Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 102: Em hận anh

     Trước buổi event 8 tiếng cô đã xuất hiện cùng với Vương Tử, Hee Jin đjwa anh một bộ vest:" Cuối event giám đốc với người đi cùng sẽ bước lên sân khấu đã trả lời phỏng vấn của các nhà báo'.

    Vương Tử nhìn vộ vest đỏ trên tay Hee Jin rồi cầm lấy nó fdi đến cạnh Hảo Tiểu Vi:" Anh phải mặc bộ này sao?".

    Cô cười:" Bộ vest này với váy của tôi là chung một bộ nên anh có gắng mặc nhé, phòng thay đồ ở sau cánh gà anh cứ đi thay đi".

    Anh thở dài:" Thôi được, anh sẽ thay", sau đó anh đi ra sau cánh gà. Hee Jin lại gần:" Ai vậy? Thật đẹp trai nha" .

   Cô thở dài:" Váy của mình đâu?" cô lấy váy rồi bắt đàu đi thay đồ trong phòng thay đồ của nữ.

    Lát sau cô đã xuất hiện trong bộ váy có đuôi xòe màu trắng với họa tiết hoa đỏ, hồng thêu nổi.

    Hảo Tiểu Vi ngồi vào bàn trang điểm để make cup, cô được một thợ làm tóc búi tóc lên rất đẹp.

    Trang điểm sắc xảo, với đôi môi tô son Max đỏ mọng, đôi mắt được kẻ mi kiêu xa.

    Vương Tử bước đến gần:" Em thật đẹp".

    Cô cười nhìn mình trong gương:" Tôi chỉ thích tóc thôi".

( Trên media là hình tóc nhé)

   Vương Tử đắt tay lên vai cô, giọng nói đường mật:" Sau event cho phép anh mới em đi ăn tối nhé".

     Cô gỡ tay anh ra khỏi vai:" Từ bao giờ anh trở nên sến đến vậy?", anh cười:" Vậy là đồng ý phải ko?".

   Hảo Tiểu Vi gật đầu:" Giờ đi chuẩn bị cùng tôi", anh thở dài:" Thay đổi cách xưng hô đi".

   Cô khẽ thở dài:" Vậy xưng là anh em hả?", anh gật đầu khoác vai cô:" Ừ, em xưng tôi làm anh thấy bị xa lánh".

    Hảo Tiểu Vi mỉm cười:" Được rồi", bàn tay nhỏ nhắn đẩy nhẹ cánh tay của anh ra. Vương Tử thấy hành động đó cũng tự động rút tay về.

    Cô thấy hành động này quá vạch phân chia rồi sao?

     Đúng 6 giờ tối mọi người đã đến góp mặt đông đủ, Thẩm Mặc Khanh xuất hiện chói lóa với âu phục đen bằng nhung huyền ảo. Mái tóc được vuốt lên làm lộ rõ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

    Đôi lông mày hình kiếm sắc bén, cái mũi cao và thon, môi mỏng với đôi mặt đen pha một chút màu tím như Sa- tan địa ngục.

     Hắn ngồi trên vị trí hàng ghế Vip, là hàng ghế được phép đặt câu hỏi. Trên tay hắn có một tờ giấy phát về thời gian, diễn biến của event.

     Chợt có một cô gái bước đến cạnh hắn:" Thẩm Tổng, xin phép cho tôi ngồi cạnh ngài".

    Ngục Hinh bước nhanh đến rồi ngồi vào chỗ cạnh hắn:'' Xin lỗi tôi ngồi đây rồi".

     Cô tiểu thư đó liếc sang chỗ chống bên cạnh:" Vậy tôi ngồi...", chưa nói hết Lăng Triệt và Mộng Điệp đã tiến đến ngồi xuống, Lăng Triệt cười:" Xin lỗi cô, vì thân chủ của tôi là giám đốc công ty HH, lát nữa cô ấy sẽ lên trên thuyết trình vì vậy cần bảo vệ".

    Thẩm Mặc Khanh khẽ liếc mắt sang hai vệ sĩ đều mặc đồ đen, và đeo kính đen.

    " Hai người ngồi xuống đi".

     Lăng Triệt và Mộng Điệp đương nhiên biết hắn là ai, nhưng do chỗ ngồi này là cô dặn dò phải ngồi nên ko thể trái lệnh. Cả hai cúi người, đồng thanh đáp:" Cám ơn Thẩm Tiên Sinh"

    Cô tiểu thư kia chau mày nhìn hắn bỏ đi. Ngục Hinh nhìn sang hai vệ sĩ kia đang ko hiểu tại sao hắn lại cho họ ngồi thì chợt nhận ra Lăng Triệt.

