Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Tôi cảm thấy có một mảng da nứt phía sau tai phải của mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"To gan."

Lục Phi đang khom lưng đứng một bên cuối cùng cũng có cơ hội chen vào, hắn dựng thẳng sống lưng, chỉ vào mũi Tề Dư, hếch mặt quát: "Con sâu sụn bé tí như ngươi mà dám cả gan đứng trước mặt Điện hạ nói ra những lời lẽ đại bất kính ô ngôn uế ngữ như thế, Tề Điềm Duyệt kia quá làm càn, phải áp giải đến Ám Đàm nhốt vào ngục tối mười tám năm!"

Lộc Cốt bên cạnh kéo tay áo hắn nhắc nhở: "Con sâu sụn kia đã đi Ám Đàm tu hành rồi... "

Lục Phi:" ..."

Vương Tử giơ một tay, chặn Lục Phi đang có ý định la hét lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Dư: "Tại sao Tề Điềm Duyệt lại nói Trần Phong thích đàn ông?"

Tề Dư lắc đầu: "Thuộc hạ không biết, trong thư tiểu muội không có nhắc tới, nhưng... nhìn qua giọng điệu thẳng thắn khẳng định của nàng, hẳn là đã nhận ra điều gì đó... Tiểu muội cũng không phải người ăn nói bậy bạ, nhất định sẽ không nói nhảm... Hơn nữa... "

"Nói tiếp đi." Vương Tử ra lệnh.

Tề Dư cúi đầu nói nhỏ: "Hơn nữa, không chỉ có tiểu muội, ta và nhị muội cũng cảm thấy Trần Phong có vẻ không thích phụ nữ... Khi ngài ra lệnh cho chúng ta tiếp cận hắn, chúng ta đã thử qua tất cả thủ đoạn cũng không làm gì được hắn, ngược lại còn bị Trần Phong nhìn ra sơ hở..."

Đàn ông đàn ang, ai lại chỉ chú ý chuông cửa!

Vương Tử nhướng mày, im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi.

"Nhưng đàn ông, thích đàn ông như thế nào..." Cậu dừng lại, có vẻ nghĩ mãi không ra "Bọn họ... đều là đàn ông."

Hội trường im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, Tả Ngạn cúi người, tiến đến chỗ Vương Tử, ghé vào lỗ tai giải thích bằng ngôn ngữ đơn giản nhất có thể. Sắc mặt Vương Tử lúc đỏ lúc trắng, nghe xong nghiến răng nghiến lợi ném một câu: "... Biến thái chết tiệt."

Cho dù Trần Phong phát hiện ra sự tồn tại của quái vật, cho dù Trần Phong không thích phụ nữ, kế hoạch vẫn phải tiếp tục.

Vương Tử gần như nén thẹn ra lệnh: "Tả Ngạn, đi tìm mấy người đàn ông... xinh đẹp"

Không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày nay Trần Phong luôn cảm thấy Vương Tử nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái.

Như kiểu nhìn vào động vật đột biến gen.

So với ánh mắt đó thì càng kỳ cục hơn là, trên đường thường xuyên có nam sinh trung học đâm sầm vào ngực hắn, đâm hỏng cả xe điện của hắn, sau đó nói muốn mời hắn đi ăn tối để xin lỗi.

Thậm chí có thanh niên đang bị côn đồ vây quanh trên đường, đúng lúc Trần Phong và dàn vệ sĩ theo sau ra tay giải cứu, thế là cậu ta hướng Trần Phong khăng khăng đòi lấy thân báo đáp.

Trần Phong sững sờ hồi lâu mới nhận ra người thanh niên kia không phải đang nói đùa nên cẩn thận đẩy người vệ sĩ ra trước mặt: "Đó là... là anh này cứu cậu."

Nói xong liền ôm lấy Trần Cửu Tinh vội vàng rời đi.

Trần Cửu Tinh ra khỏi công viên giải trí vẫn còn chưa đã thèm.

Trần Cửu Tinh ánh mắt sáng ngời hỏi Trần Phong: "Ba, khi nào chúng ta đi công viên giải trí tiếp?"

