Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn thực sự không biết hôm qua anh đã về nhà thế nào.

Còn có nụ hôn điên cuồng lại ngây ngô.

Rượu thật sự là một thứ ma lực thần kỳ, điên cuồng thay thế lý trí, hết thảy hoàn toàn tuân theo bản năng và khát vọng nguyên thủy của cơ thể.

Hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ, một ngày mới lại đến, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn vẫn phải đi làm như mọi ngày, chẳng qua, hôm nay Cung Tuấn dậy rất sớm, thậm chí còn đặc biệt làm bữa sáng.

"Sao cậu dậy sớm vậy, còn làm bữa sáng nữa."

Cung Tuấn gắp một miếng trứng chiên, Cung Tuấn thấy anh vừa ăn vừa khẽ gật đầu, biết anh hài lòng, trong lòng nhớ kỹ lượng muối cho vào hôm nay. Hai người đều ngầm hiểu ý không nhắc đến chuyện tối qua, thế giới của người trưởng thành chính là như vậy.

"Hôm nay có hứa mang bữa sáng cho đồng nghiệp nữa không? Tôi giúp anh gói lại."

Cung Tuấn cúi đầu ăn, cố ý nói một câu, Trương Triết Hạn sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại cậu đang nói đến chuyện anh và Đường Nặc mang bữa sáng cho nhau.

Sao người này còn ghi thù vậy chứ, chẳng trách sáng nay thức dậy còn đặc biệt ở nhà làm đồ ăn sáng, cún nhỏ ấu trĩ.

"Không cần."

Ăn xong Trương Triết Hạn đi làm, Cung Tuấn cũng đi làm, thật ra điểm đến của hai người họ hoàn toàn ngược đường nhau, Trương Triết Hạn nói anh đi xe đạp là được, không làm phiền Cung Tuấn, Cung Tuấn liền tự lái xe đi làm.

Hôm nay là thứ sáu, các nhân viên đều rất hăng hái làm việc, không muốn thứ bảy còn phải tăng ca, công việc có thể làm đều phải làm cho xong. Cung Tuấn vừa đến liền bắt đầu sắp xếp công việc, đoàn đội Đỗ Lãng dẫn đầu mấy ngày nay quả thật rất cố gắng, giải quyết việc cấp bách của Cung gia, Cung Tuấn đang nghĩ đến chuyện ký hợp đồng lao động với anh ấy.

Sau khi vào làm còn có một chuyện rất thú vị xảy ra, các nhân viên đều đang xì xào bàn tán, như thể rất thích thảo luận chuyện bát quái của ông chủ nhà mình. Cung Tuấn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn cậu rất kỳ quái, lúc đến phòng trà nghe được chuyện bọn họ đang nói, mới biết tối qua cậu bị chụp ảnh, hình như còn lên cả báo giải trí rồi.

#Tiểu thiếu gia Cung gia hôn một người đàn ông lạ bên đường vào đêm khuya#, phía sau còn có một chữ bạo, Cung Tuấn vừa nhấn vào liền thấy, rõ ràng là tối qua khi cậu hôn Trương Triết Hạn bị chụp được, người chụp còn cố tình không để lộ mặt của Trương Triết Hạn, mượn bóng râm làm yếu ánh sáng, ảnh chụp cứ mơ mơ hồ hồ, bát quái đồ cứ như vậy sinh ra.

Đêm qua... Cung Tuấn đặt điện thoại xuống, đưa ngón tay lên môi xoa nhẹ, hồi tưởng về nụ hôn không thể cho là có ý nghĩa chân chính kia. Vẻ mặt của anh trông thế nào nhỉ... Thật hối hận vì đã không mở mắt để nhìn kỹ.

Điều thú vị là Trương Triết Hạn lại nhìn thấy một phiên bản khác, anh vừa đến công ty đồng nghiệp liền hỏi thẳng thừng, Đường Nặc còn đưa tin tức giải trí hôm nay cho anh xem.

#Con dâu Cung gia hẹn hò bạn trai thần bí vào đêm khuya, tiểu thiếu gia Cung gia nghi ngờ bị đội nón xanh#

Trương Triết Hạn cảm thấy buồn cười, đây rõ ràng là tối qua khi anh hôn Cung Tuấn bị chụp được, mặt anh thì rất rõ ràng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy mặt Cung Tuấn, chỉ có thể nhận ra là một người đàn ông rất cao, Cung thiếu gia vô duyên vô cớ cắm sừng chính mình rồi.

