Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.

"Con gái, con muốn có bạn trai không? Chỉ cần con nói một tiếng, mẹ sẽ mang đến cho con liền!"

Tô Thần rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nụ cười của mẹ mình. Đột nhiên, một cơn ớn lạnh xông thẳng từ từng kẽ ngón chân lên tới đỉnh đầu của cô.

Cô cảm thấy rằng sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.

Sự thật chứng minh cái giác quan thứ sáu chết tiệt của phụ nữ luôn chuẩn hơn cả chỉnh vào một số thời điểm nhất định.

"Dì ba của con có giới thiệu cho mẹ một thằng nhóc, là con trai của đồng nghiệp dì ba con, mới đi du học ở nước ngoài về, còn là một bác sĩ nữa. Con nên tranh thủ thời gian đi gặp mặt người ta một lần xem sao."

Tô Thần nhìn chồng ảnh trong tay mẹ mình, tự dưng cô có cảm giác cả năm qua cô chẳng yên ổn được ngày nào.

"Mẹ, hiện tại bác sĩ liều mạng như thế nào, con không muốn đang ở độ tuổi xuân xanh mà phải thủ...."

Những lời còn lại đã bị cô nuốt ngược vào trong dưới cái nhìn hung dữ của mẹ.

Không phải Tô Thần không muốn đi xem mắt, mà là do đã có vết xe đổ trong quá khứ cho nên bây giờ trong lòng cô vẫn tràn đầy sợ hãi.

Lần trước cũng là người do dì ba của cô giới thiệu, nghe nói thu nhập mỗi tháng hơn một vạn, rất ổn định, có nhà có xe, ngoại hình điển trai.

Kết quả khi đến nơi, chưa kịp bàn đến những điều kiện khác, cô đã vội đếm những sợi tóc lưa thưa trên trán của anh ta, có thể so sánh với Tạ Quảng Khôn được luôn. Hiện nay công nghệ photoshop đã cừ đến độ xử lý được đến từng chân tơ kẽ tóc một cách tỉ mỉ như thế này!

Đó chưa phải là tất cả, Tô Thần vốn định khách sáo hai ba câu rồi rời đi, ai ngờ đâu sau khi "Tiểu Quảng Khôn" lên tiếng hỏi thăm về hoàn cảnh nhà cô và tình hình nghề nghiệp của cô xong thì lại chậm rãi thốt ra câu: "Con gái làm nghề thiết kế dễ bị rụng tóc lắm. Sau này khi chúng ta kết hôn rồi thì cô tốt nhất nên nghỉ việc đi. Mỗi tháng tôi cho cô hai nghìn, cô chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được."

Tô Thần vuốt mái tóc đen nhánh dày dặn của mình, kiềm nén ý định muốn chửi người xuống, "Xin lỗi nha, số tiền tôi tiêu một tháng chỉ riêng về đồ mỹ phẩm thôi cũng đã hơn con số này rồi. Có lẽ anh nên đi tìm cho mình một cô vợ hiền khác!"

Về đến nhà, Tô Thần nhận được tin nhắn WeChat từ "Tiểu Quảng Khôn" gửi đến, trong đó bao gồm hình ảnh hoá đơn của nhà hàng kèm theo một lời nhắn: "Vì buổi xem mắt này không thành công, số tiền chi cho bữa ăn này vẫn nên chia đều đi."

"Đếch cần! Đều cái đầu cha nhà anh, chẳng lẽ thời gian của bà đây không đáng tiền à!" Tô Thần ngay lập tức huỷ kết bạn với anh ta.

Thế nhưng, có thứ còn ghê hơn cả chuyện này nữa. Dì ba của Tô Thần cứ đứng từ xa mà trông ngóng cô.

Bị ép phải kết bạn WeChat và đi xem mắt quả là một cực hình đối với những gái già còn sót lại trên thế giới.

Địa điểm xem mắt là một quán cafe, sau khi Tô Thần đến nơi mới sực nhớ ra cô đã quên cầm theo xấp ảnh chụp của mẹ cô rồi...

Rơi vào đường cùng, cô đành phải nhắn tin WeChat cho đối phương để hỏi xem hôm nay người ta mặc đồ gì.

"Tây trang màu đen, bên cạnh cửa sổ..." Tô Thần phát hiện ra mục tiêu ngay tức khắc, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì người này quá ư là đẹp trai!

Tô Thần chỉnh trang lại mái tóc và quần áo của mình, sau đó cô nhanh như chớp tiến tới chỗ của đối phương.

"Anh là bác sĩ sao?"

"À, đúng rồi." Tô Lê nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, anh hơi sửng sốt một chút.

Cô không chạy trốn nữa, chính là anh ấy. Lần này năng lực nghiệp vụ của dì ba nhà cô cuối cùng cũng chịu online rồi! Trong lòng Tô Thần mừng như điên.

Trong suốt quá trình, Tô Lê đều ở trong trạng thái ngơ ngác. Nhiều lần anh muốn lên tiếng hỏi cô gái phía đối diện, nhưng Tô Thần căn bản không cho anh có cơ hội mở miệng nói.

Sau một phen "tâm tình", Tô Thần thậm chí còn nghĩ xong cả tên cho con của bọn họ rồi thì đột nhiên, có một người bước đến gần cô và đưa điện thoại của mình cho cô xem: "Cô có phải là Tô Thần không?"

Tô Thần đơ người luôn, lịch sử trò chuyện này... sao lại... đừng nói là....

Cô nhìn Tô Lê đang ngồi ở đối diện mình, rồi lại lia mắt nhìn sang thanh niên vừa mới xuất hiện, ờm "Quảng Khôn số 2". Sự chênh lệch này làm cô chịu không có nổi!

Phải quyết định thật nhanh, nếu không thì sẽ loạn mất!

Tô Thần đột ngột chuyển sang biểu cảm đau buồn khổ sở, hai mắt cô đẫm lệ nhìn Tô Lê, từng câu từng chữ mà cô thốt ra đều đượm vẻ tình sâu ý nặng: "Không sao đâu, em sẽ tìm cho con của em một người cha tốt, sẽ không làm chậm trễ anh nữa đâu."

Vừa dứt lời, Tô Thần đưa tay lên xoa bụng rồi nhìn vào "Quảng Khôn số 2".

"Quảng Khôn số 2" thấy mình sắp được lên chức cha thì ngay lập tức bỏ chạy.

"Ờ, hình như tôi đã quên tắt bếp ga ở nhà thì phải...."

"Chúng ta tiếp tục thôi." Tô Thần cười hì hì nhìn anh.

Tô Lê buồn cười nhìn cô. Cô gái này lắm trò thật, đã như vậy rồi mà còn có thể tiếp tục được ư?

"Anh xem, nhiều người thế này, nhận nhầm là một việc rất bình thường. Tính ra chúng ta cũng có duyên đấy chứ, hay là kết bạn WeChat đi?"

Tô Lê đưa điện thoại ra kết nối với điện thoại của cô, anh chỉ đi ra ngoài uống cà phê một chút vào dịp Tết Nguyên Đán thôi mà có thể nhặt được một cô vợ nhỏ. Chuyện này nghe qua có vẻ như là một cuộc mua bán siêu hời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top