    Hóa ra cũng vì Hảo Tiểu Vi.

    Thẩm Mặc Khanh đặt tờ giấy sang bên cạnh khi điện tắt mập mờ, hắn nhắc nhở:" Loại kính hai người dùng ko thể nhìn bao quát được toàn bộ mọi nơi đâu".

    Giọng Lăng Triệt vang lên nhỏ:" Cám ơn Thẩm Tiên Sinh đã nhắc nhở", hắn thở dài hướng ánh mắt lên sàn catwalk.

   Từng cô người mẫu diện sản phẩm váy thiết kế tinh tế, nhẹ nhàng bước ra. Họ đều được make cup và làm đầ rất đẹp.

    Thẩm Mặc Khanh ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, được một lúc lâu thì tiếng vỗ tay vang lên.

   Hắn nhanh chóng mở mắt ra thì thấy trước mắt. Cô diện một bộ váy trắng thêu hoa rất đẹp bước lên trên cùng....... Vương Tử?

    Thẩm Mặc Khanh khẽ nhíu mày. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui vẻ nhưng lại tức giận. Nếu cô đi một mình có lẽ hắn có thể hưởng trọn niềm vui này.

   Nhưng xũng ko kìm nổi, hắn khẽ nhếch môi lên. Đùa sao? Cô đã nhuộn lại tóc. Nhưng xét về tổng thể hắn đã quen mắt với cô gái nhí nhảnh, hơi có chút kĩ tính kia rồi.

    Bây giờ trông cô thật khác lạ. Trưởng thành hơn, đẹp hơn và ngực cũng lớn hơn.

     Cô cầm lấu mic- cờ- rô nói:" Bộ sưu tập lần này của cô mang tên Cỏ mùa Thu , các bạn biết đấy mùa thu là mùa của yêu thương khi ngồi một mình dưới cây lá phong, chiếc ghế đá chợt chở nên lạnh lẽo, từ đó viết nên câu chuyện cho bộ sưu tập.

--- Tôi đã chọn ra các loại vải hàng đầ Châu Á để tạo ra bọi sưu tâp này.... Chúng tôi rất cám ơn mọi người đã dành chút ít thời gian để đến đây tham gia event này sau đây các người mẫu sẽ kí tặng và đồ ăn được dọn ra ở sảnh 1 mời mọi người cùng vui vẻ.


    Cô đi vào trong thay đồ, vì nếu mặc chiếc váy này xuống sẽ rất xuề xòa.

    Lát sau cô đi ra với một bộ váy khác cùng chung bộ sưu tập.

   Ko biết Vương Tử đi đâu rồi nhỉ? Cô thở dài nhó nghiêng tay nhận lấy ly sâm banh từ người phục vụ.

     Lặng Triệt bước đến:" Thưa, Mộng Điệp đã đi đưa mẫu thiết kế về". Cô cười:" Tôi ra ban công hóng gió".

    Cửa ban công vừa mở cô đã thấy Thẩm Mặc Khanh. Cô quay sang Lăng Triệt:" Cậu đi ăn gì đó đi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cậu".

     Lăng Triệt cúi đầu:" Vậy tôi đứng ở cầu thang", cô cười sau đó quay sang Thẩm Mặc Khanh chưa kịp phản ứng cô đã bị kéo vào trong, đóng cửa ban công lại.

    Cả cơ thể nhỏ nhắn nằm trọn trong vòng tay hắn, đôi môi anh đào bị hắn hôn dồn dập. Đã bốn năm còn gì, bôns năm đó hắn chưa ôm bất kì cô gái nào vào lòng, cũng chưa hôn bất kì nữ nhân nào.

  " Vi Vi anh nhớ em", cô đẩy nhẹ hắn ra:" Chúng ta còn gặp nhau nhiều, nên phải giữ khoảng cách".

    Thẩm Mặc Khanh cau mày kiếm:" Tại sao?", cô nhìn thẳng vào mắt hắn:" Chúng ta yêu nhau chỉ là quá khứ thôi".

   Hắn nắm chặt lấy vai cô:" Em nói vậy là sao? Em vẫn còn yêu anh mà, em nói đi em vẫn còn yêu anh". Hảo Tiểu Vi do bị lực bóp mạnh làm đau đơn như muốn phát khóc:" Em ko còn yêu anh".

    Thẩm Mặc Khanh như bị đả kích tâm lý dồn cô vào tường:" Em nói vậy là sao? Sau bao nhiêu năm anh đi tìm em cuối cùng với em tôi là thế nào? Ko yêu anh thì em nghĩ thế nào về anh? Cô đau ứa nước mắt:

- Em hận anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top