"Đây là chồng tôi, chúng tôi đăng ký kết hôn hợp pháp, sao đây, hôn một cái bên đường cũng vi phạm pháp luật sao?"

Trương Triết Hạn thoải mái thừa nhận, không quan tâm ánh mắt bát quái của đồng nghiệp, ngồi vào vị trí của mình, mở máy tính chuẩn bị làm việc, hoàn toàn không để mấy tin tức lá cải này trong lòng.

Tiểu Vũ gửi cho anh mấy chục tin nhắn, oanh tạc cả Wechat của anh, Trương Triết Hạn thừa nhận người đó là mình, có sao nói vậy: Người kia là Cung Tuấn, không phải bạn trai thần bí gì cả... Ừm, chúng tôi hôn rồi thì thế nào...

"Đây là vợ tôi, tôi hôn vợ tôi một cái bên đường cũng không được sao? Đám truyền thông thất đức này ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cuộc sống riêng tư của tôi, đúng là rảnh rỗi thật. Cảnh cáo công ty nào đó một chút."

Cung Tuấn gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng, dù sao cậu vẫn thường lên hotsearch nên đây cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng cậu sợ ảnh hưởng không tốt đến Trương Triết Hạn

Cúp máy xong thì Cung Phỉ gọi đến, Cung Tuấn đoán được cô sẽ gọi điện thoại cho cậu, vừa bắt máy quả nhiên bị mắng cho một trận.

"Cung Tuấn! Tối qua em làm gì vậy! Không được làm chuyện có lỗi với Tiểu Triết!"

"Chị... Em là hạng người như vậy sao? Người đối diện với em chính là Triết Hạn mà, là đám chó săn kia cố tình chụp như vậy, gì cơ? Lời em nói chị còn không tin sao... Bước nào gì? Cái gì mà tiến tiến đến bước nào rồi? Không phải như chị nghĩ đâu mà, ôi, chị à... Chị đừng hỏi nữa, chuyện tối qua là ngoài ý muốn... Hả? Em cũng không nói là em không chịu trách nhiệm mà, tóm lại chị đừng đoán nữa..."

Cung Tuấn còn đang nghĩ chuyện này có phải do đối thủ cạnh tranh cố ý làm không thì thấy được phiên bản của Trương Triết Hạn, mới xác định hẳn là không phải, chỉ là bị hai nhà chụp được, để thu hút nhiều lượt xem hơn nên mới bịa đặt ra hai tiêu đề khác góc độ, cứ như vậy hai vụ tai tiếng chưa đánh đã tan.

Hôm nay là thứ sáu, Trương Triết Hạn tan làm đến bệnh viện nhi kia dạo một vòng, xem thứ bảy có cần mang thứ gì theo không, đã hẹn ngày mai đến làm công ích, hứa với các bạn nhỏ sẽ cùng nhau chơi trò chơi. Về đến dưới lầu ngẩng đầu nhìn trong nhà vẫn tối đen, nghĩ chắc Cung Tuấn vẫn chưa về, hẳn là đang ở công ty tăng ca.

Trương Triết Hạn nghĩ đến vụ tai tiếng kia, nghĩ đến Cung Tuấn, đạp xe ra khỏi tiểu khu, đến công ty, hỏi lễ tân thì quả nhiên Cung Tuấn vẫn còn ở công ty chưa về. Lễ tân cũng quen anh, biết thân phận của anh, liền cho anh vào.

Đây là lần đầu tiên Trương Triết Hạn đến công ty, trên đường gặp mấy người tăng ca xong ra về, thấy anh đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng là cung kính cúi chào, gọi một tiếng thiếu phu nhân.

Thiếu phu nhân? Trương Triết Hạn cảm thấy danh xưng này là lạ, trên đường đi còn có người gọi anh là bà Cung, tóm lại mỗi người xưng hô một kiểu, cơ hồ cũng không quan trọng, anh bị gọi đến ngượng ngùng, vội chạy vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, trực tiếp đến văn phòng tìm Cung Tuấn.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, Trương Triết Hạn đứng trước cửa, do dự không biết có nên gõ cửa không, đột nhiên còn cảm thấy hơi khẩn trương. Thật sự là ý định bất chợt, không hiểu vì sao lại muốn đến xem nơi cậu làm việc.

"Mời vào."

Cung Tuấn nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là thư ký Dương chưa tan làm, cũng không ngẩng đầu, đang lật xem tài liệu.

"Tiểu Dương, cậu chỉnh sửa tài liệu này vất vả rồi, không còn gì nữa, cậu về sớm đi."

