Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 1: Lần Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 1: LẦN ĐẦU

-Năm 2020- 

“Tiểu thư, chậm một chút, cẩn thận té bây giờ”

Những người giúp việc hoảng hốt chạy theo sau gọi la í ới, phía trước họ là một cô bé nhỏ xíu đang đùa vui nghịch ngợm, tiếng cười khúc khích vang vọng toàn bộ khắp xung quanh, làm không khí chẳng mấy chốc trở lên rộn ràng vui tươi hẳn lên.

Cô bé ánh mắt lém lỉnh đột nhiên chạy quẹo đi hướng khác, hai chân nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy tọt vào một lùm cây đầy hoa tím, những người giúp việc không nhìn thấy bóng cô ở đây lại toáng loạn chạy nhanh đi tìm, đến khi bóng người cuối cùng biến mất, thì cái đầu nhỏ xinh chợt lòi ra khỏi vườn hoa, những bông hoa rực rỡ ôm lấy gương mặt thiên thần, như là công chúa hoa đang rạng rỡ nở rộ.

Cô bé còn đang thích ý với thành công của mình thì đột nhiên có một bóng đen che trước tầm nhìn, gương mặt ngơ ngác vô thức ngẩng lên, hai mắt to tròn đen láy như viên bi biết tỏa sáng.

Người đứng trước mặt hiên ngang như là chúa tể của loài người, ánh mắt kinh ghét nhìn xuống đầy giễu cợt, trong ấy chứa đựng một tảng băng ngàn năm đầy lạnh lẽo, một thân trang phục vest đen hết sức nghiêm nghị, rõ ràng chỉ là mới hơn 10 tuổi, nhưng lại tỏ rõ khí thế của bậc đế vương đang ngự trị.

Cô bé nhìn đến ngơ ngẩn cả mặt, người cũng bí té nhào ra khỏi lùm hoa mà vồ xuống đất, cái mặt nghệch ra mãi sau mới lấy lại được sức sống, vội vàng bò dậy, hai tay nhỏ nhắn lúng túng phủi phủi váy xinh, chiếc váy hoa trắng bồng bềnh được chủ nhân chăm sóc dần dần lấy lại nguyên hình, tuy nhiên gương mặt vẫn ẩn hiện đầy ngượng ngùng và ngỡ ngàng.

Gặp gỡ này, liệu có phải định mệnh.

Nếu như ngày hôm nay không có.

Liệu mối tình này, sẽ đi về nơi đâu.

Nếu thời gian có thể quay trở lại.

Thì bọn họ, liệu có chọn lựa 1 lần nữa không, hay vẫn chọn bước vào nghiệt duyên này.

Nắng mai buông xuống, như những ánh hoàng kim đang tỏa sáng, phía sau chàng trai, cây hoa đào theo gió lung lay, tản xuống xung quanh những cánh đào thơm ngát.

Cảnh sắc này, gặp gỡ này, có lẽ sẽ không thể nào quên được, mối nhân duyên, liệu có phải là hạnh phúc chăng.

Một năm sau, cô bé nhỏ nhắn ấy lên 7 tuổi, thơ ngây vô tư chạy theo phía sau một chàng trai, lẽo đẽo nũng nịu tinh nghịch cười hớn hở, trong đôi mắt, rõ ràng là chứa đầy hạnh phúc nhỏ bé.

“Anh Tuyệt, lớn lên Miu sẽ làm vợ anh nha”

Người con trai ấy- Lãm Thu Tuyệt đưa mắt nhìn cô nhóc rắc rối kia, từ khi gặp mặt ở năm trước, con nhóc này cứ đi phía sau đòi theo hắn, dai như đỉa đói bám chặt không rời.

“Ta không nói trước, chuyện này chắc sẽ không bao giờ xảy ra”

Lời nói này, rất lâu về sau khi suy nghĩ lại, Lãm Thu Tuyệt cũng đều cảm thấy nghẹn lòng và đau xót, nếu như hắn không nói ra lời này, thì trái tim và tấm lòng chân thật kia, sẽ không phải chịu đựng những băn khoăn đau khổ, và khoảng cách giữa hai người, có lẽ sẽ không xa đến như vậy.

