Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Đến dạy anh cách tiêu tiền!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Tử Điện hạ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đang loạn tùng phèo.

Tối hôm qua rõ ràng cậu say rượu, nhưng hiện tại thân thể không khó chịu chút nào, thậm chí còn cảm thấy hết sức uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như vỗ cánh một cái có thể bay đi ngàn dặm.

Đồng thời cũng cảm nhận được một luồng hơi thở vô hình vây quanh mình, hơi thở đó giống như cơn gió thoảng qua cầu vồng, cơn mưa ngang qua rừng cây, có sức hút kỳ lạ, khiến người ta chìm sâu vào chẳng muốn rời đi dù chỉ trong chốc lát.

Hương vị đó len vào cánh mũi, thấm vào lòng, khiến người ta cảm thấy như máu thịt được tái sinh, xương cốt được nắn lại, toàn thân trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, giống như nằm trên hàng ngàn lớp nệm làm bằng lông thiên nga, sung sướng, mềm mại, khiến cơ thể được thả lỏng đến từng lỗ chân lông.

Vương Tử mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng nhìn xem nguồn gốc của hương vị kia.

Lồng ngực có hơi trắng, cơ bắp rắn chắc nhưng không phô trương, đường nét yết hầu rõ ràng, trên cằm nhẵn mịn như không bao giờ mọc râu, và khuôn mặt không chút tì vết.

Là Trần Phong.

Trần Phong?!

Đồng tử trong mắt Vương Tử dãn lớn, cuối cùng cũng nhận ra hơi thở đang vấn vít khắp cơ thể mình đến từ Trần Phong.

Đêm qua say rượu khiến cậu bất tỉnh, biến về nguyên hình, mất đi khả năng kháng cự lại hương vị của Trần Phong, ngay lúc này chẳng khác gì với lũ quái vật cấp thấp hèn mọn kia, không chút liêm sỉ mà bò lên người hắn, tham luyến mà mê đắm hít vào hơi thở của Trần Phong.

Sự phẫn nộ và xấu hổ tột cùng quét qua như cuồng phong, từng sợi lông tơ trên người cậu vì tức giận mà xù lên, hai cánh vỗ cực nhanh, lập tức chạy trốn đến góc phòng cách xa Trần Phong nhất rồi biến thành hình người.

Sau khi biến thành hình người, ngũ quan thuộc về quái vật cấp thấp tự động đóng lại, hào quang giống như mê dược thuộc về Trần Phong cũng dần dần biến mất.

Toàn thân Vương Tử cuối cùng cũng thả lỏng, cậu thu cánh lại, dựa vào tường, trượt từng tí một cho đến khi ngồi xuống đất, sợ hãi lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Cũng may hôm nay cậu dậy sớm, nếu cậu tỉnh lại muộn chút nữa thì chẳng phải sẽ bị Trần Phong bắt tại trận sao?

Khi Trần Phong tỉnh dậy, trong lồng ngực đã trống không.

Hắn bò lên bò xuống tìm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của vật nhỏ. Chỉ có một sợi lông tơ dài, màu trắng tinh không chút màu tạp còn sót lại, cực kỳ nổi bật trên chiếc giường xám đen, chứng tỏ vật nhỏ đó thực sự tồn tại.

Trần Phong mặc chiếc áo thun trắng đơn giản nhất cùng quần xà lỏn đen, đầu bù tóc rối, tay trái giơ ngón trỏ và ngón cái nhéo nhéo cọng lông tơ trắng tinh mềm mại kia rồi thất thần ngồi trên giường.

Hắn nắm chặt cọng lông trong lòng bàn tay, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác trống trải mơ hồ.

Trên tủ đầu giường vẫn còn một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hiện đại mà Triệu Lâm Lâm đọc dở một nửa.

Tiêu đề khổng lồ và dòng giới thiệu của cuốn sách chọt thẳng vào mắt hắn không thương tiếc.

"Kiều thê bỏ trốn: Không để tổng tài sủng trong lòng bàn tay"

"Đêm hôm đó, hắn say rượu, triền miên cùng cô trong giấc mơ, nhưng khi tỉnh dậy thì không có lấy một bóng người bên giường..."

Trần Phong: "..."

