Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim không khỏi trật nhịp, trong nháy mắt lòng liền mềm mại thành một mảng

Bàn tay dừng lại ở cái má sữa nhẹ nhàng chọc chọc, không một chút tiếng đọng nhếch miệng cười cười, nhưng rất nhanh liền thu lại, đứng dậy đem Vương Nhất Bác nhẹ nhàng để xuống, chỉnh cho đệm chăn ngay ngắn rồi mới đứng lên

Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt có quá nhiều chuyện không biết phải làm sao

Trên khóe miệng cứ đóng mở, đối với sự đột ngột này có chút chấn kinh nhưng vẫn là mở miệng

"Nếu chúng ta không có loại quan hệ này thì tốt biết bao nhiêu..."

"Anh liền có thể lấy danh nghĩa chú thật để đối tốt với em, chăm sóc thật tốt cho em, nhưng vận mệnh lại cứ thích chọc ghẹo người, anh có thể có biện pháp nào đây?"

"Vì cái gì mà người đó lại là em..."

Tiêu Chiến tắt đèn, ngồi xuống bên giường, chút ánh trăng tinh tế lộ ra rọi xuống dung nhan của Vương Nhất Bác

Khung cảnh lúc này, không khỏi tồn tại rất nhiều cảm xúc

Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua

Nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi rời đi

.
.
.
.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, mặt trời chói chang khiến cậu không khỏi vươn tay che mắt lại

Tối hôm qua mặc dù sốt đến hồ đồ, nhưng mơ mơ màng màng trí nhớ lại xông lên, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn qua chỗ thuốc trên tủ đầu giường

Trong nháy mắt liền chạy ra bên ngoài, lật đật đến nỗi ngay cả dép lê cũng không mang, cậu có thể biết rằng lúc này mình đang vội đến mức nào, cấp thiết muốn nhìn thấy Tiêu Chiến

Cửa phòng Tiêu Chiến bị mở ra, trong một khắc mọi ý nghĩ đều rơi vào khoảng không

Trong phòng không có ai, đễn nỗi cả vết tích độg chạm qua cũng không có

Vương Nhất Bác không một tiếng giật giật khóe miệng, đóng cửa lại, từng bước từng bước rời đi, mới cảm nhận được lòng bàn chân lạnh buốt

Đột ngột có tiếng chốt mở cửa ở dưới lầu một truyền đến, lôi tâm tư của Vương Nhất Bác trở lại, liền một mạch chạy xuống lầu. Tiêu Chiến xách theo hai túi thức ăn to đứng ở trước cửa, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với đôi mắt của Vương Nhất Bác

Hốc mắt Vương Nhất Bác liền ẩm ướt, trái tim đang trôi nổi trong nháy mắt cảm nhận được sự an tâm

Tiêu Chiến sững sờ, còn chưa kịp mở miệng hỏi liền bị Vương Nhất Bác nhào vào trong ngực. Tay đang xách đồ nên anh cơ hồ đều không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là mặc cho đối phương ôm mình, cúi đầu xuống hỏi "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, giọng có chút run run "Con còn tưởng rằng chú lại bỏ đi..."

Tiêu Chiến lùi xuống một bước, Vương Nhất Bác buông tay ra, anh bất đắc dĩ lắc đầu, giơ một cái túi lên ra hiệu cho Vương Nhất Bác cầm. Thấy cậu không có phản ứng mới lắc lắc túi, mở miệng "Có muốn ăn điểm tâm hay không, con không muốn chứ chú muốn đấy!"

Vương Nhất Bác nhận lấy túi, ngón tay không khỏi đụng chạm, không biết là bởi vì vừa trở về không lâu, hay là do nhiệt độ bên trong cơ thể khá thấp, tay Tiêu Chiến lạnh buốt. Cậu trong khoảnh khắc muốn nắm thật chặt tay anh, nhưng sau đó liền bị lý trí lôi về

Túi hàng đặt ở cạnh chân, chuẩn bị đem từng món bỏ vào tủ lạnh

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh cái túi, lấy ra đồ vừa mới mua, hỏi "Muốn ăn cái gì đây?"

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống nhìn Tiêu Chiến "Cái gì cũng được"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, cầm lấy gói mì sợi, đứng lên "Bệnh vừa hết, ăn quá nhiều dầu mỡ không có tốt"

Để đảm bảo bản thân mình nói không sai, vươn tay ra dán lên trên trán Vương Nhất Bác, sau đó thả lỏng mi tâm "Tốt, không có nóng"

Tiêu Chiến cầm gói mì sợi sau đó nghĩ một hồi, lại từ trong túi lấy ra hai quả trứng gà cùng một chút rau xanh, phải bù lại một chút dinh dưỡng

Vương Nhất Bác sau khi đi rửa mặt xong, ngồi vào bàn chờ đợi, mùi thơm liền xông vào mũi, mới cảm nhận được bản thân đang đói bụng. Đầu nằm lên khuỷu tay, lẳng lặng nhìn, trong một khắc hoảng loạn nghĩ rằng, mọi thứ tựa như chưa có gì xảy ra

