Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng mẹ Cung dậy rất sớm, lúc bà đi ra nhìn thấy Cung Tuấn nằm trên sô pha chơi game, có chút sửng sốt.

"Dậy sớm vậy sao? Cái đó, Tiểu Triết đâu rồi, dậy chưa?"

"Không biết."

Cung Tuấn không thèm ngẩng đầu, tức giận đáp lại, vừa mới vào cửa đã gọi Tiểu Triết, thân thiết cứ như thật sự xem trọng anh vậy.

"Nói chuyện với mẹ con kiểu gì đó, không biết lớn nhỏ."

Cha Cung cũng bước ra từ phòng ngủ, Cung Tuấn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, mặc tây trang, xem ra là lát nữa muốn đến công ty.

"Con đi gọi người ta xuống ăn sáng đi, nếu muốn ngủ thì ngủ thêm lát nữa cũng được, con đừng chơi nữa, mau đi xem người ta đi, cha mẹ đi thì không thích hợp lắm."

"Biết rồi biết rồi, phiền chết được."

Cung Tuấn ném điện thoại lên sô pha, đứng dậy cố ý dậm chân ầm ĩ, trong lòng tức muốn phát hỏa.

"Thằng nhóc này... Lớn rồi mà còn trẻ con như vậy..."

Mẹ Cung lắc đầu, biết cậu khó chịu trong lòng, nhưng thời gian này không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn chịu đựng. Không chỉ phải chấp nhận Trương Triết Hạn, mà còn phải đối xử thật tốt với anh, để bác cả và ông nội thấy, ít nhất cũng phải diễn cho ra trò, cho ông nội mặt mũi, để người ngoài có thể nhìn thấy nhà mình đối xử rất tốt với chàng dâu mà ông nội chọn.

"Còn không phải do bình thường em nuông chiều nó sao."

Cha Cung đáp một câu, định đi rửa mặt nhưng bị mẹ Cung nắm lấy cánh tay không cho đi.

"Em chiều em chiều, nói như anh không chiều vậy, làm như nó là con của mình em không phải con của anh vậy."

"Được được được, đều tại anh đều tại anh, vợ nói gì cũng đúng."

Cha Cung mẹ Cung lấy nhau nhiều năm nhưng tình cảm vẫn rất tốt, Cung Tuấn chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nhỏ, lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu, trong lòng sớm đã tính toán sau này cũng tìm một người vợ như mẹ vậy, sống hạnh phúc hết quãng đời còn lại.

Kết quả thì sao, vợ thì có, giống mẹ không thì không biết, hạnh phúc không cũng không biết, dù sao cũng khiến người ta bực mình.

Sau khi Trương Triết Hạn trở về phòng căn bản không ngủ được, trừng mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ từ sáng lên, suy nghĩ đến chuyện gì đó. Anh nghe thấy bên ngoài có người dậy, sau đó là tiếng nấu ăn, đoán hẳn là dì giúp việc, không lâu sau có tiếng nói chuyện, chắc là cha mẹ đã dậy.

Có cần phải ra ngoài không... Trốn trong phòng có bị nói không hiểu chuyện không, có phải nên ra ngoài chủ động gặp mặt chào hỏi gì đó không...

Trương Triết Hạn đứng trước cửa rối rắm, dù sao cũng không có ai quan tâm anh, dù sao quần áo của anh cũng như vậy rồi, cũng không thể mặc ra ngoài gặp cha mẹ được...

Cung Tuấn vừa mở cửa suýt đụng phải Trương Triết Hạn, không ngờ anh lại đứng ở cửa, giật mình lùi về sau một bước, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của anh, lúc này cậu mới thấy rõ mặt anh.

Công bằng mà nói, trông khá đẹp. Mái tóc dài che khuất nửa trán, gương mặt nhỏ, mắt mèo tròn xoe, ngũ quan thanh tú, rất hợp với kiểu tóc đó, trông mềm mại đáng yêu, không cao lớn thô kệch như cậu nghĩ.

Trương Triết Hạn cũng thấy rõ mặt Cung Tuấn, mày nhíu mặt nghiêm, có lẽ đang tức giận, nhưng mà nói thật, da dẻ trắng trẻo, ngũ quan sắc xảo, cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, không mạnh mẽ dữ dội như Trương Triết Hạn tưởng tượng, ngược lại là cảm giác thanh xuân của chàng trai nhà bên trong phim vườn trường.

