Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86: Hình dáng của tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Viễn cũng không biết tại đã nhiều năm như vậy giờ tự nhiên lại thấy xấu hổ.

“Được rồi chúng ta ra ngoài thôi, mọi người ăn cơm chưa?”

“Dạ chưa!” Quan Viễn chưa liên tiếng, Tham Tham đã đáp trước, sau đó ngập ngừng hỏi, “Con ăn hai cục kẹo được không ạ?” vừa nói vừa giơ hai ngón tay ngắn ngủn mập mập ra.

Quan Viễn nghiêm mặt nói, “Không được, hôm nay con đã ăn ba cục rồi. Chẳng lẽ con muốn có con sâu nhỏ bò ngọ nguậy trong răng sao?”

“A, không! Tham Tham không muốn đâu!”

Tham Tham bị dọa sợ, vừa dùng tay che hai bên má vừa hỏi Triệu Thanh Cốc, “Cha, trong răng con sẽ không có sâu chứ?”

Triệu Thanh Cốc cố nín cười, sờ đầu Tham Tham nói, “Lại đây há miệng cho cha xem thử coi nào. Ồ, vẫn chưa có sâu, từ nay về sau nhớ ít ăn kẹo lại là ổn thôi!”

Tham Tham nghe lời gật đầu lia lịa. Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó hễ thấy kẹo là Tham Tham lập tức tự động chạy xa, Quan Viễn không phải ‘canh phòng’ nghiêm ngặt như trước nữa.

Trong khi Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ở thôn Quan Gia, không hề biết nhờ một tấm hình mà hai người đột nhiên lại ‘nóng’ lên. Anh bạn thích du lịch kia sau khi về khách sạn đã lập tức đăng tấm hình chụp Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn từ phía sau lên trang cá nhân của mình. Trang cá nhân của anh ta có khá nhiều người theo dõi, nên tốc độ lan truyền có thể so với gió lốc.

‘Trời! Đây chẳng phải là ‘cặp đôi thế kỷ sao?! Cảnh này hình như ở nông thôn? Ôi trái tim bé nhỏ của tôi! Người đâu mà đẹp trai quá đi mất!!!’

“Đúng là ngược hội ế!! Nhìn mà tôi cũng muốn kiếm một người yêu đồng tính cho rồi!”

‘Người trên, bạn đẹp trai không? Nếu không đẹp thì không cần ao ước đâu! Tránh khiến người khác cay mắt! ^^’

“Chẳng lẽ chỉ có tôi là thấy ấm áp sau khi xem tấm hình này thôi sao?! Nhìn hai người họ, đột nhiên nghĩ tới câu ‘Một đời một kiếp một đôi’!’

“Muốn yêu!”

“Muốn kết hôn!”

“Muốn kết hôn +1”

“Muốn kết hôn +2”

“Muốn kết hôn...”

‘Muốn kết hôn’ tràn ngập khu bình luận.

Không lâu sau có một tác giả nổi tiếng đăng một bài viết ngắn trên mạng tên là ‘Hình dáng của tình yêu’ với nội dung như sau.

‘Hai người họ kết hôn, khen chê nửa này nửa nọ, lúc trước tôi không có ý kiến. Nhưng hôm nay, thấy tấm hình kia, bỗng hiểu ra ‘hình dáng tình yêu’ là gì. 

Nam nữ kết hôn, mọi người đều cho là đúng. Tại sao đúng? Nghĩ kỹ lại cũng chỉ vì mọi người đều tán thành nên hiển nhiên trở thành đúng. Đó là bản năng của chúng ta, tựa như tất cả những sinh vật cấp thấp khác. Nếu như bạn yêu người khác phái, vậy chúc mừng, bạn có thể tồn tại trong xã hội trần tục này, có thể hoàn thành sứ mạng duy trì nòi giống của nhân loại! 

Nếu ‘chẳng may’ yêu phải người cùng phái? Bạn sẽ phải giấu kín, không dám bộc lộ tính hướng của mình, cõng một cái gông xiềng nặng nề cả đời. Tất cả chỉ vì thế tục không dung. Cái ‘thế tục’ đó đến từ những con người trần tục chúng ta.

