Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Hóa ra thiên thần cũng rụng lông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: VI

Trần Phong ngồi trên sô pha đen ở sảnh chờ, trong tay cầm quyển "Logic học" của Hegel.

Khi Trần Phong mở trang đầu tiên của cuốn sách, trong đầu hắn chỉ còn lại ba chữ lớn: "Chả hiểu gì."

Nhưng mà mới vừa cầm lên chưa tới hai phút đã trả sách về, người khác sẽ nghĩ là hắn đã không biết gì còn làm màu.

Vì vậy, cũng giống như những vị khách tham quan trong phòng triển lãm nghệ thuật, rõ ràng không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau những bức tranh, có khi còn chẳng phân biệt bức nào với bức nào, vẫn cố tỏ ra nguy hiểm bình luận về chúng, Trần Phong cầm cuốn sách, nhíu mày, hết sức chuyên chú mặc dù chả hiểu mô tê gì.

"Phụ huynh của Trần Cửu Tinh."

Trần Phong như trút được gánh nặng, đặt lại cuốn sách lên kệ, sửa sang lại bộ tây trang đắt tiền đã thuê với giá 50 đồng (165.500VNĐ), bước đi vững vàng hướng đến phòng Đào tạo.

Trần Phong không hiểu tại sao cuốn "Logic học" lại ở trên kệ sách của một trường mẫu giáo, Trần Phong cũng không hiểu tại sao trường mẫu giáo tổ chức những buổi thảo luận đặc biệt để tư vấn phụ huynh các em lớp lá cách lên học tiểu học.

Khi Trần Phong vào trong, đúng lúc thấy hàng xóm Vương Bát Cường nắm tay con gái bước ra. Vương Bát Cường cười cười với Trần Phong, ba nốt ruồi trên má tạo thành tam giác đều. Ánh mắt của Trần Phong bất giác nhìn theo ba nốt ruồi trên mặt hắn, cũng nở nụ cười hết sức thật trân chào lại.

"Con trai anh không thích hợp lên tiểu học." Chủ nhiệm lớp nghiêm túc.

Trần Phong cúi đầu nhìn về phía con trai, Trần Cửu Tinh cũng ngửa đầu nhìn Trần Phong ngây ngô cười, nước miếng chảy ướt đẫm nửa trên áo, ống tay áo ngắn màu xanh bị nước miếng chia thành hai màu đậm nhạt, trông rất nghệ thuật.

Trần Phong lấy khăn giấy ra lau nước miếng cho con trai mình, lau lau hai lần, Trần Phong cảm thấy trên mặt con trai hình như dính cái gì, hắn ngồi xổm xuống nhìn kỹ, mới phát hiện trên mặt con trai mọc ra ba cái nốt ruồi từ lúc nào, vị trí trông rất quen mắt, Trần Phong luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

"Phụ huynh của Trần Cửu Tinh này?" Chủ nhiệm lớp nhắc nhở hắn.

Trần Phong đỡ cặp kính vì muốn che đi cái dáng vẻ của dân phụ hồ mà đeo trên mũi, đứng dậy: "Trần Cửu Tinh không thích hợp với giáo dục bình thường ở chỗ nào?"

Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn Trần Cửu Tinh, hỏi: "Cửu Tinh, 1+1 bằng mấy?"

"Một cộng một... cộng một... một" Trần Cửu Tinh rất cố gắng để trả lời, nhưng có cố kiểu gì cũng rặn không ra đáp án, cuối cùng bé cuống lên lè đầu lưỡi ra thở dốc.

Trần Phong an ủi bé, bảo bé đừng cuống.

Trần Cửu Tinh nghẹn đỏ cả mặt, cuối cùng nói ra con số: "Ưm... bằng mười... mười một!"

Cô giáo chủ nhiệm thở dài một tiếng. Trần Cửu Tinh nhìn biểu tình của cô giáo, không hiểu nghiêng nghiêng đầu, Trần Phong mỉm cười xoa đầu Trần Cửu Tinh, nói: "Cửu Tinh nhà ta quá là thông minh luôn, biết cả mấy chữ số lớn hơn 10 luôn."

