Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Bách hoa yến (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ỷ Chẩm Sơ Kình Nhất Diệp Phong
Chương 8: Bách hoa yến (thượng)
Tác giả: A Sở

======

Đầu năm mới, gió xuân mơn mởn, hoa nở rực rỡ, thích hợp nhất là ngắm hoa xem cảnh. Đúng, bách hoa yến hằng năm tổ chức đều vì một mục đích như vậy. Ngắm hoa xem cảnh, ngắm mỹ nhân xem tài hoa. Do triều đình tổ chức nên tất cả không thể không đi, Bắc Ninh Hầu chắc chắn không ngoại lệ. Mọi năm trước ta chưa tới tuổi nên có thể xin ở nhà nhưng nay đã mười tuổi, cái tuổi mà bắt buộc phải đi dự tiệc lễ các thứ.

Sáng ta phải dậy sớm, thay vào lễ phục thật đẹp rồi đến thỉnh an phụ mẫu vân vân. Nhìn bản thân trước gương đồng, ta phải cảm thán một câu người đẹp vì lụa. Để tỳ nữ chải tóc xong ta liền đi thỉnh an phụ mẫu. Buổi chiều bách hoa yến mới bắt đầu, một lần này là tới tận tối, buổi sáng ta phải cùng mẫu thân chào hỏi họ hàng, lá mặt lá trái với các vị phu nhân tiểu thư.

Ở thính các, mẫu thân cùng vài ba vị phu nhân họ hàng trò chuyện. Nghe nói họ đều là bà con xa bên ngoại, cái vị phu nhân lớn tuổi nhất ấy là Chiêu Lan Hầu phu nhân, bà ấy huyết thống gần mẫu thân nhất. Vì không để bản thân làm phiền cuộc nói chuyện, ta cáo lui đi tìm các vị tiểu thư khác. Trong vườn hoa, ta tìm được một vị tiểu thư nho nhỏ, nàng cao ngang ta, cứ trốn chui trốn nhủi như muốn dùng hoa che lấp bản thân vậy.

Ta nhìn nàng ta một lúc lâu nàng cũng không để ý, hết cách, một tiểu thư đài các như ta phải chủ động trò chuyện: "Ngươi là tiểu thư nhà nào? Sao lại ngồi đây một mình? Có gì vui sao?"

Nàng ta giật mình một cái, bẵng đi một lúc lâu mới đáp: "Không... Không phải. Ta chỉ là ngồi đây..." Nàng ta không sắp xếp được ngôn ngữ cứ lắp bắp mãi. Mà ta cũng đoán được nguyên nhân. Phản ứng chậm như vậy hiển nhiên không có người chơi cùng, ngồi một mình cũng đúng.

Ta cũng ngồi xổm trước mặt nàng: "Ngươi không có bạn, ta cũng không. Sao chúng ta không tìm trò gì chơi?"

Nàng ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt như đang xem một thứ kỳ dị gì đó, ánh mắt đó làm ta không thoải mái mấy. Chờ nàng phản ứng lại, ta đã chống tay lên cằm ngáp một hơi. Nàng nói: "Tiểu thư khuê các không được làm như vậy."

"Ừ ừ ừ." Ta thuận theo nàng gật đầu. Thầm nghĩ người gì đâu mà cứng nhắc, không ngờ nhà họ hàng mình lại có nhiều quy củ như vậy, ngáp một cái cũng bắt bẻ. Mà vị họ hàng xa trước mắt này càng cứng nhắc hơn. Với cái tính cách như vậy mà có bạn mới lạ!

"Vậy biểu muội muốn chơi gì?" Nàng ta nói. Xưng hô với ta là biểu muội thì hẳn là con của lão phu nhân lớn tuổi nhất kia. Vừa hay nàng hỏi tới khúc bí, ta suy nghĩ một hồi liền thấy chẳng có gì để chơi cả. Khuê các bình thường đều lấy cầm kỳ thi họa ra đọ, còn ta tới chữ còn đọc không chạy nữa chứ. Đoạn, nàng tiếp tục: "Biểu muội biết chơi cờ không? Cờ tướng ấy."