Và là lời nói này, cũng chính là Lãm Thu Tuyệt tự động phá vỡ, có lẽ chính hắn cũng sẽ không bao giờ ngờ tới, là chính bản thân mình lại cam tâm tình nguyện gỡ bỏ sự ràng buộc này.

-8 năm sau-

Biệt thự Hoàng gia hôm nay sôi nổi hơn ngày thường, chỉ có mỗi việc đại tiểu thư Hoàng Hà Hiểu Nghi đi học cũng làm bận rộn hết cả nhà.

Hoàng Hà Hiểu Nghi 15 tuổi bước ra khỏi cánh cổng cao, mái tóc mềm mại tự nhiên xõa dài, bồng bềnh óng mượt như suối nước êm, dáng người thon thả không cam tâm tình nguyện mà bước về phía cái xe đã đợi sẵn, ánh mắt đầy tức giận cùng thù địch mà nhìn sang cái xe đang đậu phía đối diện, vứt cái cặp vào trong xe của mình, Hoàng Hà Hiểu Nghi đầu xì khói hung hăng chạy lại phía cái xe hơi sang trọng, chân lấy đà đá mạnh một cái, miệng hùng hổ gầm gừ.

“Lãm Thu Tuyệt, ngươi ra đây cho ta, tên ôn thần này, lết ra đây nhanh”

Căn biệt thự đối diện sang trọng và uy nghi như một tòa thành, trước tiếng kêu gào như sấm vang của cô, nó cứ như đang mỉa mai mà lạnh lùng không có biểu hiên gì khác, phía trong ngôi nhà, người quản gia cung kính cúi đầu hỏi ý người thanh niên đang im lặng xem hồ sơ.

“Thưa thiếu gia, Hoàng Hà tiểu thư đang đứng bên ngoài ạ”

“Kệ cô ta, lát nữa sẽ có người đem cô ta đi thôi”

Bên ngoài, tiếng kêu gào đầy lửa cháy đang hừng hực lan tản, mãi đến 10 phút sau, thì mới có tiếng la mắng và tiếng không uất ức trước khi tắt lịm đúng như lời dự đoán của hắn.

“Hoàng Hà Hiểu Nghi, tiểu thư xem hộ tôi bây giờ là mấy giờ rồi, còn đứng ở đấy nữa phải không”

“Cha, nhưng cái tên này…”

“Cô nên nhớ mình là con gái đấy, đi học thôi, Thu Tuyệt, con bé lại làm phiền cháu rồi”

“Cha, buông tay con ra, con không chịu…”

Lãm Thu Tuyệt không chứng kiến cảnh này nhưng cũng có thể tưởng tượng ra chuyện gì đang xảy ra, một nụ cười nhẹ kéo cong khóe môi, nhưng chỉ sau 10 giây lại tắt lịm, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng cùng đáng sợ.

Lãm Thu Tuyệt buông tài liệu xuống đứng lên, vừa mới bước lại gần xe của mình thì phải sững người mà dừng lại, trên tấm kính màu đen trước cửa xe, những hàng chữ hình ảnh được vẽ bằng bút lông màu trắng ngoằn ngèo như run bò che hết tầm nhìn trước mắt, hung thủ không những không xóa bỏ dấu vết mà còn ký tặng 1 chữ ký to đùng phía trước mặt.

{Lãm Thu Tuyệt, tên thỏ đế}

{Grừ…quân tử trả thù 1 ngày chưa muộn}

{Ta sẽ nhớ kĩ mối thù này…gy…a}

Lãm Thu Tuyệt đầu nhức nhối 1 chút, Hoàng Hà Hiểu Nghi này thật quá thù vặt, chỉ vì ổ bánh mì mà lại phá cái xe đáng giá cả 1 gia tài của hắn thành dị dạng thế này, thật là nghịch ngợm quá mức.

Hoàng Hà Hiểu Nghi ngồi sẵn trong phòng chủ tịch hội học sinh chờ Lãm Thu Tuyệt, cả người lọt thỏm trong cái ghế rộng lớn cao quý, ánh mắt hiện rõ háo hức chờ xem, đến khi cánh cửa có tiếng mở khóa, thì tiếng kêu đúng như dự đoán cũng vang ra.

