Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35. Dịu Dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến Đây, Anh Cho Em Hạnh Phúc" được #1 BXH fanfiction rồi.

Cám ơn mọi người nha. Tất cả là nhờ mọi người tương tác với fic mà được như vậy. Mình cũng không biết phải cảm ơn mọi người thế nào nữa, chỉ biết cố gắng hơn nữa thôi.

Yêu các ấy nhiều nhiều lắm 😙😙😙😙

_____________________

Jeon JungKook còn đang hái quýt, tự nhiên lại bị ai đó ở sau giữ lại. Kim TaeHyung ở sau không bằng lòng.

- Sao tự ý một mình ra ngoài?

Jeon JungKook gạt tay hắn ra.

- Anh đang ngủ mà.

Kim TaeHyung nói càn.

- Ngủ thì gọi dậy.

Jeon JungKook nhìn hắn khinh bỉ, Kim thiếu gia cũng có ngày để người khác phá đám giấc ngủ của mình. Kim TaeHyung thấy người kia không bận tâm mình, bắt đầu bắt chuyện.

- Đã tới đây bao lâu rồi?

Jeon JungKook lạnh nhạt trả lời.

- Gần một tiếng đồng hồ rồi.

Kim TaeHyung tốt bụng nhắc nhở.

- Mới ốm dậy đấy.

Jeon JungKook không quay đầu, nói.

- Biết rồi.

Jeon JungKook hái một trái quýt đưa cho hắn, Kim TaeHyung cũng nhận lấy bóc ăn. Bên kia đám nhân viên đang hái quýt cũng hái được kha khá, bắt đầu xếp vào xe đẩy đẩy về. Kim TaeHyung đập đập vai Jeon JungKook đang một tay hái quýt, một tay ôm giỏ.

- JungKook.

Jeon JungKook quay lại, thấy Kim TaeHyung rất có thành ý đưa cho cậu một múi quýt. Một tay ôm giỏ, một tay cầm quýt, Jeon JungKook nhìn múi quýt nhíu mày, còn đang lưỡng lự không biết nên ăn hay không.

Kim TaeHyung đưa múi quýt lên ngang tầm mặt cậu, Jeon JungKook chần chừ một chút cũng nghiêng đầu cắn lấy, nước quýt ngọt ngọt tràn vào đầu lưỡi. Còn đang tập trung vào múi quýt, Jeon JungKook không để ý Kim TaeHyung tập kích nhanh như chớp cắn lên đầu còn lại của múi quýt, hai môi bất ngờ chạm nhau.

Nụ hôn vội chỉ như chuồn chuồn đạp nước, Jeon JungKook ngẩng đầu, mặt đần thối nhìn Kim TaeHyung đang vô sỉ liếm môi. Lát sau đầu óc mới trì độn hoạt động, quay đi tiếp tục hái quýt, lầm bầm chửi vài câu không rõ ràng.

Suy cho cùng dù là lúc sáng cậu cho hắn ăn, hay hiện tại hắn là người cho cậu ăn, kẻ duy nhất bị thiệt vẫn là cậu. Loại người như Kim TaeHyung, thật sự... không còn từ gì để nói.

Kim TaeHyung nhìn thấy người kia lạnh nhạt quay đi, lại bị một nụ hôn vội làm cho phân tâm mà hái phải một trái quýt chưa chín, có chút buồn cười chọt vai cậu.

- Giận sao?

Jeon JungKook không quay đầu, lạnh nhạt trả lời.

- Nhìn tôi rảnh tới vậy sao?

Kim TaeHyung giật lấy trái quýt trên tay Jeon JungKook bỏ vào giỏ, ngăn cậu lại.

- Đừng hái nữa, về thôi.

Jeon JungKook hái quýt nãy giờ, ăn vụng cũng thấy chán cho nên không hái nữa, dù sao nhân viên cũng đã sắp nghỉ. Kim TaeHyung và JungKook trở về khu nhà nghỉ trước, JungKook lấy cớ cả người đều là mồ hôi trốn đi tắm trước.

Nhà tắm ở đây là một suối nước nhân tạo, mô phỏng theo mô hình suối nước của Nhật với những ghềnh đá lớn chen giữa nhau, nước chảy một dòng xuống bên dưới. Một nhân viên dẫn JungKook tới, thả xuống nước một ít hoa và hương liệu, chào một tiếng rồi mới ra ngoài.

