Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi một vòng các xưởng, vừa về nhà không bao lâu đã có một bà mai của thôn Lâm Gia tới cửa.

Đầu tiên, bà mối khen Triệu Thanh Cốc một trận, sau đó nói với giọng điệu vô cùng khoa trương, "Thanh Cốc à, cháu có phúc lắm à nha, được một cô gái đẹp như tiên để ý rồi đó!"

Quan Viễn lập tức lạnh mặt. Cứ như một đám ruồi vo ve đuổi mãi không dứt!

"Mời thím về cho, tạm thời con chưa muốn lấy vợ." Triệu Thanh Cốc không đợi Quan Viễn nổi giận, Triệu Thanh Cốc cự tuyệt.

"Hả?" Nụ cười trên mặt bà mối cứng lại ngay, "Con còn chưa nghe thím nói là ai mà?! Cô bé này là thiếu nữ đẹp nhất mười tám dặm quanh đây, người tới cửa xin cưới nhiều tới mức muốn sập cổng nhà luôn rồi! Hơn nữa, nhà có của ăn của để, anh trai đi lính, ông nội làm thôn trưởng! Tóm lại, thím thấy hai đứa vô cùng xứng đôi..."

"Nếu có nhiều người tới cửa xin cưới như vậy thì chọn một người tốt trong số đó là được rồi. Hiện tại thật sự con chưa muốn cưới vợ, mời thím về đi thôi." Dứt lời, Triệu Thanh Cốc dọn trà xuống, lộ rõ ý muốn đuổi người.

Bà mối nghe vậy cười hết nổi, nhưng vì còn thân thích đang làm việc ở xưởng may Viễn Cốc không dám đắc tội Triệu Thanh Cốc đành phải miễn cưỡng cười nói, "Con đã không muốn thì đành thôi vậy, chuyện cưới xin thì phải hai bên đều đồng ý mới được." dứt lời, liếc nhìn mâm trái cây đặt trên giường gạch, trong đó là mấy loại trái đỏ đỏ vàng vàng Quan Viễn thích nhìn rất đã mắt.

Triệu Thanh Cốc làm bộ như không thấy, trực tiếp tiễn bà mối đi.

Quan Viễn ngồi xổm bên bếp lò ngẩn người.

Kiếp trước bởi vì Triệu Thanh Cốc cứ ở mãi thôn Quan Gia, làm thuê làm mướn ngày đêm vẫn chẳng có tiền bạc gì, còn phải 'cung phụng' Quan Viễn đi học, trông lúc nào cũng lam lũ mệt mỏi, nên không ai tới làm mai. Kiếp này lại khác hoàn toàn.

Có lẽ vì không được làm mai, không có cơ hội gặp cô gái nào, anh mới thích cậu, chứ nếu cuộc sống cũng tốt đẹp như bây giờ, chắc anh đã cưới vợ sinh con rồi. Nghĩ vậy, Quan Viễn hoảng hốt không thôi, không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

Triệu Thanh Cốc tiễn bà mối xong vào nhà, thấy Quan Viễn ngồi xổm dưới đất ngẩn người, bèn ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói, "Lại đang đoán mò cái gì đó?"

Quan Viễn níu tay Triệu Thanh Cốc, hỏi gằn từ chữ, "Anh, anh có thể cả đời không cưới vợ không?" Quan Viễn biết mình quá sốt ruột, nhưng cậu đã không nhịn được nữa.

Triệu Thanh Cốc sửng sốt, ngơ người. Anh và Quan Viễn sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, mọi chuyện đều lấy Quan Viễn làm đầu. Trước giờ anh luôn nghĩ về sau cưới vợ nhất định cũng phải chọn người Quan Viễn thích và đối xử với cậu thật tốt mới được. Nhưng gần đây, anh bỗng có ý tưởng 'không muốn cưới vợ'. Từ lần Quan Viễn dán mặt vào lưng anh ở phòng bếp, mỗi lần đụng vào Quan Viễn, anh cứ cảm giác là lạ, nhưng vẫn không nỡ buông tha tiếp xúc thân mật như vậy.

Triệu Thanh Cốc không biết phải trả lời Quan Viễn thế nào, cả đời không cưới vợ? Như vậy là có thể ở cùng Tiểu Viễn cả đời?! Được vậy thì tốt quá! Nhưng cảm giác đó của mình với Tiểu Viễn có bình thường không? Người anh nào cũng có cảm giác như vậy với em trai sao?