Ta lắc đầu. Nàng hơi hụt hẫng, muốn tiếp tục trở về một góc kia, ta vội kéo tay áo nàng, nói: "Hay biểu tỷ dạy cho ta đi. Trước tới giờ chưa ai dạy ta chơi những trò đó cả."

Dừng lại suy nghĩ một hồi, nàng đáp: "Được."

Gọi người hầu đi chuẩn bị bộ cờ, ta dắt biểu tỷ tới tiểu viện của ta chờ. Viện của chủ tử mỗi ngày đều có người dọn dẹp nên việc ta đột nhiên mời người tới, trong phòng cũng không lộn xộn. Ngược lại người hầu của ta rất ít, lúc vào chỉ thấy tỳ nữ đại ca đưa cho đang lau chùi bàn ghế, mặc dù ta thấy nó không cần thiết nhưng nàng bảo chỉ có như vậy nàng mới kiếm được việc để làm. Ta cảm thấy nàng có hơi ám ảnh sự hoàn hảo thái hóa.

Trở lại, lúc ta cùng biểu tỷ mới quen bước vào, ta chú ý thấy biểu tỷ không vui vẻ gì cho cam. Rõ ràng lúc nãy còn hân hân hoan hoan xưng tỷ gọi muội, sao bây giờ thấy tỳ nữ này lại như gặp địch nhân? Mày biểu tỷ nhíu chặt lại, nàng hơi cao giọng: "Biểu muội, muội luôn để người này ở bên mình sao?"

Ta nghiêng đầu hỏi lại: "Có gì không được sao? Nàng vừa biết dọn dẹp, vừa biết vấn tóc, vừa biết nấu ăn... Nói chung nàng biết nhiều lắm! Biểu tỷ, tỷ có chuyện gì với nàng sao?" Ta vừa nói vừa lấy ngon tay đếm đếm, cảm thấy ưu điểm của tỳ nữ rất nhiều, không sao kể hết được, chỉ đành vắn tắt lại vào thứ ta chú ý nhất thôi.

Biểu tỷ hình như cảm thấy khó xử khi có người lạ ở bên, ta hiểu ý đuổi tỳ nữ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mình ta với biểu tỷ, nàng suy nghĩ suy nghĩ một lúc lâu, bỗng lên tiếng hỏi: "Muội chắc... Nàng ta có thể tin tưởng được?" Biểu tỷ lựa chọn từ ngữ một hồi mới chọn ra được một câu, vừa không động chạm đến ta, vừa biểu đạt được lời mình nói.

"Không." Ta rất tự nhiên mà lắc đầu, biểu tỷ ngược lại trợn mắt nhìn ta. Ta hiểu tại sao luôn á! Vội cười xuề xòa, ta nói: "Dù sao người cũng là của đại ca, ta không quản được nàng, cũng không tin tưởng nàng được. Ta ngoại trừ cái danh Hầu phủ tiểu thư ra còn thứ gì đáng giá đâu, còn nàng vừa có võ công, lại thuộc dạng tâm phúc của người khác nữa."

Nghe tới đây, biểu tỷ hai mắt trợn to, có chút thất thố nhưng nhìn nàng như vậy rất buồn cười. Ta đẩy biểu tỷ ngồi bên bàn gỗ, ta cũng ngồi đối diện. Hai tay chống cằm tươi cười chờ biểu tỷ tiêu hóa lượng thông tin lớn vừa nãy. Lúc này biểu tỷ mới kịp phản ứng, đập nhẹ bàn một cái: "Muội nói đó là nữ? Không... Không phải là nam nhân sao?"

