Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cửa phòng tầng hai không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh, cha mẹ Cung cũng đã thức dậy.

"Tối qua hai đứa nhỏ về lúc nào vậy? Cũng không chào hỏi chúng ta một tiếng, sao sáng rồi mà vẫn còn ngủ..."

"Phu nhân, tối qua thiếu gia và thiếu phu nhân về không muộn lắm, lúc đó tôi ở phòng khách, quan hệ hai người tốt như vậy, vợ chồng son ngủ nhiều một chút coi như là bồi dưỡng tình cảm."

Chú Triệu quyết định nhận trách nhiệm canh gác tầng hai, xua tan ý định lên lầu xem thử của mẹ Cung.

Trương Triết Hạn thức dậy trước, anh cảm thấy toàn thân khó chịu như bị xe nghiền qua vậy, eo và lưng đau nhức căn bản không thể ngủ ngon, vừa mở mắt đã bị ánh nắng chói chang làm cho phải nhắm mắt lại. Đêm qua lên giường lúc nào anh thậm chí còn không nhớ rõ, rèm cũng quên kéo, anh muốn trở mình, nhưng vừa động cả người đều đau, đặc biệt là...

Mẹ nó... Cung Tuấn... Tức chết lão tử...

Trương Triết Hạn quay đầu thấy thủ phạm đang ngủ say, còn chật lưỡi liếm môi, như thể đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, không tức giận nổi nữa, vỗ cậu mấy cái, không tỉnh, nếu không phải cậu mạnh như vậy, anh nhất định sẽ đạp cậu xuống giường. Trương Triết Hạn trực tiếp nhéo mũi cậu.

Đột nhiên hít thở không thông, Cung Tuấn bị ngạt đến tỉnh, ho khan vài tiếng, bắt gặp ánh mắt bắn ra lửa của Trương Triết Hạn, lập tức tỉnh táo lại.

"Mẹ nó... Khụ, nhìn xem... Chuyện tốt mà cậu làm kìa!"

Trương Triết Hạn khàn giọng gần như không phát ra được âm thanh, tuy mắng người nhưng không hề có chút lực sát thương, chỉ có thể trừng mắt, dùng ánh mắt biểu thị cơn tức giận của mình.

"Đây... Em em em, anh anh anh... Anh..."

Cung Tuấn lắp bắp nửa ngày, hai người đều trần như nhộng, trên người Trương Triết Hạn hầu như không có chỗ nào là nguyên vẹn, dấu hôn xanh tím cùng dấu răng trải rộng khắp cơ thể, đủ thấy đêm qua kịch liệt đến mức nào.

"Em... Anh, đêm qua... Em dùng sức quá rồi..."

Cung Tuấn nuốt nước miếng, áp chế dục vọng trỗi dậy, tiến đến xem xét tình hình của anh, Trương Triết Hạn vẫn còn giang rộng chân, không phải anh không muốn khép lại, hình như là bị thương rồi, vừa động một chút liền đau.

"Ưm..."

Trương Triết Hạn nhăn mặt, Cung Tuấn lập tức không dám chạm vào nữa, mím môi tự trách, kéo chăn bông lên che cho anh, trên ga giường còn một vài vết khô, hẳn cũng là dấu vết đêm qua để lại.

"Tắm rửa sạch sẽ trước đã..."

Cung Tuấn xuống giường, cẩn thận bế anh lên đi vào phòng tắm, đặt anh vào bồn tắm rồi điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, tối qua đến cuối cùng trí nhớ của cậu cũng có chút mơ hồ, mệt mỏi liền trực tiếp ngủ, cũng quên mất giúp anh tắm sạch.

"Vợ ơi, tối qua, em... Cảm ơn anh đã đồng ý giúp em, ủy khuất cho anh rồi, đều là em không tốt, hại anh thành ra như vậy."

Khi dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, Trương Triết Hạn giật mình một cái, sau đó thả lỏng, điều chỉnh một tư thế thoải mái, Cung Tuấn thấy anh nhắm mắt không trả lời, do dự đưa tay đặt dưới mông anh.

"Cậu!"

Trương Triết Hạn lập tức mở mắt búng chân, làm nước văng lên người Cung Tuấn.

"Em lấy ra giúp em, sau đó rửa một chút, đêm qua quá... Có thể sẽ có hại cho cơ thể, lấy ra đi, em... Em cũng là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, có phải rất đau không... Xin lỗi Hạn Hạn, em... Nhưng mà quả thật rất tuyệt..."

