Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong ánh mắt bao hàm quá nhiều cảm xúc, Vương Nhất Bác liền phát hiện được biểu cảm của Tiêu Chiến. Hai tay chắp ra đằng sau, đầu tự nhiên cúi xuống, cực kỳ giống như một đứa nhỏ sắp sửa bị giáo huấn

Tiêu Chiến đem phản ứng của Vương Nhất Bác thu vào đáy mắt

Anh hiện tại cả người đều có chút loạn, lý lẽ tâm tư mơ hồ. Sự trùng hợp xảy ra quá nhiều, cho dù có như thế nào đi nữa thì bản thân mình cũng không thể giải thích được, cũng nói không thông

Ánh mắt dừng lại trên tấm chăn, cuối cùng vẫn là thu mắt lại

Thật sự là không có dũng khí nữa

"Muốn ăn ở nhà hay vẫn là lên trường học ăn? Còn nữa, xế chiều con đi lên trường học đi. Chú dù thế nào cũng là người lớn, vẫn là có thể tự chăm sóc bản thân mình"

Vương Nhất Bác sau khi nghe xong ngẩng đầu, trong sự hoảng hốt còn có thể nhìn thấy biểu cảm Tiêu Chiến miễn cưỡng vui vẻ

Cậu không hài lòng với loại thân phận này trước mặt Tiêu Chiến, coi như so với người bên ngoài đã là rất thân cận. Nhưng chỉ có cậu biết rõ, hai người nói chuyện dễ nghe, nhưng vẫn có điều ngăn cách giữa bọn họ, đó là sự tin tưởng

Chính cậu còn không nói ra được, cho nên cũng không có hi vọng rằng Tiêu Chiến sẽ nói ra

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu một cái, cả người nhìn như đều không có tinh thần gì "Được! Ở nhà ăn đi, chú dù sao cũng chưa có khỏe, ra ngoài lại nhiễm lạnh sẽ không tốt "

"Được"

Tiêu Chiến nói xong liền đi ra, sau đó còn đóng cửa lại

Bên trong lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Vương Nhất Bác ngồi bệt trên đất

Lấy ra bộ điều chỉnh giọng, ánh mắt dừng lại, khóe miệng lóe ra một nụ cười khổ

Cách này còn làm mình tự cảm thấy xấu hổ, huống chi là người bị lừa như anh ấy đây

Vương Nhất Bác đứng dậy đem bộ chuyển giọng ném trở lại vào trong ngăn tủ, đi ra ngoài

Tiêu Chiến chống tay lên bồn nước, dòng nước trên mặt chảy xuống cổ, khiến cho anh có vẻ thanh tĩnh hơn

Một năm trước quen biết, ngay từ đầu đối với người gọi điện thoại nhưng không chịu lộ mặt cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng sau đó cũng liền quen, yêu qua mạng vốn không đáng tin cậy, chính anh cũng rõ điều này. Đối với thân phận của người đó cũng sẽ sinh ra hoài nghi, nhưng theo thời gian trì hoãn, cũng không muốn so đo nữa, liền hết thảy tin tưởng

Tiêu Chiến không là phải nhan khống, càng không phải là âm thanh khống. Về phần vì sao một năm trước chủ động làm quen và coi trọng đối phương, đơn giản là vì bị sự thú vị hấp dẫn

Nhưng bây giờ lại thành ra thế này

Tiêu Chiến nặng nề quay đầu, vốn là đang không khỏe, nên trên mặt từng tí hiện ra sự đau đớn

Mặc dù chỉ là nghi ngờ, nhưng khả năng cũng cao, chuyển biến lớn như vậy không có cách nào có thể bỏ qua

Tay bị một cỗ cường lực nắm lại. Tiêu Chiến nghi ngờ hướng ra sau nhìn, Vương Nhất Bác không biết từ khi nào đã đứng ở ngay phía sau mình

Tiêu Chiến vội vàng rút tay trở về, Vương Nhất Bác khẽ giật mình "Làm sao thế?"

"Chú...chú không thích bị người khác chạm vào" Tiêu Chiến không quen nói dối, mắt nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên đối mặt, bởi vì một khi như thế liền bị phát hiện ra

Cho dù là nghi ngờ, trong lòng Tiêu Chiến cũng bởi vì vậy mà lưu lại một chút khúc mắc

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, nói "Được, sau này sẽ chú ý. Đừng chuẩn bị cơm cho con, con đi học"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, sự nghi hoặc đều hiện ra mặt

Vương Nhất Bác bảo không có chuyện gì, lắc đầu "Trường học vừa thông báo bảo có việc, không nói nhiều nữa, chăm sóc bản thân thật tốt!"

