Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59: Sinh nhật ông Lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Tào nghiêm túc hỏi, “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Triệu Thanh Cốc gật đầu một cách kiên định, “Dạ rồi ạ.”

Thầy Tào thở dài nói, “Được rồi, để thầy xin ý kiến Ban giám hiệu thử, nếu chấp nhận chắc chắn trường sẽ cho em làm một bài thi kiểm tra năng lực.”

Triệu Thanh Cốc vội nói cám ơn.

“Thầy Tào, sao vậy được?!” Chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc sốt ruột nói, một mặt vì lo lắng cho tương lai của Triệu Thanh Cốc. Mặt khác nếu để Triệu Thanh Cốc học như bình thường, thành tích vẫn ổn định như học kỳ một, thi tốt nghiệp không chừng sẽ nhất tỉnh nhất nước, thầy chủ nhiệm cũng được thơm lây, còn hơn mạo hiểm thi ngay.

Thầy Tào phất tay, nói, “Nếu học sinh có năng lực, chúng ta đừng quá câu nệ quy định!”

Ngay hôm đó trường lập tức cho Triệu Thanh Cốc làm bài thi đánh giá. Vừa chấm xong, các chủ nhiệm lớp của khối mười hai đều nhào vào giành người. 

Triệu Thanh Cốc trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử Tứ Trung nhảy thẳng từ lớp mười lên lớp mười hai.

Quan Viễn đợi Triệu Thanh Cốc ở ngoài, thấy Triệu Thanh Cốc bước ra với khuôn mặt vui vẻ, biết anh đã thành công rồi. 

“Anh, có khó lắm không?” Quan Viễn chạy tới hỏi thăm.

“May mắn đề không quá khó. Có điều môn toán anh bị sai một câu, xem ra vẫn học chưa đủ.”

Quan Viễn trợn trắng mắt, mới học kỳ một lớp mười đã làm được bài thi lớp mười hai, sai chỉ một câu còn không chịu, muốn thế nào nữa đây? Có để cho người ta sống hay không?!

Hai người vui vẻ cười nói dắt tay nhau về nhà.

Cường độ học của lớp mười hai khác hẳn lớp mười, ban ngày Triệu Thanh Cốc đi học, tối còn phải xử lý chuyện công ty. Quan Viễn thấy anh vất vả đau lòng vô cùng, tự động nhận lấy một phần việc của công ty. Mặc dù Quan Viễn không có thiên phú như Triệu Thanh Cốc, nhưng thấy nhiều nên xử lý cũng không rối loạn. Hơn nữa nhóm quản lý đã quen hình thức vận hành của Viễn Cốc có thể hoàn thành tốt chỉ thị của hai người, khiến áp lực giảm bớt hẳn.

Kỳ thi tốt nghiệp cấp ba chỉ còn cách một tháng, cả khối mười hai như chìm trong nước sôi lửa bỏng, bồn chồn không yên. Trong không khí như vậy, Triệu Thanh Cốc vẫn cực kỳ bình tĩnh khác hẳn các bạn.

Trong Tứ Trung không ai không biết tiếng hai anh em Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. Triệu Thanh Cốc nhảy trực tiếp từ lớp mười lên lớp mười hai vốn đã thần kỳ, càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là bất kỳ lần kiểm tra nào, Triệu Thanh Cốc cũng chiếm vị trí nhất khối. Còn Quan Viễn thì vẫn luôn nhất khối lớp mười. 

Ngoài thành tích tốt, tình cảm của hai anh em cũng là điều khiến người khác vô cùng hâm mộ. Tuy không phải anh em ruột lại thân thiết hơn cả anh em ruột.

Hơn nữa, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều có ngoại hình tuấn tú, trở thành ‘nhân vật phong vân’ của Tứ Trung là điều đương nhiên.

Triệu Thanh Cốc ưu tú như vậy, tự nhiên rất có sức hút với các thiếu nữ mười bày mười tám tuổi trong trường.

Một bạn nữ ngồi cách Triệu Thanh Cốc không xa đang ngắm Triệu Thanh Cốc đến mức thất thần.

Cô bạn ngồi cùng bàn chọt nhẹ tay bạn nữ kia hỏi, “Hàn Lỵ, cậu thích Triệu Thanh Cốc à?”

Hàn Lỵ xấu hổ gật đầu.

“Vậy cậu phải ráng học giỏi hơn nữa đi! Thành tích của Triệu Thanh Cốc tốt như vậy, chắc chắn sẽ vào đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, có thành tích tốt mới tiếp tục học chung trường với cậu ấy được. Vả lại, sau này đừng trách mình không nhắc cậu trước, trong lớp mình có nhiều bạn để ý Triệu Thanh Cốc lắm đấy!”