"Tiểu Dương đã đi rồi, khi nào Cung tổng mới tan làm đây."

Giọng nói quen thuộc vang lên, Cung Tuấn lập tức ngẩng đầu, liền thấy Trương Triết Hạn mỉm cười đi về phía mình.

"Anh! Sao anh lại đến đây."

Cung Tuấn lấy kẹp giấy đặt vào tài liệu để đánh dấu chỗ cậu vừa đọc đến, vươn tay dụi dụi mắt, cố gắng thu lại mệt mỏi để đối mặt với anh với một trạng thái thật tốt.

"Tôi cũng không biết, hôm nay trở về thấy cậu không ở nhà, đoán có phải cậu còn ở công ty không, nên đến xem thử."

Trương Triết Hạn thành thật trả lời.

"Ngồi một lát đi, uống trà không? Hay là cà phê?"

"Không cần đâu, tôi không khát."

Trương Triết Hạn đi dạo trong văn phòng cậu, quan sát xung quanh.

"Hóa ra văn phòng tổng tài là thế này sao, lần đầu nhìn thấy đó, lớn thật."

Đứng trước cửa sổ sát đất còn có thể ngắm nhìn phong cảnh toàn thành phố, bây giờ vẫn chưa muộn, Trương Triết Hạn đứng trước cửa sổ, có thể nhìn rất xa, tầm mắt trải rộng. Cung Tuấn đứng dậy vươn vai, đi đến bên cạnh anh.

"Anh thấy tin tức hôm nay chưa, đúng là thú vị."

"À, cậu nói cái đó sao, tôi thấy rồi."

Trương Triết Hạn cũng cảm thấy buồn cười, hai bên truyền thông đều muốn thu hút lượt xem, kết quả chọn tiêu đề trái ngược nhau, lật xe.

"Cũng may... Nếu không tôi không chỉ bị hủy thanh danh, còn không biết giải thích với cha mẹ và chị thế nào, sáng nay chị gọi cho tôi, vẫn luôn bênh vực anh, tôi cảm giác chị ấy không phải chị tôi nữa, sắp thành chị anh rồi."

Cung Tuấn vừa nói vừa nhìn trộm phản ứng của anh, ánh mắt bất giác dừng trên môi anh.

Trương Triết Hạn còn nhớ chuyện đêm qua không? Chẳng lẽ uống say nên quên rồi?

"Ừm... Chị rất tốt, trước đây tôi nằm mơ cũng muốn có một người chị hoặc anh, như vậy khi tôi bị bắt nạt sẽ có người bảo vệ tôi, lên tiểu học, ngưỡng mộ nhất là những bạn được anh chị tới đón."

Trương Triết Hạn mỉm cười, đưa tay lên cửa sổ, chậm rãi phác họa gương mặt mình phản chiếu trên đó, sau đó di chuyển sang bên cạnh, đầu ngón tay đặt trên môi Cung Tuấn, hơi khựng lại, nắm tay lại rồi hạ xuống, xoay người nhìn cậu.

"Nhắm mắt lại."

"Hả?"

"Tôi bảo cậu nhắm mắt lại."

Trương Triết Hạn vươn tay lay cậu, Cung Tuấn không hiểu tại sao, nhưng vẫn làm theo.

"Đưa tay ra."

Cung Tuấn nghe lời anh đưa tay ra trước mặt, tim đập thình thịch, có chút hồi hộp lại có chút mong đợi, anh... Đây là chuẩn bị bất ngờ cho cậu sao?

"Mở mắt đi."

Một thứ gì đó nhẹ đến mức gần như không trọng lượng được đặt vào tay, Cung Tuấn mở mắt, nhìn thấy một ngôi sao nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

"Hôm nay tan làm tôi đến bệnh viện dạo một vòng, thấy bọn nhỏ đang xếp sao, ngồi sao này là đặc biệt mang đến cho cậu, có lời chúc phúc ngây thơ của bọn nhỏ, mau ước đi, nhất định sẽ thành hiện thực."

"Cảm ơn anh vẫn nhớ đến tôi."

Cung Tuấn cũng không cảm thấy anh nói như vậy rất trẻ con, ngược lại còn rất cảm động, trọng lượng trong tay đột nhiên nặng hơn, cậu nhìn đôi mắt sáng ngời của Trương Triết Hạn, biết ngôi sao của mình nằm ở đó, chắp tay lại, thành kính nhắm mắt ước một điều ước.

"Ước xong rồi."

"Ừm... Để tôi đoán xem cậu ước gì, công việc thuận lợi, gia đình mạnh khỏe..."