Trần Cửu Tinh sung sướng nhảy cẫng lên, cổ họng ngân nga đầy kích động.

Chủ nhiệm lớp nhìn hai cha con nhà này, cảm thấy hai người thật hết thuốc chữa.

Trên đường đi học về, Trần Cửu Tinh lại đòi đi công viên giải trí, Trần Phong sờ sờ túi tiền, cuối cùng đưa con trai đến khu chung cư cao cấp gần đó, vào chơi trong khu vui chơi trẻ em bên trong. Cửu Tinh chơi rất vui, cho rằng đây là công viên giải trí thật, reo hò không ngớt.

Khi Cửu Tinh tuột xuống cầu trượt lần thứ 28, một cặp cha con đi ngang qua.

Cậu con trai mặc đồ hiệu cao cấp nhìn về phía cha, nói: "Ba ơi, hôm nay con không muốn chơi đu quay ngựa với vòng quay lớn đâu. Con muốn chơi cái gì thật vui cơ!"

Cửu Tinh hóng chuyện, không trượt lần thứ 29 nữa, lon ton chạy đến bên cạnh Trần Phong, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hỏi hắn: "Ba, đu quay ngựa là gì? Vòng quay lớn là gì?"

Giọng nói của bé ngây thơ, rõ ràng, vẻ mặt không hề có chút ngại ngùng, chỉ đơn giản là tò mò.

Hai cha con đi ngang qua nghe được lời này liền cùng nhau quay đầu nhìn, vẻ mặt của cậu bé ăn mặc như cậu chủ nhỏ có vẻ sốc lắm.

Trần Phong nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Cửu Tinh, nói: "Ngày mai ba sẽ đưa con đi chơi."

Người cha mặc vest, đi giày da, ánh mắt dò xét, liếc nhìn quần áo của Trần Phong và Trần Cửu Tinh từ đầu đến chân. Sau đó nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

Trần Phong không nghe thấy người đàn ông nói gì, nhưng khi Trần Phong nắm tay Trần Cửu Tinh đi ra khỏi cổng tòa nhà, người bảo vệ đột nhiên ngăn họ lại, cảnh cáo họ không được phép vào khu chung cư một lần nào nữa.

Trần Cửu Tinh buồn so.

Cho dù Trần Phong luôn hãnh diện nói rằng bé là đứa trẻ thông minh nhất, đẹp trai nhất, dễ thương nhất, có thể trượt cầu trượt bằng nhiều dáng nhất, nhưng bé biết bé hay làm ba buồn.

Trần Phong nắm tay Trần Cửu Tinh về đến cửa nhà, đúng lúc thấy hàng xóm Vương Bát Cường từ phòng ngủ của vợ chồng hắn vừa kéo quần vừa lau mồ hôi bước ra.

Trần Phong cùng Vương Bát Cường bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Trần Phong rũ mắt, tháo kính trên sống mũi xuống, đặt ở tủ giày bên cạnh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Cả hai im lặng lúng túng, Vương Bát Cường lẳng lặng thắt lại dây lưng. Hắn lại lau mồ hôi, nhìn thoáng qua Trần Phong quanh năm phụ hồ bê gạch, dáng người cao to rắn chắc, run run rẩy rẩy mà nói: "... Tôi... Tôi tới giúp thay bóng đèn."

Trần Cửu Tinh lập tức cúi mình chào, thanh âm trong trẻo vang dội: "Cảm ơn chú!"

Vương Bát Cường nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười giả lả.

Trần Phong sờ đầu Trần Cửu Tinh, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vương Bát Cường, giọng điệu bình tĩnh: "Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ tự làm."

Vương Bát Cường thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra như mưa: "Không phiền, không phiền, có gì cứ gọi cho tôi."

Vương Bát Cường rời đi, Trần Cửu Tinh lại lần nữa cúi đầu chào: "Tạm biệt chú!"