Vương Nhất Bác nói xong liền xoay người, Tiêu Chiến không có cản, thậm chí là không còn gì để nói



Phản ứng vừa rồi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm nhận được, là cố ý




Đến khi âm thanh đóng cửa truyền đến, Tiêu Chiến mới phản ứng được

Trên cổ tay còn lưu lại sự ấm áp, nhìn xuống cổ tay không khỏi sững sờ

Phản ứng vừa rồi của anh, làm tổn thương em ấy rồi sao?

Sau khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến cũng không có chuẩn bị cơm trưa, vốn cũng không có khẩu vị gì

Tiêu Chiến nhanh chóng chuẩn bị một lúc liền trở lại công ty

Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến một lúc liền ngây ngẩn cả người, vội vàng mở miệng "Sắc mặt của cậu sao lại kém như thế?"

Tiêu Chiến vô lực cười cười "Rất kém sao? Tôi lại chẳng có cảm giác gì cả"

"So với hôm qua đều kinh khủng, làm sao thế, bạn gái của cậu hay là cháu cậu lại chọc cho cậu phiền gì à?"

Tiêu Chiến không có nhớ lại, cho dù là một chút. Thật lâu sau mới mở miệng "Đi uống một ly không? Tôi mời"

Uông Trác Thành đoán rằng Tiêu Chiến muốn tâm sự bạn bè. Hai người khi mới lên đại học liền biết nhau, đến bây giờ đã quen biết được 5, 6 năm. Khi mà có chuyện gì, một là không nói, hai là liền cùng đối phương nói chuyện sau đó giải quyết, rất ít khi đi uống rượu giải sầu như này

Uông Trác Thành cũng hiểu được tâm tình Tiêu Chiến lần này không tốt, muốn nói lại thôi

Hai người đi vào một quán nước bình dân

Bởi vì bệnh của Tiêu Chiến còn chưa hết, liền không đụng đến rượu, vậy là mỗi người một ly trà sữa

"Chuyện gì? Nói đi, cho các người nghĩ một vài biện pháp, dù có như thế nào cũng giải quyết được"

Tiêu Chiến hai tay nắm ly trà sữa, đầu ngón tay đều hiện ra sự vô lực "Không muốn nói"

Uông Trác Thành không hiểu rõ một màn này của Tiêu Chiến "Cậu gọi tôi ra đây, cậu lại không nói. Cậu từ khi nào lại trở thành một người dài dòng như vậy, lần trước cũng là bởi vì bạn gái mà cậu lề mề chậm chạp"

Tiêu Chiến không lên tiếng, Uông Trác Thành liền nhân cơ hội nói tiếp "Lần này lại là vì bạn gái của cậu?"

Tiêu Chiến không có phủ nhận

Uông Trác Thành vì vậy bỗng nhiên hạ giọng "Gặp mặt rồi à? Dáng dấp không đẹp? Hay là giọng không dễ nghe? Hoặc là không có giống so với tưởng tượng ban đầu của cậu?"

Tiêu Chiến lắc đầu

Uông Trác Thành chật một tiếng, cầm lấy ly trà sữa hút một ngụm im lặng nói tiếp "Cậu cái này không phải, cái kia cũng không phải, hay là người bạn gái mà cậu gặp mặt là nam?"

Uông Trác Thành ban đầu chỉ là muốn nói đùa một chút, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ Tiêu Chiến sẽ phản ứng như vậy. Tiêu Chiến trực tiếp chửi ầm lên

"Cậu có bệnh hay không! Không biết thì đừng có nói lung tung!"

Uông Trác Thành bị mắng cho tỉnh, trong ấn tượng dường như không có giống hôm nay một chút nào. Sau đó có chút cà lăm mở miệng

"Chỉ đùa một chút thôi, cậu kích động như vậy làm gì"

Tiêu Chiến không thể phản bác, thở dài "Tôi chính là đang tự mâu thuẫn với chính bản thân mình. Trong lòng đang có cái nút thắt mở không ra, không biết nên đối mặt với một người như thế nào. Tôi biết không thể tùy tiện nghi ngờ ai đó, nhưng tôi cũng không có cách nào có thể thuyết phục được chính mình, vừa rồi còn vô tình làm tổn thương em ấy"

"Nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào, tôi không thể giải thích, càng không thể tiếp thu được chuyện này"







-------------------------------------
Đoạn này tôi đọc bị đau lòng cho cả hai luôn

Btw, chúc mừng A Lệnh 2 năm phát sóng!!!
Xin lỗi vì không ra chương mới, tôi bận đi cày lại phim=))), hôm nay bù 2 chương cho mọi người nè:333

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top