Ta phì một tiếng rồi ôm bụng cười lớn. Lại cảm thấy mình như vậy không hợp lễ giáo chút nào, cẩn thận nhịn cười, một bên giật thích: "Nàng là nữ mà, biểu tỷ cũng thấy rồi đấy. Nàng lúc trước đi theo đại ca, mà trước đó nữa chắc cũng từng lăn lộn giang hồ. Thời gian mài giũa con người, nhìn nàng rất giống nam tử nhỉ?"

"Không, không phải vậy. Chính là..." Biểu tỷ ấp úng khó nói một hồi. Tính ta thì không thích người quyết đoán như vậy, ta cắt lời nàng, "Chính là cái gì vậy?"

Nàng thở ra một hơi, lắc đầu: "Cũng không có gì..." Chưa để biểu tỷ nói xong, bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, nàng liền không nói nữa. Nha hoàn bên ngoài gọi cửa, ta đánh tiếng cho họ vào. Bọn nha hoàn đem bàn cờ sắp xếp đặt lên bàn, đặt quân cờ vào đúng vị trí liền lui đi.

Ta nhìn bàn cờ trước mặt, hào hứng bỏ qua vấn đề ban nãy, cầm một quân tốt trên tay hỏi biểu tỷ: "Quân này đi thế nào? Còn quân này nữa? Quân này? Quân này?..." Nhận thấy biểu tỷ còn chưa tập trung, ta dừng động tác đưa tay huơ huơ trước mặt nàng, "Biểu tỷ? Biểu tỷ? Ngươi chỉ ta chơi đi mà." Âm cuối còn cố kéo dài làm nũng.

Biểu tỷ lúc này mới hoàn hồn, sắp lại mấy quân cờ bị ta đặt lung tung, chỉ từng quân cờ giải thích. Nhập tâm một thời gian, chớp mắt đã đến buổi trưa. Ta cùng biểu tỷ đang bất phân thắng bại, được rồi, ta bị nàng dồn tướng vào mấy chỗ liền. Nếu không phải nha hoàn bên cạnh mẫu thân tới gọi, tướng ta đã bị ăn mất luôn rồi.

Nha hoàn bên cạnh mẫu thân tới, ta vừa vui mừng vừa luyến tiếc. Vui mừng vì trận này mình không thua, luyến tiếc vì biểu tỷ phải ra về. Lúc tiễn người đi, nàng ghé lại bên tai ta nói nhỏ: "Không phải bách hoa yến tối nay lại gặp nhau sao? Biểu muội buồn rầu vì gì chứ?"

Ta nghe vậy cũng nhớ tới nguyên nhân biểu tỷ đến chơi, không phải vì bách hoa yến sắp tới sao? Nghĩ như vậy, ta liền quên mất cái phiền rầu vừa nãy, tươi cười đưa tiễn biểu tỷ: "Vậy hẹn gặp biểu tỷ tại bách hoa yến!"

Về lại phòng, ta nằm dài trên giường ngắm trần nhà, lại đưa mắt đến bàn cờ khi nãy. Quân cờ vẫn chưa được dọn, thế thua rõ ràng của ta vẫn giữ nguyên như trước. Ta nhìn bàn cờ từ bên ta ngồi khi nãy, cảm thấy nếu ta đi sĩ lên thì ván cũng có thể thắng biểu tỷ. Lại đứng bên biểu tỷ nhìn sang, ta cảm thấy bản thân còn quá non. Từ bên biểu tỷ nhìn sang, ta có lẽ đã thua từ mười lượt trước.

Từ đầu đến cuối nàng đều đang đùa giỡn ta... Hu hu, muốn khóc quá.

Ta lại về giường nằm, cởi giày nằm một đống trên giường chẳng thèm ăn uống, một bên ôm gối, một bên nghĩ về sự kiện sẽ xảy ra tối nay. Bách hoa yến ngắm bách hoa, có một tục lệ truyền thống là công tử thế gia sẽ chọn bông hoa mình thấy đẹp nhất tặng cho người con gái mình thấy đẹp nhất. Một phần thể hiện tình yêu, một phần thể hiện lòng kính trọng.

