Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Thật đáng lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: VI

Tua vít và cờ lê nằm trên mặt đất.

Nhặt hay không nhặt là cả một vấn đề đáng để chúng ta suy ngẫm.

Nếu cúi đầu nhặt lên, con quái vật có thể thừa cơ đánh lén. Còn nếu cứ đứng đực ra ngắm nhau mãi mà không nhặt thì không có vũ khí, tay không tấc sắt lòng bất an.

Tình huống lâm vào thế bế tắc, cùng con quái vật với đôi mắt híp đỏ ngầu trừng nhau một hồi, cuối cùng Trần Phong cũng động đậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào con quái vật không chớp mắt, sau đó cố điều khiển tay chân cứng ngắc, từng chút, từng chút, ngồi xổm xuống.

Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào cờ lê. Con quái vật trên tường đột nhiên lao cái vèo ra khỏi cửa sổ như một cơn lốc đen sì.

Theo sau là một tiếng động lớn, ba cái cửa kính trong bếp đều vỡ nát, mảnh thủy tinh văng tứ tung xuống đất, vật dụng trong bếp cứ như bị lũ tạt qua, chai lọ rơi đầy sàn, nồi xoong tô chén không có cái nào may mắn thoát khỏi số mệnh tan nát móp méo.

Chỉ có cả người Trần Phong là còn lành lặn.

Chỉ là có chút lạnh.

Không có cửa kính, gió đêm mạnh mẽ lùa vào, lùa cả vào trong quần xà lỏn của Trần Phong làm nó bay phấp phới.

Trần Phong nhìn lên chỗ con quái vật vừa dính, trên tường vẫn còn chất nhờn màu đen, chứng tỏ sự tồn tại của nó. Trần Phong nhìn chằm chằm chất nhờn hồi lâu, đến nỗi không để ý đến biến hóa dưới chân.

Những bọ đen sì nhỏ hơn cả kiến ​​chui ra từ mọi ngóc ngách. Chúng trồi lên từ các góc tường, chui ra từ đáy tủ, xuất hiện từ mọi góc tối. Một con chia thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám... rồi hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỷ con.

Những đám bọ nhỏ dày đặc tụ lại với nhau, nếu không nhìn kỹ, giống như một bức màn màu đen đang chuyển động. Chúng ăn mảnh vụn thủy tinh tứ tung trên mặt đất, ăn những vết nhầy rơi vãi, mọi nơi chúng đi qua đều sạch sẽ y như cũ.

Hàng nghìn con bọ nhỏ tụ lại lượm đũa dưới đất, hàng vạn con bọ khác lượm thìa, hàng trăm ngàn con bọ* khác hợp lại lượm bát inox. Chúng đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, sau đó nuốt sạch bụi và vết bẩn như lấy tiền công.

Khi Trần Phong chú ý đến chúng, đã có những con bọ túm tụm lại một chỗ đang hự hự nâng những cánh cửa sổ mới toanh mà không biết lấy từ đâu ra, loay hoay vẫy vẫy đôi cánh trong suốt, giữ cửa sổ bay lên rồi lắp lại trên tường.

Trần Phong dụi dụi mắt, cúi đầu xuống, chỉ thấy trên mặt đất đám bọ đang bận rộn thu dọn những thứ khác.

Nhưng điều kỳ lạ là tất cả đều tránh không đụng vào chân Trần Phong. Màn đen đang chuyển động tự nhiên tạo thành một cái lỗ xung quanh chân hắn.

Căn bếp nhanh chóng trở nên hoàn hảo như lúc đầu. Xong việc, những con bọ bắt đầu ăn luôn chính đồng bọn của mình.

Hai thành một, bốn thành một, tám cũng thành một... Một trăm, một nghìn, một triệu, một tỷ con bọ đang giảm quân số với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng biến thành một con bọ đen nhỏ duy nhất, lẻn vào một góc vô hình.

Trần Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trên vách tường không còn dính chất nhầy màu đen, đứng tại chỗ thật lâu. Hai chân Trần Phong nhanh chóng tê dại.

"... Là mơ."

Trần Phong lẩm bẩm nói, sau đó xoay người đi trở về phòng ngủ.

À quên, để tắt đèn.

Trần Phong quay lại.