Vương Bát Cường lảo đảo tí thì ngã sấp mặt, hắn lau mồ hôi trán, cười nói: "Tạm biệt, tạm biệt, không có việc gì thì cứ đến nhà tôi chơi."

Sau khi Vương Bát Cường cẩn thận đóng cửa, Triệu Lâm Lâm mới chậm rì rì từ trong phòng bước ra.

Triệu Lâm Lâm đứng dựa vào khung cửa, áo ngủ màu hồng phấn mềm mại phác họa dáng người, sợi dây áo trên vai tuột xuống: "Về rồi à?"

Ả vừa nói vừa phun ra một vòng khói hoàn hảo.

Trần Phong tiến lên một bước, lấy điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay ả, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác gần đó.

"Đừng hút thuốc trước mặt con." Trần Phong bình tĩnh nói.

Trần Phong dẫn Trần Cửu Tinh về phòng bé, cho bé nghịch mấy thứ đồ chơi yêu thích, sau đó từ trong phòng bước ra, vào phòng ngủ.

Triệu Lâm Lâm đang nằm trên giường nghịch điện thoại, rèm cửa phòng ngủ bị kéo kín mít, ánh đèn mờ ảo. Trần Phong bật công tắc đèn trước cửa, cả phòng ngủ sáng bừng lên, chói cả mắt.

Vương Bát Cường không thay bóng đèn. Triệu Lâm Lâm liếc nhìn cái đèn, thản nhiên nói: "Anh Vương nhìn qua rồi, bảo là bóng đèn loại này khó kiếm, cho nên chưa thay."

Trần Phong nhấn công tắc, cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Trần Phong rũ mắt, kéo cà vạt, đi về phía giường.

Căn phòng âm u, các giác quan dường như nhạy cảm hơn, không khí yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của một nam một nữ và tiếng cọ xát của quần áo.

Triệu Lâm Lâm đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, màn hình điện thoại không thay đổi đã lâu.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ái muội và khẩn trương, Triệu Lâm Lâm khẽ nuốt nước miếng, chậm rãi xoay người lại.

Trần Phong đã cởi áo khoác, tay trái đang đặt trên nút áo thứ hai của chiếc áo sơ mi trắng tinh. Ánh sáng trong phòng mù mờ, vừa lúc tôn lên khuôn hàm sắc bén của hắn.

Triệu Lâm Lâm nghe thấy cổ họng mình có thứ gì đó cuộn lên trong bóng tối. Ả chợt nhận ra vóc dáng của chồng mình đẹp hơn rất nhiều so với thằng cha hàng xóm họ Vương 35 tuổi bên cạnh.

Ả liếm môi dưới, ngồi dậy khỏi giường, cầm dây buộc tóc, buộc lại mái tóc xoăn nâu, khoe ra chiếc cổ xinh xắn. Hưng phấn trong đại não đè xuống những lời nhắc nhở trong tiềm thức.

Trong lúc Triệu Lâm Lâm đang miên man suy nghĩ lựa chọn tư thế thích hợp, đã nhìn thấy gã chồng nghèo của mình gấp gọn bộ âu phục.

"Có bàn ủi không? Ngày mai tôi phải trả đồ..." Trần Phong vừa lẩm bẩm vừa bỏ bộ đồ vào túi giấy. Trên người đã quay trở lại áo phông cùng quần xà lỏn quen thuộc, hắn gãi gãi đầu, móc ra một cái bóng đèn từ cái túi nilon mua lúc trên đường, lấy tua vít từ thùng dụng cụ, ngáp một cái, cào cào tóc khiến phần đỉnh đầu rối tung cả lên, dẫm lên giường, bắt đầu thay bóng đèn.

Triệu Lâm Lâm: "..."

Triệu Lâm Lâm đột nhiên nhớ tới chuyện vừa mới quên, trong lòng tức khắc giận sôi máu. Ả cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Trần Phong, tôi suýt chút nữa đã quên anh không phải thằng đàn ông."