Cung Tuấn lảm nhảm một hồi, nói xong trên mặt còn hơi ửng đỏ, như thể đang nhớ lại tư vị mất hồn kia, Trương Triết Hạn nghe cậu nói đến câu cuối, tức giận vung tay, nước bắn lên mặt cậu.

"Ra... Ra ngoài! Tôi tự làm!"

"Để em làm đi."

Trương Triết Hạn thật sự không còn sức tranh cãi với cậu, Cung Tuấn giữ lấy cánh tay anh để anh không trượt xuống, tách hai chân anh, ngón tay thon dài chạm vào miệng huyệt, rửa sạch những thứ dính bên ngoài trước, Trương Triết Hạn bắt đầu run rẩy.

"Có đau không? Hình như đều, đều đỏ cả rồi..."

"Cậu nghĩ sao? Lần sau đổi lại là cậu thử xem?"

Mặc dù giọng Trương Triết Hạn khàn khàn, thanh âm không lớn, nhưng khí thế không thua kém chút nào.

"A..."

Cung Tuấn thử đâm vào, mở rộng hoa huyệt để tẩy rửa bên trong, ép nước vào, bên trong quả thực rất ấm, hoa huyệt sưng đỏ, cậu cố gắng giữ lý trí để làm công việc tẩy rửa, thấy anh bị mình giày vò thành như vậy, vừa tự trách vừa đau lòng.

"Xin lỗi, em không cố ý, em... Lần sau sẽ dịu dàng hơn..."

"Còn muốn có lần sau? Cậu đi chết đi!"

"Nghe giọng anh khàn cả rồi, đừng nói nữa, để em ra ngoài mua chút thuốc cho anh, hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Em đi lấy nước, đói không, giờ này không biết còn đồ ăn sáng không..."

Cung Tuấn chạy ra ngoài đổi ga giường, sau đó lấy khăn tắm giúp anh lau khô người rồi đặt anh xuống giường sạch sẽ, Trương Triết Hạn vẫn còn mệt chết được, bất động hưởng thụ sự phục vụ của cậu.

Mặc quần áo xong, Cung Tuấn xuống lầu lấy nước, đúng lúc gặp chú Triệu từ phòng bếp đi ra.

"Thiếu gia dậy rồi sao, có muốn ăn sáng không? Trong nồi vẫn còn."

"Lấy cho cháu một bát đi."

Cung Tuấn bưng nước và đồ ăn trở về phòng, Trương Triết Hạn uống mấy ngụm nước giọng mới bớt khàn hơn chút, Cung Tuấn cầm thìa đút cháo cho anh, anh thực sự rất đói, tuy hôm qua ăn không ít món ngon ở bữa tiệc, nhưng lăn lộn đến nửa đêm cũng đủ mệt, ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo.

"Trưa nay anh muốn ăn gì, em sẽ nói đầu bếp làm."

"Thịt gà cay, thịt bò cay, còn có thịt xào giống hôm qua ăn, hình như là thịt heo? Còn nữa..."

Trương Triết Hạn không hề khách khí chọn món.

"Không được đâu vợ à, bây giờ anh nên ăn nhạt mới tốt cho cơ thể, đợi anh khỏe rồi muốn ăn gì cũng được, bây giờ đừng ăn, được không?"

"Tôi phục cậu luôn đó! Bây giờ đến cả tôi muốn ăn gì cũng không được! Cậu mau điều tra xem là kẻ nào muốn hại cậu vậy? Kết quả là hại cậu sao? Là hại tôi mới đúng! Khụ... Khụ..."

Trương Triết Hạn ăn xong lại có chút sức, bắt đầu phát tiết, không cẩn thận động trúng chỗ đau, cau mày hít một hơi, Cung Tuấn lập tức lại gần xoa eo cho anh, lúc này cậu cũng không dám lên tiếng, như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, để mặc Trương Hạn trút giận.

Cậu hầu hạ quả thật khá thoải mái, Trương Triết Hạn ngâm nga hai tiếng tỏ vẻ hài lòng, Cung Tuấn xoa bóp cho anh qua lớp chăn bông một hồi, mãi đến khi nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, mới đắp chăn lại, nhẹ nhàng đóng cửa ra khỏi phòng.

"Chú Triệu, mấy giờ đầu bếp mới đến nấu cơm vậy? Hôm nay nhớ nhắc dì ấy làm vài món đồ bổ nhạt một chút. Đúng rồi, Triết Hạn còn đang ngủ, đừng để dì dọn vệ sinh vào phòng cháu, cháu ra ngoài một chút."

"Vâng, thiếu gia cứ yên tâm."

Chú Triệu gật đầu tỏ vẻ hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhìn theo Cung Tuấn vội vàng rời đi.

