Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Trương Triết Hạn không phải ngay từ đầu đã muốn trốn tránh Cung Tuấn. Hay nói chính xác hơn, anh không phải đang trốn Cung Tuấn, mà là anh luôn nhịn không được ghen tị khi thấy Cung Tuấn gần gũi với người khác.

Đây không phải cảm xúc nên có của một đồng nghiệp cũ đủ tư cách.

2.

Lúc ấy Trương Triết Hạn đứng trên sân khấu nhận giải nhìn xuống, gần như thấy Cung Tuấn ngay ánh mắt đầu tiên.

Đôi mắt trong veo mà thẳng thắn của Cung Tuấn chăm chú nhìn anh, khiến cho Trương Triết Hạn không nhịn được mà giận dỗi.

Tại sao anh đây không thể đi một mình chứ.

Thế là Trương Triết Hạn rời khỏi sân khấu, hơi hơi dựa người vào cậu bạn bên cạnh mình.

Cậu bạn hiểu rõ, bày ra dáng vẻ xả thân vì nghĩa: "Đến đến đến, dựa dựa dựa, tức chết tên khốn có mắt không tròng kia đi, để hắn nhìn xem mình đã từ chối một người tốt như thế nào."

Trương Triết Hạn nghe vậy vô thức đứng thẳng người lên.

"Em ấy tốt lắm, ông đừng nói linh tinh."

3.

Cho dù là sau khi Trương Triết Hạn kéo đen Cung Tuấn, thì mỗi năm sinh nhật của Trương Triết Hạn, hoặc là concert của anh, Cung Tuấn vẫn sẽ tặng hoa.

Tất cả hoa ngữ đều được cẩn thận lựa chọn, xen lẫn trong số quà của fans, không dám kí tên.

Bản thân không có cách nào cho anh một tình yêu độc nhất vô nhị, vậy ít nhất sẽ làm fan của anh, cho anh biết có người yêu anh đi.

Cung Tuấn cũng biết cách này ngốc muốn chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến những bông hoa này khác cậu, sẽ không khiến anh ghét bỏ, vậy là đủ rồi.

4.

Khi Cung Tuấn lướt đến tin tức Trương Triết Hạn quan tuyên《Vết sẹo》, cũng không có thản nhiên như Trương Triết Hạn nghĩ.

Ngược lại, cậu cực kì hoảng loạn.

Cậu sợ về sau không còn cơ hội xuất hiện cùng với Trương Triết Hạn, sợ sẽ có người càng lợi hại hơn mình khiến Trương Triết Hạn rung động, sợ đến cuối cùng ngay cả "Ôn Khách Hành" đối với Trương Triết Hạn cũng không còn đặc biệt nữa.

Cho nên Cung Tuấn gần như vô thức nhấn mở weixin của Trương Triết Hạn, bức thiết muốn nhắc nhở anh sự tồn tại của mình.

Cung Tuấn cầm di động, đợi thật lâu mới thấy bên phía Trương Triết Hạn hiện lên "Đối phương đang nhập tin nhắn".

Di động đúng lúc vang lên âm báo tin nhắn weixin.

Thời điểm Cung Tuấn ngẩng lên, trợ lí thấy được ông chủ nhà mình đỏ bừng hốc mắt, giống như sẽ lập tức khóc ra.

5.

Lần đầu tiên Lâm Thanh gặp Trương Triết Hạn đã cảm thấy vị đại minh tinh này thật là đẹp.

Lúc ấy, Trương Triết Hạn vì tạo hình nhân vật nên để tóc dài, trong tay cầm một cái quạt nhỏ màu đỏ, mỉm cười chào hỏi nó.

Thấy Lâm Thanh là người mới chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất, bèn chăm sóc cậu tận tình. Thêm vào tính cách hướng ngoại điên cuồng của Lâm Thanh, hai người chưa được mấy ngày đã trở nên thân thiết. Lâm Thanh tất nhiên sẽ không cảm thấy được chăm sóc có gì không thích hợp.

Mãi đến khi Lâm Thanh nghe được một cái tên từ trong những câu chuyện tám nhảm vụn vặt của nhân viên:

—"Cung Tuấn."

Lâm Thanh xem hậu trường《Sơn hà lệnh》, nhìn Trương Triết Hạn trong video, cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật công khai.

6.

Lâm Thanh rất có thiên phú diễn xuất, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là một tiểu trong suốt, rất nhiều kĩ xảo và cảm giác diễn chưa đủ lửa.

Loại cảm tình "thích" trong bộ phim《Vết sẹo》này tương đối phức tạp, Lâm Thanh tập mấy ngày vẫn chưa khiến đạo diễn Lý hài lòng, nói để Trương Triết Hạn dẫn Lâm Thanh tìm cảm giác.

