Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Vật nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: VI

"Vương Hà." Trần Phong bưng đậu phộng ra đặt trên bàn ăn, hô: "Người đi đâu rồi, tôi dọn xong đồ nhắm rượu hết rồi này!"

Vương Tử đóng cửa sổ phòng ngủ, mở cửa bước ra ngoài.

"Đi rửa tay." Vương Tử chìa bàn tay ướt sũng ra.

Trần Phong ném cho cậu hai tờ giấy lau tay, sau đó chỉ vào thạch cao bên tay phải, cười nói: "Tay không tiện lắm, làm việc có hơi chậm. Chờ tôi chút nhé."

Vương Tử: "Không vội."

Trần Phong đem rượu đế lại, đặt thêm hai ly rượu bên cạnh, ngồi đối diện Vương Tử, vừa rót rượu vừa nói: "Thực ra tôi không thích uống rượu."

Vương Tử chưa từng biết rượu là gì, nhưng từng thấy cảnh Trần Phong uống rồi.

"Anh em tốt" của Trần Phong trên bàn nhậu quơ tay thề thốt nếu hắn gặp nạn sẽ không ngại lên núi đao xuống biển lửa giúp đỡ, chai rượu cả lít trên bàn mà bọn họ một hơi tu cả nửa chai, chai rỗng lăn lóc đầy đất.

Nghĩ vậy, Vương Tử nhìn chằm chằm ly rượu nhỏ bằng ngón tay cái trước mặt, trong lòng khá là bất mãn: "Ly nhỏ như vậy?"

Trần Phong cười nói: "Đây là rượu trắng, cậu uống vừa phải thôi."

Vương Tử nhớ lại cảnh Trần Phong cùng anh em uống hình như là loại rượu có màu vàng, cậu cầm ly rượu lên ngửi ngửi, hỏi: "Vừa rồi anh nói không thích uống rượu, tại sao?"

Trần Phong gắp một hạt đậu phộng: "Họ đều nói nếu uống quá nhiều sẽ dễ kích động, có người uống nhiều quá còn muốn xả hết cảm xúc thật trong lòng ra, lăn lộn gào khóc om sòm như trốn trại, nhưng mà..."

"Cạch!" Vương Tử đột nhiên mò đâu ra hai cái ly lớn, đổ đầy rượu, đẩy tới trước mặt Trần Phong: "Uống đi! Hôm nay anh, không, chúng ta sẽ uống đến khi gào khóc om sòm như trốn trại!"

Trần Phong: "... ?"

Vương Tử đẩy ly rượu đầy ắp đến trước mặt Trần Phong, còn đẩy đẩy cho đến khi nhét được vào trong tay Trần Phong mới thỏa mãn nhìn thẳng vào mắt Trần Phong, mắt sáng quắc: "Uống đi!"

"Nhưng tôi..."

Vương Tử đã học lỏm được "văn hóa bàn nhậu" từ lần mấy lần quan sát Trần Phong, cầm ly của mình cụng mạnh vào ly của Trần Phong, trầm giọng: "Zô!"

Trần Phong thở dài. Hắn còn chưa kịp nói hết câu.

Người khác uống rượu xỉn lăn lộn gào khóc om sòm như trốn trại, nhưng hắn thì không, hắn dường như rất khó say, chỉ là uống quá nhiều rượu sẽ đau đầu, cơ thể cũng khó chịu.

Nhưng Vương Hà đã tích cực đến vậy rồi, không uống là không nể mặt người ta, đành phải nâng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

Đặt ly rượu cạn trở lại bàn, Trần Phong phát hiện Vương Hà ở phía đối diện đang cầm ly rượu, hai mắt trợn tròn, miệng nhấp nhấp, vành tai đỏ bừng, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin. Nhưng ly rượu trên tay cậu dường như chỉ vơi có một chút, chắc còn chưa tới một phần mười.

"Sao vậy, cảm thấy mình không uống được nữa à?" Trần Phong cười cười, vươn tay cầm lấy rượu trong tay Vương Hà. "Không uống được cũng không sao, ly này thật sự nhiều quá."

Nhưng Trần Phong còn chưa chạm được ly rượu trong tay Vương Hà đã bị Vương Hà né được. Vương Hà nhìn ly rượu cạn đáy của Trần Phong, rồi lại nhìn ly của mình. Mặt lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trần Phong trầm giọng nói: "Ai nói tôi không uống được?!"

