Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nói mấy cậu nghe, đêm qua, lúc tôi đem chăn đến phòng thiếu gia, kết quả là... Mấy cậu đoán xem..."

Chú Triệu vuốt bộ ria mép, cố ý bỏ lửng, đợi mọi người xung quanh vội hỏi "sau đó thì sao", lúc này mới hắng giọng nói tiếp, mặc dù đây đã là lần thứ ba ông ấy kể câu chuyện này rồi, nhưng vẫn đầy hưng phấn như vậy.

"Tôi thấy... Chậc chậc... Thiếu phu nhân... Chăm sóc thiếu gia nhà chúng tôi rất dịu dàng, mấy cậu nói xem, kiếm đâu ra một người vợ đức hạnh như vậy chứ! Sau đó, aiyo... Nắm lấy cằm thiếu gia, từ từ hôn lên môi cậu ấy, ánh mắt vô cùng ôn nhu, mấy cậu không thấy nên không biết đâu! Ánh mắt đó tựa như gió xuân nhè nhẹ... Có nói mấy cậu cũng không hiểu! Dù sao tôi tận mắt nhìn thấy, cảm giác đó, đúng là khó tả!"

Mọi người cũng phối hợp với ông ấy, giả vờ như rất muốn biết, gật đầu.

Đúng lúc Trương Triết Hạn đi từ trên lầu xuống, thấy trong phòng khách có nhiều người, hơi sửng sốt.

"Ồ! Đây là anh dâu đúng không, chúng em đều là bạn của Cung Tuấn, nghe nói cậu ấy bị bệnh nên đến thăm."

Chu Tử Nam chủ động đứng dậy chào hỏi, chuyện tối qua cậu ta cũng có nghe nói, các tờ báo lá cải trên đường bay loạn khắp nơi, bài viết kiểu gì cũng có, dù sao Đường Nặc cũng là do cậu ta giới thiệu cho Cung Tuấn, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cậu ta cũng khó xử, cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, nên kêu mấy anh em thân thiết cùng nhau đến Cung gia để xin lỗi.

"Cậu ấy... Cậu ấy vẫn chưa dậy, các cậu ngồi trước đi."

Trương Triết Hạn vào bếp, mẹ đang nấu cháo cho anh.

"Cha con đã đến công ty từ sớm rồi, nói là ông ấy sẽ giải quyết, các con không cần lo, chuyện cũng không có gì to tát, con và Tuấn Tuấn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."

"Em ấy vẫn chưa dậy, sáng nay con sờ thử thì còn hơi nóng, chưa hết sốt hẳn, không uống thuốc không được, lát nữa con sẽ gọi em ấy dậy ăn sáng uống thuốc."

Trương Triết Hạn cầm lấy bát, đứng uống ngay trong bếp, không ngồi vào bàn ăn, dù sao bên ngoài có người anh không quen biết, có chút không được tự nhiên.

"Mẹ, mấy người bên ngoài là ai vậy?"

"Mấy đứa nó à, đều là bạn tốt của Tuấn Tuấn, người mặc đồ đen là con trai nhà lão Chu, cũng là bạn học của Tuấn Tuấn, trước đây thường xuyên đến nhà chơi. Sáng nay đến nói là thăm bệnh, còn mang theo một đống quà."

Cung Tuấn cảm thấy rất nóng, ngột ngạt, mũi thì nghẹt, ngực thì như thể có vật gì đè nặng lên, khiến cậu hít thở không thông. Cậu ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt, muốn trở mình nhưng cơ thể lại không cử động được, hay thật, trên người đắp một tấm chăn bông dày cộm, chẳng trách lại nóng như vậy. Trước mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, lúc này cậu mới thấy rõ, hóa ra là đang nằm trên giường ở nhà, cậu rút hai tay ra khỏi chăn.

Trương Triết Hạn tưởng cậu vẫn chưa dậy, cũng không gõ cửa mà trực tiếp bước vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cung Tuấn vừa mới mở mắt.

"Dậy rồi à."

Cung Tuấn nhìn thấy anh, vươn tay chỉ vào anh, nhìn sang, lông mày vốn đang giãn ra lại cau lại, mấp máy môi nửa ngày cũng không phát ra âm thanh nào, Trương Triết Hạn hiểu ngay, ngồi xuống bên giường lấy nước cho cậu uống.