A, thứ chết tiệt này, kỳ cục thật, cảm giác cứ như bị nói trúng tim đen vậy.

Chỉ là...

Trần Phong cúi đầu, mở bàn tay trái.

Cọng lông tơ trắng muốt nằm trơ trọi trong lòng bàn tay.

Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết một ngày nào đó sẽ quay trở về, nhưng vật nhỏ dễ thương mềm mại ngoan ngoãn chui vào lồng ngực hắn ngày hôm qua, liệu sẽ còn trở về chứ?

Trần Phong phiền muộn thở dài, xuống giường, lại nhìn thấy trong góc tường một cọng lông vũ màu đen.

Lông vũ còn in dấu giày của hắn, chắc là lông chim hôm qua hắn nhặt được.

Cánh đen, lông tơ trắng, vừa tròn vừa mềm ... rốt cuộc là con gì thế?

Trần Phong hiện tại vẫn chưa đoán được.

Suy cho cùng, hắn chỉ có trí nhớ trong vỏn vẹn một tháng, kiến ​​thức trong đầu cũng chẳng có bao nhiêu, cơ bản xem như là thất học nửa mùa, có lẽ vật nhỏ kia là động vật quý hiếm vô tình chạy vào nhà hắn.

Trần Phong tỉ mẩn lau cọng lông vũ, kẹp nó với cọng lông tơ trắng trong một cuốn sách, ngang nhiên coi chúng là vật mình sở hữu.

Trần Phong mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Vương Hà vẫn chưa quay lại, Chỉ có Trần Cửu Tinh dạng tay dạng chân hình chữ X nằm xải lai trên giường, ngáy muốn sập nhà.

Sau khi Trần Phong đưa Trần Cửu Tinh đến nhà trẻ, trên đường về hắn mua một cuốn bách khoa toàn thư lớn nhất dày nhất, sau đó gọi thợ đến nhà sửa lại đường dây điện.

Trần Phong ngồi ở nhà cả buổi sáng, lật giở hết các chương về động vật trong bách khoa toàn thư từ đầu đến cuối cũng không tìm ra con vật nào giống với vật nhỏ tối hôm qua.

Trần Phong cau mày đóng sách lại.

Hắn nghĩ, hẳn không phải bởi vì sinh vật đó không tồn tại, mà là bởi vì bách khoa toàn thư không đầy đủ.

Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ.

Đã một giờ chiều, Vương Hà vẫn chưa quay lại.

Trần Phong lúc này mới nhớ ra hình như mình đã quên mất một việc quan trọng, hắn đứng dậy, thay bộ đồ có thể mặc ra đường rồi bước đến công trường chuẩn bị đòi ông chủ một tháng lương.

Ông chủ không có ở công trường, Trần Phong hỏi công nhân thì công nhân nói ông chủ đi ăn trưa chưa về nên bảo hắn chờ một lát.

Trần Phong vừa định tìm một chỗ ngồi liền nhìn thấy anh em tốt họ Triệu đẩy một chiếc xe đầy gạch, đẩy ba lần cũng không đẩy lên được dốc.

Trần Phong bước tới, giúp anh ta đẩy xe lên.

Thời tiết hôm nay có chút oi bức, mồ hôi lớn từ trên trán họ Triệu chảy xuống, chảy dọc theo khuôn mặt đầy bụi bặm, giọt mồ hôi cũng bị dính bùn, anh ta lấy cái khăn xám xịt trên cổ lau lau, cái khăn vốn màu xám, sau khi lau xong lại dính một đống lớn màu đen.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Phong, lúng túng cười: "... Cảm ơn cậu."

"Không có gì." Trần Phong nói, "Hôm nay không khỏe sao? Lần sau đừng chất nhiều gạch như vậy. Không có lực, gặp dốc cao hơn thế này còn chết nữa."

Họ Triệu lấy khăn lau tay, vẻ mặt có chút chật vật, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: "... Phong này, anh em thực sự xin lỗi cậu. "

"Khi đó cậu gọi điện cho anh, anh không phải là không muốn cho cậu vay tiền, nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình anh rồi đấy." Họ Triệu lại lau mồ hôi trên trán, "Tiền trong nhà anh đều là chị nhà quản lí, anh vừa mới nói anh muốn cho cậu vay tiền. Còn chưa nói xong thì cô ấy đã nổi khùng lên cãi nhau, ôm con dọa anh nói sẽ về nhà mẹ đẻ... Ai, thành thật mà nói, bây giờ anh cũng không còn mặt mũi nào để gặp cậu. "

Trần Phong nói:" Anh à , không sao đâu, em biết rồi."