"Tiểu Dương, chuyện bữa tiệc sinh nhật của thiên kim Cố gia chắc cậu cũng nghe nói rồi đúng rồi, tổng hợp danh sách khách mời của Cố lão tổng, gửi cho tôi, sau đó tra xem Cung gia có từng hợp tác hay liên quan gì đến những người đó không."

Cung Tuấn lên xe, đi thẳng đến hiệu thuốc. Kỳ thật cậu muốn để bác sĩ gia đình đến xem tình hình của Trương Triết Hạn, nhưng biết da mặt anh mỏng, loại chuyện khó nói này... Thôi thì quên đi, vừa rồi anh còn sức để mắng cậu như vậy, hẳn là cũng không có gì nghiêm trọng.

Đến hiệu thuốc, cậu mua thuốc khan tiếng và thuốc bôi phía sau, rồi nhanh chóng trở về nhà, lặng lẽ vào phòng, Trương Triết Hạn còn đang ngủ.

Cung Tuấn ngồi xổm bên giường nhìn gương mặt đang ngủ say của anh, đôi môi sưng đỏ, Cung Tuấn thấy vậy thực sự có chút không đành lòng.

Đêm qua đúng là... Quá điên cuồng rồi.

Bất quá, cũng rất tuyệt.

Hồi tưởng lại chuyện đó, Cung Tuấn lại có cảm giác, vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ của mình, khẽ kéo chăn bông ra.

Trương Triết Hạn ngủ rất say, cũng không bị cậu quấy rầy, Cung Tuấn cố gắng cử động thật nhẹ nhàng, mở nắp lọ thuốc mỡ, lấy một ít trên ngón tay, chạm vào phía dưới của anh, vừa bôi vừa quan sát phản ứng của anh, sợ đánh thức anh.

Thứ mát lạnh áp vào hoa huyệt, Cung Tuấn thử đẩy vào trong một chút, Trương Triết Hạn khó chịu rên rĩ một tiếng, nhăn mặt nhíu mày, Cung Tuấn tăng tốc bôi một chút vào bên trong, sau đó dùng chăn bông phủ lên người anh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh trấn an.

"Ưm..."

Trương Triết Hạn nhỏ giọng ưm một tiếng, thật giống một chú mèo con, khuôn mặt vô thức cọ cọ trong lòng bàn tay Cung Tuấn, khiến cho tim người sờ mặt anh tan chảy, không nhịn được cúi người đặt lên trán anh một nụ hôn.

"Bảo bối ngoan..."

Cung Tuấn lưu luyến buông anh ra, đóng cửa bước ra ngoài.

Cha Cung nhắn tin cho cậu, hỏi sao cậu lại không đến công ty, Cung Tuấn đành phải đáp một câu, Triết Hạn không được khỏe, cha Cung lập tức gọi đến.

"Cha."

"Tiểu Triết làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ là hơi mệt, đang ngủ rồi."

"Khám bác sĩ chưa?"

"Chưa, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là được, con đi mua thuốc rồi, tối qua bị cảm giọng hơi khàn."

"Vậy hôm nay con đừng đi làm nữa, ở nhà chăm sóc cho Tiểu Triết đi. Bảo đầu bếp làm mấy món cho nói bồi bổ."

"Vâng, con biết rồi."

Sáng nay mẹ Cung cũng không có nhà, chú Triệu nói hình như là đi tham dự một bữa tiệc gì đó rồi. Cung Tuấn rảnh rỗi không có việc gì làm, nghịch điện thoại chờ thư ký Dương gửi tư liệu điều tra được để phân tích.

Khi Trương Triết Hạn tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa rồi, anh khẽ động, cảm giác không còn khó chịu như lúc sáng nữa, ngáp một cái muốn vươn vai, nhưng vừa mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại của Cung Tuấn.

"Fuck! Làm tôi sợ chết được..."

Trương Triết Hạn giật mình, vừa mở miệng nói chuyện, Cung Tuấn vươn tay nhét thứ gì đó vào miệng anh.

"Đây là gì..."

Trương Triết Hạn khó hiểu, nhưng cũng rất ngon.

"Kẹo thông cổ, ngọt không? Em vừa nếm thử, không đắng mới để anh ăn đó."

Cung Tuấn cười hì hì, dáng vẻ tự cho là thông minh kia cực kỳ giống một chú cún lớn phe phẩy đuôi chờ chủ nhân khen ngợi.

"Cơm đã nấu xong rồi, mẹ bảo em lên đây xem anh, em nói với bọn họ anh bị cảm từ tối qua, nên bị khan tiếng. Anh xuống dưới ăn hay là em mang lên đây?"