"Khụ... Tay... Còn đau không..."

Sau khi làm dịu cổ họng khô khốc, Cung Tuấn có thể nói chuyện, Trương Triết Hạn cách cậu rất gần, cậu nhẹ nhàng kéo ngón tay của anh qua xem.

"Không đau."

Trương Triết Hạn lùi lại một chút, rút tay về, sao có thể không đau, vẫn luôn rất đau, nhưng lại cứng miệng.

"Anh còn giận... Khụ khụ, giận... Giận tôi sao? Xin..."

"Không có. Cậu đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi, tôi tha thứ cho cậu."

Nói là nói vậy, nhưng Cung Tuấn cảm thấy cũng không phải như vậy, Trương Triết Hạn rõ ràng đang giữ khoảng cách với cậu, không chỉ là khoảng cách vật lý, mà còn là trong lòng. Mà khoảng cách đó, là chính cậu đẩy anh ra, không trách ai được.

Cung Tuấn khổ sở thở dài, không chỉ thân thể khó chịu, mà trong lòng càng khó chịu, mặt nhăn thành quả mướp đắng.

Những lời cậu nói lúc đó như đinh đóng vào tim Trương Triết Hạn, cho dù sau này có thể nhổ đinh ra, nhưng dấu vết để lại lúc đó cũng không thể lành lại được.

"Lúc đó tôi... Nghĩ... Nếu không phản kháng được, sẽ cùng cậu ta đồng quy vu tận, nên mới nắm lấy mảnh thủy tinh... Con người ấy mà, quả nhiên có những lúc cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể đặt hết lòng mình vào người khác được, không thể có... Ảo tưởng viễn vông."

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn băng gạc trên tay, mảnh thủy tinh kia cuối cùng không có cơ hội đâm Đường Nặc, ngược lại khiến anh bị thương. Anh không hối hận, dù sao đó cũng là công cụ duy nhất anh có thể dựa vào để tự bảo vệ mình.

Cung Tuấn nghe giọng điệu tự giễu của anh, muốn nói không phải, anh không chỉ có một mình, không phải chỉ có thể dựa vào chính mình, không phải ảo tưởng viễn vông... Tóm lại không phải như anh nghĩ, nhưng rất loạn không có cách nào tổ chức tốt ngôn ngữ, cho dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng khi lời đến bên miệng chỉ còn một câu khô khan, "Không phải..."

Trương Triết Hạn bị tiếng ho của cậu kéo về thực tại, thấy Cung Tuấn chật vật ngồi dậy, vừa định thần lại liền hối hận vì đã nói ra những lời đó, anh không muốn để lộ vẻ yếu đuối của mình trước mặt người khác.

"Cậu nằm xuống trước đi, để tôi bưng cơm lên, ăn chút gì đó rồi uống thuốc."

Trương Triết Hạn sờ trán cậu, Cung Tuấn vẫn còn chưa hưởng thụ đủ thì bàn tay kia đã nhanh chóng rời đi, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Trương Triết Hạn đã đi tới cửa.

"Đúng rồi, bạn của cậu có đến, nói là thăm bệnh."

"Bạn?"

Trương Triết Hạn đã ra ngoài rồi, Cung Tuấn cảm thấy nóng lạ thường, cả người đổ đầy mồ hôi, cố gắng nhấc chăn ra, nằm nghiêng sang một bên. Trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một chậu rửa mặt nhỏ và một cái khăn, tối qua... Là Trương Triết Hạn thay đồ cho cậu, chăm sóc cậu sao...

"Cung thiếu gia! Cung thiếu gia! Cậu sao rồi! Các anh em đến thăm cậu đây!"

Cậu chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa bị đẩy ra, một đám người tiến vào kêu gào như gọi gió, mấy cái đầu vây xung quanh giường.

"Làm gì vậy... Các cậu, có bệnh à, đây là thăm người bệnh sao? Đi đi đi, tránh ra một bên, thấy các cậu chỉ muốn bệnh thêm."