Động tác vặn ốc của Trần Phong tạm dừng.

Triệu Lâm Lâm tự cho là đã chọc tới chỗ đau của Trần Phong, khinh miệt cười cười, cởi áo ngủ, thân mình trần trụi đi tới trước tủ quần áo thay vào cái váy hai dây bó sát, chân dẫm lên giày cao gót nghênh ngang rời đi.

Tiếng đóng cửa cái sầm của Triệu Lâm Lâm làm những con ốc mà Trần Phong vừa tháo ra rung lên bần bật, lăn xuống.

Trần Phong ngồi xổm xuống nhặt đinh ốc lên, ngẩng đầu nhìn chụp đèn đã ít nhất 3 tháng chưa ai đụng vào phủ kín bụi.

Vương Bát Cường không sờ qua chụp đèn, hắn không phải tới thay bóng đèn.

Trần Phong không hiểu tại sao Triệu Lâm Lâm lại đột nhiên kháy đểu mình.

Người nói dối ở đây là Triệu Lâm Lâm chứ đâu phải Trần Phong.

Trần Phong thay xong bóng đèn, cảm thấy nên lôi đám anh em ra quán gọi mấy trăm xiên với mấy thùng bia ra nhậu giải sầu, hắn lại mọc sừng rồi.

Vợ ngoại tình, là thằng đàn ông đầu mọc sừng thì đi uống rượu cho quên trời đất là chuyện bình thường, cũng là chút tôn trọng cơ bản nhất đối với một cuộc hôn nhân tan vỡ. Nhưng Trần Phong sờ sờ ví tiền, nhìn thoáng qua phòng ngủ của con trai, quyết định từ bỏ việc đi nhậu, giành ít tiền ngày mai đưa con đi công viên trò chơi.

Trần Phong mở di động gọi điện thoại cho sếp xin nghỉ ngày mai không đến công trường. Sau đó tắm cho con trai sạch sẽ, ôm con ngủ trên giường trẻ em như thường lệ.

Trần Phong chưa bao giờ ngủ trong phòng ngủ chính kể từ một tháng trước, sau khi hắn xuất viện, Triệu Lâm Lâm không cho hắn ngủ.

Triệu Lâm Lâm khịa hắn liệt dương sau một sự cố ở công trường vài năm trước. Vì vậy Triệu Lâm Lâm rất ghét chồng mình, thường xuyên mắng hắn không phải đàn ông.

Thật ra một tháng trước xuất viện Trần Phong đã phát hiện "bệnh" của mình khỏi rồi, nhưng hắn không nói cho Triệu Lâm Lâm biết.

Bởi vì hắn cảm thấy giữa hắn cùng Triệu Lâm Lâm tựa như người xa lạ, cho dù hắn nhiều lần tự nhủ Triệu Lâm Lâm là vợ mình nhưng tâm lý vẫn bài xích việc tiếp xúc thân mật với người phụ nữ này.

Trần Phong cảm thấy hắn cùng Triệu Lâm Lâm như vậy là có lý do cả.

Cách đây một tháng Trần Phong đi chân trần vào phòng tắm, đang tắm vòi hoa sen thì dẫm phải cục xà phòng, té đập đầu vào bồn cầu, mất trí nhớ.

Trần Phong thật sự quên sạch sành sanh, mới đầu còn chẳng nhớ mình là ai, đến bảng chữ cái cũng quên luôn cách đọc.

Tự mình chăm sóc bản thân đã khó khăn, lại còn thường xuyên nhìn vợ như nhìn người dưng nước lã.

Hoàn cảnh lạ lẫm, chỉ duy nhất con trai Trần Cửu Tinh là cảm thấy quen thuộc. Mỗi khi hắn vuốt tóc Trần Cửu Tinh, tâm trạng sẽ yên bình như mây bay gió thoảng, hắn lại thêm vững vàng đứng lên tiến về phía trước.

Có lẽ, đó là sự kỳ diệu của huyết thống.

Trần Phong sờ sờ đầu Trần Cửu Tinh, thoải mái suy nghĩ.

