Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Giông bão.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tư sau khi dùng bữa đưa Cố Trì Quân và Từ Bối Hy trở về nhà thì nói có việc cần giải quyết nên liên lạc với Vương Việt ở phía bên kia. Vương Siêu hiện đang ở đâu cậu cũng không hề hay biết. Vương Việt gọi cho Lăng Duệ nhưng có lẽ anh đang ở trong phòng phẫu thuật nên không thể nghe máy, y đã nhắn tin nhưng mỗi tin nhắn gửi đi vẫn chỉ nhận về một chuỗi im lặng kéo dài. Vương Việt vốn dĩ đem tất cả những số điện thoại ít ỏi trong danh bạ gọi qua một lần, cuối cùng tới số Từ Tư mới bất đắc dĩ  mà bấm máy.

"Cậu chuẩn bị thuốc ức chế đi rồi gửi địa chỉ tôi sẽ qua."

Từ Tư vừa lái xe vừa gọi nói với Vương Việt một câu. Bởi Từ Tư đã từng nói, hắn không muốn có bất kì mối quan hệ nào với cậu, nên họ ngoài lần cùng đi Mỹ thực hiện thử nghiệm đã chẳng liên hệ với nhau. Thử nghiệm này đáng ra nên là để thay đổi tỉ lệ tương thích của hắn và người nhà của hắn cơ, nhưng Từ Tư lại lo gây nguy hiểm cho người ấy. Vương Việt sau khi phát hiện mình và Từ Tư là định mệnh cũng chẳng thấy trong lòng thoải mái. Vương Việt từ lâu đã xác định sẽ ở bên Lăng Duệ cả một đời, chính cậu cũng muốn chặt đứt cái sợi dây ràng buộc của số phận này. Thế nhưng thử nghiệm ấy đã phụ hi vọng của tất thảy đám người bọn họ mà thất bại.

Bởi vậy Vương Việt và Từ Tư gặp nhau để an toàn phải chuẩn bị sẵn thuốc ức chế, Vương Việt nếu còn bất cứ một cách nào khác sẽ chẳng gọi đến người này. Việc Vương Siêu mất tích đã khiến Vương Việt phát điên rồi, cậu một chút cũng không nghĩ nữa. Cậu hiện tại chỉ quan tâm đến sự an toàn của Vương Siêu chứ không có bất cứ gì khác. Cậu chạy ra cổng lớn khu nhà ở trọ đã gặp chiếc xe sang trọng của Từ Tư.

Một loại mềm mại tác động thẳng vào bản năng khiến cậu vừa đến gần hắn đã bớt hoang mang, rất may cậu đã theo lời hắn chuẩn bị sẵn thuốc trong túi áo. Đến cùng Từ Tư tất nhiên cũng không chỉ có mình hắn, hắn kêu Vương Việt gửi ảnh anh trai cho bọn họ để hợp sức kiếm tìm. Chỉ là đám người ra sức lục lọi cả mấy khu phố suốt cả buổi chiều, một cái bóng của Vương Siêu cũng chẳng tìm ra được.

Vương Việt bởi thất bại trong thử nghiệm lần trước mà trong người rất mệt. Cậu choáng váng đến muốn ngất đi, Từ Tư thở dài đỡ cậu vào xe.

"Cậu trở về tôi sẽ cho người đi tìm tiếp ."

Vương Việt dĩ nhiên với việc này không chịu đồng ý, có điều Từ Tư nói:

"Biết đâu Vương Siêu đã về nhà."

Vương Việt lúc này cũng có chút hi vọng trong lòng. Biết đâu Vương Siêu đi chơi đâu đó tại khu vực quanh nhà, lúc chơi chán liền quay về tìm Vương Việt. Chút suy nghĩ mong manh ấy khiến Vương Việt đồng ý để Từ Tư đưa về khu trọ, nhưng lúc xuống xe cậu lại bị choáng đến nôn nao.

Từ Tư cuối cùng cũng hỏi căn hộ đang trọ của Vương Việt để đưa cậu lên. Hai người họ đi cách xa nhau trong hành lang vắng vẻ. Người dân ở đây chủ yếu là dân lao động, tất thảy đi làm đến khuya mới trở về.

Lúc Vương Việt đẩy cửa ra thì nhà trọ vẫn vắng lặng như tờ. Vương Siêu dĩ nhiên chưa trở lại.

Vương Việt bị chuyện cả buổi chiều với lực lượng hùng hậu bên phía Từ Tư  vẫn không thể tìm được anh trai làm cho hoảng sợ. Sự sợ hãi của cậu trong khoảnh khắc khiến cho tin tức tố thoát ra.