Chu Tử Nam cũng không tự giác, vô cùng thân thiết nắm cánh tay Cung Tuấn, vỗ vỗ tay cậu, không tự trọng chồm tới, Cung Tuấn vung một quyền muốn đánh cậu ta, nhưng bởi vì không có sức nên bị cậu ta dễ dàng né được.

"Tránh ra, phiền quá."

"Anh em đến đây là để nhận tội với cậu, chuyện tối qua... Tất cả mọi người ít nhiều cũng đã biết, tên đó đúng là không phải người mà, nếu không phải lúc đầu tôi giới thiệu cậu ta với cậu... Có lẽ đã không xảy ra chuyện như vậy, đều tại tôi..."

Chu Tử Nam cúi đầu, hoàn toàn không còn ngữ khí đùa giỡn như vừa nãy nữa.

"Không phải lỗi của cậu, tôi cũng không nói là trách cậu mà, thật sự không sao đâu."

Cung Tuấn biết cậu ta đang tự trách, dù bản thân đang rất khó chịu cũng dành tâm tư ra để an ủi cậu ta.

"Lát nữa cậu xin lỗi vợ tôi đi, anh ấy chính là người bị hại lớn nhất, nếu là tôi, tôi không trách cậu, nhưng cậu không bi việc này gây ra cho vợ tôi bao nhiêu tổn thương tâm lý đâu, nếu anh ấy không tha thứ cho cậu, tôi cũng sẽ không tha thứ."

"Nhất định sẽ xin lỗi anh dâu đàng hoàng!"

Chu Tử Nam đột nhiên ngồi thẳng người, vỗ ngực cam đoan, sau đó lại tiến tới.

"Tối qua, chú Triệu nói với bọn tôi rằng, chú ấy thấy anh dâu hôn trộm cậu."

"Ừm... Hả?"

Cung Tuấn mở to mắt, vươn tay sờ môi mình.

"Ánh mắt đó, giống như gió xuân nhè nhẹ... Đây chính là nguyên văn lời của chú Triệu!"

Anh ấy hôn trộm mình...

"Thật sao..."

Cung Tuấn tự lẩm bẩm một mình, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngây người, trong đầu não bổ cảnh tượng kia.

"Cậu và anh ấy... Tôi nói mà, Tuấn Tử! Chắc không phải cậu rơi vào bể tình, chìm đắm trong đó rồi chứ? Vậy hôm nào nói anh dâu mời mọi người uống rượu mừng đi."

Chìm đắm trong bể tình....

Cung Tuấn không thừa nhận cũng không thanh minh, cậu đang nghĩ về cụm từ này.

"Chìm đắm trong bể tình là gì?"

"Ôi trời! Cậu chưa yêu đương bao giờ đúng không! Thích, yêu, cậu biết có nghĩa là gì không."

"Thích... Yêu?"

Cung Tuấn hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.

"Tôi chỉ là... Muốn ở bên cạnh anh ấy, không muốn để anh ấy đi. Khi anh ấy nói muốn đi, tôi thật sự rất sợ, sợ anh ấy bỏ đi... Cũng không biết mình đang sợ gì nữa. Còn có lúc ở bên ngoài nhà của Đường Nặc, cũng rất sợ, vô cùng sợ. Hôm nay cũng rất sợ... Sáng nay anh ấy rất giữ khoảng cách, tôi sợ anh ấy sẽ không để ý đến tôi, không muốn nói chuyện với tôi nữa... Sợ, đây có xem như là thích, là yêu không?"

Cung Tuấn rất chân thành nói một đoạn dài, nhưng mấy người bạn tốt của cậu lại che miệng cười, Chu Tử Nam cũng cười.

"Cười cái rắm... Biết ngay các cậu sẽ không nói được tiếng người mà."

Cung Tuấn phản ứng lại, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt biện giải với bọn họ.

"Này, Tuấn Tử, còn nhớ lúc trước cậu nói với tôi cậu muốn theo đuổi hoa khôi của trường không, vậy lúc đó cậu có cảm giác gì, cậu nhớ lại xem. Vì sao cậu lại muốn theo đuổi người ta vậy?"

"Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì xinh đẹp rồi."

"Vậy cậu cảm thấy Trương Triết Hạn đẹp không?"

"Đó còn cần phải hỏi sao, vợ tôi là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng thấy."

