Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đêm Động phòng hoa chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hán Vương phủ

Bên trong phòng tân hôn, Bội Dao toàn thân hỉ phục đỏ thẫm.Dung nhan vốn tựa như thiên tiên nay được trang điểm càng thêm mỹ lệ. Mão phượng trên đầu muội ấy được khảm vàng tinh xảo kết hợp những viên ngọc quý đầy màu sắc, rực rỡ đến đâu cũng không thể so được với những viên trân châu lấp lánh. Tất cả những thứ này đều do đích thân Trần Hữu Lượng chuẩn bị cho  nữ nhân mà hắn yêu nhất, yêu sâu đậm nhất, yêu còn hơn tính mạng của hắn.

Mà bên ngoài tân phòng, Minh Hà quận chúa vẫn đang quỳ ở đó. Khi Trần Hữu Lượng đi qua, hắn chỉ qua loa nghiêng đầu nhìn nàng ta miệng nhếch một nụ cười không nông  không sâu rồi quay đầu lại thản nhiên bước vào trong tân phòng. Còn Minh Hà lúc này trong bụng đang mang cốt nhục của Trọng Bát, nếu cứ nhất mực xông vào đó cứu Bội Dao e rằng mạng cũng khó giữ huống hồ là một đứa bé chưa thành hình. Nàng ta không sợ chết nhưng chỉ sợ không giữ được đứa bé của Trọng Bát. Lực bất tòng tâm không thể cứu Bội Dao muội muội thoát khỏi tên ma đầu Trần Hữu Lượng, Minh Hà đành cúi đầu buồn bã.

Trần Hữu Lượng cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm bước vào trong tân phòng.Lúc mở cửa phòng, tất cả ý cười trên khuôn mặt bỗng nhiên dừng lại, cước bộ cũng dừng lại. Hắn si ngốc nhìn Bội Dao muội muội mặc dù lúc này y hệt như một đứa trẻ, nhưng hắn lại bị dung nhan của muội ấy hãm sâu vào trong đó. Như nghe được tiếng bước chân của ai đó Từ Bội Dao ngước mặt lên ngây ngốc nhìn hắn rồi nở một nụ cười, đầu có hơi nghiêng một chút hỏi:

"Ngươi là ai, tại sao lại vào đây? Xuân Hương tỷ tỷ đâu? "

Trần Hữu Lượng bị câu nói vừa rồi của Bội Dao muội muội hoán tỉnh.

"Bội Dao muội muội.Ta là Trần Hữu Lượng, là phu quân của muội. Qua đêm nay sẽ là chân chính phu quân của muội. Bội Dao muội muội?"

"Tỷ tỷ, Xuân Hương tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ, tỷ tỷ"

Từ Bội Dao không nghe hắn nhắc đến tỷ tỷ nhất thời kích động muốn chạy ra ngoài tìm Xuân Hương tỷ tỷ. Trần Hữu Lượng vội vàng đóng cửa lại nhưng mặt vẫn không chuyển, hắn sợ chỉ cần hắn quay đầu lại Bội Dao muội muội sẽ biến mất giống như trong mỗi giấc mộng hằng đêm. Hắn vội vàng chạy đến ôm lấy Bội Dao muội muội miệng không ngừng an ủi .

"Dao nhi, đừng sợ. Ta sẽ không tổn thương muội. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chúng ta không cần tỷ tỷ nữa có được không? Ta sẽ dạy muội cách trở thành nữ nhân của ta. Nữ nhân mà ta suốt đời sủng hạnh. Chỉ duy nhất một mình muội ! Bội Dao muội muội ! "

Hắn nhẹ nhàng ôm  Bội Dao  trong lòng, cả hai cùng ngồi xuống mép giường. Hắn ôm Bội Dao muội muội  như thể ôm trong lòng kỳ trân dị bảo của thế gian. Mà người trong lòng hắn lúc này một dạng ngẩn ngơ như đang suy nghĩ những lời hắn vừa nói lúc nãy. Trần Hữu Lượng đặt một nụ hôn lên má  Bội Dao, nhẹ nhàng dùng tay gỡ bỏ mão phượng của muội ấy đồng thời cũng gỡ bỏ mũ tân lang. Tấm màn hai bên trong chốc lát từ từ buông xuống.

"Bội Dao muội muội ! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đừng để những món đồ thế tục này cản trở chúng ta."

Hắn nhìn Bội Dao hết sức nhu tình. Đang lúc Trần Hữu Lượng tiến gần muốn hôn môi Bội Dao muội muội đột nhiên Bội Dao hét to.

"Tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ, tỷ tỷ !"

Trần Hữu Lượng hết sức dịu dàng ôm lấy Bội Dao muội muội trấn an.

"Dao nhi, đừng sợ. Đêm nay chúng ta không cần tỷ tỷ. đêm nay chỉ có hai người trần trụi chúng ta. Dao nhi, Bội Dao muội muội. Muội là của ta !"