"Này."

Từ Tư đột nhiên phát hiện ra cái gì đó không phải lập tức quát lên. Đúng lúc ấy Vương Việt dùng đôi mắt hoang mang, ngẩng đầu ngoảnh lại.

Một.

Hai.

Ba.

Chạm mắt.

Từng giây đồng hồ chậm rãi qua đi. Ánh mắt lạnh nhạt của Từ Tư đột nhiên tối đi. Hắn nhấc từng bước chân nặng nề tiến đến gần Vương Việt, cả căn phòng chật hẹp tràn ngập tin tức tố. Là mùi rượu Light Rum và Blue Curacao trong tích tắc hoà quyện vào nhau, cả hai người lập tức liền run rẩy lên. Từ Tư đem cả người Vương Việt ấn mạnh lên cánh tủ, y bị hắn dùng đôi tay cứng rắn bóp đến đau đớn. Cả người Vương Việt cứ thế nóng bừng lên, tin tức tố của cậu càng mạnh mẽ lan ra. Có một con quái vật khủng khiếp trong cơ thể không ngừng rục rịch. Cái móng vuốt sắc nhọn nguy hiểm của nó đã vươn lên thật cao cảnh báo.

Phập.

Cái móng vuốt quái ác đó rốt cuộc đã cắm trúng cả hai. Từ Tư thuận thế đẩy Vương Việt lên chiếc giường ở vị trí không xa. Cái bản năng trỗi dậy trong hắn không ngừng thúc giục, hắn phải chiếm hữu lấy người trước mặt. Đôi mắt vốn lạnh lẽo của Từ Tư bỗng chốc hoá điên cuồng, sâu thăm thẳm. Con mồi ngay trước mắt cớ sao lại không săn?

Loé sáng.

Vật lấp lánh trên  ngón áp út bởi ánh nắng xuyên qua khung cửa kính vỡ nát sáng lên. Từ Tư vội vã đẩy Vương Việt ra nhưng một Omega đang phát tình thấy Alpha định mệnh đột nhiên rời đi, tin tức tố liền trở nên bạo phát. Thứ mùi hương đê mê quyến rũ ấy khiến hắn chôn chân tại chỗ.  Từ Tư đã cố gắng duy trì chút lý trí mông lung còn sót lại,  hắn gấp gáp tìm đến chiếc di động của mình.  Hắn run rẩy đem số đầu tiên trong danh bạ bấm kết nối một lần, người còn chưa bắt máy, hắn phát hiện Vương Việt đã vươn tay hướng chính mình ôm chặt.

Cơ thể của Vương Việt bởi phát tình đột ngột mà không ngừng run rẩy, tuy sợ hãi nhưng trong vô thức cơ thể vẫn muốn dán đến Từ Tư . Ánh mắt cậu lúc này đã triệt để hoang mang, cơ thể chính là khát cầu được người kia đụng chạm. Người đàn ông mạnh mẽ trước mắt làm cậu dấy lên ham muốn chưa từng trải nghiệm. Vương Việt muốn hắn, muốn hắn đến  suồng sã, điên cuồng.

Chiếc di động từ tay Từ Tư rơi xuống, trượt một đường dài trên đất, người bên kia đã kết nối được nhưng gọi mãi vẫn không nghe thấy lời hắn đáp.

Từ Tư đem Vương Việt ném lại cái giường chật hẹp vừa rồi, đôi tay với những ngón tay thon dài hữu lực với người đang bị hắn  đè dưới thân hung hăng mà đụng chạm. Hắn nóng nảy xé bay lớp áo mỏng manh đang che lấy người Vương Việt. Cảm giác nóng bỏng thiêu đốt của Vương Việt như bị bàn tay mang theo tia lạnh lẽo ấy xoa dịu dần đi. Trong đầu cậu liên tục nảy ra ý nghĩ muốn nhiều hơn.

Đôi mắt cường liệt của Từ Tư chăm chăm nhìn tuyến thể nổi lên rõ ràng trên  cần cổ mỏng manh trơn mịn. Giọng nói của hắn rít qua kẽ răng, trầm thấp.

"Muốn cắn."

Từ Tư vừa dứt lời đã tiến lại ngay lập tức, Vương Việt lúc này mới lấy lại được chút lý trí, lắc đầu.

"Xin đừng."