"Vậy cậu thích anh ấy không? Yêu anh ấy không?"

Cung Tuấn chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ, mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào mặt cậu, lắng nghe xem cậu sẽ trả lời thế nào, Cung Tuấn lại ho dữ dội, vừa rồi nói nhiều như vậy, cổ họng khô khốc khó chịu.

"Mau mau mau, lấy nước cho thiếu gia uống."

Mấy người luống cuống tay chân, có người đỡ Cung Tuấn dậy, có người cầm cốc nước trên đầu giường đến, bọn họ đều là nhị thế tổ, không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, lập tức loạn thành một đoàn, kết quả Cung Tuấn không uống được giọt nước nào vào miệng, đổ hết lên quần áo.

"Để tôi làm cho."

Trương Triết Hạn đã đứng ngoài cửa từ lâu vội vàng bước vào, những người khác đều tự giác lùi về sau nhường không gian cho hai người. Trương Triết Hạn cầm lấy cốc nước đặt trên đầu giường, dùng tay đỡ lưng Cung Tuấn dậy, vỗ vỗ mấy cái, ôm cậu vào lòng, tay còn lại dùng tay áo lau vệt nước trên miệng và quần áo của cậu.

Mấy người đều xem đến sững sờ, nhướng mày nhìn nhau ăn dưa.

Cung Tuấn ngẩn người nhìn Trương Triết Hạn làm việc lưu loát, tim hẫng nửa nhịp.

Thật ra Trương Triết Hạn đã đứng ngoài cửa được một lúc rồi, mấy người này hấp tấp vào trong cũng không đóng cửa lại, Trương Triết Hạn đi lên nghe bọn họ đang nói chuyện bên trong, anh cũng không tiện quấy rầy, vốn định xoay người rời đi, chợt nghe thấy những lời thật lòng kia của Cung Tuấn.

Sợ, đây có xem là thích, là yêu không?

Trương Triết Hạn dừng bước, liền đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện.

"Vậy cậu thích anh ấy không? Yêu anh ấy không?"

Sau khi Chu Tử Nam hỏi xong, căn phòng trở nên yên tĩnh, Trương Triết Hạn không hiểu sao cũng trở nên căng thẳng, trong lòng vừa muốn nghe lại vừa không muốn nghe câu trả lời. Khi Cung Tuấn ho, anh không nhịn được ngẩng đầu nhìn, thấy mấy người bạn kia của Cung Tuấn làm đổ nước lên người cậu, thật sự không nhìn nổi nữa liền vào trong.

"Anh dâu, xin lỗi, tay anh... Nếu không phải lúc trước em giới thiệu Đường Nặc với Cung Tuấn, thì..."

"Không trách cậu, chuyện này không liên quan đến cậu, không cần tự trách."

Trương Triết Hạn nói rất chân thành, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, lập tức lộ ra khí chất của một bà chủ hiền lành đức độ, ai nhìn cũng phải xuýt xoa.

Cung Tuấn liều mạng nháy mắt với mấy người kia, ra hiệu bọn họ mau cút đi, đừng làm phiền mình ở chung với vợ. Chu Tử Nam rõ ràng nhìn thấy, lại cố ý giả vờ như không phát hiện.

"Này, Cung thiếu gia, mắt cậu làm sao vậy, có phải không được khỏe không!"

Nhất thời, ánh mắt của cả phòng đều đổ dồn về phía cậu, Trương Triết Hạn cũng cúi đầu nhìn cậu, Cung Tuấn đành phải tương kế tựu kế, nhắm mắt lại bắt đầu giả chết.

"Khụ... Mắt hơi rát, hơi chóng mặt... Khụ khụ..."

Trương Triết Hạn sờ trán cậu, không cảm nhận được độ ấm gì, để đo chính xác, lúc đó anh chỉ nghĩ đến việc sờ thử cậu xem có nóng không, liền áp trán mình vào trán cậu.

"Đi thôi đi thôi, đi đi đi..."

Chu Tử Nam phản ứng lại, đẩy mấy người khác cùng nhau ra ngoài.

Trương Triết Hạn ngước lên bắt gặp ánh mắt của Cung Tuấn, cũng phản ứng lại, lập tức giãn khoảng cách với cậu, mặt đỏ bừng.