Triệu Thanh Cốc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Quan Viễn, cố thả lỏng, nói, "Cả đời không cưới vợ sẽ bị..."

"Nếu em muốn anh cả đời không cưới vợ thì sao?" Quan Viễn đột nhiên lên giọng hỏi, cậu không muốn phải đoán tới đoán lui cả ngày nữa.

Triệu Thanh Cốc giật mình nhìn Quan Viễn, không hiểu sao cậu lại có phản ứng lớn như vậy, "Nhưng... Nhưng... Trai lớn phải dựng vợ gái lớn phải gả chồng..."

"Người khác mặc kệ, riêng anh thì không được! Anh phải ở với Tiểu Viễn cả đời! Chỉ hai chúng ta thôi!" Quan Viễn biết qua hơn trăm năm làm du hồn tính cách của cậu trở nên rất cực đoan, nhưng giờ cậu không muốn kiềm nén nữa.

"Tiểu Viễn, em..." Triệu Thanh Cốc chưa dứt lời, bỗng trợn to mắt, bất động, bởi vì Quan Viễn đã nhào tới.

Triệu Thanh Cốc đã từng hôn trán, hôn má Quan Viễn nhiều lần, nhưng môi chạm môi thì đây là lần đầu tiên.

"Giờ thì anh hiểu chưa?" Quan Viễn tựa vào vai Triệu Thanh Cốc hỏi.

Não Triệu Thanh Cốc đã như một đống bột nhão, chẳng suy nghĩ được gì nữa, vô thức nói, "Nhưng hai anh em mình đều là nam..."

Quan Viễn đau xót trong lòng, quả nhiên đã khác đời trước sao? Đời này có lẽ anh không hề thích cậu? Chỉ đơn thuần là tình anh em?

Quan Viễn đột nhiên thấy mất hết hi vọng? Là tự cậu đa tình...

"Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn cùng em cả đời..." Triệu Thanh Cốc nói tiếp một câu, kéo Quan Viễn từ địa ngục lên tới thiên đường.

"Anh, anh nói là..."

Triệu Thanh Cốc vừa dịu dàng lau nước mắt cho Quan Viễn vừa nói, "Anh biết rõ như vậy là không bình thường, nhưng vẫn thích ở bên cạnh em, mỗi lần được em ôm, tim anh đập nhanh hơn hẳn..."

Quan Viễn cực vui mà khóc. Thì ra cậu không đoán sai, thì tình cảm của hai bên là giống nhau.

"Bây giờ em còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới cuộc sống của em..." Triệu Thanh Cốc vừa nghĩ tới cảnh Quan Viễn sẽ kết hôn, sẽ có gia đình riêng là tim đã thấy đau dữ dội.

Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc nghĩ gì, đời trước cũng vì lý do này anh mới không nói rõ với cậu. divkễn.đàn/keq/quts"jv".d,dôn Nhưng chết đi một lần khiến cậu hiểu ra, trên đời này không có gì sánh bằng người đang ở bên cạnh, chỉ cần hai người có đủ thực lực, còn ai dám lắm mồm nữa.

"Anh, đời trước cũng vì sợ hãi, nên đến chết chúng ta vẫn không nói rõ cho nhau biết. Chẳng lẽ đời này anh vẫn muốn kết cục giống vậy sao? Anh có thể nhìn em kết hôn, nhìn em sinh con với cô gái khác?"

"Không..." Triệu Thanh Cốc siết chặt tay Quan Viễn theo bản năng.

"Anh xem, anh cũng không chịu nổi đúng không?"

"Nhưng em vẫn còn nhỏ..." Triệu Thanh Cốc nhìn khuôn mặt non nớt của Quan Viễn, nói.

Quan Viễn đen mặt nói, "Nhìn em còn nhỏ vậy thôi, thực tế suy nghĩ đã 'người lớn' lắm rồi! Hoàn toàn đủ điều kiện nói chuyện yêu đương!"

"Yêu đương..." Đột nhiên mặt Triệu Thanh Cốc đỏ bừng lên.

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc lúc nào cũng chững chạc, bỗng xấu hổ thành thế kia, mầm móng tội ác nảy lên, "Anh, anh thích em không? Kiểu thích như giữa nam và nữ ấy..." vừa nói vừa tựa sát vào Triệu Thanh Cốc hơn.