"À, mẹ tôi gọi anh xuống ăn sáng."

Cung Tuấn định thần lại, ý thức được mình nhìn chằm chằm anh hơi lâu, có chút mất mặt.

"Đợi đã!"

Cung Tuấn nói xong xoay người rời đi, Trương Triết Hạn túm tay áo cậu, xấu hổ kéo kéo áo mình.

"Tôi như vậy không thích hợp ra ngoài gặp mọi người lắm, cậu... Có thể tìm cho tôi một bộ quần áo để thay được không."

Cung Tuấn nhìn vòng eo trắng nõn lộ ra dưới lớp áo rách tả tơi của anh, nghĩ tới đây chính là kiệt tác của mình tối qua, xúc cảm mềm mại như thể vẫn còn, có chút xấu hổ đỏ mặt, ừ một tiếng rồi vội vàng đóng cửa lại.

Đây là... Đỏ mặt rồi?

Thấy phản ứng của cậu, Trương Triết Hạn gần như chắc chắn là do cậu làm, nghĩ đến cảnh tượng cậu phát hiện anh là đàn ông sau đó bỏ chạy ra sô pha ngủ, Trương Triết Hạn cười hả hê khi thấy người gặp họa.

Bất quả bộ dạng đỏ mặt cũng rất đáng yêu, vốn tưởng là một con cáo già khó đối phó, xem ra chỉ là một con sói nhỏ chưa trưởng thành, vậy ngày tháng sau này của anh hẳn là tốt đẹp hơn nhiều rồi.

Trong nhà cũng không có đồ của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn chỉ có thể lấy quần áo của mình cho anh mặc tạm, Trương Triết Hạn mặc vào cảm thấy tay áo dài quần cũng dài, mới nhận ra là của Cung Tuấn.

"Đây là đồ của cậu sao?"

"Không thì sao? Anh không mặc đồ của tôi là muốn mặc đồ của cha tôi, mẹ tôi, hay là mặc váy ngủ của chị tôi?"

Ý mà Cung Tuấn vốn muốn biểu đạt là tôi không muốn để anh mặc đồ của tôi, nhưng ngoại trừ đồ của tôi ra thì không còn đồ của ai thích hợp để anh mặc nữa, nhưng nhắc đến váy ngủ của chị, Trương Triết Hạn nghe vào lại cảm thấy cậu đang sỉ nhục mình.

"Có phải cậu thích phụ nữ không, tối qua mới biết tôi là đàn ông đúng không."

Trương Triết Hạn nghe cậu nói váy ngủ, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, không ngờ chỉ một câu nói, Cung Tuấn có cảm giác bị vợ nhìn thấu, cau mày, mím môi thành một đường, Trương Triết Hạn tự biết mình nói lỡ lời.

"Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi biết tôi không có tư cách hỏi chuyện của cậu."

Sau này nhất định không dám nói bừa nữa, Trương Triết Hạn khẽ cắn đầu lưỡi, may mà đúng lúc này mẹ Cung gọi bọn họ mới phá vỡ cục diện xấu hổ này.

"Tiểu Triết à, đánh răng rửa mặt chưa, mẹ bảo dì giúp việc để một bộ bàn chải mới trong nhà vệ sinh rồi đó, mau đánh răng rồi xuống ăn sáng."

Mẹ Cung nhiệt tình với Trương Triết Hạn như vậy khiến Trương Triết Hạn sửng sốt, có chút thụ sủng nhược kinh.

Cha Cung làm chủ gia đình phải ra vẻ một chút, Cung Tuấn lại chướng mắt anh, mẹ Cung chủ động đảm nhận vai một người hòa hoãn.

"Cảm ơn... Dì."

Trương Triết Hạn vốn muốn nói cảm ơn mẹ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cung Tuấn, lời đến bên miệng đành nuốt trở vào, sửa thành dì.

"Sao vẫn chưa sửa xưng hô nữa? Đều là người một nhà rồi, gọi mẹ đi!"

"Cảm ơn... Cảm ơn mẹ..."

"Mau đánh răng đi rồi ăn sáng."

Trương Triết Hạn vào nhà vệ sinh, vẫn còn thấy mơ hồ, anh không ngờ hôm nay lại như vậy, anh còn đã chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất...