Nhưng hôm nay, cho dù đầu tóc Trần Cửu Tinh bị Trần Phong sờ tới sờ lui xù lên như tổ quạ, Trần Phong vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Con trai đã tiến vào mộng đẹp, nhưng hắn lại không buồn ngủ.

Màn đêm đen thùi lùi, đen như con ngươi đen bóng không lẫn tạp chất của một con gấu.

Nhắm mắt lại.

Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy có tiếng thở khe khẽ vờn qua trên mặt. Như là có người ngay bên cạnh.

Hắn hoảng hốt, mơ hồ như luồng hơi đó vờn qua từng sợi tóc, dừng lại bên cổ, làm hắn ngứa ngáy, lạnh cả người.

Trần Phong mở to mắt.

Thấy được một tròng mắt đỏ sậm.

Trần Phong: "!"

Trần Phong bật dậy từ trên giường, sợ hãi nhận ra đấy chỉ là mơ.

Trong đêm, hơi thở của Trần Cửu Tinh đều đặn, đêm tĩnh lặng như bao đêm khác.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Tiếng nước rơi từng giọt.

Trần Phong xốc chăn, xuống giường, nghe theo tiếng nước đi vào phòng bếp. Quả nhiên, vòi không được vặn chặt, nước đang nhỏ vào bồn rửa.

Trần Phong vặn chặt vòi nước, tiếp tục ngủ.

Mười phút sau, tiếng nước nhỏ giọt quen thuộc lại truyền đến.

Trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh dường như được khuếch đại một cách kỳ lạ, từng giọt từng giọt giống như nước chảy xuống hố sâu, không có tiếng vang.

Trần Phong cau mày, lại đi vào phòng bếp, tắt vòi nước.Vòi nước rõ ràng đã được vặn chặt. Trần Phong vẫn siết chặt thêm.

Nếu Trần Phong bật đèn, hắn sẽ nhìn thấy một sinh vật màu đen, bám trên trần nhà ngay phía trên vòi nước. Vài cái xúc tu sẫm màu, bẩn thỉu trên thân nó dính chặt vào tường như giác hút, nó lè lưỡi, nước bọt nhầy nhụa chảy ra từ chiếc lưỡi đỏ như máu, nhỏ giọt như thể sắp rơi trúng đầu Trần Phong.

Nhưng Trần Phong không bật đèn, hắn ngáp một cái, nghĩ thầm: Ngày mai có thời gian nên sửa lại vòi nước.

***

Triệu Lâm Lâm trốn rồi.

Trước khi trốn còn gói sạch luôn 3674 đồng (12.163.747 VNĐ) tiền tiết kiệm.

Không quên để lại cho Trần Phong khoản nợ mười vạn đồng (331.076.424 VNĐ).

Chủ nợ đến phá cửa đòi nợ, Trần Phong còn đang xỏ giày cho Trần Cửu Tinh, chuẩn bị đưa con trai đến công viên trò chơi như đã tính.

Tuy rằng Triệu Lâm Lâm trốn mất, Cửu Tinh không còn mẹ làm hắn thực sự đau lòng, nhưng tiền tháng này còn dư một chút, không nên lãng phí, nhất định phải cho con đi công viên trò chơi một chuyến.

Đám người kia phá cửa xông vào, trong tay cầm rìu, gậy gộc, mã tấu.

Trần Cửu Tinh sợ tới mức khóc ầm lên.

Tên đàn ông cầm mã tấu cảm thấy khó chịu với tiếng khóc của con nít, liền đem dao nhứ nhứ trên đỉnh đầu Trần Cửu Tinh, thô bạo đe dọa: "Oắt con, khóc tiếng nữa tao chặt đầu!"

Trần Cửu Tinh lập tức nín khóc.

—— Con trai mình cũng không ngốc lắm.

Trần Phong thầm nghĩ, đưa tay ôm Cửu Tinh vào lòng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Sau đó được thông báo chính mình đã mắc nợ mười vạn. Trả ngay lập tức, không thì bán con gán nợ.

