Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 122: Ko thể trở lại

    Tối hôm đó là ngày bữa tiệc bắt đầu, mọi người công ty đến đông đủ. Các người ở giởi thượng lưu cũng góp mặt và đương nhiên ko thể thiếu Vương Tử và Thẩm Mặc Khanh.

   Bữa tiệc được tổ chưc tại trung tâm tổ chức sự kiện Cung Xuân. Hảo Tiểu Vi ngồi ở trong phòng trang điểm khá lâu để sửa soạn cho mình một cách tốt nhất.

   Cô búi tóc lên và mặc một bộ váy màu tím do chính mình thiết kế, màu son đỏ nổi bật với đôi má được đánh phần nhẹ.


   Cô bước xuống dưới tầng cũng vừa 8 giờ tối, cô nhanh chóng hòa nhập cùng bữa tiệc đang sôi nổi. Cô đến chào hỏi mọi người ai cũng niềm nở, vui vẻ.

   Hảo Tiểu Vi dừng bước trước Thẩm Mặc Khanh. Hắn đang đứng cạnh quầy rượu.

    Cô cười nhẹ:" Ko ngờ hôm nay anh cũng đến", hắn nhìn cô:" Em ko có người hộ tống sao?".

    Cô nhún vai:" Lâu lâu đi một mình cũng đâu sao", hắn nhếch môi đưa một bàn tay ra:" Cho phép anh đi với em nhé".

   Hảo Tiểu Vi nghĩ ngợi một lúc rồi đặt tay mình lên tay hắn:" Làm tốt bổn phận nhé", hắn cưng chiều để cô khoác tay:" Yên tâm ở anh".

   Rồi hắn và cô cùng đi đến gặp những người chưa gặp. Chợt cô và hắn đụng mặt một cô gái đeo một chiếc mặt nạ.

    Cô nhẹ nhàng hỏi:" Xin hỏi quý danh của tiểu thư", cô gái kia đưa tay gỡ mặt nạ xuống.

    Hảo Tiểu Vi mở to mắt, sao lại xuấy hiện ở đây? Thẩm Mặc Khanh lên tiếng:" Có ai mời cô sao?".

    Hảo Tiểu Đề cười nhẹ:" Ko, chỉ là tôi muốn gặp em gái thôi", ả liếc sang cô tiến tới gần. Bàn tay ả vỗ vỗ nhẹ lên má cô:" Em thật xinh".

     Cô gạt tay ả ra:" Mời đi cho", ả tỏ vẻ bị tổn thương:" Ôi, sao phũ vậy cưng", hắn kéo nhẹ tay cô:" Đi thôi, cô ta ko giám làm gì đâu".

   Hảo Tiểu Đề tức giận gọi:" Anh",cô quay lại thì thấy từ sau bước đến là một người đàn ông lịch lãm và rất quen với cô.

    " Điêu Ảnh?", cô nhíu mày hỏi nhưng chưa ai kịp nói câu gì thì Thẩm Mặc Khanh đã đấm mạnh một cái vào mặt Điêu Ảnh.

  " Chán rồi là đến đây phá hoại sao?", hắn biết rõ với điệu bộ của Tiểu Đề như vậy thì là đang cặp với Điêu Ảnh. Hắn từng nghĩ anhbta là hạng người tốt đó.

    Cô vội kéo hắn lại khi đám đông đổ dồn vào bốn người:" Đừng đánh", hắn đứng dậy chỉ vào Điêu Ảnh:" Tên mà em luôn luôn yêu thương đấy, nhìn đi xem hắn ta làm gì".

    Hảo Tiểu Vi nhìn sang Điêu Ảnh:" Anh ko cần phải ra tay", đúng lúc đó Vương Tử chạy đến:" Tiểu Vi à, có chuyện gì sao?".

    Thẩm Mặc Khanh cười nhẹ:" Cô ấy bị phản bội", anh khẽ nhíu mày, lơig hắn nói là sao chứ?.

    Vương Tử nhìn tên xấu số phía dưới nói to:" Bữa tiệc giải tán, mọi người làm ơn về hết".

