Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8[Hoàn]

Lễ cưới được ấn định vào ngày mười sáu tháng hai.

Thế nhưng, bác sĩ Tô cứ cảm thấy Tô Thần sai sai ở chỗ nào đó, cô luôn dùng một loại ánh mắt đáng tiếc để nhìn anh.

Có vài lần anh lén nhìn thấy Tô Thần tra cứu trên Baidu, câu tìm kiếm của cô hoá ra là "Bạn trai tôi không được, làm sao để dẫn anh ấy đi chữa trị mà không làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy bây giờ?"

Sắc mặt của Tô Lê đen dần theo thời gian, nghĩ đến thanh danh hai mươi mấy năm qua của mình vậy mà bị người ta đổ oan!

Tô Thần cảm thấy dù sao hiện tại bác sĩ Tô cũng có một chút vấn đề nhỏ nên cô ăn mặc càng ngày càng táo bạo hơn.

Một ngày nào đó sau khi Tô Thần tắm xong, cô tuỳ tiện mặc một chiếc áo phông lớn lên người rồi đi ra ngoài. Đường cong thuần khiết như ẩn như hiện quyến rũ chết người.

Tô Lê bất mãn trong lòng: "Cô ấy không xem mình là đàn ông sao?!"

Anh càng nghĩ càng giận, nhưng Tô Thần hoàn toàn không nhận ra. Cô vừa lau tóc vừa nói chuyện với Tô Lê: "Bác sĩ Tô, ăn tối xong nhưng hình như em vẫn chưa no lắm. Anh có đói bụng không?"

Giọng nói của Tô Lê rất nặng nề: "Ừ, đói."

Phát hiện ra tông giọng của Tô Lê trầm hơn hẳn bình thường, cô tiến lại gần sờ trán anh thử, "Không bị sốt mà...."

Tô Lê thở dài: "Được rồi, lần sau sẽ không làm như thế này nữa!"

"Dạ?"

Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, những nụ hôn dày đặc của bác sĩ Tô đã vội vàng ập tới, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Trong lúc đang mơ màng, dường như Tô Thần đã nghe được bác sĩ Tô hỏi cô một câu: "Bây giờ thì em đã biết rõ chưa?!"

Quỷ hẹp hòi, thù dai thật đấy!

Sáng hôm sau, khi Tô Thần thức dậy, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Nhìn sang Tô Lê vẫn đang nằm ngủ say ở bên cạnh, mặt của cô ngay lập tức đỏ bừng....

Nhận ra được động tác của Tô Thần, bác sĩ Tô từ từ mở mắt ra rồi ôm cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: "Vợ yêu có hài lòng với biểu hiện của chồng không?"

Mặt Tô Thần lại càng đỏ hơn.

"Vợ yêu sẽ không cần phải lên Baidu để tra mấy thứ vô bổ ấy nữa, chồng của em khoẻ mạnh thế này cơ mà."

Biểu cảm của Tô Thần dần dần chuyển sang tức giận.

"Nếu như vợ yêu đã quên thì hãy để chồng giúp em cảm nhận lại một lần nữa xem chồng của em có khoẻ hay không nhé?"

Tô Thần như quả bóng bị xì hơi.

Sự thật chứng minh: Có một số việc một khi đã bắt đầu thì không thể vãn hồi được nữa....

Vị bác sĩ Tô đã nói "lần sau sẽ không làm như thế này nữa" vào đêm hôm đó đã tan biến theo mây gió rồi.

Bây giờ đã biến thành một bác sĩ Tô mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm sẵn trên giường rồi la ó với cô: "Đêm đã khuya rồi, vợ yêu nên vào đây nghỉ ngơi với chồng thôi!"

Sau khi hai người kết hôn, một ngày nọ, trong lúc Tô Thần đang thu dọn đồ đạc thì cô phát hiện ra một cuốn album cũ của bác sĩ Tô.

Đang thời gian rảnh rỗi nên Tô Thần quyết định mở nó ra xem.

Khi còn bé, Tô Lê còn béo hơn cả cô, cả người như một cục thịt di động. Tô Thần vừa xem vừa cười, bỗng nhiên, một tấm hình đập vào tầm mắt của cô.

Cậu bé béo hôn lên má của một cô bé, trên mặt của cô bé kia là hai cục bánh bao tròn tròn được điểm phấn hồng....

"Đây... chẳng phải là mình sao?"

Tô Thần sửng sốt, cô lấy tấm ảnh ra khỏi album thì phát hiện ra ở mặt sau của tấm ảnh là một hàng chữ to được viết rất tỉ mỉ bằng bút đỏ -- vợ của tớ!

Ký ức bấy lâu nay được khơi lại, khi đó, cô sáu tuổi, có một cậu bạn thân là cậu bé béo mới quen kia. Một lần nọ, có người đến quê của cô để chụp ảnh đã giúp bọn cô chụp hai tấm.

Trong lúc chụp, cậu bé béo đã lén lút hôn trộm cô một cái.

Sau này, khi cậu bé béo rời đi, hai tấm ảnh chụp được chia ra mỗi người giữ một tấm....

Không thể nào, chẳng lẽ Tô Lê là....

Khi bác sĩ Tô tan làm về nhà, Tô Thần đã cầm tấm ảnh ra đưa đến trước mặt anh: "Bác sĩ Tô, anh không muốn giải thích một chút cho em sao?"

"Ngày hôm đó anh đã nhận ra, vậy tại sao anh lại không nói cho em biết chứ? Bạn thời thơ ấu gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, ôi một cảnh tượng thật là lãng mạn biết bao nhiêu!"

"Để em tự mình phát hiện ra chẳng phải sẽ càng lãng mạn hơn sao?"

"Anh nói xem, sao duyên phận lại kỳ diệu như vậy? Làm cho em rất muốn đi bói một quẻ."

Bác sĩ Tô ôm lấy Tô Thần rồi đáp, "Ừ, duyên phận thật kỳ diệu."

Anh nhìn cô gái trong vòng tay mình bằng ánh mắt thuần khiết với niềm tin bất diệt vào tình yêu.

Thật ra, trên thế gian này có rất nhiều trường hợp vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có một vài cuộc gặp gỡ chỉ là sự đoàn tụ đã được người lên kế hoạch từ rất lâu.

Tuy nhiên, bởi vì em đã tin vào duyên phận như vậy, cho nên trong thế giới của anh, anh sẽ mãi mãi lưu giữ phần đơn thuần này lại cho em.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top