Hiện tại Trần Phong lấy đâu ra mười vạn, nói: "Chờ tôi bán nhà..."

Tên cầm dao phay: "Vợ mày cấn nhà cho tao lâu rồi!"

Trần Phong: "..."

Trần Phong: "Bây giờ tôi đi mượn."

Trần Phong cầm di động gọi điện thoại.

Hắn có mấy người anh em, nghe kể người anh em tốt nhất đã là bạn bè hơn mười năm, lần nhậu trước còn nói có thể vì hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại.

"Anh Trương, em Trần Phong đây, em bây giờ..."

Anh em tốt không vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, qua loa nói tín hiệu không tốt, cúp máy.

Mấy anh em tốt khác người thì bảo đang ở Châu Phi, người mới phá sản, người sợ vợ dữ không dám ho he gì, còn một người than khóc mới lỗ 20 vạn vì cổ phiếu.

Hảo bạn bè đến một đồng cũng không có.

"Mày không trả được, con trai mày trông trắng trẻo mập mạp thế, đưa tao là xong."

"Con tôi chỉ số thông minh có vấn đề, sẽ không ai mua." Trần Phong bình tĩnh nói thêm, "Nó 1 cộng 1 bằng mấy cũng không biết."

Tên cầm mã tấu không tin, hắn đem bản mặt rỗ lồi lõm đến trước mặt Trần Cửu Tinh: "Oắt con, 1 cộng 1 bằng mấy?"

"... Ưm... bằng, bằng 2... Hức, huhu ba ơi, con sợ..."

Trần Phong: "..."

Bây giờ Trần Phong thật sự không biết đầu óc con trai mình có vấn đề hay không.

"Thằng chó mày lừa bố mày!" Tên cầm dao phay rống giận một tiếng, giơ tay tát thẳng mặt Trần Phong.

Trần Phong đột ngột cúi đầu, tên cầm dao phay đập hụt tay tát vào cái ghế gỗ rắn chắc, đau đến hít một hơi.

Trần Phong chớp thời cơ, ôm con chạy ra ngoài, nào biết mới ra đến cửa đã thấy mấy thanh niên cầm "đồ nghề" đi đường quyền ngay lối vào thang máy.

Trần Phong cuống quít chạy ra phía thang bộ, không ngờ thang bộ cũng có người chặn ở dưới, Trần Phong hoảng sợ chạy lên trên, năm phút sau đã bị người chặn lại ở đỉnh tòa nhà.

Phòng ở của Trần Phong ở tầng cao nhất nên giá rẻ nhất trong toàn bộ tòa nhà, hiện tại đứng ở tầng 33, gió lớn đến mức như muốn thổi bay cả người.

Trần Phong liếc nhìn xuống dưới, cổ họng trở nên khô khốc, tim đập thình thịch.

Trần Phong sợ độ cao có chút nghiêm trọng, nhà hắn ở tầng 33, ngày thường không có chuyện gì quan trọng hắn sẽ cố tránh xa cửa sổ.

Đám người từng bước ép sát, Trần Phong ôm con từng bước lui về phía sau. Trần Phong vừa thương lượng với tên mã tấu vừa quan sát xung quanh.

Cùng tầng 33, nhà của Trần Phong không lắp điều hòa, nhưng nhà của Vương Bát Cường có lắp. Khoảng cách giữa hắn và thiết bị bên ngoài của máy điều hòa không khí khoảng chừng ba mét.

Nếu nhảy đến chỗ đó, có thể nhân cơ hội mở cửa sổ nhà Vương Bát Cường, từ nhà Vương Bát Cường chạy trốn. Nhưng vấn đề là trong ngực còn đang ôm Trần Cửu Tinh, hơn nữa hắn cũng không phải Spider Man.

Tuy rằng có khả năng thành công, nhưng khả năng trượt chân rớt xuống chết toi vẫn lớn hơn.

Nhưng nếu không nhảy...