Giống như là, nếu ta tham gia bách hoa yến, được các ca ca tặng hoa cho cũng là điều bình thường. Nhưng mà nói chung phong tục này lý do ban đầu là để các công tử tiểu thư gặp mặt rồi về nhà thông báo cha mẹ rằng con để ý, có cảm tình với người này người kia.

Buổi chiều mau chóng tới, cả Hầu phủ sống động hơn mọi ngày, đợi ta thay y phục mới xong cả nhà đã tụ họp đầy đủ. Phụ thân mẫu thân lại mặc đồ đôi, đại ca lâu ngày không gặp cũng đi ra, nhị ca vẫn là bộ dáng thanh nhã như cũ, tam ca bỏ đi bộ dạng lưu manh ngày thường cũng trầm ổn lại không ít. Mà ta thì vẫn một bộ thiên chân vô tà như cũ, nhìn rất là trái ngược với cả Hầu phủ 'thâm trầm đáng sợ' này.

Ngồi trên xe ngựa to rộng hơn bình thường, ta ngồi bên cửa sổ lò đầu ra xem bên ngoài. Bình thường lười đi chơi là vậy, ai ngờ mới chiều thôi mà nội thành lại tưng bừng náo nhiệt đến thế đâu? Có lẽ bởi vì không khí tết đến xuân về, ai ai cũng hăm hở đi mua đồ trang trí. Bên này, quầy kẹo đường đông nghịt trẻ con qua lại, lại nhìn bên kia, các vị phu nhân năm ba bảy nhóm kéo nhau vào phường vải chọn mua y phục...

Đang xem đến vui vẻ, mẫu thân ngồi bên cạnh đã kéo ta vào. Người trách móc ta không biết chữ an toàn viết như thế nào, mà thực ra ta cũng không biết nó viết như thế nào nữa. Trong xe ngựa, ngồi kế ta là mẫu thân rồi tới đại ca, đối diện theo thứ tự là nhị ca, phụ thân, tam ca. Giống như nữ quyến trong nhà ra ngoài cùng nam quyến vậy, mặc dù đại ca không phải nữ...

Bỗng, đang ngồi thì nhị ca nhìn ra bên cửa sổ, a lên một tiếng. Ta cũng theo đó nhìn ra, phát hiện Vân Chi Anh đang anh hùng nghĩa khí giúp người nghèo khổ. Chính là từ một chuyện có thể dùng tiền giải quyết biến thành rầm rộ khắp chợ. Mẫu thân thấy ta cứ thi thoảng lại ngó ra ngoài, người lạnh lùng hỏi: "Con không thể ngồi yên một chỗ được hay sao?"

Ta lắc đầu, chỉ ra bên ngoài lớp màng che, thưa: "Con không có mà. Chỉ tại bên ngoài có náo nhiệt nha. Một cô nương đang làm gì đó khiến mọi người đều bu lại nha."

Mẫu thân nghe vậy gõ nhẹ đầu ta: "Cũng không phải chuyện của con, lớn đến tuổi này rồi, việc người khác bớt xen vào mới có thể sống tốt."

Ta gật đầu, âm thầm bĩu môi không đáp. Ta biết bản thân không nên xen vào chuyện của người khác nhưng lỡ bước đi trên con đường này rồi không xen vào cũng khổ. Mặc kệ đó là đại ca nhị ca tam ca hay Vân Chi Anh tam hoàng tử đi chăng nữa, số mệnh ta chọn đi tuy ít dây vào họ nhưng lại phải thuận họ mà đi.

Một đường đi này tới thẳng hành cung ngoại thành. Dừng xe, thị vệ bên kia cho gọi người xuống kiểm tra một lượt mới cho phép đi vào. Cả nhà thì có mình đại ca đi đứng không tiện, tỳ nữ huynh ấy tặng ta không có việc gì làm liền đi giúp đẩy xe lăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top