Nhưng đúng lúc này đèn đột ngột vụt tắt.

Trước khi thế giới chìm trong bóng tối. Trần Phong vẫn kịp nhìn thấy một hàng bọ đen đang bò xuống khỏi công tắc.

Bọ đen nhỏ đã giúp hắn tắt đèn luôn rồi.

Trần Phong chớp chớp mắt. Đầu óc hắn vừa rồi chắc chắn bị lag rồi, còn nghĩ lũ bọ này đúng là hiểu ý người.

Lúc Trần Phong nằm lên giường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, trong lúc bối rối mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống đầu ngón tay.

Sáng hôm sau, Trần Phong thức dậy, hắn chỉ cảm thấy chóng mặt, thậm chí không nhớ nổi hôm nay là ngày tháng năm nào.

Trần Phong lắc đầu thật mạnh cho tỉnh, nhớ lại những điều khó tin mà hắn trải qua hôm qua, cứ như mơ vậy.

Hắn bị người ép nhảy lầu, bị mắc vào giàn phơi đồ, nhưng lại ảo tưởng hắn đã được cứu bởi một thiên thần. Ba hắn lại là sugar daddy chính hiệu, thẳng tay ném cho hắn một tỷ.

Ngoài ra, hình như con trai hắn là con của ông hàng xóm.

Trần Phong ấn huyệt thái dương.

Còn có... còn có ...

Hắn hình như còn thấy trong mơ, giấc mơ, ừm. Hình như, hình như,... hình như vòi nước bị hỏng, trần nhà dính chất nhờn gì đó, cửa sổ bằng kính vỡ tan tành... hạt mè đen rơi khắp sàn?

... Toàn là cái gì thế này?

Không thể tin được.

Trần Phong đi đến phòng bếp, vặn vòi nước rồi lại tắt.

Hỏng chỗ nào, xài tốt thế này mà.

Những 558 đồng, làm sao mà hỏng được.

Đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, Trần Phong từ từ đưa tay phải lên trước mặt. Một dấu răng nhỏ trên đầu ngón trỏ của bàn tay phải không biết xuất hiện từ lúc nào.

Trần Phong giơ tay phải chạy vào phòng đưa cho Trần Cửu Tinh xem: "Cửu Tinh, tối hôm qua con cắn ba à?"

"Không!" Trần Cửu Tinh vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa mặc quần áo, "Con ngủ ngoan mà!"

Trần Phong nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con, sau đó mỉm cười cởi quần áo bị bé mặc ngược ra, mặc lại lần nữa.

Đang cười lại nhớ tới Trần Cửu Tinh không phải con ruột của mình, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.

Vương Tử tóc đen mắt đỏ ngồi trên ngai vàng, hắn đặt gương thần trong tay xuống, tay phải chống lên má, giọng điệu lười biếng:

"Xem ra mức độ hiện tại còn lâu mới đủ. Ta không cảm thấy hắn thống khổ chút nào."

Tả hộ vệ đeo mặt nạ che nửa mặt, liếc nhìn Trần Phong đang bóc trứng cho Trần Cửu Tinh trong gương thần, nghiêm túc gật đầu.

Hắn cũng đã theo điện hạ quan sát Trần Phong từ gương ma thuật trong vòng một tháng. Một tháng qua, Trần Phong dù có mệt đến mức cả người đau nhức, cơ thể suy sụp nhưng vẫn cắn răng xây gạch, một ngày làm mệt như tró nhưng về đến nhà còn bị vợ khinh bỉ, xỉa xói. Bị xúc phạm vì nghèo, bắt gặp cảnh vợ mình ăn nằm với hàng xóm, còn phát hiện bản thân đổ vỏ tận 5, 6 năm, con trai ruột cũng là con ông hàng xóm.

Nhưng người đàn ông tên Trần Phong này vẫn luôn bình tĩnh đến thản nhiên.

Tả hộ vệ biết Điện hạ muốn thấy hắn chật vật, muốn thấy hắn thống khổ, muốn thấy hắn hồn bay phách lạc, muốn thấy hắn tuyệt vọng cả đời.

Nhưng Trần Phong chưa từng biểu hiện ra chút nào là sẽ như vậy.