Hàn Lỵ cắn môi, đáp, “Mình biết, nhưng thật sự rất thích …”

Người thích Triệu Thanh Cốc thật sự không ít, nhưng đa số vẫn rất kín đáo, chỉ giống Hàn Lỵ trộm nhìn. Có bạn gan lớn hơn thì tìm cớ mượn đồ, nhờ Triệu Thanh Cốc giảng bài giùm, hoặc là lén nhét quà vào ngăn bàn Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc giống như không hề hay biết gì, đối xử như nhau với tất cả mọi người. Tựa hồ trong mắt Triệu Thanh Cốc không hề phân chia xấu hay đẹp, khiến các bạn nữ tự nhận là xinh đẹp tức tới nghiến răng.

Lúc này, Triệu Thanh Cốc đang ngồi thất thần.

Triệu Thanh Cốc đã mười tám tuổi, ôm Quan Viễn ngủ mỗi đêm khiến thân thể vô cùng xao động, thậm chí tối qua còn nằm mơ. Nội dụng giấc mơ khiến Triệu Thanh Cốc không cách nào tập trung tinh thần được.

“Reng reng reng…” nhờ hồi chuông tan học Triệu Thanh Cốc mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng đứng dậy chạy đi tìm Quan Viễn. Đã một ngày không gặp Tiểu Viễn, rất nhớ.

“A, Triệu Thanh Cốc…” Hàn Lỵ đành trơ mắt nhìn Triệu Thanh Cốc vác cặp chạy mất, ảo não dậm chân.

Lúc Triệu Thanh Cốc tới lớp Quan Viễn, thầy chủ nhiệm vẫn đang đứng trên bục giảng dặn dò. Mai là chủ nhật, thường trước ngày nghỉ, các thầy cô chủ nhiệm luôn dặn hết cái này tới cái khác.

Triệu Thanh Cốc đứng bên cửa sổ nhìn vào phòng học, dường như Quan Viễn cảm ứng được, lập tức nhìn ra, sau đó nở nụ cười thật tươi với anh.

Triệu Thanh Cốc phất tay, ý bảo Quan Viễn cứ yên tâm ngồi nghe thầy nói.

Nhưng Triệu Thanh Cốc đang chờ bên ngoài, Quan Viễn làm gì còn tâm trí nào nghe dặn nữa. Quan Viễn vất vả chờ tới khi thầy chủ nhiệm cho về, lập tức vọt ngay ra ngoài.

Cậu bạn ngồi cùng bàn Quan Viễn hô với theo, “Quan Viễn, cặp của cậu này…” thấy Quan Viễn đã lướt ra ngoài như một cơn gió, lầm bầm, “Vội gì mà vội dữ vậy không biết!”

Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, “Cặp của Tiểu Viễn cứ đưa cho anh.”

“A, dạ.” Cậu bạn cùng bàn ngây ngốc đưa cặp của Quan Viễn cho Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc một tay cầm cặp, một tay dắt Quan Viễn đi, “Vội gì mà quên cả cặp luôn à!”

Quan Viễn không đáp, chỉ cười tủm tỉm nhìn Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc lập tức nhớ tới giấc mơ tối qua, mất tự nhiên ho khan vài tiếng.

“Em chuẩn bị quà xong chưa?” Triệu Thanh Cốc hỏi. Hôm nay là sinh nhật của ông Lý. Ông không định làm lớn, chỉ mời một ít bạn tốt tới ăn cơm, tất nhiên có mời cả hai người.

Quan Viễn gật đầu, “Dạ rồi ạ.”

Mặc dù nói không làm lớn, nhưng với địa vị như ông Lý hiển nhiên không ít người tới chúc thọ.

Lý Văn Hoa và Lý Văn Thiến đứng ở cửa đón khách, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới, nhiệt tình tiến lên đón. 

Vốn mấy anh em Lý Văn Đình đã có ấn tượng không tồi với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, số tiền lời ông Lý nhận được từ mười phần trăm cổ phần trong nửa năm qua càng khiến họ nhiệt tình với hai người hơn.

“Thanh Cốc, Tiểu Viễn mau vào đi!” Lý Văn Hoa dẫn hai người vào chỗ ngồi mới đi ra đón khách tiếp. Nhiều người thấy được cảnh này, đều thầm suy đoán gốc gác của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.

Hôm nay ông Lý là nhân vật chính, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ thẫm, tươi cười tiếp nhận lời chúc của mọi người, Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đứng ở hai bên. 

Ông Lý thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, mắt sáng lên, vừa ngoắc tay vừa hô, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc mau tới đây với ông!” 

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe lời đi tới.

Ông Lý kéo tay hai người trách, “Hai thằng nhóc này, lâu vậy cũng không biết đường tới thăm ông!”

Quan Viễn cười hì hì đáp, “Ông, con và anh đều bận đi học chứ bộ! Hơn nữa anh sắp thi tốt nghiệp rồi, dạo này đang rất căng thẳng. Sau này có thời gian tụi con nhất định sẽ tới thăm ông thường hơn, đến lúc đó chỉ sợ ông lại ngại phiền!”

Ông Lý cười ha ha nói, “Chỉ cần hai đứa chịu nấu cơm cho ông ăn, bảo đảm không bao giờ chê phiền!”

