Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Vương Nhất Bác ngẩng đầu hướng đến cánh cửa nhìn, động tác hơi luống cuống, không khỏi đụng ngã cái ly bên cạnh

Suy nghĩ không được nhiều như vậy, trong nháy mắt Vương Nhất Bác đứng dậy chạy ra ngoài cửa

Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến mà chạy tới. Tiêu Chiến khẽ giật mình, trong lúc bối rối hai tay vòng qua eo Vương Nhất Bác. Sau một trận kinh ngạc mới kịp phản ứng, nhỏ giọng hỏi "Làm sao thế,Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu, vùi đầu vào cổ anh, lúc lắc đầu sợi tóc không khỏi quấy nhiễu cái cổ

Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh lại tư thế, dành ra một cái tay thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, bộ dạng giống như là đang dỗ dành bạn nhỏ

Hai người cũng không có nói tiếp

Rất lâu sau...

Trong ngực truyền ra tiếng khóc lóc một trận, cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt

"Nhất Bác, làm sao vậy?" Tiêu Chiến lúc này hoảng sợ không biết phải làm như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ôm thật chặt

"Xin lỗi"

Một tiếng không to không nhỏ truyền vào trong tim, tóm lấy một chỗ

"Tại sao lại xin lỗi chú?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, mở con mắt to to hồng hồng nhìn Tiêu Chiến, mở miệng hỏi "Nếu như con làm một chuyện rất quá đáng, chú có thể tha thứ cho con hay không?"



Sự nghi hoặc đều hiện ra trên mặt Tiêu Chiến, nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nghĩ đến phương diện kia. Tiêu Chiến nở nụ cười, đưa tay lên xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, âm thanh nhẹ nhàng "Vậy phải xem là chuyện gì đã"

"Là một chuyện rất quá đáng, chú có thể đừng không để ý đến con không?"

Tiêu Chiến lắc đầu "Ít nhất là chú sẽ không như vậy"

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, một lần nữa vùi vào trong ngực Tiêu Chiến.

Anh cũng không có buông tay, cứ mặc kệ

Chuyện khi đã nói toạc ra, nhất định sẽ không giống như lúc này

Cậu tham luyến mọi thứ, sắp phải mất đi, cậu có cảm giác đau đến không thở nổi

Nghĩ là muốn lưu lại thời khắc này, không muốn đối mặt với sự thật

Hai người đều dậy thật sớm, cùng ăn sáng chung với nhau


Tiêu Chiến nhìn bộ mặt ủ rũ chau mày của Vương Nhất Bác, thở dài một hơi, ngay sau đó rất tự nhiên báo lịch trình ngày hôm nay

"Hôm nay chú không đi làm, phải đi gặp một người"

Vương Nhất Bác ăn bánh mì, gật đầu

Con biết chứ

Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ chờ mong lại không dám của Tiêu Chiến

Sự tự trách, áy náy lại tát thẳng vào mặt

Tiêu Chiến đột ngột đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vành tai Vương Nhất Bác

"Rất lạnh hay sao? Tai tại sao lại đỏ như thế?"

Sau một trận kinh ngạc liền vội lắc đầu "Không có"

Tiêu Chiến gật đầu, yên tâm nói "Vậy là tốt rồi, đừng ngã bệnh"

"Sẽ không đâu"




Sau khi Tiêu Chiến đi khỏi, Vương Nhất Bác mới chậm rãi theo chân, chỗ hẹn là một quán cà phê, cách tiểu khu không xa

Vương Nhất Bác đi trên đường, từng bước một hướng đến chỗ cần đến, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự dày vò

Thời tiết tối tăm, mờ mịt lại càng giống tâm tình của chính mình vào thời khắc này

Phiền muộn, trầm thấp đến độ thở không nổi

Càng đến gần càng như thế

Tiêu Chiến vẫn một thân như vậy, Vương Nhất Bác nhìn một chút liền đỏ cả vành mắt

