuẩn bị suýt thì té ngã. Người trong công ty đều biết Lâm Sương, một phần nhân viên đứng tuổi cũng biết được quan hệ giữa Dư Chước và Lâm Sương, rất thức thời chuyển chỗ nhường lại không gian cho hai người này.

Dư Chước và Lâm Sương ngồi đối mặt ở nhà ăn công ty, hai người không nói gì, nhưng Lâm Sương trông có vẻ rất vội vàng, chỉ thiếu điều viết chữ lên mặt "Tỏ tình đi, tỏ tình đi, anh tỏ tình với em mau lên, em sẽ lập tức đồng ý".

"Em không thấy tỏ tình cần một chút nghi thức à?" - Dư Chước dở khóc dở cười, hắn có thể hiểu được vì sao đứa nhỏ này nóng vội đến thế, nhưng nếu cứ tùy tiện mà bên nhau, hắn cứ thấy có hơi tiếc nuối.

"Em có thể đợi anh tan làm, sau đó đến khách sạn thuê phòng." - Lâm Sương đột nhiên nhớ ra gì đó, đập bàn rầm một phát: "Đúng rồi! Em thành niên rồi là có thể dùng chứng minh thư để thuê phòng!"

Dư Chước vì câu nói thẳng thừng của Lâm Sương làm sặc cơm, ho khan suýt rớt cả phổi ra ngoài: "Em từng đi khách sạn với ai?"

"Không... Không có!" - Lâm Sương giải thích: "Trước kia đi du lịch đều là ba mẹ hoặc chị em đưa em đi..."

"Vì sao tỏ tình phải thuê phòng?" - Dư Chước hỏi.

"Đánh dấu..." - Giọng Lâm Sương đột nhiên nhỏ đi mấy nấc, hình như bây giờ đã biết xấu hổ rồi: "Sau khi tỏ tình, anh có thể đánh dấu em, anh muốn đánh dấu tạm thời hay đánh dấu hoàn toàn đều được."

"... Anh nghĩ là, chúng ta nên bắt đầu từ nắm tay." - Cuối cùng Dư Chước cũng ăn xong cơm, hắn dọn bát đũa chuẩn bị đem đến phòng rửa bát.

"Đi thôi."

"Có thật không? Bây giờ nắm tay luôn à?" - Lâm Dương nhìn bàn tay Dư Chước đang hướng về phía mình, cậu thử nắm mấy lần mà đều rụt về như bị phỏng, Dư Chước chỉ đành thở dài một hơi, đặt khay cơm xuống, nắm lấy bàn tay đang múa may quay cuồng của cậu, kéo cậu vào văn phòng Kinh Thời Mẫn.

"Bây giờ gặp phụ huynh luôn à? Nhưng em vẫn chưa kịp chuẩn bị..." - Trong thang máy chỉ có Lâm Sương và Dư Chước, Lâm Sương hơi hơi thả lỏng, nhưng nhìn con số trong thang máy đang dần tăng lên, cả người cậu như bị xù lông.

Dư Chước tới gần làm Lâm Sương vô thức phóng thích pheromone, độ xứng đôi 98% khiến Dư Chước đỏ mắt chỉ trong giây lát, đầu óc hắn có vẻ cũng không tỉnh táo lắm, tay hắn với ra sau đầu Lâm Sương xoa lên tuyến thể cậu: "Không phải em nói cho anh đánh dấu hoàn toàn à, vậy bây giờ anh muốn hôn em... Em cho anh hôn không?"

"Em cho... cho anh hôn." - Lâm Sương ngơ ngác nhìn mặt Dư Chước, ánh mắt dịch đến đôi môi hắn, há miệng thở dốc, một lúc sau mới lên tiếng.

Đáng tiếc, ting một tiếng, cửa thang máy mở, Kinh Thời Mẫn sặc mùi trà gừng hòa với coca đứng ngay trước mặt hai người.

"Á —" - Lâm Sương đột nhiên đẩy Dư Chước ra, Lâm Sương chạy như trâu xuống khỏi cầu thang thoát hiểm, trong khu thoát hiểm hẹp vang lên tiếng va chạm dồn dập cực mạnh như pháo hoa ngày tết.

"Tỏ tình rồi?" - Kinh Thời Mẫn hỏi.

Dư Chước đứng trong khu thoát hiểm nhìn hồi lâu, đến khi không còn âm thanh nào nữa mới trả lời Kinh Thời Mẫn: "Vẫn chưa."

"Cảm giác thế nào?"

"Nói hay làm dở." - Dư Chước tổng kết: "Không hành động dứt khoát như ngài, nói muốn đưa Đào Bách Chi về là đưa về được ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top