Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XUÂN NHỰT NGẪU THÀNH

028.

Những ngày tiếp theo thật ra đều rất bình thường không có gì lạ, có lẽ là dưới sự thúc đẩy của cốt truyện, Thôi Trí và Vân Nghê càng ngày càng thân thiết.

Đợi đến khi sắp hết học kỳ, nhà trường chuẩn bị cho học sinh các cấp một kỳ thi chung quan trọng trước kỳ thi cuối kỳ.

Sau khi hoàn thành các môn thi buổi sáng, các học sinh tự về lớp để nghỉ ngơi, trên đường về lớp, tôi nghe có ai đó bên cạnh đang thảo luận sôi nổi.

Cái gì Vân Nghê, Thôi Trí.

"Bạn học, các cậu đang nói gì vậy?" Tôi nhíu mày, kéo tay một trong những bạn cùng lớp lại hỏi.

"Cái gì?" Người bạn kia xoay đầu, có chút dò xét.

"Là lúc nãy bạn nói, Thôi Trí..."

"À..." Người bạn học kia như hiểu ra vấn đề, nói: "Cậu nói Thôi Trí hả? Sáng nay cậu ấy bỏ thi, cùng Vân Nghê chạy ra ngoài rồi."

Nghe vậy tôi hơi sững sờ: "Bỏ thi sao?"

"Đúng vậy." Bạn học chậc chậc cảm thán: "Không nghĩ đến nha, lúc trước Thôi Trí bỏ dở một học kì, bây giờ lại dứt khoát trực tiếp bỏ một kì thi quan trọng như vậy, không hổ là người nhà họ Thôi, gan đủ lớn, cũng không biết trường học sẽ xử lý thế nào."

"Cảm ơn cậu." Không đợi bạn học này cảm thán xong, tôi đã xoay người, bước nhanh về phía phòng học của Thôi Trí.

Kỳ thi này...

Có phải tôi đã quên đoạn quan trọng nào đó của cốt truyện không?

Lúc vừa mới bước vào lớp của Thôi Trí, có một bạn cùng lớp của cậu ấy vừa vặn đi ra, thấy tôi, người kia vội vàng gọi: "Nhan Hồi."

Nghe thấy tiếng gọi, tôi cũng dừng lại.

"Sao cậu lại đến đây? Giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi vừa hay đang muốn tìm cậu." Nói xong bạn học kia chỉ đường cho tôi đến phòng giáo viên, bảo tôi qua đó.

Nói vậy xem ra là vì chuyện của Thôi Trí.

Tôi nhẹ nhàng thở dài.

Chờ đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của Thôi Trí, cô ấy đang đi tới đi lui trong văn phòng, dáng vẻ rất lo lắng.

"Thưa cô." Tôi lên tiếng.
Mà cành liễu khẽ phất, màu xanh vàng đan xen, thiếu niên này đưa lưng về phía tôi, ôm một thiếu nữ khác vào lòng.

Thời tiết rất đẹp, phong cảnh cũng rất đẹp.

Ở một góc mặt hơi lộ ra của người kia, đôi mắt màu hổ phách bị lông mi thật dài che lấp.

Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cậu ấy, giống như hoa đào tô điểm trên khuôn mặt trắng như sứ.

Thiếu nữ trong lòng cậu ấy, phải chăng lúc này sẽ vì xấu hổ mà gò má ửng đỏ?

Có lẽ ở một nơi tôi không biết, Vân Nghê biết đâu đã thật sự động lòng với Thôi Trí cũng nên.

Lông mi tôi hơi run rẩy, mà trong nháy mắt này, nội dung kế tiếp trong tiểu thuyết lại đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt, quay lưng lại.

Thiếu niên đang hơi cau mày nhìn về phía tôi, trên gương mặt trước nay luôn bình tĩnh lúc này lại thoáng có một tia kinh ngạc.