"Nói ra sẽ không linh nữa."

Cung Tuấn lắc đầu, không nói anh biết.

"Đợi ngày nào đó điều ước này thành hiện thực, tôi sẽ nói với anh, không phải anh nói nhất định sẽ thành hiện thực sao."

"Được, tôi sẽ đợi đến ngày đó."

Nếu anh đã đến đây rồi, Cung Tuấn cũng không định tăng ca nữa, thu dọn một chút rồi tan làm.

"Ngày mai cậu có đi làm không?"

"Có chứ, làm ông chủ còn mệt hơn cả nhân viên, cuối tuần không được nghỉ mà còn có một đống việc phải làm."

"Không thể để qua tuần sau rồi làm sao, dù sao công việc cũng làm không xong, phải học cách kết hợp giữa làm và nghỉ, nghỉ ngơi hợp lý."

"Sao vậy, thứ bảy này anh có dự định gì sao?"

Cung Tuấn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, vốn đã thu dọn xong xuôi, lại lấy laptop chỉnh lý tài liệu, chuẩn bị làm việc tại nhà, hai ngày tới sẽ không đến công ty.

"Cậu thấy đó, hôm nay tôi đã đến công ty xem cậu làm việc rồi, ngày mai cậu đi cùng tôi đi."

"Đi đâu? Anh tăng ca sao?"

Cung Tuấn lấy đồ rồi đóng cửa lại, cùng Trương Triết Hạn sánh đôi ra ngoài.

"Không phải, cậu cùng tôi đến bệnh viện làm công ích đi, rất đơn giản! Chỉ là chơi cùng mấy đứa nhỏ."

Trương Triết Hạn nhìn phản ứng của cậu, đây cũng không phải ý nghĩ nông nỗi, vừa rồi trên đường đến đây anh đã nghĩ kỹ rồi.

Cung Tuấn nói cậu không biết mình thích gì cả, việc cậu làm đều do người nhà sắp xếp, không có việc gì là cậu thích làm. Thế giới của trẻ con luôn hồn nhiên trong sáng, không có tâm tư của người trưởng thành, ở chung với trẻ con cũng sẽ khiến người ta trẻ ra, nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của một đứa trẻ sẽ luôn có những trải nghiệm và cảm giác không hề giống nhau.

Trương Triết Hạn nghĩ, Cung Tuấn hẳn là sẽ thích ở cùng bọn trẻ, có thể thả lỏng tâm trạng, khám phá nhiều điều tốt đẹp trên thế giới. Trước đây Trương Triết Hạn cũng có một khoảng thời gian rất tồi tệ, cứ cảm thấy làm chuyện gì cũng không có hứng thú, sau này làm công ích, tìm thấy giá trị của cuộc sống, càng có động lực hơn.

"Hả? Làm công ích? Tôi..."

"Đừng nói mấy lời linh tinh như cậu không làm được, còn có tôi đây, chúng ta làm cùng nhau, thật sự rất đơn giản, chỉ là trò chuyện, chơi cùng bọn nhỏ."

"Vậy, vậy được rồi."

Cung Tuấn thật sự không chịu nổi sát thương từ ánh mắt long lanh của Trương Triết Hạn, không đành lòng phụ ý tốt của anh, đồng ý.

"Ngồi xe tôi về đi, xe đạp cứ để ở công ty, không mất được đâu."

"Được."

"Tối nay ăn gì? Làm việc cả ngày rồi có đói không?"

"Ừm... Đói đói đói! Đói sắp chết rồi, muốn ăn cơm cậu nấu."

Trương Triết Hạn mới không thừa nhận lần trước chỉ ăn một lần đã nhớ thương.

"Được, vậy mua đồ về nhà nấu."

Cung Tuấn bị giọng điệu của anh chọc cười, khởi động xe, Trương Triết Hạn tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy ra đường lớn, Cung Tuấn lái xe rất ổn định.

Trương Triết Hạn mở Wechat, gõ mấy chữ rồi gửi đi, từ chối tin nhắn hẹn ăn cơm tối cùng nhau của Tiểu Vũ.

Ý nghĩa?

Phía trước là đường về nhà, bên cạnh là người thương, Cung Tuấn chợt hiểu ra.

Không có chuyện gì oanh oanh liệt liệt, cũng không có ký ức nào khắc cốt ghi tâm.

Lái xe chở vợ đi mua đồ về nhà nấu cơm, vô cùng đơn giản, nhưng đây không phải là ý nghĩa của cuộc sống sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top