“Cái quỷ gì đây”

“Á….rầm”

Hoàng Hà Hiểu Nghi nghe tiếng kêu to thì ra vẻ phải nhắm lại 1 bên mắt vì tiếng ồn, nhưng lúc sau thấy có gì đó không đúng, đây rõ ràng không phải tiếng của tên ôn thần kia, nghĩ vậy cô nhóc xoay ghế lại, lập tức nhìn thấy hình ảnh hỗn độn trước mắt, lúc này không khỏi khiến bụng chứa đầy 1 lửa hỏa.

Người con gái xinh đẹp vừa mở cánh cửa ra thì hộp nước phía trên theo cơ quan được đổ xuống, đầu tóc nhanh chóng ướt nhẹp dính đầy nước, trong lúc lùi lại đã đụng phải dầu trơn phía sau, cả người không giữ được thăng bằng mà té rầm xuống đất, rất đúng tư thế nằm ngửa mặt lên trời để đếm sao.

“Cái đồ phá đám, dám làm hư cơ quan của bổn cô nương”

Hoàng Hà Hiểu Nghi tiếc của vội vàng chạy lại, thôi rồi, hộp nước cô mất công sức leo mãi mới để lên được, dầu trơn kia đã phải trèo tường để mua, thế mà tất cả lại bị phá hư tan tành, thành ra một đống tan hoang như vậy đây.

“Tiêu Vân, có cần rảnh rỗi đến mức đi phá chuyện của người khác như vậy không”

Cô gái tên Tiêu Vân sau một hồi chật vật mãi mới đứng lên được, nhìn con bạn thân đang nâng niu hộp nước và hộp dầu trơn, lúc này mới nhận ra hung thủ biến mình thành ra như vậy là ai, nhanh chóng giựt lấy 2 bảo bối của nó vứt vào thùng rác, mắt trợn tròn, hai tay chắp hông tra khảo.

“Hoàng Hà Hiểu Nghi, cậu giỏi lắm, giám ám sát tới, nên nhớ tớ là tri kỷ của cậu đấy”

Hoàng Hà Hiểu Nghi chạy nhanh lại nhặt hai món đồ của mình, miệng than trời gọi bảo bối bảo bối liên tục, tức giận đổ thừa lại Tiêu Vân, rõ ràng là cô đã phá hỏng chuyện tốt của mình.

“Tiêu Vân tiểu quỷ, cậu phá hư kế hoạch của tớ rồi, bắt đền cậu đấy”

“Chẳng phải thực hiện thành công rồi sao”

Thành công con khỉ, cậu cũng đâu phải con trai, lại càng không phải tên Lãm Thu Tuyệt khốn khiếp kia, mà Lãm Thu Tuyệt đâu, như moi móc hắn từ trong chuồng heo ra để nhớ, Hoàng Hà Hiểu Nghi căm giận nói.

“Tớ dành tặng món quà này cho Lãm Thu Tuyệt khốn kiếp kia, cậu là hắn à mà thành công, mà tại sao cậu lại ở đây hả….”

Tiêu Vân mặt ngố ra nhìn Hoàng Hà Hiểu Nghi, Lãm Thu Tuyệt nói khác, rõ ràng là khác mà, chẳng lẽ… giọng đã dịu đi, cô nghệch mặt ra trả lời.

“Lãm hội trưởng nói tớ là cậu đang đợi tớ ở đây mà”

“Cái gì…Lãm Thu Tuyệt, tên xấu xa bỉ ổi kia…”

Trong căn phòng hội trưởng bỗng phát ra tiếng gào đầy tức giận, ngay sau đó là một cơn lốc xoáy cuốn hết bụi đường, Hoàng Hà Hiểu Nghi chạy như bay bước đi, theo sau là Tiêu Vân gọi với, Lãm Thu Tuyệt, ngươi sẽ chết với ta.

“Hiểu Nghi, đợi tớ với…”

Trong phòng thư ký của Hội học sinh, cánh cửa đang được đóng chặt chợt mở toang ra 1 cách tàn nhẫn, Hoàng Hà Hiểu Nghi mặt đen nghịt tiến vào, giọng hùng hồn đanh thép như gai hoa.