Bát mì sợi bưng đến trước mặt, Vương Nhất Báv có chút ngây người
Tiêu Chiến cởi tạp dề ra ngồi xuống trước mặt Vương Nhất Bác, gắp một đũa lên thổi thổi, bỏ vào trong miệng. Thấy cậu không có phản ứng "Mau ăn đi, nguội liền không ngon"

Vương Nhất Bác gật đầu, cúi đầu xuống ăn

Hai người không có nói chuyện, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe âm thanh nuốt đồ ăn xuống

Tâm tư đã sớm trôi ra bên ngoài

Vương Nhất Bác dừng động tác, nhìn Tiêu Chiến

"Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn một cái, rất nhanh lièn biết Vương Nhất Bác muốn nói gì, ngay sau đó cúi đầu xuống, gắp một miếng rau "Chú biết con muốn nói cái gì, nhưng lúc ấy chú đã nói rất rõ ràng, không muốn nhắc lại"

Rau xanh bỏ vào trong miệng, không có mùi vị gì cả

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên một lần nữa, đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng "Chú có thể làm một người chú tốt, chuyện quá khứ chú có thể xem như là chưa từng xảy ra, không có truy xét, chú cũng hi vọng là con có thể đừng nhắc lại có được hay không?"

Vương Nhất Bác không tin được vào mắt mình, có chút vội vàng mở miệng "Nhưng nó đã xảy ra, không phải sao?"

"Con phải biết, người chú thích không phải con, nếu như cứ khư khư cố chấp thì chỉ trở nên vô vị. Vương Nhất Bác, chú tin là con có thể hiểu ý của chú"

Vương Nhất Bác đắng chát giật giật khóe miệng "Con biết, nhưng con muốn nói, con biết là con lừa gạt chú..."

"Nhưng con thích chú là điều từ đầu đến cuối con chưa bao giờ lừa chú!"

"Con đồng ý với chú, chuyện đã qua con cũng không muốn đề cập đến nữa"

"Nhưng con hi vọng chú, có thể hay không thử tiếp nhận con, nếu kết quả vẫn không được, lúc đó rời khỏi cũng không quá muộn"

Tiêu Chiến để đũa xuống, ánh mắt không biết nên làm sao

Vương Nhất Bác nói quá mức nhẹ nhàng, đối với chút tình cảm này, Tiêu Chiến là thật sự động tâm, ít hay nhiều gì cách của cậu đối với anh đều không giống, thử tiếp nhận một người đã từng lừa gạt tình cảm của mình, nói còn khó chứ nói chi là đi thích

Nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu "Được, nhưng chú phải nói trước với con, cơ hội không lớn"

"Không sao, có là được!"

Tiêu Chiến đưa ra ý kiến muốn đi dạo trong tiểu khu một chút

Hai người đi trên đường, lẳng lặng nhìn ngọn cây cọng cỏ ven đường

Đều là bệnh nặng mới khỏi, nắng ấm tinh tế nghiêng qua chiếu vào người, Tiêu Chiến thoải mái thả lỏng lông mày. Vương Nhất Bác đem phản ứng của Tiêu Chiến thu vào đáy mắt, không một chút tiếng động nhếch nhếch khóe miệng

Sự tình sau này, dù là kết cục không tốt, nhưng rốt cuộc cũng có thể lộ ra dáng vẻ chân thật nhất xuất hiện ở trước mặt anh, cũng không tệ

"Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến quay đầu, uốn nắn "Gọi là chú!"

"Không muốn! Ai muốn làm cháu trai chú chứ!"

Tiêu Chiến bị oán giận khàn khàn nói, xoay người dừng ở trước mặt Vương Nhất Bác "Con không chú làm cháu chú, vậy con nói xem con muốn là một người không biết lớn nhỏ à?"

Chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói xong cũng lập tức nhận ra là bị gài, vội vàng quay lại chỗ cũ, làm ra vẻ cái gì cũng chưa từng nói qua
Vương Nhất Bác cười cười, cũng không nói thêm gì nữa

"Kỳ nghỉ lần này, chú không biết có thời gian hay không đưa con trở về"

Tiêu Chiến có ý đồ muốn nói sang chuyện khác, Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được, nhẹ giọng trả lời "Không có sao, con cũng không phải là một đứa trẻ, có thể tự mình đi về"

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu "Vậy trở về đi"

Tiêu Chiến chuyển hướng đi lại về phía nhà, Vương Nhất Bác đứng tại chỗ, thật ra trong khoảnh khắc như thế này cậu cỡ nào cũng muốn nói, muốn là bạn trai, đây là điều cậu vẫn luôn muốn nói, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên liền có ý nghĩ như vậy

Nhưng cậu cũng tin rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nói ra

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đã đi khá xa, mở miệng "Tiêu Chiến, chờ con!"

Tiêu Chiến xoay người

Vương Nhất Bác đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt như ngậm lấy ánh sáng hướng về mình mà cười lên

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top