Triệu Thanh Cốc cảm thấy như toàn thân nóng lên, thấy Quan Viễn nở nụ cười tinh quái mới ngộ ra cậu đang cố tình trêu cợt anh.

"Thích! Thích cả đời luôn! Còn Tiểu Viễn thì sao? Sẽ luôn thích anh chứ?"

"Dạ?" Quan Viễn muốn chọc Triệu Thanh Cốc không ngờ bị anh phản kích, đến phiên cậu không được tự nhiên, vùi đầu vào ngực anh như đà điểu, nhỏ giọng nói, "Dạ, thích."

"Ha ha..." Triệu Thanh Cốc phát ra tiếng cười trầm thấp, khiến Quan Viễn càng đỏ mặt thêm.

Sau khi bày tỏ cõi lòng xong, cả hai cảm giác càng gần nhau hơn, chỉ cần nhìn vào mắt đã biết đối phương đang nghĩ gì.

Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc phát hiện không khí giữa Quan Viễn và Triệu Thanh cốc có gì đó là lạ, cứ ngồi nhìn nhau cả buổi mãi vẫn không thấy chán?!

"Hai người đang chơi trò gì vậy?" Quan Thạch Đầu ngây thơ hỏi thăm.

Triệu Thanh Cốc phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng, đáp, "Đang xem thử ai giữ mắt không chớp được lâu hơn!"

Quan Thạch Đầu bị Quan Mộc Mộc bắt làm bài tập đã sắp phát điên, nghe Triệu Thanh Cốc nói hai người đang chơi, hai mắt sáng rực, hô, "Em cũng muốn chơi! Em cũng muốn chơi! Đại ca, chơi với em đi!"

Triệu Thanh Cốc lập tức đẩy Quan Thạch Đầu cách xa Quan Viễn một chút, "Tiểu Viễn chơi nãy giờ mệt rồi, cậu và Mộc Mộc tự chơi đi."

Quan Thạch Đầu bĩu môi, "Chỉ ngồi im một chỗ thôi, có gì đâu mà mệt! Mộc Mộc chúng ta chơi đi!"

Quan Mộc Mộc nghe vậy nở cười thiếu mất hai chiếc răng cửa, nói, "Bài tập chưa làm xong, không được chơi."

"Hừ! Không chơi thì tôi đi tìm người khác chơi! Không làm bài tập nữa, mệt rồi!" Quan Thạch Đầu ném sách bài tập lên bàn nói.

Quan Mộc Mộc ngước đầu nhìn Quan Thạch Đầu, hốc mắt từ từ đỏ lên, "Anh Thạch Đầu không muốn chơi với em nữa à?"

Quan Thạch Đầu thấy Quan Mộc Mộc sắp khóc, lập tức chịu thua, vội vàng dỗ, "Được rồi, được rồi, đàn ông con trai sao cứ hễ chút là khóc như con gái vậy! Không đi nữa, được chưa?!" Quan Thạch Đầu vừa kéo sách bài tập qua lại vừa lầm bầm, "Đúng là chán như con gián!"

Quan Mộc Mộc thì thầm gì đó bên tai Quan Thạch Đầu một hồi. Quan Thạch Đầu nghe xong hai mắt sáng rỡ, "Thật à?"

Quan Mộc Mộc gật đầu, "Làm xong bài tập mình đi."

"Được!" Tốc độ làm bài của Quan Thạch Đầu bỗng nhiên tăng hẳn, chốc lát sau đã kéo Quan Mộc Mộc đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.

"Khụ, anh đi nấu cơm đây." Triệu Thanh Cốc đứng lên phá vỡ không khí im ắng.

"Dạ? Mới vừa ăn cơm trưa chưa bao lâu mà!" Quan Viễn nhìn mặt trời chói chang ngoài sân nói. "Anh, hay là mình ra ngoài đi dạo đi, khó khăn lắm mới có ngày mặt trời lên."

"Ừ, đi."

Hai người nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề ra cửa, vai kề vai.

Triệu Thanh Cốc mấy lần muốn nắm tay Quan Viễn lại rụt về, rốt cuộc lấy hết can đảm mới dám nắm thật. Đột nhiên như có một dòng điện chạy qua, hai người cảm thấy như bước trên mây, nhẹ nhàng, bồng bềnh.

"Hì hì" Quan Viễn vui vẻ cười ra tiếng.

"Hì hì hì" Triệu Thanh Cốc cũng cười khúc khích, trông thật khờ, hoàn toàn khác hẳn kiểu cười chững chạc vốn có của ông chủ nhỏ.