Nói xong hắn ôm từ Bội Dao đặt xuống giường bắt đầu áp Bội Dao dưới thân. Hắn vừa hôn môi Bội Dao tay vừa cởi ra từng lớp y phục của muội ấy. Lửa nóng  bắt đầu từ nụ hôn mãnh liệt dần dần lan toả khắp cơ thể Trần Hữu Lượng, khiến hắn động tác càng thêm nhanh. Từng lớp y phục của Bội Dao bị hắn cởi hết  cho đến lúc chiếc yếm màu đỏ bị hắn vứt xuống đất, hắn dừng lại tất cả các động tác, thoát khỏi cái miệng ngọt ngào của bội Dao. Hắn chống hai tay xuống giường nhìn cái vật đẫy đà mềm mại chắn trước mắt hắn không khỏi ngẩn người. Máu huyết hắn cuộn trào lên một dạng, mà chỗ nào đó của hắn lại không ngừng kêu đau.

Hắn nhịn không được nhanh chóng giải khai những chướng ngại còn lại của Bội Dao và  bản thân.Đến khi hai người không còn tấc vải,  hắn như điên như dại hôn khắp người Bội Dao. Miệng hắn lại một lần nữa áp trụ cánh môi nhỏ nhắn yêu kiều của tiểu nữ tử này đang  nửa sưng vì sự cuồng nhiệt của hắn lúc nãy, như thể chưa lúc nào nếm đủ hương vị ngọt ngào đến tận xương tuỷ. Hắn hôn mỗi lúc một thô bạo, vòng tay hắn ôm chặt Bội Dao vào lòng như muốn đem muội ấy khảm sâu vào trong thân thể, hợp thành một.

Cảm giác mùi máu tanh tràn lan trong miệng, hắn kinh hãi  dừng lại. Thì ra do hắn quá thô lỗ hại Bội Dao muội muội đau đến mức khóc ra nước mắt. Hắn vô hạn sủng nịch nhìn tiểu nữ nhân một bộ dạng uỷ khuất dưới thân  đối với bản thân vừa đau lòng vừa bất lực. Xem ra lát nữa phải đặt biệt dịu dàng với muội ấy, nếu không đến lúc đó sẽ thương tổn đến muội ấy hắn càng thêm đau lòng.

"Dao nhi, ta xin lỗi muội. Đều tại ta không tốt, ta không nên thô lỗ như vậy. Đừng sợ, ta sẽ càng thêm dịu dàng với muội. Bội Dao muội muội."

Xem vết thương trên miệng Bội Dao muội muội đã ngừng chảy máu, Trần Hữu Lượng cho dù muốn cũng không dám tiếp tục, hắn chuyển xuống hôn cái cổ trắng nõn của Bội Dao rất cật lực khống chế khát vọng của bản thân để tránh thương tổn muội ấy.

Trần Hữu Lượng dừng lại một chút, thâm ý nhìn Bội Dao một chút rồi tiến nhập vào cơ thể Bội Dao, thời khắc đó hắn cảm nhận được sự ấm áp chặt chẽ của "muội ấy", hắn hạnh phúc đến cực điểm. Dường như tất cả những thứ khác đều không còn ý nghĩa nữa, chỉ duy nhất có được Bội Dao muội muội ngay thời khắc này mới là ý nghĩa chân chính của cuộc đời hắn. Bội Dao muội muội từ tiểu Bội Dao đã trở thành tiểu thê tử, chân chính nữ nhân của Trần Hữu Lượng.

"Bội Dao muội muội, Bội Dao muội muội, muội chịu đau một chút. Lát nữa sẽ hết đau thôi. Đừng sợ, Bội Dao muội muội." Nữ nhân trong lòng hắn đã sớm ngất đi do quá đau, hắn cũng hết cách vì đây là lần đầu tiên của nữ nhân nên sẽ như vậy. Chỉ đáng tiếc, lần đầu tiên của hắn không thể cho Bội Dao muội muội. Vừa nghĩ đến điểm này hắn hận không thể chính tay giết chết Lý Uyển Nhi.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Trần Hữu Lượng vẫn áp Bội dao dưới thân một mực ôn nhu, dịu dàng triền miên quấn lấy. Hắn không cảm thấy lần nào là đủ cả. Kết quả trời gần sáng khi cặp nến long phụng trong tân phòng đã cháy tàn từ lúc nào, hắn mới buông Bội Dao xuống giường thoả mãn. Chỉ tiếc là trên người Bội Dao chằng chịt những vết xanh tím trông rất ghê rợn. Doạ hắn cũng phải kinh sợ. Hắn vô hạn đau lòng tự mắng mình :"Tên chết bằm háo sắc, xem ngươi "hành hạ" muội ấy thành như thế này ." Còn Bội Dao vẫn  đang hôn mê .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top