“Lãm Thu Tuyệt, ngươi ra đây cho ta…ngươi…”

“Hoàng Hà Hiểu Nghi, đang đi mà dừng lại, cậu…a…”

Tiếng quát bất chợt dừng lại, Tiêu Vân vì chạy vội quá nên không kịp giữ đà mà tông vào Hoàng Hà Hiểu Nghi đột nhiên đứng lại, khó hiểu ngóc mặt từ sau lưng cô bạn ra để nhìn xem tình hình, thì cảnh sắc trước mắt làm cô níu lưỡi mà quay mặt đi chỗ khác, kia…thật là...

Hoàng Hà Hiểu Nghi mặc kệ cô bạn đang lôi kéo mình đi, người vẫn vững như núi cao sừng sững, hình ảnh phía trước không biết là đã gặp mấy lần rồi, từ lần đầu biết đến chuyện này vào năm trước, cô đã không thể đếm được bao nhiêu ngày như thế, không phải không nhớ, mà chỉ là không muốn nhớ mà thôi.

Người con gái quần áo không chỉnh tề đang không biết ngượng mà quỳ sụp giữa hai chân Lãm Thu Tuyệt, hai tay vươn ra ôm lấy hông hắn, đầu vẫn động đậy lúc ra lúc vào giữa đôi chân rắn chắc thon dài kia, tiếng ướt át rên rỉ ngày càng nồng đậm nhuốm hẳn sương mờ, ngược lại với cảnh sắc dâm mĩ ấy, Lãm Thu Tuyệt vẫn quần áo vẫn chỉnh tề, một tay để lên đầu cô gái, như là khích lệ thú cưng đang dốc lực hầu hạ mình.

“A…Lãm thiếu gia, người ta muốn…ư…”

Cái miệng đỏ mọng mặc dù đang chứa cự vật khổng lồ đầy hung tợn của nam nhân, nhưng vẫn cố trong phục vụ để nói ra ham muốn của mình, ánh mắt mơ màng như người đang lên cơn nghiện, cái miệng cũng cố gắng dùng hết năng lực để được hắn ban thưởng hậu hĩnh.

Lãm Thu Tuyệt như không để ý đến cô gái đang hầu hạ mình phía dưới, từ đầu đến cuối, ánh mắt tối đen chỉ nhìn gương mặt không cảm xúc trước mắt, chỉ có điều đôi mắt như lửa cháy đang trừng lại mắt mình kia lại linh động khác xa so với chủ nhân không trung thật của nó, mà hắn, chính là thích đôi mắt như pha lê sáng ngời ấy.

Khóe môi kẽ cong, ánh mắt lơ đãng dâng lên tia lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào hai mắt người đối diện, cái tay vỗ đầu kiêu vuốt cô gái dưới thân, nhưng lại làm Hoàng Hà Hiểu Nghi cảm thấy toàn thân như đang bị vuốt ve, nổi hết cả da gà.

“Tự ngồi lên”

Giọng nam tính đàn ông trầm ấm buông ra, cô gái kia như nhận được ân sủng mà uốn éo người dậy, trong lúc chuyển động thân thể làm lộ ra hai hàng khuy áo trắng, dây ren áo ngực màu đen cùng hai mảnh lộ rõ, khuy cúc hoàn toàn được gỡ bỏ, hiện ra bộ ngực căng đầy tròn trịa và dáng người mê mị cùng với những đường cong gợi cảm hút hồn.

Hoàng Hà Hiểu Nghi nắm chặt tay, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm hình ảnh ô uế trước mắt, nhìn người con gái kia nhanh chóng ngồi lên hai chân của hắn, tự động dang chân, tự động rên rỉ, tự động lắc lư, tự động đưa bộ ngực của mình ma sát vào da thịt ấy, lòng tự tôn và kiêu ngạo không biết vì sao lại bị đả kích nặng nề.

Cánh cửa1 lần nữa được mở ra, nhưng người bước vào không hề ngạc nhiên như 2 người vừa nãy, chỉ vừa mới phát ra lời tán thưởng chu choa cho mỹ cảnh này thì Hoàng Hà Hiểu Nghi đã xoay người đứng đối diện hắn ta, đưa tay kéo đầu hắn xuống, mặt ngước lên đối diện với mặt hắn, ánh mắt đầy lửa cùng đôi môi anh đào cuốn hút gần sát môi đối phương, giữ lại trong phút chốc rồi mới rời ra, trong lúc vô tình đã xoẹt qua má người kia, trở thành nụ hôn phớt thân mật và lưu luyến, tất cả đã đập vào mắt người phía sau, và nó, đã trở thành một hình ảnh khác.