"Tôi xuống dưới ăn, cha mẹ đều ở đó, sao tôi còn không biết xấu hổ để cậu mang đến tận phòng chứ, không thể kiêu căng như vậy được."

"Không sao đâu, mẹ nói nếu anh chưa tỉnh sẽ chừa phần cho anh. Anh cảm thấy... Chỗ đó, có đỡ hơn chưa? Nghiêm trọng không, có cần đến bệnh viện khám thử không..."

"Chỗ nào?"

Trương Triết Hạn cử động chân, cảm giác mông mình... Lập tức phản ứng lại lời Cung Tuấn nói, mặt đỏ bừng.

"Cậu..."

"Lúc anh ngủ, em đã bôi chút thuốc, còn đau không?"

"Cung! Tuấn!"

Cảm giác xấu hổ dâng lên, tai Trương Triết Hạn cũng đỏ, kéo chăn lên che mặt.

"Sao vậy? Vẫn còn khó chịu sao? Hay là ăn xong đến bệnh viện khám đi, em em em, lần đầu tiên thật sự không hiểu... Đều do em không biết chừng mực làm anh bị thương, không được, chúng ta đi ngay đi, đừng chờ ăn xong nữa..."

Cung Tuấn sốt ruột, trực tiếp đi tới muốn bế anh lên, Trương Triết Hạn kéo chăn xuống hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, Cung Tuấn lập tức dừng lại.

"Tôi rất khỏe, không cần đến bệnh viện!"

Bởi vì chuyện này mà đến bệnh viện... Trương Triết Hạn còn cần mặt mũi của mình đó.

"Vậy, vậy xuống ăn cơm đi."

Cung Tuấn bị ánh mắt hờn dỗi của anh làm cho miệng nóng lưỡi khô, buông anh ra.

"Cậu ra ngoài đi! Tôi mặc quần áo."

Trương Triết Hạn đang trần truồng dưới lớp chăn bông.

"Em mặc giúp anh, anh đừng động."

Cung Tuấn có ý thức yêu vợ bảo vệ vợ một cách sâu sắc, lấy một bộ đồ ở nhà cùng quần lót của mình từ trong tủ, nhấc chăn lên, chuẩn bị mặc vào cho anh.

"Tôi tự làm..."

Trương Triết Hạn thật sự bị cậu chỉnh rồi cũng không nóng nảy nữa, chỉ là có chút xấu hổ.

"Không phải đêm qua đều đã thấy hết rồi sao, không sao đâu, đừng ngại, vợ à để em giúp anh."

Một câu này hoàn toàn thổi bùng lửa giận của Trương Triết Hạn, vì thế Cung Tuấn nào đó bị vợ đá ra ngoài chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở cửa.

Trương Triết Hạn mặc quần, còn cảm thấy quần lót cọ vào phía sau hơi đau, vừa thầm mắng Cung Tuấn trong lòng vừa mặc quần áo, sau khi mặc xong, trên cổ và xương quai xanh lộ ra đầy dấu hôn xanh tím, như này sao anh dám ra ngoài gặp người đây?!

"Tiểu Triết, con vẫn còn khó chịu sao? Ở nhà mà mặc dày như vậy, có cần mẹ bảo cha con tắt điều hòa không, cảm lạnh rồi đừng để bị sốt."

Mẹ Cung thấy Trương Triết Hạn mặc áo khoác kéo khóa đến cổ, vẻ mặt quan tâm.

"Không sao đâu mẹ, con khỏe rồi..."

Trương Triết Hạn ngoài cười nhưng trong không cười, ném cho Cung Tuấn một ánh mắt đầy dao găm, người nọ chột dạ cúi đầu ăn cơm.

Một bàn thức ăn hôm nay... Trương Triết Hạn không biết nên vui vì bọn họ xem trọng mình như vậy hay là không nói nên lời, đồ ăn hôm nay đều rất nhạt, nhưng toàn là đại bổ, cứ như là anh đang ở cữ vậy.

Cung Tuấn bởi vì áy náy chột dạ nên chỉ biết không ngừng gắp thức ăn cho Trương Triết Hạn, lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Trương Triết Hạn ngoại trừ ăn cũng không nói gì. Bầu không khí trên bàn ăn rất lạ, mẹ Cung nghi hoặc nhìn cha Cung, cha Cung lắc đầu tỏ vẻ ông cũng không biết.

Chỉ có chú Triệu nở nụ cười thần bí, bộ dạng tôi đều hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top