Ngay cả lần mang bộ đồ lao động bẩn thỉu vào nhà hàng, bị vu vạ là ăn trộm tiền của nhà hàng, khách hàng nhìn vào đều khinh bỉ, cuối cùng còn bị lôi vào ngõ tẩn cho một trận, lên gối hạ chỏ tơi bời, như một con chó chết bị ném gần thùng rác, Trần Phong cũng chưa từng mất bình tĩnh.

Sự cố vu vạ này không phải do Điện hạ cố ý sắp đặt, vì vậy khi sự cố xảy ra, Điện hạ càng thấy thú vị, phấn khích lôi cái gương thần bự nhất, nét nhất để nhìn rõ hoàn cảnh bi đát của Trần Phong, mong đợi bao nhiêu thì hụt hẫng bấy nhiêu, khi nhìn thấy kết cục, Điện hạ càng tăng xông máu.

Sau khi Trần Phong bị ném vào thùng rác, bầu trời u ám, tiếng sấm ầm ầm, hắn ngẩng đầu không nói một lời nhìn bầu trời.

Lúc ấy, Tả hộ vệ cảm thấy, Trần Phong ít ra sẽ nhỏ một giọt nước mắt.

Nhưng không.

Trần Phong nhìn trời nói: "A, mình muốn đi tắm." Sau đó bò ra khỏi thùng rác, về nhà tắm rửa.

Lúc đó không có ai ở nhà, sau khi tắm xong, Trần Phong xào một đĩa đậu phộng, sau đó ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa ăn, chương trình trên TV thuộc loại hết sức thiếu muối, chẳng có gì đáng cười, thế mà hắn cười đến mức ngã trái ngã phải, còn suýt nữa bị sặc đậu phộng.

Tả hộ vệ còn nhớ rõ khi Điện hạ nhìn thấy cảnh này, một chưởng đánh nát gương thần, sắc mặt âm trầm nói với hắn: "Gọi chưởng quản Lộc Cốt tới đây. Ta muốn hỏi hắn có phải lúc xóa trí nhớ lỡ tay xóa luôn lòng tự trọng của tên này rồi hay không?"

Lúc đó, Lộc Cốt đại nhân suýt nữa đã phải tự đập đầu mình để minh oan Điện hạ mới miễn cưỡng tin tưởng rằng cả quá trình thực hiện thực sự chỉ xóa bỏ trí nhớ của Trần Phong chứ không động đến chỉ số IQ của hắn.

Còn về việc tại sao bây giờ hắn lại thành ra thế này ...

Tả hộ vệ nghĩ có lẽ tính cách của Trần Phong vốn dĩ là như vậy, chỉ có điều bọn họ không biết.

Tả hộ vệ từ trong hồi ức tỉnh lại, Trần Phong trong gương thần đã mang cặp sách, chuẩn bị đưa Trần Cửu Tinh đi học.

Trần Phong trong gương mỉm cười dịu dàng đầy thương yêu, như thể cái cằm nọng, đôi mắt híp và ba nốt ruồi trên má, y như từ một lò đúc ra với Vương Bát Cường sát cạnh, tất cả đều vô hình, Trần Cửu Tinh thực sự là con ruột của Trần Phong hắn.nNhìn không ra chút nào dáng vẻ của người mới chịu tổn thương.

"Là thời gian quá ngắn sao? Còn chưa kịp xây dựng tình cảm, thế nên dù có bị vợ cắm sừng, con là do đổ vỏ mới có cũng không thể làm cho hắn khổ sở sao?"

Tả hộ vệ gật đầu phụ họa.

Điện hạ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Tả hộ vệ: "Sắp xếp mấy ả lẳng lơ đi quyến rũ Trần Phong."

Điện hạ tạm dừng lại, nói thêm: "Phải cực kỳ xinh đẹp."

"Dạ vâng."

Ý của Điện hạ, Tả hộ vệ hiểu, khiến Trần Phong rơi vào bể tình, sau đó để người đẹp đá đít Trần Phong.

Cũng giống như việc sai Lục Phi ném cho Trần Phong một tỷ đồng, sau đó dùng kế làm hắn rơi vào đường cùng.