Hình ảnh Hoàng Hà Hiểu Nghi kéo đầu người con trai khác, trước mặt hắn hôn môi rồi quay người bước đi, nó đã trở thành một mồi lửa lớn, làm lửa giận hiếm khi xuất hiện của Lãm Thu Tuyệt cũng phải bật ngòi bùng nổ.

Người con trai kia chưa hết ngạc nhiên vì tình huống bất ngờ vừa nãy, đầu óc vẫn còn nhớ rõ đôi mắt sáng như sao và nụ hôn phớt vẫn còn đọng hương vừa nãy, hai má bất giác hồng hồng, ngại ngùng mụ mị chạy đi đầy bối rối.

“Ơ…Thu Tuyệt, cậu cứ từ từ thưởng thức, tớ đi trước”

Người con gái đang say sưa nhấp nhô trên người đột nhiên kêu lên một tiếng đau, bàn tay cứng như sắt đang bám chặt một bên vai nhỏ nhắn của cô mà bóp nát, sau đó, hắn nhanh chóng ấn mạnh người cô ta xuống, ra sức đâm lên, mỗi một lần, là một chỗ đau tận cùng như dao cứa, cứ như cô đang bị một con dao nhọn đâm vào, từng nhát, từng nhát một, cuối cùng vẫn không chịu được mà xin tha.

“A…a…đau quá…Lãm thiếu…xin cậu…a a…”

Tiếng van xin càng nhiều thì hành động tàn bạo càng sâu, ánh mắt lạnh lùng đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tựa như trong đó có con mồi đang chịu hành hình từ hắn vậy, trong phòng, rất nhanh truyền đến nhiều tiếng dị vang.

Hoàng Hà Hiểu Nghi hoàn toàn không ngờ được hành động nông nổi kia của mình, đã trở thành một cái móc xích, đang liên kết những cái mắt xích khác lại, để trói buộc cô… cả đời.

Từ ngày hôm nay, mọi chuyện đã chuyển sang một trang khác, Hoàng Hà Hiểu Nghi vẫn là Hoàng Hà Hiểu Nghi ngang tàng kiêu ngạo, Lãm Thu Tuyệt vẫn là người lạnh lùng và sâu kín, quan hệ hai người, mặt ngoài vẫn chỉ là mèo và chuột, nhưng bên trong, đã hình thành những ngã rẽ khác nhau, tựa như dây gai leo, đang từ từ đan lại, luồn lách, cuộn tròn không cách gỡ.

Hơn 1 năm sau, Hoàng Hà Hiểu Nghi lên gần 17 tuổi, đã bắt đầu trở thành thiếu nữ xinh tươi, Lãm Thu Tuyệt cũng đã 21 và nhanh chóng trở thành người đàn ông mơ ước trong lòng biết bao người con gái khác trên toàn cầu.

Trên vị trí tối cao của tập đoàn HW, người đàn ông trẻ tuổi có quyền lực nhất thế giới và trở thành vấn đề nóng hồi của nhiều dư luận đang nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi đôi mắt kia mở ra, thì nó đã là cả 1 hố sâu vực thẳm.

“Tiến hành đi”

Một tiếng nói hết sức bình thường, nhưng nó lại trở thành 1 bi kịch của rất nhiều người, cũng chính vì nó, nên đã phá đi hạnh phúc của rất nhiều gia đình khác.

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, khi có người hỏi hắn về chuyện này, nếu cho hắn một con đường chọn lựa lại, thì hắn sẽ vẫn làm như thế nữa hay không, và khi ấy hắn chỉ tĩnh lặng mà nhìn về 1 phía nào đó xa xôi, không nói gì, nhưng cũng đủ để hiểu câu trả lời của hắn là gì.

Trường đại học Harvard danh tiếng nhất thế giới đang rất nhộn nhịp, phóng viên, nhà báo, đài truyền hình, nhà chính trị gia, rất nhiều, rất nhiều những tầng lớp thượng lưu trên thế giới đang háo hức đi vào phòng hội nghị của trường.