Biểu cảm của hai người họ khiến tôi rung động từ sâu thẳm tâm hồn, khiến tôi cảm nhận đó chính là tình yêu, khiến tôi ủng hộ tình yêu này!

Chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục như trước đây?! Lý trí bảo tôi không nên tiếp nhận tình cảm như vậy, nhưng tận sâu trong tim lại mách bảo ‘Họ có làm gì sai trái đâu?! Chỉ là người họ yêu vô tình là người cùng phái thôi mà!’’

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không thể ngờ, nhờ một tấm hình, một bài viết ngắn, hai người lại được thêm nhiều người ủng hộ như vậy. 

Sau khi bái tế tổ tiên xong, Quan Viễn đã dọn dẹp hành lý xong xuôi chuẩn bị về lại thủ đô như dự định từ trước, nhưng Triệu Thanh Cốc nói phải ở lại giải quyết một việc nữa rồi mới về được.

“Chuyện gì vậy anh?”

“Việc nhỏ thôi, em đi với anh hay ở nhà?”

“Đi chứ! Ở nhà chán lắm!”

Tham Tham đang chơi xe hơi, nghe ba ba nói muốn ra ngoài, lập tức chạy qua, “Tham Tham cũng muốn đi!”

“Được được! Tham Tham đi luôn! Xem con bẩn chưa kìa! Cứ như con khỉ vừa lăn trong bùn ấy! Đi thay đồ đẹp nào!” Quan Viễn vừa nói vừa dẫn Tham Tham vào nhà rửa mặt.

Sắp tới giờ cơm trưa, khắp thôn Quan Gia đều có khói bếp lượn lờ, khung cảnh yên bình. Triệu Thanh Cốc nghĩ thầm: e rằng qua ngày mai sẽ không yên bình nổi nữa rồi! 

Nói xấu anh không sao nhưng dám chửi bới Quan Viễn, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn và Tham Tham mặc đồ đôi, ganh tỵ kéo kéo vạt áo của mình nói, “Sao không mua cho anh một cái luôn?”

Quan Viễn lườm Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh đi giải quyết công việc, mặc thế này coi được à?!”

Triệu Thanh Cốc sờ mũi, rất muốn nói ‘được chứ’ nhưng nhìn cái lườm của Quan Viễn, đành nuốt lời muốn nói xuống, chạy lẹ ra mở cửa xe, thành thật làm tài xế.

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc chạy xe ra hướng vùng ven thị trấn bèn hỏi, “Tới xưởng may ạ?”

“Ừ. Lâu không về xem, nhân dịp này tới để cho vài người biết họ đang ăn chén cơm của ai?”

Quan Viễn vừa nghe đã biết Triệu Thanh Cốc chuẩn bị đi xả giận thay mình, nói không cảm động là giả nên không cản. Cậu cũng không ưa những người rõ ràng đã chiếm lợi của mình còn quay sang nói xấu mình, trước giờ không lên tiếng chỉ vì thấy không đáng thôi.

Tham Tham nhìn cảnh vật hai bên đường, hỏi, “Cha, sao ở đây không có nhà cao tầng ạ?” Tới huyện Vân Sơn mấy ngày, Tham Tham toàn thấy nhà trệt nên rất ngạc nhiên.

“Ở đây là nông thôn và thị trấn nhỏ, kinh tế chưa phát đạt nên chưa có nhà cao tầng.”

“À…” Tham Tham nghe Quan Viễn nói, gật gù đầu nhỏ, chẳng biết đã hiểu chưa.

Xưởng may Viễn Cốc nằm ở vùng ven thị trấn Vân Sơn, hiện đã thành xưởng sản xuất lớn nhất huyện, tất nhiên hàng năm cũng nộp thuế nhiều nhất. 

Tới tòa nhà văn phòng, bảo vệ ngăn xe của Triệu Thanh Cốc lại, hỏi, “Tìm ai?”

“Giám đốc của các anh. Cứ nói với ông ta tôi là Triệu Thanh cốc.”

Bảo vệ nghe vậy tưởng là mấy kẻ phá rối muốn đuổi đi, nhưng thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn khí thế hơn người, theo sau còn có mấy vệ sĩ vừa nhìn đã biết có võ hẳn hoi, bèn nhanh chóng gọi điện cho tiếp tân.