"Cậu giải quyết sao rồi? " Họ Triệu liếc nhìn bàn tay phải bó thạch cao của Trần Phong, hỏi: "Chúng nói muốn bắt Cửu Tinh gán nợ, chúng bắt rồi à?"

Trần Phong nói: "Cửu Tinh không sao, bây giờ còn đang ở nhà trẻ, mọi chuyện cũng giải quyết ổn thỏa rồi."

"Giải quyết rồi thì tốt, không sao thì tốt rồi."

Họ Triệu không hỏi lí do Trần Phong làm sao trả đủ 10 vạn, cũng không hỏi tại sao tay phải hắn lại bó bột.

Trần Phong cũng không hỏi vì sao họ Triệu một người đang ế cả vạn năm đột nhiên kết hôn có vợ khi nào, có con lúc nào.

"Tứ Hổ với Thiết Đầu thực ra đều rất lo lắng cho cậu, nhưng họ lại không nói ra, thực ra anh em gặp hoạn nạn như vậy ai cũng sẵn sàng giúp đỡ, nhưng lại không thể giúp được gì, không thể làm gì được."

Trần Phong cười cười lấy ra một chai nước khoáng. Vặn nắp chai đưa cho anh ta:" Anh à, không sao đâu. Em hiểu anh em cả mà. Hai ngày nay điện thoại em hình như bị hỏng. Gọi điện cho mọi người đều gọi không được. Anh nói cho mọi người biết giúp em, tối nay em muốn chiêu đãi mọi người một bữa. Em có chuyện muốn nói. "

Trần Phong không nói điêu, hắn thật sự có thể hiểu được anh em tốt của mình.

Mọi người ai cũng đều thất học, lúc cuống lên thì tìm cớ lung tung lộn xộn cả, sơ hở đầy ra.

Người ế cả vạn năm thì bảo bị vợ quản nghiêm, người chưa từng đặt chân ra khỏi tỉnh lại nói mình còn đang ở Châu Phi, anh em mới hôm trước gọi điện hỏi hắn cổ phiếu là gì hôm sau đã khóc lóc nói mình mất 20 vạn tiền cổ phiếu.

Mặc dù mọi người đều không muốn cho hắn vay tiền, nhưng hắn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, hiểu được nếu lúc đó có ai cho hắn vay một khoản tiền lớn như vậy, hắn cũng không trả nổi trong thời gian ngắn.

Con người ta vẫn là nên sống vì bản thân.

Vả lại, ai cũng là người lớn cả rồi, đều biết kiếm tiền không phải dễ dàng, ai cũng có gia đình riêng, có lo toan riêng.

Họ Triệu lập tức gọi cho Tứ Hổ, giọng nói thô bạo của Tứ Hổ phát ra từ micro điện thoại.

"Không đi, em đang chơi mạt chược với Thiết Đầu và mọi người, mọi người cũng bảo không đi đâu. Một lần mượn những 10 vạn đồng thế mà cũng dám mở miệng hỏi cho được. Nó đã nghèo như vậy, còn thêm con vợ ăn chơi phá của. Eo ơi, cho mượn thì bao giờ mới trả được? Cho nó vay thì khác gì vứt tiền qua cửa sổ? Còn nói mời cơm, lại tính mở mồm mượn tiền à? "

Lão Triệu hơi lãng tai, chỉnh âm điện thoại to đùng, còn tưởng rằng người khác không nghe thấy, nhìn nhìn Trần Phong, hỏi: "Ừ thì, Tứ Hổ hỏi... à, cái đó, tối nay... "

"Không phải mượn tiền. "Trần Phong nói.

"Cậu ấy nói cậu ấy không mượn." Lão Triệu xoay lưng lại Trần Phong, nói với người bên kia qua micro,.

"Không đến là không đến! Cứ nói tôi còn đang ở Châu Phi chưa về! Thiết Đầu và mọi người đều có việc bận."