Không khí trong phòng đã là đông nghịt người, mấy người đến sau thì chỉ có thể đứng phía xa nhìn lại, nhưng vẫn lọt vào mắt họ 1 cách trọn vẹn, là hình ảnh những sinh viên ưu tú nhất thế giới đang nghiêm chỉnh ngồi phía trên hàng ghế đầu, phản chiếu lại những gương mặt xuất sắc ấy qua chiếc ti vi tinh thể lỏng to như bức tường lớn trước mặt.

Sinh viên nào bước lên, thì sẽ có thông tin hiện lên màn hình lớn, hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc 99 sinh viên đã được giới thiệu song, chính vì thế, vào giây phút quan trọng nhất của thủ khoa đứng đầu, sự hồi hộp và tò mò càng dâng lên tới đỉnh điểm, cuối cùng, cái tên đang được chờ mong nhất cũng được trịnh trọng mời lên.

“Mời Hoàng Hà Hiểu Nghi, tân thủ khoa bước lên thay mặt các tân sinh viên mới đọc diễn văn”

Phóng viên, truyền hình, micro và hàng trăm con mắt đang hướng về phía dãy trên cùng, vị trí hàng đầu tân khoa từ nãy đến giờ vẫn chỉ là 1 ẩn số, hình ảnh trịnh trọng này đang được chiếu trực tiếp trên các thành phố, ti vi của nhiều nước khác nhau trên thế giới.

Nhìn từ phía sau thì chỉ thấy một bóng người thon dài đứng lên, váy trắng mềm mại nhưng không kém phần cứng rắn, mái tóc bồng bềnh đen tuyền như suối nước mơ đã cuốn hồn biết bao nhiêu trái tim người nhìn thấy, đến khi cô gái dừng bước, quay lưng lại với hàng trăm ánh mắt đang dõi theo mình, gương mặt xinh xắn non nớt nhưng đầy trí tuệ khiến không ít người ngạc nhiên.

Dãy thông tin từ từ được hiện ra, Tên: Hoàng Hà Hiểu Nghi, Quốc tịch: Việt Nam, Tuổi: 17, thành tích: đạt điểm tối đa khi thi vào trường cùng với những văn bằng luận án có danh tiếng trên nhiều lĩnh vực khác nhau trên thế giới, chức vụ hiện có: tiến sĩ kinh tế học thế giới.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn người con gái còn quá trẻ so với những thành tựu mà có khi cả đời người khéo khi còn chưa đạt được kia, mặc dù là đứng trước biết bao nhiêu người thành đạt, nhưng không hề thấy cô run sợ, họ vẫn nhìn thấy, một đôi mắt sáng tinh anh cùng gương mặt tự tin bình thản như chốn không người.

Bàn tay trắng nõn dơ lên ngang mặt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mặt, Hoàng Hà Hiểu Nghi tự tin đọc diễn văn bằng tiếng Anh, từng lời nói cử chỉ, đều đạt tiêu chuẩn của một phiên dịch viên quốc tế.

Trên các màn hình của thành phố, ti vi trong mọi nhà và tin tức mật đang lưu hành nội bộ, trên màn hình đều đang chiếu đến hình ảnh trang trọng này, một cô bé nhỏ nhắn, tự tin sáng ngời cùng tài năng khiến biết bao người phải ngưỡng mộ, từ đây, cũng có rất nhiều thành tựu gây chấn động không biết bao lần của nhân loại.

Trong tổng công ty của tập đoàn HW, chiếc màn hình tinh thể lỏng lớn trên đỉnh trung tâm được treo chính giữa tòa nhà cũng đang phát chiếu thông tin nóng hổi này, có biết bao nhiêu người phải dừng lại để nhìn xem.

Nhiều người truyền tai nhau bàn tán, tập đoàn HW luôn thâu tóm hết nhân tài của Harvard, chính ngay cả cựu thủ khoa cũng đang giữ chức vụ lớn của tập đoàn, nhưng người xuất sắc như thế này thì chưa hề có.

Trong phòng chủ tịch, người đàn ông đang ngồi trên vị trí cao nhất cũng đang nhìn say sưa vào màn hình đối diện, trong màn hình, gương mặt xinh xắn rạng ngời như đang tỏa sáng trước tất cả mọi người, đôi mắt sáng trong như đang nhìn thẳng tới hắn, bàn tay nắm chặt, ánh mắt say sưa càng ngày càng tối đen thêm, cùng lúc lời diễn văn kia kết thúc, thì cũng là lúc tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.