Trần Phong sờ sờ đầu bé, cười nói: "Bất cứ khi nào con muốn."

"Thật không?" Trần Cửu Tinh vui mừng nhảy cẫng lên, "Ngày mai có được không?"

"Được."

"Ngày mốt có được không?"

"Được."

"Ngày kia thì sao?"

"Trần Phong." Một giọng nói đột nhiên vang lên, Trần Phong cùng Trần Cửu Tinh đứng lại tại chỗ.

Trần Cửu Tinh chớp chớp mắt, nhỏ giọng hô: "Mẹ."

Triệu Lâm Lâm đã trở lại.

Ngón tay châm điếu thuốc, Triệu Lâm Lâm khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía, phủi phủi bụi trên mặt đất, nói: "Nghe nói bây giờ anh rất giàu, sao anh còn sống ở đây."

Trần Phong lấy gạt tàn ra, đặt ở bên cạnh Triệu Lâm Lâm, hỏi: "Cô nghe ai nói?"

"Vương Bát Cường." Triệu Lâm Lâm không chút e dè. "Hắn ta nói nhìn thấy anh ngồi trên siêu xe về nhà, còn nghe Cửu Tinh nói các người sẽ dọn đến một ngôi nhà lớn. Khi nào thì các người chuyển đi?"

"Ngày mai."

Triệu Lâm Lâm nói: "Tôi muốn sống trong một căn phòng có cửa sổ kính sát đất."

"Tôi đoán là không được." Trần Phong nói, "Tôi muốn ly hôn với cô."

"Ly hôn?" Triệu Lâm Lâm đột ngột đứng lên, ả tức giận nói: "Khi đó anh nghèo, tôi toàn tâm toàn ý theo anh, hiện tại anh liền tham phú phụ bần, một chân muốn đá tôi ư? Tưởng bở!"

Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai lần .

Trần Cửu Tinh chạy đến nhón gót mở cửa. Đó là luật sư của Trần Phong.

Sau khi anh ta tới, trực tiếp đưa cho Triệu Lâm Lâm thỏa thuận ly hôn.

Nhìn tư thế này, Triệu Lâm Lâm biết mình sẽ không thể chiếm tí lời nào, lại nghĩ đến những việc mình đã làm trước đây, ả càng như ngồi trên đống lửa.

Vốn dĩ ả cho rằng Trần Phong là đồ ngốc, nhưng Trần Phong không ngốc, Trần Phong không những không ngốc, mà dường như còn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, lúc nào cũng có thể rời đi.

"Trần Phong, anh không chết tử tế đâu! Anh đang muốn ép chết mẹ con chúng tôi à!"

"Trần Cửu Tinh tôi sẽ nuôi." Trần Phong ngắt lời ả.

Triệu Lâm Lâm không muốn nuôi Trần Cửu Tinh, ngay lúc đó ả ta còn đang nghĩ cách ném Trần Cửu Tinh cho Vương Bát Cường, rồi tống tiền Vương Bát Cường một khoản.

Nhưng lúc này ả nhìn thấy Trần Phong đang tranh quyền nuôi Trần Cửu Tinh, đột nhiên đổi ý, run chân nói: "Con của anh cũng là con của tôi, dựa vào cái gì anh nuôi nó?"

Trần Phong nói: "Cô nói điều kiện đi!"

"Anh bây giờ có bao nhiêu tiền?"

Luật sư thực sự không nghe được nữa, bước tới nói: "Cô Triệu, tôi khuyên cô nên dừng lại. Cô là bên sai trong cuộc hôn nhân này. Đưa nhau ra tòa kiện tụng thì đứa trẻ cũng được phán cho anh Trần đây nuôi."

Triệu Lâm Lâm vừa nghe đến kiện tụng liền lo lắng, ả cười lớn một tiếng: "Kiện tụng, anh nói với tôi rằng anh đi kiện, được thôi, bỏ qua quá trình kiện như nào, Cửu Tinh cũng chẳng phán cho Trần Phong được, bởi vì Trần Cửu Tinh không phải..."