Ngay bên cạnh cậu ấy, thiếu nữ mặc váy trắng, có gió xuân thổi qua, thiếu nữ giống như nhành liễu, yếu ớt dựa vào bên cạnh thiếu niên.

Vân Nghê nhìn Nhan Hồi trước mặt, trong lòng hỏi: [Hệ thống, sao lần nào Nhan Hồi cũng đến quấy rầy chúng ta vậy?]

[Xin lỗi, chuyện này hệ thống cũng không biết.]

[Hiện tại hảo cảm của Thôi Trí là bao nhiêu?]

[Thôi Trí hiện tại hảo cảm với kí chủ Vân Nghê là 100.]
Làm sao tôi giải thích được với cậu ấy về mức độ nghiêm trọng trong vấn đề này...

Dù bây giờ tôi chịu nói, vậy Thôi Trí sẽ chịu tin tôi sao?

Nếu như bây giờ tôi nói, vậy có phải hệ thống của Vân Nghê sẽ phát hiện tôi không phải là nữ phụ độc ác Nhan Hồi chân chính kia không?

Liệu hệ thống có diệt trừ đi sự tồn tại của "người ngoài" như tôi không?

Tôi không dám đặt cược.

Mà ngay khi Thôi Trí không nói gì, Vân Nghê bên cạnh kéo ống tay áo cậu ấy: "Thôi Trí, tôi sẽ không trở về. Cậu đã đồng ý với tôi rồi, cậu sẽ giữ lời phải không?"(*)

(*)[Không hiểu sao nhân vật thế này có thể làm được vai chính trong một bộ tiểu thuyết nào đó, chắc cuốn tiểu thuyết đó phải lên hẳn hotsearch vì bị chửi như các cầu thủ TQ hôm qua quá🙂]

Trong giọng nói cô ta có chút yếu thế.

Thôi Trí vốn đang hơi cau mày, lúc này lại giãn ra, cậu ấy cúi nhìn Vân Nghê, thản nhiên nói: "Tôi sẽ giữ lời."

"Xin lỗi, Nhan Hồi."

"...."

Cảm xúc cố nén của tôi rốt cuộc nhịn không được bộc phát: "Thôi Trí--- Cậu càng sống càng thụt lùi sao? Cậu có biết cậu phải chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào sau chuyện này không? Cho dù cậu bị đuổi học cũng không sao phải không? Sao cậu lại không biết tự chịu trách nhiệm với bản thân, với cuộc đời cậu vậy? Tôi biết cậu phải giữ lời, nhưng vì sao cứ nhất định phải là cả ngày hôm nay?"

khuôn mặt xinh đẹp kia.

Nước mưa rơi xuống trán, chóp mũi, cánh môi, cậu ấy vẫn bình tĩnh như không, cao giọng hét: "Ông nội, đuổi con khỏi nhà họ Thôi cũng được, nhưng xin ông cho phép con đi thăm bố mẹ mình."

"Ông nội, Thôi Trí sai rồi."

"Chỉ là xin ông cho phép con đến thăm bố mẹ..."

Không biết trước đó cậu ấy đã hét bao nhiêu lần, âm thanh vốn khàn khàn, ở trong tiếng mưa càng giống như lá cây bị gió thổi bay lên, bay đến nơi nào chẳng rõ.

Đây chắc là lần đầu tiên Thôi Trí quỳ gối.

Tôi nhìn thấy hết thảy, trước mắt dần trở nên mơ hồ, tự nói với mình, đây là Thôi Trí đã làm sai. Hơn nữa... Tôi không nên quản cậu ấy nữa...

Chỉ là thân thể cậu ấy ở trong màn mưa như muốn lung lay sắp đổ, những giọt nước trên gò mà tái nhợt kia, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Tại sao, mọi thứ lại đến mức này?

Tay tôi run rẩy, mặt ô bị nghiêng, những giọt nước mưa nhỏ xuống lăn dài trên mu bàn tay.