Không thể không nói Điện hạ tuy là người hoàn mỹ nhất, tìm không ra trên trời dưới đất có người thứ hai, nhưng sức tưởng tượng có chút hạn hẹp, nghĩ ra cách hành hạ người ta thì chỉ có hai ba điều học được từ sách vở.

Chỉ là...

Tả hộ vệ lại liếc nhìn gương thần.

Trần Phong là loại người máu lạnh vô dục vô cầu, không tham sân si niệm, thậm chí bị vợ cắm cho quả sừng to tổ bố vẫn thờ ơ, đột nhiên từ đỗ nghèo khỉ thành tỷ phú cũng mặt không đổi sắc... Thật sự, hắn có khả năng lụy tình sao?

Vả lại, cực kỳ xinh đẹp?

Xét về diện mạo, còn ai so được với Điện hạ?

Đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình cực kỳ phản nghịch, Tả hộ vệ giật mình, không dám nghĩ tiếp.

"Thuộc hạ đi làm ngay." Tả hộ vệ vừa hô vừa định lui ra sau cất tiếng chào, nhưng đột nhiên phát hiện quanh người Điện hạ phát sáng. Khi ánh sáng tan đi, Điện hạ đã thu lại đôi cánh của mình, khoác lên trang phục của nhân loại.

Vẻ bề ngoài của Điện hạ cực kỳ cao quý, đầy khí chất, mặc hoàng phục, đội vương miện lại càng thêm tôn quý, chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng lúc này, Điện hạ thay đổi một thân trang phục giống những người trong gương thần, còn cố tình đổi màu mắt của mình thành màu đỏ sẫm, gần như không khác gì một thanh niên nhân loại bình thường.

Không, trên đời này làm gì có một người bình thường nào đẹp như vậy?

Tả hộ vệ ngây người, tinh thần lâm vào trạng thái chờ loading. Mãi cho đến khi Điện hạ bước xuống bậc thềm, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại: "Điện hạ, ngài đây là?"

"Lần này ta muốn trực tiếp giám sát." Điện hạ tùy ý nói, "Nếu thật sự không thể khiến hắn thống khổ, ta sẽ lui một bước, cho hắn thử thế nào là sống không bằng chết."

Trần Phong đưa con đi nhà trẻ xong, định đến công trường. Hắn làm ở công trường hai ngày nữa là tròn một tháng, muốn đến công trường hỏi quản lý có thể trả lương cho mình không.

Có 1 tỷ, ngu gì còn làm phụ hồ?

Nhưng lương thì vẫn phải đòi. Không thì công sức đổ mồ hôi sôi nước mắt hít bụi xi măng lưng hướng trời đẩy xe rùa chở gạch, ai bù? Hắn đâu có rảnh mà làm không công.

Nhưng vấn đề là, khi hắn đi ngang qua một bảng hiệu nhỏ ghi: "Trừ tà quán", chân lại không tài nào chịu bước tiếp.

Hắn thực sự muốn đi vào. Không biết tại sao, rõ ràng là hắn chưa gặp phải yêu ma quỷ quái gì, chỉ đơn giản là muốn vào trong. Cũng không rõ nguyên nhân, hắn muốn tìm pháp sư hoặc thầy cúng, mang về nhà niệm kinh, làm này làm kia.

Bản thân Trần Phong cũng biết rằng mình quá mê tín. Rõ ràng xung quanh không có gì xảy ra, chỉ đôi lúc mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, nhưng lòng vẫn cảm thấy lo lắng bất an.

Trần Phong cắn răng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vứt bỏ lí trí nghe theo cảm tính, quyết định vung tiền một phen.

Xã hội văn minh ngày nay, dịch vụ gì cũng có combo.

Tịnh Trạch đại sư của "Trừ tà quán" giảng cho Trần Phong một đống, nào là ấn đường hắn có màu đen, nào là bị ác linh quấn thân, nào là ác linh theo vào trong mơ, cắn nuốt dương khí của hắn, cuối cùng chốt lại bằng việc giới thiệu một gói dịch vụ combo VIP mua 1 tặng 1.

Sẽ có linh sư theo hắn 24/24, giúp hắn cản ác linh.

Chỉ cần 18 nghìn đồng (<~60 triệu) là có thể có thể bao trọn một linh sư trong vòng một tháng.