Cậu vội vã đem tay hoảng hốt che lấy cổ mình, nước mắt bỗng dưng mà tuôn rơi lã chã. Trước mắt cậu trong khoảnh khắc xuất hiện hình ảnh của người đàn ông tên Lăng Duệ, cậu cố gắng dùng chút hơi sức tàn tạ đẩy hắn ra. Dĩ nhiên cái chút sức lực mà cậu gắng gom góp được ấy với Từ Tư lúc này chẳng đáng bao nhiêu, xem xét đến cùng lại tựa như câu dẫn.

"Bỏ ra."

Hắn hùng hổ, mạnh bạo kéo tay Vương Việt. Cậu dù chân đang quấn lấy eo hắn nhưng tay muốn che tuyến thể lại kiên quyết không buông. Vẻ mặt đau đớn thống khổ làm người ta xót thương, thế nhưng Từ Tư một chút cũng không buồn để ý. Hắn mạnh mẽ giật tay Vương Việt. Từ Tư với tuyến thể hấp dẫn mời gọi kia liền một nhát cắn vào.

Một khoảnh khắc kì lạ ấy trong trí óc của hắn dấy lên một cảnh tượng rất lâu rồi.

"Quân Quân, từ nay về sau em chỉ thuộc về tôi được chứ?"

Người ở dưới thân hắn khi ấy đã lập tức đồng ý, chứ không phải bộ dạng phản kháng thế này.

"Quân Quân, ngoan một chút, em thuộc về tôi rồi."

Đôi mắt cuồng dã của hắn đau đớn nhìn Vương Việt nhưng đến cùng cũng chỉ Từ Tư biết gương mặt xuất hiện trong mắt hắn là người nào, hắn đưa tay dịu dàng giúp Vương Việt lau đi nước mắt. Cậu liên tục giãy dụa, cầu xin hắn.

"Đừng vậy, làm ơn..."

Phập.

Là âm thanh sắc nhọn cắn xuống da. Mắt Vương Việt mở to, rồi nghẹn ngào khóc nấc.

"Để tôi về với Duệ... làm ơn..."

Từng tiếng cầu xin bị những giọt nước mắt đau đớn, sợ hãi  xoá mờ đi. Từ Tư bị vết cắn trên tay đổ máu mà một giây dừng lại. Điện thoại mới rơi xuống đất phát ra tiếng kêu ỉnh ỏi. Hắn một chút cũng không muốn bị làm phiền. Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy trên màn hình có chữ Quân Quân mờ nhạt, màn hình vẫn cứ đều đều nhấp nháy.

"Quân Quân..."

Giọng hắn nỉ non mà trầm thấp. Tất thảy lý trí đã vỡ tan.  Ban nãy Từ Tư đã không cắn Vương Việt mà tự cắn vào bàn tay, chỉ là máu đổ ra thì tin tức tố lại càng mạnh mẽ. Từ Tư tiếp tục thô lỗ kéo rách áo của Vương Việt. Trong đầu mọi thứ như bị dục vọng ào ạt kéo đến dìm xuống đến mơ hồ.  Ý niệm lớn nhất của hắn bây giờ là phải đánh dấu người này, bắt cậu phục tùng dưới hắn.

Thô lỗ với Vương Việt như vậy nhưng không biết bởi cái gì mà hắn rơi nước mắt. Từng giọt ấm nóng tý tách nhỏ xuống thân thể trần trụi nóng bỏng kia.

Lúc Lăng Duệ cầm đến điện thoại nhìn  danh sách những cuộc gọi nhỡ từ Vương Việt thì đặc biệt thấy hoang mang. Nhưng anh gọi lại cho cậu mấy lần liền không được. Vương Việt liệu có xảy ra chuyện gì bất chắc? Anh không yên lòng vội vã lái xe khu vực ở trọ của người kia. Lúc anh đến nơi thì phát hiện có một người đang thở dốc khụyu xuống gần cửa phòng trọ của Vương Việt và Vương Siêu. Người đó đưa tay đập vào cánh cửa nhà, thống khổ mà khẽ  gọi:

"Từ Tư."

"Từ Tư mau mở cửa."

Với một bác sĩ như Lăng Duệ vừa nhìn qua đã biết người này sức khoẻ có vấn đề nghiêm trọng. Toàn thân y vô lực ngồi ở dưới sàn, chỉ còn cách khoá cửa một đoạn mà y không có cách nào chạm vào. Anh đỡ lấy người này rồi dùng sức đá tung cánh cửa.

Trước mắt Lăng Duệ, trên giường, hai người áo sống xộc xệch,  chân tay họ đang quấn  lấy nhau.

**************
Vẫn câu cũ: Tam quan ổn 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top