"Thôi Trí, chúng ta đi thôi, cậu đừng quỳ nữa." Vân Nghê bên cạnh Thôi Trí đưa tay kéo quần áo của cậu ấy, vội vàng nói: "Ông ấy chẳng qua chỉ là ông nội của cậu, sao có thể quyết định cậu có thể đến thăm chú dì hay không chứ?"

Thiếu niên quỳ gối trong mưa dường như chẳng hề nghe thấy, cậu ấy khàn giọng hét: "Ông nội, cầu xin ông, cho phép Thôi Trí đến thăm bố mẹ đi...."

[Xin kí chủ thuyết phục Thôi Trí rời khỏi nhà họ Thôi, xin kí chủ thuyết phục Thôi Trí rời khỏi nhà họ Thôi.]

Âm thanh hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, khiến Vân Nghê thêm phiền não: [Thì nãy giờ tôi vẫn đang khuyên đó thôi, nhưng cậu ấy như kiểu không nghe lời tôi nói, rõ ràng độ hảo cảm đã là 100 rồi mà?]

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]

"Thôi Trí, chúng ta đi thôi, bây giờ mưa lớn quá, cậu sẽ đổ bệnh đó." Vân Nghê không giao tiếp với hệ thống nữa, cô ta chỉ có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra.

Tôi đứng nhìn từ xa thấy Vân Nghê kéo Thôi Trí, nháy mắt đó trong đầu cũng nhớ ra cốt truyện, khiến tôi bắt được mục đích hiện tại của cô ta.

Để chân chính công lược được Thôi Trí, Vân Nghê cần phải chia rẽ Thôi Trí và nhà họ Thôi trước, khiến Thôi Trí không còn điểm tựa, trong khoảng thời gian này Vân Nghê vẫn luôn làm bạn bên cạnh Thôi Trí, mới có thể chân chính bước vào trong lòng cậu ấy.

Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này vốn tôi nên là người biết rõ, chỉ không biết bởi vì thời gian xuyên không quá lâu, hay vì một khi đã bước vào tiểu thuyết hệ thống này suy nghĩ sẽ bị quấy nhiễu, nên thỉnh thoảng tôi mới có thể nhớ lại những nội dung này.

Tay cầm ô của tôi siết chặt.

Mẹ Thôi Trí bị bệnh qua đời, bố đến nay vẫn là người thực vật nằm trong bệnh viện, quan hệ với người thân còn lại cũng bị cắt đứt....
Chẳng lẽ nhất định phải như vậy, Thôi Trí mới có thể trở thành nam chính "Thôi Trí"? Nhưng sau khi trở thành nam chính, cậu ấy có còn là A Trí mà tôi quen biết không?

"Thôi Trí, cậu đã quỳ chỗ này lâu lắm rồi mà ông nội cậu vẫn không đổi ý, chúng ta đi thôi." Vân Nghê lôi kéo Thôi Trí đứng lên, lớn tiếng nói.

Thôi Trí mê mang nhìn cô ta, lại giống như xuyên qua Vân Nghê nhìn về phía một người khác, việc này làm lòng Vân Nghê rất không thoải mái.

"Thôi Trí, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ."

"Đi..."

Tôi sải bước về phía trước, ô trên tay bởi vì gió mạnh mà không ngừng thổi về phía sau, tôi gần như là dùng hết sức lực, cầm ô đi về phía Thôi Trí.

Ánh mắt cậu ấy mê mang, như thể nhìn thấy tôi, nhưng lại như chẳng nhìn thấy, trong miệng cứ không ngừng nỉ non cái gì đó.

Mà Vân Nghê đứng bên cạnh liền giữ chặt tay cậu ấy, muốn trực tiếp rời đi

"Thôi Trí."

Tôi cầm ô đi đến, đứng trong màn mưa lẳng lặng nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm kia.

Nghe được âm thanh của tôi, Thôi Trí như thể bừng tỉnh từ giấc mộng, lông mi dính nước mưa nhẹ nhàng run rẩy, làm lộ ra đôi mắt màu hổ phách.