Khi Trương Triết Hạn tán gẫu với nó về chuyện "thích" ấy, Lâm Thanh hoảng hốt cảm giác bản thân như đang thấy lại một cách gần gũi, sống động nhất Trương Triết Hạn trong những video hậu trường《 Thiên nhai khách 》kia.

Lâm Thanh nhìn Trương Triết Hạn, gần như có thể chắc chắn rằng anh vẫn còn thích Cung Tuấn.

Cũng nhờ Lâm Thanh bất bình thay Trương Triết Hạn nên mới có video hậu trường kinh thế hãi tục đọc diễn cảm:《Vượt qua hơn nửa Trung Quốc đến ngủ cùng người》.

7.

Trương Triết Hạn kháng cự cảnh giường chiếu, Cung Tuấn thật ra không có gì bất ngờ.

Chân chính khiến cậu kinh ngạc là Lâm Thanh.

Lâm Thanh hoạt bát sáng sủa, cũng cố gắng nỗ lực, còn khiến người yêu thích hơn cả tưởng tượng của Cung Tuấn.

Nó ở cạnh Trương Triết Hạn tự nhiên mà quen thuộc, Trương Triết Hạn cũng không bài xích tiếp xúc tay chân với Lâm Thanh, tất nhiên Cung Tuấn biết đây là rèn luyện cơ bản hàng ngày của diễn viên, chẳng có gì lạ, chỉ là......

Cung Tuấn ngã lên giường, vắt tay che khuất hơn nửa tầm nhìn.

Chỉ là anh gọi nó là A Thanh.

"Lão Ôn" với "A Thanh".

Cung Tuấn cam chịu thở dài, ánh mắt chậm rãi rơi trên quả táo bên cạnh.

Nếu thịt quả đã thối rữa, có phải vứt đi sẽ tốt hơn không.

8.

Từ lúc Cung Tuấn nói với Trương Triết Hạn "Anh đừng thích Lâm Thanh, thích em đi", Trương Triết Hạn bắt đầu cứng đờ.

Anh để mặc Cung Tuấn bế mình lên giường, ôm vào trong ngực.

Đối với Trương Triết Hạn mà nói, đẩy một con ma men ra khỏi người mình không quá khó khăn, nhưng người này lại là Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn suy nghĩ suốt đêm không ngủ, mới xem như thông suốt lí do lúc trước Cung Tuấn từ chối mình.

Tức giận đến nỗi Trương Triết Hạn vung tay nện Cung Tuấn mấy đấm, thấy đối phương không phản ứng gì, còn ôm chặt mình thêm một chút, Trương Triết Hạn bèn kéo cánh tay đang vòng sau lưng mình ra, cắn thật mạnh.

Nhìn dấu răng chỉnh tề rõ ràng, Trương Triết Hạn bấy giờ mới hết giận.

Anh tìm một vị trí thoải mái trong ngực Cung Tuấn, đặt bàn tay của đồ ngốc nào đó về lại thắt lưng mình, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.

9.

Trương Triết Hạn ngủ nông, sáng hôm sau Cung Tuấn vừa động anh đã tỉnh.

Nhưng mãi đến khi Cung Tuấn ôm người về phòng anh mới mở mắt.

Cung Tuấn dường như không nghĩ Trương Triết Hạn sẽ tỉnh, rõ ràng có hơi bối rối, à à ừm ừm hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Cung Tuấn, tại sao em lại muốn diễn 'Sở Phong'?"

Trước khi bắt đầu phỏng vấn vai Sở Phong này, đoàn phim cũng đã công bố tên hai nam chính.

Trương Triết Hạn muốn chờ một câu trả lời có liên quan đến "tình yêu".

Nhưng Cung Tuấn không hề.

Cậu rõ ràng sửng sốt một chốc rồi đáp: "Đạo diễn Lý là một đạo diễn giỏi."

Tốt lắm.

Tốt đến nỗi hôm nay Trương Triết Hạn đột nhiên muốn dẫn Lâm Thanh đi ăn sáng, tâm sự thêm mấy chuyện, thuận tiện đến trước mặt người nào đó dạy nó chi tiết diễn mấy cảnh kế tiếp.

10.

Giống như sau này Trương Triết Hạn tin tưởng Cung Tuấn thích mình, Cung Tuấn cũng có thể từ những phản ứng hữu hạn của Trương Triết Hạn mà nhận ra anh còn thích cậu. Thậm chí, Cung Tuấn biết rõ, Trương Triết Hạn đang đợi cậu nói một câu "Em yêu anh".

Nhưng trước đó, Cung Tuấn cần chuẩn bị rất nhiều thứ.

Cung Tuấn gọi video cho ba mẹ mình, trịnh trọng mà khái quát bày tỏ tình yêu của mình dành cho Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn hỏi nhân viên phòng làm việc tất cả công tác từ trước đến giờ, sau đó lên kế hoạch cho con đường phát triển tương lai của mình.