Cuối cùng vẫn bước vào, đi đến chỗ đã hẹn sẵn

Ở trong lòng nghĩ ra tất cả lời giải thích khi đối mặt với ánh mắt kinh ngạc

Suy nghĩ bỗng dưng trống rỗng

Miệng giống như mất đi khả năng nói,  rốt cuộc cũng không mở miệng được

"Thật xin lỗi"

Môi Tiêu Chiến càng ngày càng trắng bệch

Sự hoài nghi trong lòng lúc trước cuối cùng rơi xuống

Khó hiểu, nghi hoặc, không thể tin được

Một khắc trước khi thấy Vương Nhất Bác đi vào, anh liền hoảng rồi, cả người không thể khống chế muốn trốn

"Tại sao lại gạt tôi, chơi rất vui có đúng không?"

"Kết quả là, tôi mới là người bị đùa giỡn, như một đồ đần có đúng không?"

"Quả thật là hay đấy, Vương Nhất Bác"

Tiêu Chiến cơ hồ là hét lên, khóe mắt đỏ tươi, không còn là bộ dạng ôn hòa bình thường, khiến người ta cảm thấy lạ lẫm

Vương Nhất Bác chạy ra khỏi quán cà phê, chật vật cười ra tiếng

Cả người chết lặng đi trong mưa

Bất luận là cái gì cũng không nghe được, cũng không cảm giác được gì

Cậu chỉ biết là, Tiêu Chiến biết hết rồi

Bị hủy rồi

Không thể trở lại như ban đầu được nữa

Không biết thứ chất lỏng trượt trên khóe mắt chính là mưa hay là nước mắt

Vương Nhất Bác từ từ ngồi xuống, cuối đầu, nước mắt không kiềm được rơi xuống

Sự trân quý của anh, thật vất vả mới tích góp được, mọi thứ cùng với Tiêu Chiến

Vào thời khắc ấy tất cả đều trở nên vô hình, không thấy tung tích

Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà, trời đã tối đen, trong nhà cũng không có bật đèn

Lại cố gắng thanh tỉnh bản thân một chút

Khi định vào phòng, liền bị Tiêu Chiến gọi lại

"Không có ý định giải thích một chút sao?"

Vương Nhất Bác cứng ngắc quay đầu lại, nhẹ gật đầu "Chú muốn nghe cái gì"

"Cậu từ lần đầu tiên nhận ra tôi, vì cái gì mà còn phải đến, cậu lại có mấy phần là chân thật, nói cho tôi!"

Vương Nhất Bác vô lực lắc đầu

"Thật xin lỗi"

Tiêu Chiến tự giễu cười cười "Tôi hiểu rồi, cậu ngay từ đầu chính là muốn biến tôi thành trò cười có đúng không. Cậu thành công rồi đấy Vương Nhất Bác, vui không?"

"Tiêu Chiến, con không có, xưa nay đều không có ý như vậy!"

"Vậy cậu nói tôi nghe xem, là bởi vì cái gì?!?!"

Cả người Tiêu Chiến đều hiện ra trạng thái thất bại "Nhưng cậi tuyệt đối không nên nói bởi vì thích"

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến, lòng đau thành một đoàn, đau đến độ cậu thở không nổi

"Bởi vì thích"

Tiêu Chiến lùi về phía sau một bước, cười ra tiếng, còn có chút nước mắt

"Cậu cho rằng tôi vẫn còn tin cậu hay sao?"

"Tiêu Chiến, quan hệ của chúng ta còn có thể như trước được không?"

"Không thể"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi vào phòng, ngoại trừ tiếng đóng cửa lại, không thể nghe được gì thêm nữa

"Không thể..." Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm, chật vật cười ra tiếng

Tiêu Chiến, em biết, em biết tất cả mọi chuyện, cái gì khi chính miệng nói ra cho anh biết, em sẽ còn khổ sở hơn

Bất quá em không trách anh

Em từ đầu đến cuối đều nợ anh một lời xin lỗi

Cho nên cũng không dám nghĩ đến việc nhận được sự tha thứ của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top