Trần Phong cúi đầu nhìn Trần Cửu Tinh trong lồng ngực vì sợ hãi mà sắp khóc òa lên, trong lòng căng thẳng, ôm con càng chặt.

Đây là con của hắn, dòng máu đang chảy trong người nó là của hắn, nó là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.

Trần Phong tỉnh lại một tháng trước, quên hết ký ức, toàn bộ thế giới đều xa lạ, nhưng đứa nhỏ này lại khiến hắn cảm thấy thân thuộc.

Sự thân thuộc hiếm có này làm hắn thấy chính mình cùng thế giới hoàn toàn xa lạ này có chút liên quan.

Hắn quyết không thể, quyết không thể để Cửu Tinh bị cướp đi.

Tên mã tấu sờ sờ quả đầu trọc lóc, cầm dao đi đến chỗ Trần Phong, trên mặt nở nụ cười: "Đừng giãy giụa, giao đứa nhỏ trong ngực cho tao, ông đây tha cho mày cái mạng quèn."

Trần Phong không còn chỗ để lùi.

Không sao cả. Trần Phong tự nhủ trong lòng: 3 mét mà thôi.

3 mét, nhảy được, nhất định nhảy được.

Nhưng đám người kia vẫn từng bước ép sát.

Trần Phong cắn chặt răng, lại liếc nhìn thiết bị bên ngoài của máy điều hòa, nhắm mắt nhảy xuống.

... Dừng lại khoảng chừng là 0,02 giây.

Vừa rồi mình nhắm mắt à?

Vì thế còn chưa chạm được hạt bụi dính trên thiết bị điều hòa, Trần Phong đã ôm Trần Cửu Tinh ngã thẳng xuống.

Không khí như lưỡi dao phay xẹt qua mặt, Trần Cửu Tinh vô tình tuột ra khỏi lồng ngực Trần Phong. Bé nhảy vọt lên, như con khỉ thoăn thoắt nhảy lên một thiết bị điều hòa của một nhà khác.

Trần Phong nhìn con trai càng ngày càng xa, trợn mắt mất niềm tin vào cuộc sống.

——Tốc độ và khả năng bật nhảy này là của con người à?

Nhưng hắn đã không có thời gian tự hỏi quá nhiều.

Vì hắn sắp "hạ cánh".

Trần Phong nhìn mặt trời, bỗng nhiên cảm thấy đời mình sao mà ngắn ngủi, nhân sinh vô thường ký ức của một người cũng chỉ dài một tháng ba ngày mà thôi.

Ngắn quá, viết gì lên bia mộ bây giờ?

—— Ừ ha, tí thì quên, người chết làm sao tự viết bia được, vả lại chỗ chôn ở nghĩa trang cũng tốn tiền.

Nhìn xem, người sắp chết, đầu óc cũng có chút sảng.

"Chậc, sao vội chết thế?"

Một giọng nam lười biếng bỗng cất lên.

Trần Phong cảm thấy toàn thân rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.

Hắn bị người ôm ngang thắt lưng, tốc độ rơi xuống đột nhiên chậm lại.

Ánh mặt trời chói chang bị màu đen bao phủ, tất cả những gì tầm mắt có thể nhìn thấy là một đôi cánh khổng lồ, mềm mại, đen nhánh, cùng với khuôn cằm xinh đẹp của một chàng trai.

Trần Phong còn chưa kịp nhìn mặt người này, một chiếc lông vũ màu đen tuyền đã lả lơi rụng xuống, che hết tầm mắt của hắn.

—— Hóa ra thiên thần cũng rụng lông!

Đó là suy nghĩ của Trần Phong ngay trước khi ngất xỉu.

-------

Hết chương 1.

-------

*Diễn biến tâm lý của editor khi edit C1: Ồ, truyện tâm lý xã hội -> Ố, có vẻ giống kinh dị hơn -> Móa, truyện viễn tưởng gì đây? (Cái kết của một editor liều mạng lựa truyện mà bà tác giả không thèm gắn tag :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top