"Đậu Thì Là..."

Cậu ấy há miệng gọi tên tôi.

Ngón tay tôi run rẩy, lại nhìn thẳng thiếu niên vô cùng xa lạ trước mắt này: "Thôi Trí, cậu thật sự không biết bản thân làm sai chỗ nào sao?"

"Nhan Hồi, cậu có thể đừng quản Thôi Trí nữa không?" Vân Nghê vội vàng đứng ra ngăn trước người tôi.

"Thôi Trí, cậu có biết cậu phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình không?" Tôi không nhìn cô ta, mà nhìn Thôi Trí đứng phía sau.

Thiếu niên nâng mắt lên nhìn tôi, lẩm bẩm nói: "Nhan Hồi, gần đây tôi tìm cậu, nhưng cậu không chịu gặp tôi."

Đúng.

Mấy ngày nay Thôi Trí từng tới tìm tôi, nhưng tôi không gặp cậu ấy.

Tôi không biết làm thế nào để đối diện với một Thôi Trí xa lạ như thế.

Bởi vì thích, bởi vì quen thuộc, vì vậy không thể đối mặt, cũng không dám nói.

Mối quan hệ quá mức trân quý này, lại càng khiến tôi phải bó tay bó chân.

Rõ ràng là muốn tránh xa cậu ấy.

Muốn rời xa nam chính, rời xa nữ chính, rời xa quyển tiểu thuyết hệ thống này...

Nhưng từ lâu tôi đã bị kẹt trong đó.

Tôi vòng qua Vân Nghê, nhét ô trên tay cho Thôi Trí.

Tay cậu ấy rất lạnh.

Tôi thu tay lại, lui về phía sau một bước, mặc cho nước mưa lạnh lẽo rơi xuống người.

Bởi vì nếu lúc này nước mắt tôi rơi xuống, có thể trộn lẫn với nước mưa, vậy phải chăng thiếu niên đối diện sẽ không phát hiện?

"Thôi Trí, A Trí, tôi thật sự không muốn gặp lại cậu, cũng không muốn quản cậu nữa." Tôi không khống chế được, vốn muốn chậm rãi nói chuyện, nhưng âm thanh nghẹn ngào lúc này có lẽ đã sớm lộ ra không sót chút nào.

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]

"Nhưng mà, cậu nói xem vì sao tôi phải quản cậu?" Tôi nhắm mắt lại, muốn hét lên, nhưng cả người chẳng có chút sức lực chỉ khiến tôi bình thản nói ra bí mật ẩn sâu tận đáy lòng đã mấy năm nay.

"Bởi vì tôi thích cậu, Thôi Trí."

"Từ trước đến nay tôi chưa từng... Chưa từng muốn làm em gái cậu."

Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]

"Nhưng cậu đã từng nói rất nhiều lần, cậu chỉ xem tôi là em gái."

"Thế nên tôi nghĩ, làm em gái cũng tốt."

"Chỉ là có thể tôi đã đánh giá quá cao chính mình rồi Thôi Trí." Tôi rưng rưng nặn ra một nụ cười: "Rõ ràng ích kỷ muốn dùng thân phận em gái để ở bên cậu..... Nhưng bây giờ... Có lẽ cậu đã không còn cần tôi nữa."

"Dường như dù tôi có làm gì đi nữa thì chỉ nhận được sự thờ ơ cùng lạnh nhạt."

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 100]

[Hảo cảm hiện tại của Thôi Trí với kí chủ Vân Nghê là 0]

[Hệ thống, xảy ra chuyện gì vậy?? Hệ thống???]

Nghe được âm thanh máy móc không ngừng vang lên trong đầu, Vân Nghê có chút hoảng hốt, cô ta vội vàng hỏi: [Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì?]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Trạng thái của Thôi Trí không ổn định ——]

[Cảnh báo! Cảnh báo! ]

[Hệ thống bắt đầu tự động sửa chữa...]