Nhìn cảnh này cứ như ở trong phim ấy, Jeon JungKook không khỏi mang theo chút cảm giác hưởng thụ bước xuống. Cuối thu trời se lạnh, nước lại vừa đủ ấm mang theo mùi hương thảo mộc thoang thoảng của hương liệu thật dễ chịu. Jeon JungKook trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tựa lưng vào phiến đá cực kỳ khoan khoái.

Phía ngoài cửa có tiếng mở cửa, Jeon JungKook quay lại nhìn phát hiện Kim TaeHyung cũng đang bước vào, trên người mặc y như cậu. Nửa thân trên hờ hững khêu gợi, làn khói mờ ảo giống như trong mấy bộ phim thần tượng trên truyền hình, nhưng mà Jeon JungKook nhìn vẻ mặt người kia xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác chẳng khác gì đang từ thiên đường mà rơi cái bẹp xuống mặt đất, khuôn mặt phút chốc tối sầm lại.

Kim TaeHyung giả bộ như rất tình cờ, nhìn Jeon JungKook một cái cười.

- JungKook cũng đi tắm sao?

Jeon JungKook không nói năng câu gì, đứng dậy bước khỏi mặt nước định ra về. Không ngờ tới lúc bước qua lại bị Kim TaeHyung ngăn lại, nước trên người cậu nhỏ xuống, ướt một vũng dưới sàn.

- Tránh đường cho tôi đi.

Kim TaeHyung nhìn cậu, cực kỳ thiếu đòn cười cười.

- Sợ sao?

Jeon JungKook nhíu mày.

- Anh nghĩ mình là ai chứ?

Kim TaeHyung nhếch miệng cười.

- Không sợ là được rồi, vậy cùng nhau tắm.

Sau đó chẳng cần biết người kia có đồng ý hay không, ngang nhiên nắm lấy cổ tay người ta kéo về phía mặt nước. Jeon JungKook lập rực giãy ra.

- Không thích, bỏ ra.

Hai người vùng vằng, nước trên người Jeon JungKook nhỏ xuống sàn đá trơn trượt, cuối cùng hại cả hai người cùng ngã xuống nước.

Ầm một tiếng cực kỳ oanh liệt, ngã tới đầu cũng ngụp lặn cả xuống nước. Jeon JungKook vội vàng ngoi lên, tóc mái dính bết vào mặt tức tối chửi.

- Kim TaeHyung, con mẹ anh...

Còn chưa kịp chửi được trọn vẹn một câu đã bị Kim TaeHyung áp sát vào phiến đá, nhanh như cướp hôn lên môi cậu. Jeon JungKook tức giận đẩy ra, lại nhận thấy ở dưới chân mình không có chỗ đứng. Rõ ràng chiều cao của hai người ngang ngửa nhau, nhưng dưới chân cậu lại không có chỗ tựa chân, sau đó mới phát hiện bị Kim TaeHyung nâng lên một chút không cho cậu có cơ hội giãy giụa.

Hai tay đang đặt ở trên vai Kim TaeHyung đành phải bám vào hắn để không bị chìm xuống nước, Jeon JungKook hiện tại nằm ở thế bị động, chỉ có thể tùy ý mặc cho Kim TaeHyung lộng, buông tay ra chắc chắn sẽ bị chìm. Biết người kia đang phải yếu thế dựa vào mình, Kim TaeHyung được một bước lấn tới hôn sâu hơn, dục vọng phía dưới dần ngẩng đầu. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, thật sự đã nhịn lâu rồi.

Tới lúc hắn buông ra, Jeon JungKook cảm nhận cái vật kia của hắn đã cương hẳn đang cọ vào đùi mình mà ức tới tận cổ, ngay cả mặt cũng đỏ bừng.

- Anh...

Kim TaeHyung vô sỉ khẽ cười.

- Em tức giận cái gì? Không phải là em câu dẫn tôi sao?

Jeon JungKook trừng mắt với hắn, liều mạng đẩy ra.

- Mặt dày, tôi đã đụng vào chỗ đó của anh sao?

Kim TaeHyung đẩy lại cậu vào phiến đá.

- Làm người ta cương rồi còn định chạy sao?

Jeon JungKook cắn môi nhìn hắn. Gã đàn ông này đúng là mặt dày đạt tới đẳng cấp rồi, nói cái gì cũng nghe không thấy lý chút nào. Kim TaeHyung nhìn cậu, ánh mắt chợt lắng lại, hệt như nước trên mặt hồ thu, dịu dàng không một gợn sóng. Jeon JungKook ngẩn người, nhìn vào con ngươi của người kia phút chốc mà lạc vào.