Tịnh Trạch đại sư nói: "Các linh sư thuê theo tháng của chúng tôi rất chuyên nghiệp, có ngoại hình chuẩn, thân hình mềm mại. Không chỉ có thể giúp chống lại tà ma mà còn giúp xua đuổi vận đen. Không chỉ vậy, còn kèm thêm phục vụ bữa ăn, làm ấm giường, trò chuyện tâm sự, vừa giúp thí chủ rèn luyện sức khỏe tinh thần vừa giúp thoải mái về thể chất. "

Trần Phong: "...? "

Cảm thấy càng nghe càng sai.

"Thí chủ?" Tịnh Trạch đại sư chớp mắt.

Trần Phong nghi ngờ hỏi: "Đây thật sự là nơi cho thuê linh sư đàng hoàng sao?"

"Đương nhiên là thuê linh sư đàng hoàng! Không thì thuê cái gì?" - Tịnh Trạch đại sư vẻ mặt nghiêm túc.

Trần Phong vừa cố nhớ lại dãy điện thoại treo thưởng khi gọi báo cáo nội dung khiêu dâm được đính kèm trên tạp chí, vừa giả vờ quan tâm gật gật đầu: "Tôi có thể xem thử linh sư đầu tiên không?"

"Đương nhiên, linh sư của chúng tôi kỹ thuật cao thấp có phân loại, giá cả khác nhau. Cậu có thể chọn tùy ý, chọn được người rồi mới trả tiền."

Khi các linh sư bước vào phòng, xếp thành hàng, Trần Phong im lặng đặt điện thoại đã nhập sẵn số báo cáo xuống.

Những gì Tinh Trạch đại sư nói đều là thật, những linh sư này quả thực đều có ngoại hình chuẩn, thân thể mềm mại. Đầu họ đều cạo trọc, có dái tai dày, cằm nọng mềm mại, mặc đạo bào rộng rãi cũng có thể mơ hồ thấy được cái bụng mềm mại căng tròn bên trong.

A Di Đà Phật, là tư tưởng hắn không đàng hoàng.

Trần Phong im lặng sám hối.

Chỉ là... những linh sư này đều mặc đạo bào, trên tay đeo chuỗi hạt châu, trên cổ lại đeo một sợi dây chuyền có mặt thánh giá...

"Xin phép cho tôi hỏi một chút." Trần Phong nói, "Xin hỏi các linh sư đây theo đạo nào?"

"Chúng ta là linh sư toàn năng! Tất cả quái vật trong Tam giới đều có thể hàng phục, đồ vật ma quái đều có thể phát hiện ra. Nếu thí chủ cần, cũng có thể châm cứu giác hơi, xoa bóp mát xa! " Tịnh Trạch đại sư tự hào giới thiệu.

Trần Phong trong lòng âm thầm than thở, bỏ qua vấn đề đa cấp lừa đảo thì, lúc này hắn đã không còn là Trần Phong "dân phụ hồ tay trát xi măng" ngày xưa nữa, hắn đã là đại gia tỷ phú một phương, có 1 tỷ trong tay, muốn vung tiền qua cửa sổ thế nào chẳng được.

Nghĩ đến những giấc mơ và những ảo ảnh kỳ lạ trong đầu hắn vài ngày trước, Trần Phong dáng vẻ đại gia phất tay: "Đăng ký cho tôi combo đắt nhất!"

Trần Phong vừa dứt lời liền có một trận gió mạnh nổi lên, khung cửa loảng xoảng rung bần bật, không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Phong mơ hồ nhìn thấy một đám sương mù đen kịt từ cửa bay vào, lao đến chỗ màn cửa, dải dây buộc màn bị giựt tung, màn cửa đỏ bay lượn trên không trung, vừa lúc che khuất tầm mắt của Trần Phong.

Gió dần ngừng lại, bức màn đỏ cũng từ từ hạ xuống, trở về vị trí cũ. Trần Phong lúc này mới phát hiện tất cả các linh sư đầu trọc trước mặt không biết khi nào đã rời khỏi vị trí, chỉnh tề xếp thành hàng ở hai bên, gục đầu tại chỗ không nói một lời.

Yên lặng.

Một sự yên lặng chết chóc.