Trong tiếng mưa ngoài trời, thiếu niên run rẩy cầm ô, dùng ánh mắt bi thương cực kỳ quen thuộc kia nhìn tôi: "Cậu thích tôi sao?"

Tôi giơ tay lên, cố gắng lau nước mắt trên gò má, nhưng có lẽ chỉ lau sạch nước mưa mà thôi, bởi vì nước mắt trong hốc mắt, muốn ngừng cũng chẳng ngừng được.

"Thực xin lỗi, A Trí, tôi thích cậu."

Một tiếng sấm nổ vang.

Tôi theo bản năng nhìn về phía bầu trời, trên màn mây, ánh sáng chói mắt mà sáng ngời hiện lên nơi phía chân trời, xé tan hết thảy cảnh tượng mông lung trước mắt.

Thiếu niên đột nhiên bước về phía tôi, gần như nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống đất: "Xin lỗi, xin lỗi... Đậu Thì Là Nhỏ, thật xin lỗi."

[Hệ thống bắt đầu tự động sửa chữa...]

Trong tiếng mưa ngoài trời, thiếu niên run rẩy cầm ô, dùng ánh mắt bi thương cực kỳ quen thuộc kia nhìn tôi: "Cậu thích tôi sao?"

Tôi giơ tay lên, cố gắng lau nước mắt trên gò má, nhưng có lẽ chỉ lau sạch nước mưa mà thôi, bởi vì nước mắt trong hốc mắt, muốn ngừng cũng chẳng ngừng được.

"Thực xin lỗi, A Trí, tôi thích cậu."

Một tiếng sấm nổ vang.

Tôi theo bản năng nhìn về phía bầu trời, trên màn mây, ánh sáng chói mắt mà sáng ngời hiện lên nơi phía chân trời, xé tan hết thảy cảnh tượng mông lung trước mắt.

Thiếu niên đột nhiên bước về phía tôi, gần như nước mắt hòa cùng nước mưa rơi xuống đất: "Xin lỗi, xin lỗi... Đậu Thì Là Nhỏ, thật xin lỗi."

Tôi còn chưa ý thức được, vẻ mặt thiếu niên đã gần như sụp đổ.

"Thôi Trí, cậu nên xin lỗi chính mình, xin lỗi chú dì, không cần xin lỗi tôi." Tôi lắc đầu, nước mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, đau rát.

"Thôi Trí......."

Vân Nghê vội vàng hô lên, muốn giữ chặt thiếu niên đi về phía tôi.

Nhưng Thôi Trí trực tiếp hất tay cô ta, chẳng thèm liếc Vân Nghê một lần, nhịn cơn đau đầu kịch liệt, nắm chặt ô trong tay muốn đi về phía Nhan Hồi.

[Hệ thống, mau ngăn cản cậu ấy lại!!] Nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Trí, trong lòng Vân Nghê có dự cảm không lành, vội vàng gọi hệ thống.

[Hệ thống tự động sửa chữa...]

[Cảnh báo! Cảnh báo! ]

"Đậu......"

Thiếu niên vươn tay về phía tôi, vẻ mặt thống khổ, rốt cuộc vẫn không cầm được chiếc ô trên tay.

Ô rơi xuống đất, bắn tung tóe những bọt nước

Thiếu niên tái nhợt kia cứ như vậy ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền.

"A Trí!"

"Thôi Trí!"

Tôi lập tức nhớ tới khoảng thời gian hơn nữa năm trước Thôi Trí cũng từng hôn mê, gần như theo bản năng nghiêng mặt nhìn về phía Vân Nghê.

Mà Vân Nghê hốt hoảng, như thể đang đối thoại với cái gì đó.

Nhìn Vân Nghê và Thôi Trí như vậy, trong lòng tôi hình như rốt cuộc cũng hiểu được——

Đó là hệ thống, vấn đề nằm ở hệ thống!

...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top