Kim TaeHyung cúi đầu, một lần nữa hôn xuống môi cậu. JungKook thi thoảng sẽ cắn môi, nhưng làm như vậy lâu sẽ không tốt, hắn không thích cậu nhiều lúc cứ tự cắn môi mình như vậy. Jeon JungKook không giãy giụa nữa, tùy ý để hắn hôn.

Bỗng nhiên lại nhận ra, cậu rốt cuộc phản kháng để làm gì. Mỗi lần đều chống cự, sau đó rồi cũng tùy ý để hắn lộng mình. Jeon JungKook hoang mang, phải chăng cậu chỉ là đang cố lừa gạt chính mình mà thôi. Bản thân rõ ràng đã không còn quá bài xích với thân thể của Kim TaeHyung giống như trước kia, thậm chí cậu đã dần quen với chuyện người đàn ông này thường xuyên lộng trên cơ thể của cậu.

Jeon JungKook khẽ mở mắt, bị mấy cọng tóc trên đầu Kim TaeHyung chọc vào má nhột nhột. Hắn đang cúi đầu, hôn từng dấu hôn lên trên ngực cậu.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ban đầu là ghét bỏ mà phản kháng, ban đầu là bị người ta chèn ép không tự nguyện dâng mình. Tới những lần sau, tự gạt bản thân mình rằng cũng chẳng phải lần đầu, cũng chẳng còn gì để mất. Rồi cứ như vậy, lâu dần Jeon JungKook nhận ra, bản thân mình coi chuyện người đàn ông này ở bên trong mình luật động đã là một điều hiển nhiên rồi. Bởi vì trong thâm tâm vốn dĩ là bị ép buộc, cho nên mới cố chấp phản kháng. Lâu dần mới để ý phản kháng thực chất chỉ là để chối bỏ rằng cậu chưa hoàn toàn chấp nhận hắn mà thôi.

Thân thể người đàn ông này, từng đêm trải qua bao nhiêu lần làm tình, mỗi ngày đều nghe hơi ấm hắn mỗi khi cơ thể hai người quấn lấy nhau an tĩnh ngủ, ngay cả nhịp tim trong lồng ngực hắn cũng gần như thuộc rồi.

Jeon JungKook cúi đầu nhìn, từng thớ cơ săn chắc trên cơ thể của Kim TaeHyung bị một làn khói mỏng bao lấy, mờ ảo quyến rũ. Những ngón tay của cậu trên vai hắn hờ hững bám vào, thân nhiệt truyền vào lòng bàn tay ấm áp.

- A...

Jeon JungKook khẽ rên lên một tiếng khi Kim TaeHyung tiến vào, gò má vì làn hơi nước mà trải lên một mảng hồng hào. Kim TaeHyung ngẩng đầu nhìn cậu.

- Đau sao?

Jeon JungKook theo bản năng lắc đầu, sau đó nhạt nhẽo tựa vào phiến đá sau lưng.

- Nếu tôi nói có, anh sẽ dừng lại sao?

Kim TaeHyung khẽ cười, mang theo tất cả ôn nhu hôn lên mi mắt cậu.

- Sẽ dừng.

Thanh âm trầm thấp trong cổ họng đầy từ tính, không phải là điệu dáng bỡn cợt như mọi khi nhưng những lời này chính là thật lòng.

Trước kia Kim TaeHyung khi làm tình sẽ chẳng bao giờ cần biết cậu ra sao, sẽ chẳng quan tâm cậu đau tới thế nào. Ngay cả khi Jeon JungKook hoảng hốt kêu hắn dừng lại, người đàn ông này cũng chẳng bận tâm.

Hóa ra, có những tình cảm phải trải qua thời gian mới có thể đong đầy được bao nhiêu là yêu thương, bao nhiêu là dịu dàng. Chỉ khi thực lòng yêu một người, mới để ý tới được suy nghĩ cảm nhận của người đó.

Người đàn ông này, hiện tại ấm áp như vậy, thật khiến cậu dễ mềm lòng. Người ta nói bản tính của con người sẽ chẳng dễ mà thay đổi, nhưng khi người đó yêu một ai họ sẽ thay đổi bản thân vì người đó. Kim TaeHyung trước kia kiêu ngạo ngang tàng tới bao nhiêu, hiện tại dịu dàng ấm áp bấy nhiêu.

Thật sự, mang tới cảm giác thật an toàn.

Jeon JungKook nhìn bàn tay mình trên vai hắn, vô thức bám chặt vào. Nương theo cử động phía dưới của Kim TaeHyung, từng hồi sóng nước cũng dập dềnh, chẳng mãnh liệt đê mê nhưng cũng có thể nhẹ nhàng từng bước đạt tới cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top