Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi chuyến bay hạ cánh, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không trực tiếp về nhà, mà đặt trước một gian phòng ở khách sạn gần đó

Kế hoạch hôm nay không có báo trước với mẹ Tiêu, cho nên việc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến đây, không ai biết gì cả

Cả người Vương Nhất Bác gần như nằm sấp lên lưng Tiêu Chiến, cho đến khi hành lí được sắp xếp xong vẫn chưa thấy cậu buông tay

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua hỏi "Làm sao thế?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào hõm cổ của Tiêu Chiến, anh cũng cảm nhận được tâm trạng bất thường của cậu, từ khi xuống máy bay đều không có tinh thần

Tiêu Chiến vừa dỗ vừa lừa, kéo Vương Nhất Bác ra trước mặt mình rồi ngồi lên giường, ôm cậu ngồi lên đùi mình

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói "Có chuyện gì không vui thế? Nói với anh nào"

Vương Nhất Bác lo lắng nhìn anh, lông mày khẽ chau lại, thở dài nói "Nếu cha mẹ anh không thích em thì sao"

Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, vui vẻ mở miệng "Sao có thể như thế được chứ, Nhất Bác nhà anh đáng yêu như vậy, họ làm sao mà không thích cho được!"

Vương Nhất Bác cúi đầu, nhỏ giọng nói "Em nói là nếu như, vậy anh sẽ làm sao đây"

"Không thể nào"

Vương Nhất Bác nghi ngờ, ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt của Tiêu Chiến

Tiêu Chiến lắc đầu, nghiêm túc nói "Thích cũng được, không thích cũng được, anh đưa em đến chỉ vì muốn thông báo cho họ một tiếng, chứ không phải là xin ý kiến của họ. Cho dù không có chúc phúc cũng không sao, có em là đủ rồi"

Vương Nhất Bác phì cười, hốc mắt phiếm hồng "Tiêu Chiến, lời vừa nói ra là phải chịu trách nhiệm đấy!"

Tiêu Chiến cúi xuống, đến khi chóp mũi chạm nhau mới dừng lại, khàn khàn nói "Chỉ cần em nguyện ý, muốn anh chịu trách nhiệm bao lâu cũng được"

Vừa dứt lời, nghiêng đầu hôn xuống

Lần này so với trước kia đều ôn nhu tinh tế hơn rất nhiều, trấn an trái tim không ổn định của Vương Nhất Bác

Ngay thời khắc khó dứt ra khỏi nụ hôn nhất, tiếng chuông điện thoại của cả hai đồng loạt vang lên

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vội vàng bắt máy ---- là mẹ Tiêu cùng mẹ Vương gọi đến

Sau khi cúp máy, hai người nhìn nhau, sau đó đều bật cười

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Ừm"

Mẹ Tiêu cùng mẹ Vương ngồi ở trên ghế salon, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt, những người còn lại đều đứng nhìn ở một bên

Mẹ Tiêu ho khan một tiếng "Tình hình đại khái đã rõ"

Mẹ Vương gật đầu, sau đó chẳng làm gì khác

Mẹ Tiêu nhìn thoáng qua bọn họ, rồi lại liếc mắt qua nhìn mẹ Vương đang không có bất kỳ phản ứng nào. Lấy cùi chỏ đụng một cái, nhỏ giọng hỏi "Cậu không phải cũng nên nói chút gì đó sao?"

Mẹ Vương lúc này mới phản ứng lại được, cười cười nói "Các con không cần phải hốt hoảng như vậy, chúng ta chỉ là vô tình đi qua đây chơi thôi"

Mẹ Tiêu bất đắc dĩ cười cười, vòng tay ra phía sau lưng mẹ Vương véo một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhỏ giọng nói "Sao cậu lại nói như thế?!?!"

Mẹ Vương quay đầu lớn tiếng nói "Tớ không nói như vậy thì nói như thế nào bây giờ, nhắc đến chuyện này, tớ cũng muốn nói một thứ, cũng tại cậu sắp xếp cho con trai cậu đi xem mắt, hại thằng nhỏ nhà tớ khó chịu, cậu còn dám hung hăng với tớ?!?!"

"Cậu nhìn xem, hai đứa nhỏ làm lành với nhau cũng không dễ dàng gì. Con trai lớn của tớ đã nói hết rồi, cậu còn nghĩ gì nữa, cho phép hai đứa nhỏ đến với nhau không tốt sao?"

Lưu - tự nhiên bị cue(*) - Hải Khoan: Sao mẹ lại có thể bán đứng đồng đội như thế chứ?!?!

(*) nhắc đến

Mẹ Vương quẹt mắt, thoạt nhìn qua trông tủi thân vô cùng

Mẹ Tiêu đành bất đắc dĩ gật đầu "Được được được, mẹ chỉ là... muốn hỏi một chút"

Tiêu Chiến gật đầu, nắm chặt tay Vương Nhất Bác

"Mẹ, chúng con sẽ sống thật tốt, trải qua biết bao nhiêu vấp ngã như vậy, bọn con đều hiểu. Nhưng lần này con thật sự nghiêm túc quyết định, con biết là con đường này sẽ rất khó đi, con cũng biết rằng mai sau sẽ có nhiều chuyện khó lường. Nhưng con cũng biết, cả phần đời còn lại của con không thể đi tiếp mà không có em ấy, con hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ mọi người"

Vành mắt của mẹ Tiêu đỏ ửng, tiến lên nắm lấy hai hai người, nhẹ nhàng vỗ vỗ "Phải thật hạnh phúc đấy, mẹ ủng hộ hai đứa"

Vương Nhất Bác gật đầu, mẹ Vương đem phản ứng của con trai nhà mình thu vào đáy mắt, vừa tức vừa vui mà nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào nói "Thật là, sao con lại không nói sớm hơn, có thêm một đứa con trai, mẹ vui còn không kịp"

Vương Nhất Bác cười cười, hốc mắt đỏ ửng "Con còn nghĩ là mọi người sẽ không đồng ý"

"Sao lại như thế được!!!" Mẹ Vương cùng mẹ Tiêu gần như nói ra cùng một lúc

Mẹ Tiêu nắm lấy tay mẹ Vương, hai người nhẹ gật đầu, ngay sau đó cùng nhau nói

"Thân càng thêm thân, không tệ!"

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mỉm cười trở lại khách sạn, trên đường đi vẫn luôn nắm tay nhau, không có buông tay ra

Tiêu Chiến nghiêng đầu qua, chăm chú nhìn "Em gọi họ đến từ khi nào vậy?"

"Không nói cho anh biết"

Tiêu Chiến thả tay ra, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong lòng, Vương Nhất Bác cười, nhẹ nhàng cọ cọ "Làm sao thế?"

"Anh tin vào duyên, duyên để chúng ta gặp nhau. Anh tin vào duyên, duyên để chúng ta biết nhau thêm một lần nữa. Anh tin vào duyên, duyên để chúng ta yêu nhau. Mọi thứ giống như được ấn định, cho dù là có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh đều sẽ được ấn định mà về bên em"

"Mặc dù hành trình có chút khó khăn, nhưng thật may quá, đến cuối cùng thì em vẫn ở đây"

Đáy mắt như ngậm lấy ánh sáng, khóe miệng nhô cao, chỉ nghe tiếng trả lời

"Em vẫn ở đây"

[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top