   Hắn kéo cô đi:" Ko còn gì để em ở lại đâu", cô đi thro nhìn lại ba người kia. Khi cánh cửa đóng lại cô nghe rõ thanh âm kêu gào la liệt của Điêu Ảnh".

   Hảo Tiêu Vi nhìn sang hắn:" Cám ơn anh". Hắn thở dài cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra khoác lên người cho cô:" Sẽ rất lạnh đấy".

  
 

   Cả hai cùng bước đi trên con đường dẫn về Hảo Gia, Hảo Tiểu Vi thở dài:" Tôi thật vô dụng". Hắn nhướn mày:" Sao lại vậy?".

   Cô nhìn sang hắn:" Mọi chuỵen xảy ra đề mà tôi ko kiểm soát, ko chuẩn bị kế hoạch đầy đủ".

   Thẩm Mặc Khanh cười nhẹ:" Ko phải do em". Cô khẽ siết lại bàn tay:" anh nói gì chả được".

    Hắn kéo cô dừng lại:" Vi Vi, anh có chuyện muốn nói với em", cô cười nhẹ:" Cứ nói đi".

   Hắn nhìn cô:" Ta có thể trở lại như xưa ko?", cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn:" Sao lại hỏi vậy?".

   Thẩm Mắc Khanh siết chặt tay cô:" Anh muốn em và anh hàn gắn lại vì anh tin em còn yêu anh".

   Cô tàn nhãn thốt lên:" Em hận anh, ko phải yêu anh".

   Bàn tay hắn run run nắm lấy tay cô, mi mắt như ko muốn nhìn thẳng vào con người phía trước:" Sao em lại rời bỏ anh?".

    Đúng vậy hắn biết hết lý do, hắn biết hết vì sao cô hận hắn, nhưng cho dù cô có trả lời một ngàn lẻ một lần hắn cũng ko ngừng hỏi vì khi cô nói hắn hiểu được cảm giác đau sót, dằn vặt trong con tim, hắn hiểu được cảm giác cô đã từng trải qua toàn bộ mọi thứ hắn hiểu hết.

   Cuộc đời Thẩm Mặc Khanh này uy nghiêm vang dội lại chưa nghĩ đến ngày có cảm xúc đau sót, Hảo Tiểu Vi một lần thôi sao em ko cho anh dù chỉ một lần thôi để anh được ôm em trọn đời, bảo vệ em.

    Cô hất mạnh tay hắn ra:" Anh còn dám hỏi như ko có gì xảy ra sao?, có lẽ là do lần trước tôi chưa nói rõ anh nghĩ mối quan hệ này còn cứu vãn được sao?.

- Cái ngày anh và tôi quay lưng với nhau tôi đã rất là đau, tôi ko biết lý do tại sao anh lại nói những lời cự tuyệt đó đối với tôi.

- Sau một tuần tôi phát hiện ra tôi mang thai, mang thai đứa con của Thẩm Gia tôi đã nghĩ đến lúc anh ngồi trước nha tôi mà chịu mưa, nhớ lúc anh ôn nhu vỗ về tôi, nhớ lúc anh ra sức bảo vệ tôi nên ôi gạt hết tất cả ra, tôi đến Thẩm Gia tôi nghĩ đến nụ cười hạnh phúc, tôi nghĩ đến cái ôm ấm áp, tôi nghĩ đến nụ hôn ngọt ngào tôi đã quá mơ hồ khi nghĩ rằng anh yêu tôi.

- Bởi vì khi tôi đến Thẩm Gia thay bằng nụ cười hành phúc là cái nhìn khinh bỉ, thay bằng cái ôm ấm áp là anh đang âu yếm nữ nhân khác thay bằng nụ hôn ngợt ngào là cú ngã xảy thai, anh giết đứa bé khi nó còn chưa có hình hài, khi nó còn chưa biết mẹ nó tên gì ba nó tên gì, khi nó còn chưa đón ánh nắng đầu tiên thì anh giết...

   Đến đây cô nấc nghe nước mắt trong suốt tuôn rơi:" Anh giết chính thứ gắn kết ta lại"

  Cô gạt nước mắt chạy nhanh đi bỏ lại hắn một khoảng ko rằn vặt ko đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top