-Thưa chủ tịch, tất cả đã hoàn tất-

Báo đài, ti vi, thời sự, phỏng vấn vẫn còn đang rộn lên những dư âm của thiên tài 17 tuổi thì tin tức mới nổi cách đây 1 tiếng, tập đoàn Hoàng gia bất ngờ bị sụp đổ, chủ tịch tập đoàn đang đi trên đường thì bị sát hại, nó đã nhanh chóng trở thành 1 tin nóng hổi của cả thế giới.

Hoàng Hà Hiểu Nghi vội vã chạy ra sân bay để về nhà, gương mặt hiện rõ lo lắng và bất an, có thể nhận thấy điều này qua từng bước chân vội vàng đầy gấp gáp, ước gì, cô có thể bay về ngay lúc này, mới chỉ có 3 ngày, sao lại có chuyện lớn xảy ra như thế, cha, cha không sao chứ.

Hoàng Hà Hiểu Nghi về đến nhà, thì tất cả đã trở thành trống rỗng, cha cô mất tích chưa tìm được, còn em trai lại phát bệnh đang điều trị cấp cứu, tất cả chỉ mới xảy ra, nhưng hoàn toàn không thể nào cứu vãn.

Phải chạy đi dâu trong lúc này, đến chỗ cảnh sát hay bệnh viện, phải làm gì cho hiện tại, cô không biết làm gì nữa, đầu óc như trống rỗng, không còn gì cả, cha, cha đang ở đâu chứ…

Lãm Thu Tuyệt vừa bước vào thì đã nhìn thấy Hoàng Hà Hiểu Nghi đang khóc lóc và ngơ ngác mất hồn trong lòng người khác, hắn làm như vậy, không phải là để cho người ta hưởng thụ, nghĩ vậy, bước chân tiến về phía cô càng nhanh hơn, giằng lấy cô từ trong lòng người kia về phía mình, lời nói lạnh lùng như mệnh lệnh vang lên.

“Hoàng Hà Hiểu Nghi, cô phải ở bên cạnh tôi”

Một tháng sau, thông tin rộn lên đã bắt đầu lắng xuống, trong căn phòng trắng tinh như thiên đường, Hoàng Hà Hiểu Nghi lại bị hãm lại như địa ngục, màu trắng tinh khôi này, lẽ ra phải là màu đen u tối mới đúng.

Hoàng Hà Hiểu Nghi lúc đầu sẽ không thể nghĩ đến là sẽ có chuyện này, cha cô sẽ không bao giờ làm như vậy, cha sẽ không bán cô cho Lãm Thu Tuyệt, không làm bất cứ điều gì nếu chưa hỏi ý của cô, cô không tin tờ giấy kia là sự thật, tất cả điều ấy chỉ là giả dối mà thôi.

Nhưng Lãm Thu Tuyệt lại tuyệt tình đến độ cấm cửa cô, không cho cô gặp mặt bất cứ ai ngoài hắn, hắn ta rõ ràng là muốn làm vậy, muốn giam cô suốt đời, muốn nhốt cô ở đây mãi mãi.

Có lẽ Hoàng Hà Hiểu Nghi sẽ cố gắng chịu đựng thêm 1 chút nữa, 1 chút nữa thôi, nhưng đến khi sự thật kia tình cờ bị phơi bày, thì tất cả đã âm thầm biến đổi, thân quen thành xa lạ, yêu thương hóa thù hận, và trái tim này, màu đỏ đơn thuần đã nhuộm đẫm màu đen.

Trong cơn mưa tầm tã, bầu trời sấm sét vang lên những tiếng ầm ầm đáng sợ, căn phòng màu trắng không nắng ấm, không ánh sáng, đã rất nhanh trở thành lạnh lẽo và tù túng.

Người con gái váy trắng mỏng manh, mái tóc rối nhẹ ôm lấy gương mặt đầy nước, ánh mắt hiện rõ chán ghét và sợ hãi mà nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình, trái tim nhỏ bé, đang đập lên những hồi đau nhát cứa.