Cung Tuấn thậm chí còn đưa ra giả thiết, nếu có một ngày quan hệ của họ không được thế tục chấp nhận, nếu có một ngày bọn họ bị buộc phải từ bỏ cơ hội diễn xuất mà họ quý trọng, vậy tiếp theo phải làm như thế nào.

Cung Tuấn hi vọng Trương Triết Hạn thích mình, là hạnh phúc, vui vẻ, và đáng giá.

Sau khi Cung Tuấn nghiêm túc suy nghĩ về việc mang đến cho Trương Triết Hạn một cuộc sống tốt đẹp, cậu mới ôm lấy Trương Triết Hạn khi cắt cảnh.

Cậu nói, em thích anh.

11.

Thời điểm Lâm Thanh đến Thượng Hí tham gia nghệ khảo, hôm đó Cung Tuấn có một buổi diễn, nên nó đi cùng với Trương Triết Hạn.

"Con cảm giác chúng ta giống như có quan hệ ấy í."

Quả thật, chưa cần đến lúc《Vết sẹo》phát sóng, chỉ cần tung ảnh chụp Trương Triết Hạn đi thi cùng Lâm Thanh cũng đủ để dấy lên lời đồn nhảm không ngừng.

Vốn Trương Triết Hạn cũng kiêng kị, nhưng Lâm Thanh nằng nặc đòi "Mẹ cùng đi", còn rất đúng lúc chảy hai hàng nước mắt.

Trương Triết Hạn chính là một người mạnh miệng mềm lòng, Lâm Thanh chưa nhõng nhẽo bao lâu thì anh đã đồng ý rồi.

Trên đường, Trương Triết Hạn vẫn không thôi lo lắng, liên tục dặn dò Lâm Thanh: "《Vết sẹo》là ưu thế của nhóc, nhưng nhóc đừng có vì quay 《Vết sẹo》mà tự cho mình lợi hại hơn các thí sinh khác, lúc phỏng vấn phải chú ý kĩ cách nói chuyện đấy."

"Phải biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói."

Lâm Thanh gật đầu như gà mổ thóc: "Con biết con biết."

"Con tự giới thiệu chính là: ba con là Cung Tuấn, mẹ con là Trương Triết Hạn. Con tên Lâm Thanh, là con trai bảo bối của mẹ ngốc nhà con, thầy có thể nhận con không ạ?"

Trương Triết Hạn bó tay với cái mồm lém lỉnh của Lâm Thanh, chỉ có thể buồn cười mắng nó thằng nhóc này, đầu óc toàn chứa cái gì ấy.

12.

Về những lời chỉ trích "Trương Triết Hạn", bản thân Trương Triết Hạn cũng thấy nhưng không thể trách, còn Cung Tuấn lần nào đọc được cũng phải giật mình.

Trương Triết Hạn sẽ tìm tên mình trên weibo, nhìn xem mình có chỗ nào cần thay đổi.

Mỗi lúc như vậy, Cung Tuấn đều sẽ cướp di động của Trương Triết Hạn.

"Nhìn em này."

Trương Triết Hạn bị cướp di động cũng không giận, ngoan ngoãn nghe theo Cung Tuấn mà nhìn cậu.

Vẻ mặt Cung Tuấn rất nghiêm túc.

"Em yêu anh."

Trương Triết Hạn cũng không hiểu được, ban đầu ép Cung Tuấn nói một câu "Em yêu anh" khó khăn như vậy, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, người này càng lúc càng dễ nói ra vậy.

Nghĩ thế, Trương Triết Hạn không nhịn được khẽ cười: "Anh biết."

"Em yêu anh không phải chỉ có giờ này phút này, mà là ngày qua ngày, mỗi ngày lại yêu anh nhiều hơn. Ví dụ như hôm nay yêu anh một trăm phần trăm, thì ngày mai sẽ yêu anh hai trăm phần trăm."

"Người khác có thể vì một tin xấu không biết có thật hay không mà thoát fans, còn em sẽ mãi yêu anh; cho dù có một ngày chúng ta không còn nổi nữa, trở nên mờ nhạt trong mắt công chúng rồi, em vẫn sẽ yêu anh, ba trăm phần trăm, bốn trăm phần trăm, năm trăm mười một phần trăm."

"Tại sao chỉ có năm trăm mười một phần trăm?"

"Bởi vì đó là sinh nhật anh mà! Có một ngày yêu thêm mười một phần trăm cũng không sao."

Trương Triết Hạn dở khóc dở cười.

"Anh phải nhớ, không cần biết người trên weibo nói gì, đều sẽ có người rất yêu anh."

Trương Triết Hạn thu lại nụ cười, vẻ mặt trịnh trọng: "Anh hiểu."

Cung Tuấn lúc này mới trả lại di động cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nhận lấy di động, sau đó nhanh như chớp hôn lên má Cung Tuấn, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Anh cũng rất yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top