Nói xong liền nâng ly lên uống một hơi.

'Cốp' một tiếng, đầu cậu gọn gàng đập xuống bàn.

Trần Phong hoảng sợ, cuống quýt lay người cậu.

Trần Phong gọi đi gọi lại nhưng Vương Hà không hề động đậy. Ngay khi Trần Phong đang cầm điện thoại định gọi 120 (cấp cứu), Vương Hà mới lắc lư cái đầu trọc ngẩng dậy.

"Trần Phong." Vương Hà đột nhiên gọi tên Trần Phong.

Tỉnh rồi?

Trần Phong để điện thoại xuống, quay đầu lại. Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Phong đột nhiên cảm thấy Vương Hà hình như gầy đi cả một size.

"Trần Phong." Vương Hà lại hét lên.

Có lẽ bởi vì uống rượu nên giọng nói cũng thay đổi, trong màn đêm tĩnh mịch vang lên trong trẻo lại mơ hồ, tựa như bầu trời sau cơn mưa.

"Làm sao vậy?" Trần Phong ngồi đối diện kiên nhẫn hỏi.

Vương Hà nhìn chằm chằm Trần Phong không chớp mắt, đèn trên đầu tỏa sáng, soi xuống đôi mắt đen dần dần sáng lên màu đỏ sẫm rực rỡ.

"Anh, tại sao... tại sao..." Vương Hà hai tay ôm mặt, thấp giọng lẩm bẩm.

"Tôi sao cái gì?" Trần Phong cũng chống tay trái lên mặt, nhìn hắn.

"Tại sao anh... lại muốn sống cuộc sống uất ức như vậy?" Vương Hà tức giận nói.

Trần Phong: "... Hả?"

Vương Hà hạ tay xuống, một đôi mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Trần Phong, giọng điệu có chút châm chọc:

"Trần Phong, sự kém cỏi của anh đã ăn sâu vào trong máu rồi đúng không?"

"Trong tay anh có một tỷ, không phải mười đồng, có cần phải tiêu xài tiết kiệm từng tí như vậy không? "

"Anh có tiền... tại sao không tiêu?"

Trần Phong trầm mặc một hồi mới nói: "Siêng năng, tiết kiệm là đức tính tốt đẹp truyền thống của đất nước Trung Hoa chúng ta."

"Trần Phong!" Vương Hà đột ngột chụp lấy hai vai Trần Phong.

Trần Phong rên một tiếng, cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ bả vai đau đến mức mất cảm giác.

"Ngày mai đi mua nhà lớn!" Vương Hà há miệng nói.

Tê dại từ trên vai qua đi, đau đớn tràn ngập tận trong xương tràn tới, Trần Phong đau đến nhe răng trợn mắt: "... Được."

"Đi mua xe lớn!" Vương Hà lại chuẩn bị một vỗ đập xuống, Trần Phong nhanh mắt bước một bước sang bên né được một đòn.

"Được, được, được, mua, mua, mua." Trần Phong vội vàng đáp.

"Tìm một người khác, không đúng không đúng, tìm một người phụ nữ xinh đẹp khác, sống một cuộc sống hạnh phúc, tràn ngập vàng son..." Giọng của Vương Hà càng ngày càng nhỏ, thân mình lung lay gục xuống bàn ăn.

"... Sau đó... để tôi, hoàn toàn hủy hoại anh."

Cậu thì thầm.

Đáng tiếc Trần Phong không nghe thấy câu nói vừa rồi, chỉ nghe được vị linh sư Vương Hà này, mới gặp được một ngày, vừa say phát đã nói hết những gì nghĩ trong đầu, dù lời nói có chút khó nghe, nhưng lại là những lời tốt đẹp về Trần Phong hắn, mong hắn có cuộc sống hạnh phúc.

Thật là một người tốt.

Trần Phong cảm động.

Cuộc đời này vẫn còn tình cảm chân thật như vậy.

Hắn nhìn Vương Hà đang nằm trên bàn, thấy người này không gượng dậy được nữa nên bước tới, định kéo cậu về giường.

Nhưng vừa bước đến bên cạnh Vương Hà, hắn liền cảm thấy mình đã giẫm phải thứ gì đó. Trần Phong cúi đầu nhìn.