Anh chưa từng gọi mẹ bao giờ, hôm nay vậy mà lại gọi một người phụ nữ vừa mới quen là mẹ, thế nhưng anh có chút cam tâm tình nguyện.

Cung Tuấn ngồi vào bàn ăn nhìn bữa sáng hôm nay, khá phong phú, có cháo và bánh quẩy kiểu Trung Quốc, còn có cả bánh mì và salad kiểu Tây.

"Nhiều như vậy ăn hết không."

Cung Tuấn cầm đũa định gắp bánh quẩy, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị cha Cung cản lạ.

"Làm gì vậy, không cho con ăn sáng à."

"Tuấn Tuấn, ý của cha con là con đợi một chút Tiểu Triết ra rồi ăn cùng nhau."

"Hay thật, không cho con trai ruột ăn, còn phải chờ một người ngoài, rốt cuộc ai mới là con ruột của hai người vậy, nếu như anh ta ở trong đó một giờ không ra ngoài, có phải hai người cũng muốn chờ hết một giờ không! Bây giờ xã hội hiện đại, nếu đổi thành cổ đại, với thân phận địa vị của anh ta đừng hòng ngồi vào bàn ăn."

Cung Tuấn cố ý nói lớn chính vì muốn để Trương Triết Hạn nghe thấy, để anh cảm thấy xấu hổ, dù sao anh cũng mới tới ngày đầu, cậu phải ra oai phủ đầu trước.

Trương Triết Hạn vừa bước ra liền nghe thấy lời này của Cung Tuấn, đứng yên tại chỗ, ra đó cũng không được, vào phòng cũng không xong.

"Tiểu Triết, mau đến ăn sáng đi."

Mẹ Cung nhìn thấy anh, kéo ghế bên cạnh mình ra, bảo anh đến ăn cùng.

"Cảm ơn mẹ, lần sau mọi người không cần phải đợi con đâu, cứ ăn trước là được."

"Vậy sao được, không phải người một nhà nên ăn cơm cùng nhau sao, lần đầu con ăn sáng ở đây, cũng không biết khẩu vị con thế nào nên mẹ đã bảo dì giúp việc làm kiểu Trung lẫn kiểu Tây, con xem thích ăn món nào thì cứ ăn, không cần khách sáo, ở đây chính là nhà của con."

Trương Triết Hạn nhìn một bàn đồ ăn, đây chỉ mới là bữa sáng mà thôi, mặc dù chẳng qua chỉ là một bàn đồ ăn, nhưng việc cha mẹ Cung đợi anh ăn cùng, còn có các món ăn trên bàn, đều có thể nhìn ra bọn họ coi trọng anh.

Anh đã soạn sẵn bản thảo, gặp nhau phải lễ phép chào hỏi gì gì đó, sau đó trò chuyện để làm dịu đi mối quan hệ gì gì đó, phải mềm mỏng nghe lời gì gì đó, kết quả lại là cảnh tượng này, khiến anh nhất thời nghẹn lời không biết phải nói gì mới đúng.

Trải qua nhiều đau khổ, nhìn thấy sự tối tăm của xã hội, hiểu sự ghê tởm của lòng người. Anh đã học được cách ngụy trang tầng tầng lớp lớp, học được cách tự bảo vệ bản thân, học được cách đánh trả, nhưng đối mặt với một chút lòng tốt của người khác, Trương Triết Hạn vẫn cảm động đến mức không biết nên báo đáp thế nào, sẽ thật cẩn thận trân trọng nó sâu tận đáy lòng, sau đó trả lại gấp bội.

Mẹ Cung không nhất thiết phải đối xử với anh như vậy, một chàng dâu không có xuất thân không có quan hệ, hoàn toàn không cần phải đối tốt với anh, nhưng bà đã làm vậy.

Trương Triết Hạn cúi đầu húp một ngụm cháo, nhìn về phía cha Cung, cẩn thận nói một câu chào. Cha Cung và Cung Tuấn khá giống nhau, nhưng trải qua năm tháng, thoạt nhìn uy nghiêm hơn, so sánh với con sói nhỏ như Cung Tuấn quả thật chính là vua sói.

"Chào... Chào buổi sáng, cha..."

Anh ngập ngừng gọi một tiếng cha, cha Cung gật đầu ưng thuận.

