Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 115: Ki bo là điều tốt

    Xe của hắn dừng lại trước một quán ăn xây làm hai tầng nhưng được thiết kế tương tự như một ngôi nhà hiện đại rộng rãi.

   Hảo Tiểu Vi bước xuống xe, cô mặc áo sơ mi sọc kẻ dọc, quần jean, mamg giày cao gót hở mũi.

   Bước vào trong nhà hàng, các nhân viên dường như quá quen thuộc với việc hắn đến:" Bàn Vip số 3 còm trống chúng tôi sẽ sắp xếp cho Thẩm Tiên Sinh".

   Cô kéo nhẹ tay hắn:" Ngồi phòng Vip ko vui bằng ngồi ngoài này, được xem đầu bếp nấu món ăn", hắn ko ngại ngần nhìn sang người phục vụ:'' Ko cần chuẩn bị phòng Vip xếp cho tôi một bàn rộng ba người ngồi.

     Hảo Tiểu Vi vui vẻ ngồi xuống ghế:" Anh tốt quá", hắn cười:" Em gọi đồ đi". Xong hắn cầm quyển menu lên, ánh mắt liếc sang cô thầm nở một nụ cười
  
   Hắn đưa bảo bối đến đúng nơi rồi.

    Thấy cô mãi ko gọi món hắn hỏi:" Sao vậy? Ko thích à?", cô gãi đầ chỉ vào hai món ăn:" Tôi ko biết nên chọn món nào".

   Hắn thở dài:" Cho tôi hai phần ăn này, một đĩa sườn sụn nướng, một phầm cơm ba ba chiên và khoai tây chiên".

   Hảo Tiểu Vi thở dài:" Tôi đâu phải heo mà ắn nhiều vậy chứ".

- Chào hai người.

   Điêu Ảnh bước tới, để coi trang phục ổn ko làm cô quá thất vọng. Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô chẳng nói gì cầm menu lên:" Một phần cơm gà sốt há cảo kem nha".

    Thẩm Mặc Khanh thở dài lắc nhẹ đầu. Cô có thể yêu một người như vậy sao?.

    Hảo Tiểu Vi chống cằm nhìn Điêu Ảnh hỏi nhẹ nhàng:" Anh đói chưa?". Anh ta cười lại trả lời:" Ko đói lắm, miễn sao được gặp em là anh vui rồi".

    Ai cha, hôm nay biết cách ăn nói ghê ta. Xem ra đã được nhắc nhở qua:" Tối nay em đợi anh ở chỗ cũ mình đi chơi nhé".

- Sao lại là đợi, để em đến đón em.

    Thẩm Mặc Khanh liếc sang cô, đi chơi vào buổi tối. Là buổi tối đó, với một gã đàn ông ko biết tốt xấu cứ như bom nổ chậm vậy sao?

    Đồ ăn được dọn lên, cô xoa nhẹ bụng. Đói lắm rồi. Sau đó cầm dĩa lên xiên vào một miếng xúc xích nướng. Vưa đưa lên gần miệng giọng Điêu Ảnh vang lên:" Em nên ăn ít thôi để giữ dáng, vóc dáng em đang rất đẹp".

    Hảo Tiểu Vi tức giận, miếng ăn đjwa đến tận miệng rồi gặp câu này thật chỉ muốn đá cho cái bay sang Châu Phi.

     Hắn ko nói đỡ cô sao? Lần mày hết cách rồi, tên điên này nói vậy chắc chắn có nhắc nhở cũng chả thấm đâu.

   Cô từ từ hạ chiếc dĩa xuống lấy nước uống.

   Thẩm Mặc Khanh thở dài, vốn định làm lơ nhưng khó chịu lắm rồi, đưa tay lấy thêm sườn sụn vào đĩa của cô:" Ăn đi, béo một chút cũng có sao đâu".

    Tên ngố kia lại nói:" Nhưng hình thể cô ấy đang rất đẹp...", hắn cắt ngang, giọng nói có chút tức giận:" Mập một chút thì anh ko yêu cô ấy nữa sao, hả?".

   Hắn nhấn mạnh chữ hả như nói rằng nếu còn mở miệng 1 lần nữa đừng trách vì sao tôi ko nướng tay.

   Cô chen ngang giải tỏa bớt căng thẳng:" Thôi hai người ăn đi, đồ ăn sẽ nguội hết đó".

    Hắn liếc sang cô, cô vội bỏ một miếng xúc xích vào miệng:" Đồ ăn ngon lắm".

   Thẩm Mặc Khanh thấy cô ăn mới bắt đầu chú trọng đến món ăn của mình.

   Lời nói lúc nãy của hắn cũng làm cô suy nghĩ thật. Vậy hắn ko quan trong cô đẹp hay xấu sao?. Thế hắn quan trong điều gì?.

    Sau khi ăn xong hắn đứng dậy đi trả tiền. Còn lại cô với Điêu Ảnh. Cô tức giận:" Từ giờ anh đừng mở miệng ra nữa đi".

   Điêu Ảnh thở dài:" Tôi tưởng đó là quan tâm".

    Hắn đi đến cạnh cô:" Đi thôi, anh đưa em về công ty". Điêu Ảnh vừa đứng dậy đã bị một nhân viên giữ lại:" Quý khách chưa trả tiền ạ".

    " Hả? Anh ta chưa trả...", Điêu Ảnh thắc mắc. Người nhân viên cười:" Thẩm Tiên Sinh nói anh sẽ tự trả tiền, tổng tiền là 78 ngàn".

   Haizzz, tên Thẩm Mặc Khanh này thật ki bo.

--------
Sorry các bạn nhé, hôm qua au với bạn cầm nhầm đt của nhau về nên ko đăng được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top