"Tôi biết." Trần Phong bịt tai Trần Cửu Tinh, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Lâm Lâm, trên mặt không có một tia cảm xúc, "Nhưng ở trước mặt con, cô tốt hơn hết là đừng nói."

Triệu Lâm Lâm nghẹn họng. Ả hơi nghi ngờ.

Trần Phong biết?

Hắn thực sự biết?

Hắn biết khi nào?

Nếu hắn biết Trần Cửu Tinh không phải là con mình, vì cái gì còn khăng khăng đòi nuôi Trần Cửu Tinh?

Trần Phong đẩy thỏa thuận ly hôn cho Triệu Lâm Lâm: "Tốt hơn hết cô nên xem qua thỏa thuận ly hôn trước khi nói chuyện."

Triệu Lâm Lâm nghi ngờ liếc nhìn Trần Phong, nghi ngờ mở ra thỏa thuận ly hôn.

Ả như chết lặng, mắt tròn mắt dẹt, chỉ vào con số trên bản thỏa thuận rồi đếm đi đếm lại mấy lần.

Ngẩng đầu, cả người run giọng nói: "Thật sao?"

Trần Phong đưa cho ả một cây bút: "Chỉ cần cô ký tên, những con số ghi ở trên đều là của cô."

"Ly hôn?" Vương Tử hỏi.

Trần Phong gật đầu: "Không khó khăn gì, Triệu Lâm Lâm là người đầu óc đơn giản."

Vương Tử đột nhiên cười nói.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì." Vương Tử xua tay ngừng cười "Tôi mới lần đầu tiên biết đầu óc đơn giản có thể dùng để chửi người... khụ khụ, anh cho cô ta bao nhiêu? "

Trần Phong nói một con số.

"Anh coi tiền như phân." Vương Tử cười "Anh quan tâm đến Trần Cửu Tinh nhiều như vậy?"

Trần Phong im lặng một hồi nói: "Nó là con của tôi."

"Không phải con ruột."

"Vẫn là con của tôi."

"Xem ra anh thật sự rất quan tâm đến nó." Vương Tử trầm ngâm gật đầu, cười khẽ.

Trần Phong không nói gì.

Trần Cửu Tinh cho hắn cảm giác thân thuộc.

Có lẽ vì mất trí nhớ nên Trần Phong luôn cảm thấy mình chẳng có chút gì liên quan đến thế giới này.

Hắn cảm thấy thế giới giống như một cái hồ, hắn chỉ là bèo nước gặp nhau trôi nổi, mà Trần Cửu Tinh là tảo trong hồ, quấn lấy thân hắn, khiến hắn thuộc về nơi này.

Trần Phong và Vương Tử cùng nhau đi trên cầu thang của biệt thự để bàn bạc về việc phân phòng.

"Bây giờ cậu chọn phòng đi," Trần Phong nói, "Nhờ cậu, trong khoảng thời gian này tôi cũng chưa nhìn thấy quái vật nào."

Vương Tử gật gật đầu: "Vậy tôi chọn, chọn phòng nào cũng được?"

"Ngoại trừ phòng trong góc của tầng hai, căn phòng đó của Cửu Tinh." Trần Phong nói: "Bên trong có xích đu đu dây, từ gác mái thông xuống dưới lầu một."

"Xích đu?" Vương Tử có vẻ hơi tò mò.

"Cậu chưa bao giờ chơi sao?"

Vương Tử lắc đầu, cậu tò mò vào phòng Cửu Tinh, tìm thấy xích đu.

"Cái này chơi như nào?" Vương Tử hỏi.

"Đứng lên."

Ngay khi giọng nói của Trần Phong cất lên, Vương Tử bên cạnh liền leo lên xích đu: "Sau đó thì sao?"

Trần Phong nhìn dáng vẻ tò mò chờ mong của cậu, nhịn không được nở nụ cười "Thắt dây an toàn."

Vương Tử cúi đầu nhìn dây an toàn, phát hiện dây không chặt, sốt ruột ném dây an toàn qua một bên: "Không cần buộc."

Trần Phong đi qua: "Để tôi giúp cậu buộc lại."

Sau khi buộc chặt dây an toàn, Vương Tử thử đu người.

Dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Xích đu rất cao, bên dưới là bể bong bóng nhiều màu sắc, có thể đu đưa rất xa, gần như ra ngoài cửa sổ.

"Trần Cửu Tinh đâu?" Vương Tử đột ngột hỏi.

"Triệu Lâm Lâm đưa đi công viên trò chơi rồi, nói muốn tạm biệt con."

Điện thoại di động của Trần Phong lúc này đột nhiên vang lên,

Vương Tử đang chơi xích đu. Trong biệt thự không có người khác, hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ do xích đu thổi tới.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, suýt nữa khiến Trần Phong giật mình. Hắn nhấn nút trả lời.

"Có phải anh Trần Phong không?"

"Phải, cho tôi hỏi có chuyện gì không?"

"Tôi rất tiếc phải thông báo cho anh tin này. Một vụ tai nạn lớn đã xảy ra với chiếc máy nhảy của Công viên giải trí Minh Nhuận hôm nay. Vợ cũ của anh là Triệu Lâm Lâm và con trai của anh Trần Cửu Tinh đáng tiếc đã tử vong. Hãy đến bệnh viện Nhân Dân số 1 để nhận thi thể trước ngày mai."

Tiếng nổ trong đầu Trần Phong kéo dài.

"Trần Phong, ai gọi thế?" Vương Tử vung cao xích đu, quay đầu nhìn Trần Phong, trên mặt mang theo ý cười.

Nhẹ nhàng, sung sướng, ác liệt.

Tang lễ Trần Cửu Tinh do một tay Trần Tử Hoa lo liệu.

Xa hoa như đại tiệc.

Có rất nhiều người thuộc giới "thượng lưu" mà Trần Phong chưa bao giờ gặp mặt.

Vương Bát Cường vượt qua một vòng vệ sĩ, khóc ngất lên ngất xuống, liên tục hô hào: "Cửu Tinh, ba xin lỗi con."

Mọi người ồ lên, nhìn Trần Phong và Vương Bát Cường bàn tán sôi nổi. Trần Tử Hoa đang định để vệ sĩ kéo Vương Bát Cường ra ngoài, Vương Tử ra dấu tay, Trần Tử Hoa khẽ bảo vệ sĩ lui xuống.

Lễ tang hoàn toàn biến thành một trò hề.

Trần Phong trở lại biệt thự mới toanh, trống rỗng.

Hắn cảm thấy rất mệt, vì vậy hắn xả một hồ nước nóng, nằm xuống.

Những đồ chơi linh tinh như vịt nhỏ màu vàng, cá voi nhỏ cạnh bồn tắm. Đều là mua cho Trần Cửu Tinh.

Trần Phong không muốn nhìn, tự mình chìm xuống nước. Bồn tắm rất lớn, sức nổi của nước khiến Trần Phong gần như có cảm giác mình đang lơ lửng.

Như một lá bèo thực sự.

Khi hết dưỡng khí, Trần Phong ló đầu ra khỏi bồn tắm, tóc che mắt, Trần Phong lấy tay che mặt, vén mái tóc ướt đẫm ra sau. Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại. Đứng tại chỗ, Trần Phong di chuyển ngón tay cái của bàn tay phải.

Hắn cảm thấy có một mẩu da nứt ra sau tai phải của mình.

Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào một vết nứt như vậy, cảm giác rất kỳ lạ.

Hắn chạm vào mép nếp gấp bên cạnh, giống như mép của miếng băng keo cũ bị mưa xối ướt.

Hơi nước chậm rãi tan đi.

Những đồ trang trí bằng kim loại nhẵn bóng trước mặt phản chiếu bóng người. Chất liệu đặc thù của kim loại làm khuôn mặt người bị biến dạng vặn vẹo vô cùng.

Trần Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dị dạng, bình thường, không biểu cảm của người đàn ông trên bề mặt kim loại sáng bóng, sau đó duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, nắm lấy mảnh da nhô cao sau tai.

Đột nhiên xé toạc nó ra.

-------

Hết chương 13.

------

Zuyy: lâu lâu edit cứ ngỡ đang edit truyện kinh dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top