"Tiểu Triết không cần câu nệ, sau này đều là người nhà cả rồi, lát nữa ăn xong để Tuấn Tuấn dẫn con đi mua quần áo đồ dùng này nọ, hai con kết hôn quả thật có chút vội vàng, nhưng mà Cung gia sẽ không bạc đãi con, con muốn gì cứ việc nói."

"Đúng đúng đúng, Tiểu Triết, vậy để Tuấn Tuấn dẫn con đi mua sắm đi, mẹ còn phải ở nhà chuẩn bị bữa trưa đãi khách, không thể đi chung với hai con được. Nhớ về sớm, trưa nay mọi người trong gia đình đều đến, để con làm quen một chút, là tiệc gia đình thôi, không cần khẩn trương."

"Ông nội cũng đến sao?"

Cung Tuấn thuận miệng hỏi một câu, trong ít nhiều cũng có chút thù hận đối với người này. Cậu không hiểu, rõ ràng lúc nhỏ ông nội rất thương cậu, muốn gì được nấy, sao trong chuyện lớn cả đời người của cậu lại phải đào hố đẩy cậu xuống vậy chứ.

"Ông nội sẽ đến, con vừa mới kết hôn, khách hôm qua chỉ toàn là người ngoài và truyền thông, cả gia đình chúng ta cũng chưa nói chuyện đàng hoàng, hôm nay cũng coi như hoan nghênh Tiểu Triết chính thức gia nhập đại gia đình của chúng ta."

Hay thật, không phải nói mình sắp không xong cần kết hôn xung hỉ sao, Cung Tuấn nghĩ thầm trong lòng, còn có thể đến ăn tiệc xem ra sức khỏe không tệ, vậy trước kia đều là giả vờ sao? Vì sao chứ? Cho dù muốn cậu kết hôn, tìm cho cậu một người phụ nữ không được sao, vì sao phải là Trương Triết Hạn?

"Hôm qua hai con đã tổ chức hôn lễ rồi, nhưng mà vẫn chưa kịp đăng ký kết hôn, đúng lúc hôm nay là ngày làm việc, lát nữa hai con ra ngoài nhân tiện đến cục dân chính đăng ký kết hôn đi."

Cha Cung lau miệng, nhìn thoáng qua Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đang cúi đầu ăn cơm.

"Hả? Con không đi!"

Đùa à? Cung gia có chút quyền thế ở thành phố này, cậu kết hôn vốn đã là tin tức chấn động rồi, tất cả báo chí truyền thông đều đưa tin, toàn bộ người dân trong thành phố đều biết rõ, như vậy đã đủ xấu hổ rồi, cậu vốn tưởng rằng chỉ tổ chức hôn lễ giả, nào ngờ lại làm thật!

"Đừng để cha bảo người khiêng con đi, mất mặt lắm."

Cha Cung tức giận nói, Cung Tuấn không khiến ông bớt lo chút nào, chuyện lần này quả thật có chút vội vàng, còn chưa kịp giải thích ngọn nguồn với cậu, nhưng cậu chỉ nghĩ cho bản thân, không biết lo lắng cho gia đình chút nào, vẫn trẻ con, hành động theo cảm tính như vậy.

"Tuấn Tuấn, nghe lời cha đi."

Mẹ Cung gắp đồ ăn vào bát cậu, khuyên nhủ.

Trương Triết Hạn không dám nói lời nào, đúng vậy, anh có thể nói gì chứ, bảo làm gì thì cứ làm nấy đi.

Cung Tuấn ôm một bụng tức không có chỗ trút, thấy Trương Triết Hạn giả câm giả điếc chỉ lo ăn sáng không nói lời nào càng tức hơn. Sao anh không phản đối? Chẳng lẽ anh cũng muốn kết hôn? Chả trách thái độ của cha mẹ đối với anh lại tốt như vậy, đây là cùng nhau ức hiếp mình cậu à?

Xem ra mình đã bị lừa rồi.

Cung Tuấn buông đũa, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

"Con không ăn nữa."

"Này, ăn ít vậy có no không?"

"Ăn không ăn thì thôi, không cần quản nó. Tiểu Triết, ăn nhiều chút, để mẹ bóc trứng cho con."

"Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ, con tự làm là được rồi."

"Đừng nói cảm ơn nữa, khách sáo quá rồi."

***

Đính chính lại là người ép Tuấn kết hôn xung hỉ là ông nội chứ không phải ông cố nha mọi người, tôi nhầm xíu huhu, fic này hong có ông cố nheee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top