Tiếp tân nghe tên Triệu Thanh Cốc, vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: nghe đồn tổng giám đốc về quê chơi, không ngờ là thật, vội vàng gọi điện lên phòng giám đốc.


Lúc này giám đốc Tiền đang ôm thư ký định làm chuyện thân mật, nào ngờ bị chuông điện thoại cắt ngang, tức giận bắt máy hỏi, “Chuyện gì?”

“Giám đốc, bảo vệ nói tổng giám đốc Triệu tới!”

Giám đốc Tiền chỉ là một giám đốc của một nhà máy ở huyện nhỏ, trong nước không biết bao nhiều nhà máy có quy mô thế này, nên bình thường chỉ được báo cáo với cấp trên trực thuộc nay nghe có tổng giám đốc tới, nhất thời không kịp phản ứng.

Giám đốc Tiền nghi ngờ hỏi lại, “Tổng giám đốc Triệu nào?”

“Là boss lớn nhất của chúng ta đó!” Tiếp tân sốt ruột đáp.

“A!” Giám đốc Tiền giật mình cúp điện thoại, nhanh chóng đẩy cô thư ký đang bám trên người mình ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch. 

Cô thư ký làm nũng nói, “Anh nhẫn tâm đẩy em vậy à?!”

“Bà nội của anh! Đừng có làm rộn lúc này! Tổng giám đốc tới, nhanh đi dọn dẹp hồ sơ gọn gàng đi! À, nhanh pha trà ngon mang ra đây!”

Cô thư ký thầm nghĩ: Chẳng là là vị tổng giám đốc giàu có lọt vào bảng xếp hạng trên thế giới, chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt?! Viễn Cốc không phải tập đoàn cổ phần, nên rốt cuộc tổng giá trị của nó là bao nhiêu, không ai đoán chính xác được, chỉ biết chắc chắn phải là một con số vô cùng kinh khủng! Nếu mình may mắn lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc… đi. Cô thư ký càng nghĩ càng hưng phấn, lanh lẹ thu dọn phòng làm việc, rồi chạy vào phòng vệ sinh trang điểm lại.

Giám đốc Tiền vội vàng dẫn một nhóm lãnh đạo ra ngoài đón Triệu Thanh Cốc. Mặc dù béo phệ bụng bự, nhưng thị lực của giám đốc Tiền rất tốt, từ xa đã nhận ra Triệu Thanh Cốc. 

Giám đốc Tiền gần như chạy chậm tới trước mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. Một nhóm người thi nhau thở thổn hển. Giám đốc Tiền cười tươi như hoa nói, “Hoan nghênh tổng giám đốc tới thị sát nhà máy huyện Vân Sơn!”

Triệu Thanh Cốc gật đầu một cái xem như đáp lại, tay trái ôm Tham Tham, tay phải dắt Quan Viễn đi vào.

Nhóm lãnh đạo cứ bồn chồn như đang ngồi trên chông, sợ có chỗ nào không vừa mắt Triệu Thanh Cốc.

Vào phòng họp, Triệu Thanh Cốc ngồi ở ghế chính, chuẩn bị nghe báo cáo. Quan Viễn lười nghe bọn họ nói nhảm, ôm Tham Tham ngồi một góc chơi di động.

“Ba ba, Tham Tham muốn chơi mèo Tom!”

“Suỵt! Cha đang họp. Không được làm ồn!”

Tham Tham ngoan ngoãn gật đầu, bắt chước Quan Viễn đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm, “Dạ.”

Mấy người nghe thấy đều ngạc nhiên. Bọn họ biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc kết hôn, hôn lễ được phát trên ti vi cơ mà, cũng nghe đồn hình như Triệu Thanh Cốc có con, chẳng lẽ đây chính là đứa bé ấy?

Triệu Thanh Cốc bắt đầu nói, “Hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn gặp mọi người một lần. Mọi người đã vất vả vì Viễn Cốc, dù thế nào tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn.”

Mấy người kia vội nói ‘không dám không dám’.

Giám đốc Tiền là lớn nhất ở đây, đứng lên thay mặt mọi người nói, “Xin tổng giám đốc đừng nói như vậy! Là chúng tôi phải cảm ơn vì Viễn Cốc đã cho chúng tôi cơ hội này!”