“Đừng bước lại đây, Lãm Thu Tuyệt, đừng để tôi phải hận anh…”

Lãm Thu Tuyệt bước chân chợt dừng, đợi nghe cô nói hết câu thì đột nhiên lao nhanh về phía cô, cầm lấy cổ tay yếu ớt, ánh mắt sáng như băng nhìn thẳng gương mặt cô, từng lời nói, như trở thành lưỡi dao sắc nhọn vô tình.

“Cô cứ hận tôi đi, càng hận thì càng tốt, nhưng cho dù cô hận tôi đến đâu, thì cô bây giờ đã là của tôi, đừng mong trốn thoát được, mà nếu lần sau cô dám trốn, thì tôi sẽ lấy xích xích cô lại đấy”

“Anh không có quyền làm điều ấy, tôi sẽ giết anh”

“Được, để tôi chờ xem cô giết tôi như thế nào”

Lãm Thu Tuyệt như để chứng minh lời nói của mình, hắn với tay lấy miếng vải trắng trói tay cô lại, xé tan chiếc váy mỏng của cô, nhanh như gió mà cúi xuống, ngấu nghiến đôi môi ướt át vì nước mắt kia.

Làm đầu hôn môi, không dịu dàng âu yếm, lần đầu ôm hôn, không nuông chiều và che trở, chỉ thấy trừng phạt và bá đạo, nhẫn tâm và cướp đoạt, lần đầu diễn ra, đau lòng đến nát lòng như thế.

Hoàng Hà Hiểu Nghi hoảng sợ thật sự, lần đầu tiên cô bị dọa nạt như vậy, ánh mắt không dấu được sợ hãi mà run lên, tiếng nức nở đau đớn theo đó cũng phát ra.

Người đàn ông đang tàn nhẫn dẫm nát lên từng da thịt của cô, đang cứa đi trái tim chỉ vừa mới rung động, tất cả, đã tan vỡ hoàn toàn.

Lần đầu cô biết được hai tiếng yêu thương, lần đầu biết đến lòng thù hận, lần đầu bị người ta cướp đoạt không thương tiếc, cũng là lần đầu trái tim trong trắng bị nhuốm bụi đường, trái tim, đau đớn quá.

Lãm Thu Tuyệt chỉ mới cuồng bạo trong lúc đầu, nhưng sau đó đã trở nên dịu dàng, thậm trí là chứa đầy mê luyến, từng tấc da trên thân thể cô được vuốt ve chăm sóc, làm nó ửng hồng đầy cuốn hút, nhất là đôi môi đầy quyến rũ kia khiến hắn mãi không muốn rời, trong từng cử chỉ, có hiện lên những yêu thương vẫn còn là ẩn số.

Bầu trời mưa rơi, đầy gió buốt và lạnh giá, cũng chính bầu trời này, đã cướp đi tất cả những gì hạnh phúc nhất, mưa, hình như chỉ mới bắt đầu rơi, rơi 1 cách lặng lẽ và vô tình nhất.

Lãm Thu Tuyệt vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì đã nhận được điện thoại gấp, không biết đã nghe thấy gì, mà chỉ thấy hắn chạy nhanh như gió lốc, để lại phía sau là những ánh mắt ngạc nhiên và tò mò.

Cũng chính vì có ngày hôm nay, mà Lãm Thu Tuyệt từ đó đã phá lệ là mang điện thoại vào phòng họp, thậm trí là chỉ cần hiện lên số điện thoại kia, thì tất cả sẽ được dừng lại trong lúc ấy, từ một điều không thể có mà trở thành một điều hiển nhiên lẽ thường.

Lãm Thu Tuyệt lao xe với tốc độ nhanh chóng mặt, đầu óc chỉ nhớ đến người con gái đáng chết kia, cô ta giám xem thường lời nói của hắn, hắn sẽ khiến cô phải hối hận vì hành động này.

Bầu trời tối om được thắp sáng bởi những ánh đèn, lung linh huyền ảo hơn dưới những hạt mưa nhẹ, ánh mắt dâng đầy tức giận như lửa thiêu, trong đầu, chỉ hiện lên 1 suy nghĩ.

Hoàng Hà Hiểu Nghi, nếu để tôi tìm thấy, cô sẽ biết tay tôi.

-HẾT TẬP 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top