Khách khứa thấy bọn họ nói cười vui vẻ lại bắt đầu suy đoán, ông Lý nổi tiếng là nóng tính, nay lại hòa ái với hai thiếu niên này như vậy, chẳng lẽ là thân thích?

Tiệc tùng xã giao luôn rất nhàm chán, Quan Viễn ngồi một lát đã ngáp liền mấy cái.

“Em mệt à?” Triệu Thanh Cốc kéo ghế Quan Viễn lại gần hơn cho cậu dễ dựa vào người anh.

“Không ạ, chỉ thấy chán thôi. Không biết lúc nào mới xong đây!” Quan Viễn thuận thế dựa vào người Triệu Thanh Cốc đáp.

“Cũng cũng sắp rồi. Nếu em mệt quá, mình cứ nói một tiếng xin về trước là được.”

“Thôi, vậy không lễ phép đâu…”

Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ vui mừng vang lên, “Triệu Thanh Cốc?!”

Triệu Thanh Cốc nghiêng đầu nhìn về phía người nói, phát hiện hơi quen quen, cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra là bạn học trong lớp, nhưng không biết tên. Triệu Thanh Cốc lịch sự gật đầu, nói, “Chào bạn.”

Hàn Lỵ vui sướng hiện rõ trên mặt. 

Vốn Hàn Lỵ không muốn tới bữa tiệc nhàm chán thế này, nhưng bị cha kéo tới, nói đi cho mở mang tầm mắt. Hàn Lỵ thầm khinh thường trong lòng: mở mang tầm mắt cái gì, chẳng qua muốn mình tiếp xúc với những nhà có bối cảnh không đơn giản sớm, sau này dễ tìm chồng thôi. 

Hàn Lỵ không ngờ có thể gặp Triệu Thanh Cốc ở đây, cảm thấy thật may vì mình đã tới.

Quan Viễn vừa thấy cách Hàn Lỵ nhìn Triệu Thanh Cốc là hiểu ngay. Ánh mắt trắng trợn kia khiến cậu vô cùng khó chịu.

Hàn Lỵ thấy Triệu Thanh Cốc chỉ chào một tiếng rồi im luôn, cố lấy dũng khí nói, “Thanh Cốc, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng được không?”

Triệu Thanh Cốc nhìn Hàn Lỵ với vẻ khó hiểu, hai người không quen thì có chuyện gì cần phải nói riêng?!

“Xin lỗi, em trai tôi mệt rồi, có gì cứ nói ở đây luôn đi.” Triệu Thanh Cốc bình thản đáp.

Hàn Lỵ cắn môi nói, “Chỉ mấy phút cũng không được à?”

Con gái người ta đã nói đến vậy, Triệu Thanh Cốc khônng tiện từ chối nữa, đành đồng ý. 

Quan Viễn vội hô lên, “Em cũng muốn đi!”

Hàn Lỵ thích Triệu Thanh Cốc, biết Triệu Thanh Cốc đặc biệt thương yêu đứa em trai này, bèn dịu dàng nói, “Chị và anh em có chuyện riêng cần nói, chỉ đi một lát là về ngay. Em ở đây ăn chút gì, chờ một lát được không?”

“Không. Nếu không thể nói trước mặt em tôi thì thôi không cần nói nữa.” Quan Viễn chưa kịp lên tiếng, Triệu Thanh Cốc đã cự tuyệt.

Quan Viễn nghe vậy, lửa giận vừa mới bùng lên lập tức tiêu ngay, lười biếng tựa vào người Triệu Thanh Cốc như động vật không xương.

Hàn Lỵ giật mình nhìn Triệu Thanh Cốc, không ngờ mình lại bị đối xử như vậy.

“Vậy cũng được.” Hàn Lỵ biết Triệu Thanh Cốc sẽ không thay đổi quyết định, đành chấp nhận.

Hàn Lỵ đi phía trước, Triệu Thanh Cốc dắt Quan Viễn theo sau.

Vào vườn hoa, Hàn Lỵ nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới nói, “Tôi…” sau đó cứ ‘tôi’ cả buổi vẫn không ra được hết câu.

Đến lúc này mà Triệu Thanh Cốc vẫn không biết Hàn Lỵ muốn nói gì đúng là hết thuốc chữa, nhưng không định ngăn, thầm nghĩ: nói ra càng tốt, để từ chối thẳng luôn tránh làm chậm trễ con gái người ta.

“Triệu Thanh Cốc, cậu cảm thấy tôi thế nào?” Hàn Lỵ gom hết dũng khí, quyết định nói về mình trước.

“Tuy không thân với cậu, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng biết cậu là một cô gái tốt.”

“Vậy… Vậy cậu có thích tôi không?” Nghe vậy Hàn Lỵ hỏi thẳng luôn, dứt lời tim đập bình bịch như muốn nhảy cả ra ngoài.

“Xin lỗi, tôi đã có người tôi thích rồi, sẽ không thích người khác nữa.” Triệu Thanh Cốc trả lời vô cùng dứt khoát, nói xong, dắt Quan Viễn đi ngay.

Chỉ còn Hàn Lỵ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đã, đã có người thích? Sao có thể chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top