"Tôi, tôi tiễn bọn họ, cậu ăn cháo đi."

"Không cần tiễn."

Trương Triết Hạn đã đi rồi, Cung Tuấn nhắm mắt lại một chút, chậm rãi chống giường ngồi dậy, nhìn cháo trên đầu giường, mang dép lê vào rồi ra ngoài.

Bọn họ chào mẹ Cung và chú Triệu dưới lầu, sau đó rời đi, Trương Triết Hạn cũng đi theo tiễn khách, Cung Tuấn lảo đảo xuống lầu.

"Mẹ..."

"Tỉnh rồi sao! Tuấn Tuấn... Còn chỗ nào khó chịu không? Mau để mẹ xem nào... Đúng là làm mẹ đau lòng chết được mà, ôi... Bảo con chăm sóc tốt bản thân, lần nào con cũng nói được mà được mà, kết quả thì sao..."

"Con không sao, con đã khỏe... Khụ khụ... Khỏe rồi."

Mặt Cung Tuấn vẫn còn hơi tái nhợt, môi cũng không có chút huyết sắc, cả người trông ốm yếu, cậu rất gầy, mặc quần áo cũng có chút thùng thình.

"Con đừng cãi nhau với Tiểu Triết nữa, con không biết đâu, tối qua lúc con hôn mê, đều là nó tận tâm tận lực chăm sóc con! Không hề phàn nàn gì cả! Tìm đâu ra một người vợ tốt như vậy chứ! Phải hòa thuận mà chung sống với nhau..."

Trương Triết Hạn lịch sự tiễn đám người Chu Tử Nam ra cổng.

"Anh dâu, em vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với anh và Tuấn Tuấn."

"Được rồi, đừng nói nữa, thật sự không sao."

"Anh dâu, anh thật tốt, thật sự là người tốt! Đương nhiên, Tuấn Tuấn của bọn em cũng không tệ, rất tốt... Ý em là, hai người rất xứng đôi! Thật đó!"

Chu Tử Nam tràn đầy tự giác hỗ trợ anh em tốt của mình.

"Cung Tuấn nói với em cậu ấy rất thích anh! Yêu anh! Nhưng vẫn luôn xấu hổ không dám nói với anh, em thúc giục cậu ấy mấy lần rồi, cậu ấy còn nói gì mà muốn nghe suy nghĩ của anh, hai người phải trao đổi nhiều hơn nha!"

Cung Tuấn trong nhà hắt hơi hai cái.

"Sẽ mà."

Trương Triết Hạn cúi đầu, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

"Còn nữa, Cung Tuấn chính là một chàng trai ngây thơ, cũng chưa có kinh nghiệm yêu đương gì cả..."

Chu Tử Nam còn muốn thêm mắm dặm muối một chút, thúc đẩy tình cảm của bọn họ, nhưng người bên cạnh đã ngắt ngang lời cậu ta.

"Vậy lần cậu ấy theo đuổi hoa khôi trường không tính sao? Không phải cậu còn thường xuyên kể chúng tôi nghe sao."

"Đó đó đó... Lần đó có thể tính sao! Có chuyện này à? Tôi kể lúc nào!"

"Cậu mới kể với chúng tôi tuần trước mà! Cậu nói Cung Tuấn theo đuổi người ta, kết quả là một đại thẳng nam, cậu còn giúp cậu ấy viết thư tình!"

"Hoa khôi trường gì cơ?"

Trương Triết Hạn thấy bọn họ không thống nhất trong nội bộ, cảm thấy buồn cười.

"À! Không có gì đâu, anh dâu, thật sự không có chuyện này! Thật đó thật đó! Anh về hỏi Tuấn Tử xem!"

Chu Tử Nam không tiếp tục nổi nữa, kéo bọn họ vội vã rời đi.

Xin lỗi nha người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.

Trương Triết Hạn thấy bọn họ đi rồi, cũng xoay người vào nhà.

Cung Tuấn nói thích mình? Yêu mình?

Viết thư tình cho hoa khôi trường?

Trương Triết Hạn lắc đầu, cười giễu, vẫn là vế sau đáng tin hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top