"Tiểu Viễn, đây là cảm giác khi yêu đúng không? Anh cứ thấy lâng lâng cả người!" Triệu Thanh Cốc vui vẻ nói.

Quan Viễn đỏ mặt đáp, "Dạ."

Trên đường, gặp phải người quen, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chột dạ buông tay ra, sau mới nhớ ra, xưa giờ hai người đã vậy quen, người trong thôn chẳng có gì lạ nữa.

Hai người đồng thời cười to, lại thoải mái nắm tay nhau đi dạo.

"Thanh cốc, Tiểu Viễn, hai đứa có chuyện gì vui dữ vậy? Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của hai đứa!" Lý Anh đang đạp xe trên đường, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vui vẻ hỏi thăm.

"Thím, thím đi đâu về ạ?" Triệu Thanh Cốc hỏi thăm lại.

"Ừ, thím về nhà mẹ." Nhắc đến chuyện này Lý Anh lại thấy không vui. Nhà Lý Anh chỉ một trai một gái, Lý Anh là chị. diễn.đàn/leq"uyed"mbb.on Trước giờ cha mẹ vốn thiên vị em trai, lúc hai vợ chồng Lý Anh còn nghèo cha mẹ không nói gì, giờ trong nhà có của ăn của để, cha mẹ Lý Anh lại bắt đầu nói xa nói gần chớ quên em trai.

Lúc đầu Lý Anh đem ít đồ về nhà, cha mẹ rất vui, sau 'khẩu vị' càng ngày càng lớn, giờ đưa một tháng tiền lương về, vẫn chê ít.

Mỗi lần về thăm nhà mẹ đẻ Lý Anh lại tức cành hông. Khổ nỗi cậu em trai lại là một kẻ thích ăn không ngồi rồi, lúc trước cũng vào xưởng may Viễn Cốc làm, nhưng không những không chăm chỉ làm việc còn sinh tật trộm vải, bị người trong xưởng bắt, phạt tiền đuổi đi. Đoạn thời gian đó khiến Lý Anh không mặt mũi nào nhìn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cũng đã nghe nói chuyện nhà Lý Anh, nhưng hiện tại không có gì có thể ảnh hưởng tâm tình vui sướng của hai người được.

Triệu Thanh Cốc cười nói, "Thím về trước ha, con và Tiểu Viễn còn đi dạo một chút."

"Nay trời đang lạnh có gì vui mà dạo, hai đứa cũng lo về nhà sớm đi!" Dứt lời Lý Anh đạp xe đi luôn.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn nhau cười, đang vui không ăn cũng thấy no, còn biết lạnh hay ấm gì đâu.

Hai người đi dạo thêm một lúc nữa mới về nhà.

"Tiểu Viễn, chúng ta phải có đủ thực lực để không cần quan tâm cái nhìn của người khác." Triệu Thanh Cốc đột nhiên nói.

Quan Viễn nghiêm túc gật đầu, "Dạ, chúng ta cùng nhau cố gắng để người khác không dám nói nhảm gì hết."

Triệu Thanh Cốc cười to, "Đúng! Để họ không dám nói nhảm chuyện chúng ta!"

"Mấy ngày nữa là hết năm, năm nay là năm chúng ta chính thức ở chung, có ý nghĩa đặc biệt, phải làm tiệc đãi mọi người mới được!" Triệu Thanh Cốc quyết định sẽ mượn cớ khao công nhân Viễn Cốc làm tiệc cơ động trong thôn, mặc dù không công khai, nhưng cũng coi như có người chứng kiến.

Quan Viễn hỏi, "Cần không anh? Mọi người lại chẳng biết lý do thật sự!"

"Chúng ta biết là đủ!"

Rốt cuộc Quan Viễn vẫn tán thành ý của Triệu Thanh Cốc. Khi thôn trưởng thông báo trên loa Triệu Thanh Cốc muốn làm tiệc mời mọi người, cả thôn Quan Gia gần như sôi trào. Lần này không chỉ thôn Quan Gia, hễ ai làm việc ở Viễn Cốc đều được mời.

Trong sân phơi của thôn bày đầy bàn tiệc, các món ăn ngon khiến người ta khen không dứt miệng, rối rít khen Triệu Thanh Cốc hào phóng.

Quan Viễn thầm nghĩ, đây có phải như người ta thường nói 'có tiền tùy hứng' không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top