Triệu Thanh Cốc gật đầu, nói tiếp, “Nhân cơ hội này tôi muốn đi thăm xưởng luôn. Nhờ giám đốc Tiền dẫn đường cho.”

Giám đốc Tiền toát mồ hôi hột, đáp, “Vâng.”

“Em mệt không? Muốn đi cùng không?” Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn hỏi.

“Dạ đi. Ngồi đây cũng chẳng biết làm gì.” Dứt lời Quan Viễn ôm Tham Tham đứng dậy.

Triệu Thanh Cốc bỗng nói, “Chờ một chút.” Sau đó ngồi xổm xuống buộc lại dây giày bị sổ cho Quan Viễn.

“Được rồi, đi thôi.” Triệu Thanh Cốc lại một tay dắt Quan Viễn, một tay ôm Tham Tham.

Mấy người kia đều trợn mắt há hốc mồm, đúng là bảo bối của tổng giám đốc! Bọn họ đừng nói là trước mặt nhiều người như vậy thắt dây giầy cho vợ, ngay cả dắt tay vợ cũng chẳng mấy người.

Công nhân nghe thông báo có tổng giám đốc tới thăm đều cắm cúi làm việc chăm chỉ, chờ nhóm lãnh đạo vừa đi, lập tức như nổ tung.

“Trời ơi, tổng giám đốc ngầu quá!” 

“Vợ tổng giám đốc đẹp trai ghê! Bé con thì vô cùng đáng yêu!”

“Vợ tổng giám đốc đẹp trai?! Nghe cứ kỳ kỳ sao ấy! Ha ha!”

“…”

Bọn họ không hề biết, tổng giám đốc ‘cực ngầu’ kia từ trước tới nay luôn làm không công cho ‘vợ’. Tất cả tài sản tập đoàn Viễn Cốc đều thuộc sở hữu của Quan Viễn, tổng giám đốc của bọn họ không hề có chút tiền riêng nào!

Tham quan xưởng xong, đoàn người quay về phòng họp lớn. 

Lúc này cô thư ký của giám đốc Tiền bưng trà vào, vừa nhìn thấy Triệu Thanh Cốc, hai mắt sáng rỡ, ưỡn ngực thật cao, cố gắng lộ hết mức có thể qua cái áo xẻ ngực rất sâu. Cô thư ký rót trà cho Triệu Thanh Cốc trước, cố tình ép sát ngực để đụng tay anh.

Giám đốc Tiền thầm khen cô thư ký thông minh, ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, xem ra dễ nói chuyện rồi. Nào ngờ, mặt Triệu Thanh Cốc càng ngày càng lạnh. Giám đốc Tiền thầm hô: không xong!

Quả nhiên, Triệu Thanh Cốc bình thản nói, “Đổi thư ký khác.”

Cô thư ký xanh mặt, lã chã chực khóc, “Tổng giám đốc…”

Triệu Thanh Cốc chẳng thèm nhìn cô thư ký lấy một cái, “Giám đốc Tiền!”

Giám đốc Tiền lập tức quát, “Còn không mau ra ngoài, đây là phòng họp, không phải nhân viên công ty không được vào!”

Lúc này cô thư ký mới thật sự hốt hoảng, không hiểu sao chỉ muốn quyến rũ tổng giám đốc thôi lại bị mất việc luôn?!

Triệu Thanh Cốc chờ cô thư ký kia ra ngoài rồi mới mở miệng nói, “Mong mọi người hiểu Viễn Cốc chỉ cần những người có năng lực thật sự.”

Nghe vậy, những người khác đều nhìn về phía giám đốc Tiền. Giám đốc Tiền tuyển thư ký hoàn toàn không dựa vào năng lực, chỉ dựa vào dáng người, hơn nữa còn nhận rất nhiều người vào chỉ để ‘ngồi chơi xơi nước’.

“Tôi vừa dạo qua một vòng, phát hiện rất nhiều người không có mặt ở vị trí làm việc. Giám đốc Tiền có thể giải thích được không?”

“Việc này… Việc này…” Giám đốc Tiền vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp, “Họ đều ra ngoài làm việc.”

Triệu Thanh Cốc hỏi tới, “Không biết thủ kho thì có việc gì để phải ra ngoài làm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top