Đó là một chiếc lông vũ đen nhánh, mềm mại, tựa như lông chim. Có chút quen mắt. Trần Phong cúi xuống nhặt lông vũ lên nhìn.

Cùng lúc đó, thân thể Vương Hà nằm trên bàn bắt đầu trải qua biến hóa kinh thiên động địa, xương cốt không ngừng dài ra, thịt mỡ không ngừng teo lại, nước da trở nên thánh khiết như tuyết, lông mi mọc dày đậm như màn đêm.

Cậu đã hoàn toàn biến thành Vương Tử cao quý, xinh đẹp không ai có thể sánh được.

Trần Phong tay cầm lông vũ, chạm rãi ngẩng đầu.

Hắn sững người.

——Thế giới đột nhiên trở nên tối đen.

Trần Phong chớp chớp mắt, chạm vào công tắc đèn gần nhất.

Bật, tắt, kiểu gì cũng đều không có điện.

Đứt cầu dao à?

Trần Phong lấy điện thoại ra chiếu sáng, mở cửa bước ra ngoài, kiểm tra cầu dao tổng.

Không chạy số?

Lại chạy đến cầu thang ngó cửa sổ nhà bên, nhà người ta đều có điện, mình nhà hắn không có.

Chẳng lẽ bị đoản mạch?

Nhưng mà tối thui thế này làm sao mà sửa được, Trần Phong quyết định về nhà ngủ một giấc đã sáng mai dậy xem lại sau.

Trần Phong gãi gãi ót, đóng cửa lại, trở về phòng.

Một con sên trong suốt thu mình trong góc sợ đến ướt đẫm mồ hôi, tự cho bản thân 1 like vì "Không hổ là mình".

Hôm nay nó nằm sấp trong góc bếp, lúc Trần Phong nấu ăn, nó hít hà đủ kiểu, nhưng khi trở ra thì phát hiện bạn bè của nó đã đi đâu hết rồi, hơn nữa, Vương Tử tôn quý thế mà lại hạ mình đến đây.

Nó cũng không ngu, đoán được giữa việc đồng bọn đột nhiên biến mất và việc Điện hạ xuất hiện chắc chắn có sự liên quan.

Vì thế nó không dám hành lễ trước mặt Điện hạ, chuẩn bị cuốn gói bò đi một cách lặng lẽ.

Nào biết đâu nó còn chưa kịp bò đi khỏi đã phát hiện Vương Tử Điện hạ suýt tí nữa thì bại lộ thân phận, tình thế hiểm nghèo, nó nhào tới công tắc cắn đứt dây điện trong nhà Trần Phong.

Khi Trần Phong vào nhà mới phát hiện Vương Hà đã biến mất.

Hắn tưởng Vương Hà đã tự về phòng ngủ ngủ rồi, nhưng mở đèn di động tìm mãi cũng chẳng thấy Vương Hà đâu, thậm chí mò cả dưới gầm giường, trong tủ đồ cũng không thấy.

Chẳng lẽ Vương linh sư thấy hắn mở cửa đã thừa cơ chạy ra?

Để một người xỉn quắc cần câu lang thang bên ngoài, Trần Phong rất lo lắng, liền xuống cầu thang tìm Vương Hà.

Sợ Vương Hà xỉn xỉn ngã cầu thang, Trần Phong lặn lội đi thang bộ hết 33 tầng lầu, nhưng hắn lết từ tầng 33 xuống tầng 1 mà vẫn không thấy bóng dáng của Vương Hà đâu.

"Vương Hà!"

Trần Phong lau mồ hôi, vừa đi về phía tầng hầm vừa gọi tên Vương Hà.

"Anh đang tìm tôi hả?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bụi cỏ phía sau Trần Phong.

Trần Phong quay đầu lại, là Vương Hà.

Trần Phong thở phào nhẹ nhõm.

Vương Hà trông tràn đầy năng lượng, thân mình linh hoạt, chẳng có vẻ gì là giống người say rượu.

Trần Phong cau mày: "Cậu... không say sao?"

Vương Hà sờ sờ cái đầu trọc, híp mắt, thân mình loạng choạng, rốt cục cũng trông giống đang say: "Tôi là linh sư, nhanh say cũng nhanh tỉnh. Ơ mà vừa nãy anh gọi tôi làm gì?"