"Bọn họ đều ở Châu Phi ... A, không đúng. Tứ Hổ ở châu Phi, Thiết Đầu cùng mọi người đều có việc bận. Thực ra, tối nay tôi cũng có việc. Mẹ tôi hình như bị sốt."

Trần Phong vẫn mặt mày tươi cười, nhưng cũng tự cảm thấy thật mỉa mai khi lúc này vẫn còn có thể cười toe toét được.

Vì vậy, hắn mím môi, đáp được thôi.

Họ Triệu sờ cái mũ bảo hiểm trên đầu, cười cười với Trần Phong rồi tiếp tục đẩy xe gạch.

Trần Phong nhìn cái eo còng xuống và tấm lưng gầy còm đến trơ cả xương của họ Triệu, kéo kéo cổ áo.

Hắn dường như không còn ai là bạn bè nữa.

Lúc này, ông chủ bụng bia cũng trở về, Trần Phong giải thích lí do hắn đến, chưa nói được một nửa đã bị ông chủ ngắt lời.

"Trần Phong, tháng trước anh được nghỉ một ngày, nhưng đã hai ngày nay anh nghỉ làm không có lý do."

"Tôi biết, nhưng không bao gồm những ngày xin nghỉ phép và những ngày tôi không đến, tôi vẫn làm đủ 28 ngày, với mức lương là 170 đồng một ngày thì tổng tiền lương là 4760 đồng."

"Công ty không trả cậu đâu. "

Trần Phong cau mày: "Tại sao?"

"Công ty có quy định của công ty. Không lí do đột nhiên nghỉ làm là không thể chấp nhận được. Cậu nghỉ làm mà không thèm nói một tiếng, lại còn đòi tiền lương. Cậu có biết công ty đã gánh bao nhiêu tổn thất vì cậu đột nhiên vắng không? "

Trần Phong:" ...Một công nhân dọn gạch thì có thể làm công ty tổn thất cái gì? "

"Dự án nào có kế hoạch của dự án đó, mỗi người đều có khối lượng công việc hàng ngày khác nhau. Nếu cậu không đến, chỉ vì không thích thì nghỉ. Cậu coi toàn bộ dự án là cái gì? Coi toàn bộ công ty la cái gì?! "

Trần Phong lấy điện thoại di động ra.

Ông chủ: "Cậu định làm gì?"

Trần Phong không nói lời nào, tiếp tục vừa nhớ lại vừa nhập số điện thoại phòng lao động xã hội mà hắn đã nhìn thấy trước đó.

Trí nhớ của Trần Phong khá tốt, nhưng hắn đã nhìn thấy số của phòng lao động xã hội địa phương từ tuần trước rồi. Hai con số cuối cùng hơi mơ hồ, là 89 hay 98?

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, cầm lấy điện thoại của Trần Phong.

"Phiền toái đâu ra thế này?" Giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên.

Trần Phong ngẩng đầu, là Vương Hà.

Ngoài Vương Hà, theo sau còn có hơn chục người đàn ông mặc vest, đi giày da, cách đó không xa có một vài chiếc ô tô màu đen, vừa to vừa dài trông rất hoành tráng đang đậu.

Có vẻ giống với chiếc mà Trần Tử Hoa ngồi lần trước.

Thế trận này quá mức xa xỉ, hiện trường không có lấy một chút âm thanh, những người khác đang làm việc trên công trường đều ngừng tay, nheo mắt lau mồ hôi, mang theo cuốc xẻng, thì thầm về phía bên này, ánh mắt vừa tò mò vừa ghen tị.

Có người còn lấy điện thoại ra quay video.

Trần Phong hỏi Vương Hà: "Sao cậu lại ở đây?"

Môi Vương Hà nhếch lên thành một độ cung đầy khinh bỉ, giọng điệu vừa tự phụ vừa lười biếng.

"Đến dạy anh cách tiêu tiền!"

Trần Phong giật mình sửng sốt.

Đột nhiên hắn cảm thấy Vương Hà cực kỳ đẹp trai, trông y như những bá đạo tổng tài vừa kiêu ngạo vừa tự tin trên TV.

Nếu bỏ qua cái bụng bia, cái đầu trọc lóc và cái nọng cằm của cậu.

-------

Hết chương 7.

Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top