Tiếng chim ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng trong bụi rậm, gió trong không khí đều tĩnh lặng, toàn bộ không gian yên tĩnh đến mức khó tin, dường như tất cả mọi người đều đang nín thở. Chỉ có nơi góc màn màu đỏ son đang lơ lửng trên mặt đất, truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Trần Phong ngẩng đầu nhìn lại. Đến hắn cũng nín thở.

Người vừa xuất hiện là một linh sư mặc đạo bào màu mực.

Một thanh niên cực kỳ xinh đẹp.

Không giống như áo choàng màu xanh lam đơn giản, rộng thùng thình của những người khác, người này mặc áo mực đen, tay áo và viền cổ áo có thêu hoa văn sẫm màu bạc. Ánh đèn chảy theo đường nét hoa văn tựa như đang di động, làm cho dáng người vốn đã anh tuấn của người đó càng thêm phần xuất chúng, mà phía bên trên áo choàng, tuyệt đối không có chút nào liên quan đến hai chữ "linh sư", cũng không phải là vẻ đẹp của một người bình thường.

Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, mắt sáng linh động rõ ràng, không biết có phải là do ảo giác không, dưới ánh đèn, sâu trong đáy mắt có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ sẫm mờ ảo.

Người đó đưa tay về phía Trần Phong, trong lòng hắn phảng phất như thấy được cả một bức tranh sống động tuyệt vời.

"Anh Trần, lần đầu gặp mặt, xin hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn."

Trần Phong gần như bị mê hoặc, đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang chìa ra.

Khoảnh khắc tay chạm tay, bàn tay lạnh lẽo của người đối diện làm Trần Phong giật mình tỉnh táo lại.

Trần Phong im lặng một lúc, sau đó quay lại nhìn Tịnh Trạch đại sư, giọng điệu chân thành, nghiêm túc: "Tôi không muốn người này, tôi vẫn muốn mấy vị đầu trọc đằng kia. Linh sư này nhìn qua quá sang trọng, tuổi trẻ nhìn là biết không có kinh nghiệm, có vẻ giá thành không cân xứng với người."

Không khí trong nháy mắt cứng lại.

Khuôn mặt của người mới đến trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Rơi vào những tình huống thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin, nên Trần Phong mỉm cười.

Nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên hết.

Giống như hôm qua hắn luôn cảm thấy Trần Tử Hoa sẽ lau nước mũi trên tóc, vừa rồi trong lòng hắn cũng có một linh cảm mãnh liệt.

——Nếu hắn tiếp nhận vị linh sư này, những chuyện cực kỳ đáng lo ngại sẽ xảy ra.

Hắn sẽ gặp phải những điều không thể tưởng tượng, những chuyện khó lường hơn, những sự kiện sẽ hoàn toàn phá hủy nhận thức và tam quan hiện tại của hắn, khiến linh hồn hắn không thể chống chọi nữa, cuối cùng rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nói dài thế nhưng tóm lại là, hắn sẽ gặp xúi quẩy.

Điềm báo này dữ dội đến mức khiến tim hắn thót lại, từ sâu trong lòng sinh bản năng cự tuyệt, khiến hắn muốn tránh xa vị linh sư vô cùng xinh đẹp này, tránh càng xa càng tốt.

Từng chút một, hắn cố ý rút tay ra khỏi tay linh sư.

Nhưng không được.

"Răng rắc."

Chỉ nghe thấy một âm thanh gãy xương giòn giã.

Trần Phong vốn đang bình tĩnh đột nhiên hét lên.

"A a a a a a a"

Linh sư thả tay, chỉ thấy toàn bộ tay phải của Trần Phong trên dưới dính chặt vào nhau, như thể xương tay của hắn đã bị bẻ gãy.

Trên mặt vị linh sư hiện lên một tia bất lực.

Tịnh Trạch đại sư khiếp sợ mở to hai mắt, chân tay luống cuống nói: "A... Thực xin lỗi... Tôi .. Chúng tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu..."

"Đừng xin lỗi, gọi... gọi xe cấp cứu... "

Trần Phong nói xong câu cuối cùng, đau đến ngất xỉu.

Nhìn xem, chuyện xúi quẩy hắn lo, chưa gì đã đến rồi.

-------

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top