Trần Phong nói:"Tôi đi ra ngoài xem thử cầu dao tổng, vừa về đã chẳng thấy cậu đâu. Tôi sợ cậu say quá, không yên tâm nên tôi ra ngoài tìm."

"Tôi... tôi biến mất?" Nụ cười của Vương Hà chợt đông cứng.

"Thì sao?"

"Không... không có gì." Vương Hà cười nói, "... Anh về nhà ngủ đi, tôi đi trước có việc, sáng mai tôi sẽ qua nhà anh, nhất định."

Khoảnh khắc Vương Hà quay đầu lại suýt chút bật khóc.

Làm sao bây giờ? Điện hạ say khướt đi mất hút, toàn bộ Hồ Minh giới đều không tha cho hắn đâu.

Trần Phong thấy Vương Hà không có việc gì thì yên tâm, quay về thang trở về nhà. Cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.

Di động cũng cạn nốt cục pin cuối cùng. Trong nhà không có đèn pin, cũng không có nến, nghĩa là nguồn sáng cuối cùng cũng không còn.

Không sao cả, Trần Phong lúc này mệt chết đi được, chỉ muốn leo lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Trần Phong vừa nằm lên giường, một vật nhỏ liền nhảy lên theo. Trần Phong lúc đầu không để ý, cho đến khi vật nhỏ dẫm lên tay hắn, Trần Phong mới nhận ra có thứ gì đó trèo lên giường mình.

Mèo nhà ai à? Hình như hơi bự, còn tròn nữa.

Trần Phong rất thích mấy con vật lông lông xù xù, không nghi ngờ gì mà cẩn thận sờ sờ vật nhỏ. Lông của vật nhỏ mềm mại, xù xù nhưng rất mượt.

Sợi lông tơ dài nhiều đến mức gần như có thể nhấn chìm toàn bộ bàn tay của Trần Phong, mềm mại vô cùng, mang theo hơi ấm của sự sống. Vào lúc này, sự mềm mại và ấm áp đạt đến sự hài hòa tuyệt đối, trong nháy mắt, Trần Phong cảm thấy không có bất kỳ sinh vật hay đồ vật gì có thể so sánh với xúc cảm này.

Hắn từng cảm thấy rằng chỉ cần chạm vào mái tóc thưa thớt nhưng đặc biệt mềm mại của Trần Cửu Tinh, hắn liền cảm thấy giây lát bình yên, nhưng giờ phút này hắn chợt phát hiện tóc của Trần Cửu Tinh còn không bằng một sợi lông của vật nhỏ này.

Trần Phong tham lam vuốt ve bộ lông của vật nhỏ, nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng chạm vào thứ khác có cảm giác khác với lông kia.

Hơi lạnh một chút nhưng lại cực kỳ mềm mại, tựa như tơ lụa thượng hạng.

Là lông vũ.

Chờ đã, lông vũ?

Trần Phong cầm điện thoại lên soi thì chợt nhớ ra điện thoại đã hết pin, hắn lại sờ lần nữa thì tin chắc đó đúng là một chiếc lông vũ.

Vậy, con gì thế này?

Chim à?

Hay cú mèo?

Đầu óc Trần Phong rối như tơ vò.

Lý trí nói hắn phải nhanh chóng buông sinh vật vô danh kia ra, nhưng tay hắn vẫn lần theo vuốt lông vật nhỏ.

Cho đến khi vật nhỏ trong tay khẽ rên lên một tiếng nức nở cực nhỏ, đầu nhỏ cọ cọ dưới cổ Trần Phong, móng vuốt nhỏ tròn nhào lên trên ngực hắn, nó ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mềm nhẹ nhàng liếm liếm cằm Trần Phong.

Thịch, thịch, thịch.

Trần Phong nghe thấy tiếng tim mình nổi trống điên cuồng.

Lý trí của Trần Phong trong nháy mắt sụp đổ.

Thật tròn, thật mềm, thật ấm, thật không thể cưỡng lại được.

Dù là mèo hay cú, dù là sinh vật cổ đại hay sinh vật ngoài hành tinh đến xâm chiếm trái đất.

Có là thứ gì thì hôm nay cũng phải ngủ với ông đây.

-------

Tác giả có chuyện muốn nói:

"Ngủ" của Trần Phong = ôm ngủ.

Đừng nghĩ lung tung nhen.

------

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top