Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến lúc Trần Sương nên có một người cha trên danh nghĩa.

Ta dự định để Trần Sương vào gia phả Chu gia, coi như là đứa con của Chu Nhữ Thần nuôi bên ngoài nhận tổ quy tông.

Nhiếp chính vương Tiêu Trì nghe được tin này, hắn không đồng ý để Trần Sương nhận giặc làm cha.

"Nữ nhi của bổn vương sao có thể gọi hồ ly tinh là cha?"

Chu Nhữ Thần nghe vậy, đặc biệt phái người truyền lời cho Tiêu Trì: "Ngươi gọi cũng được, ta sẽ nhận con bé làm cháu gái."

Tiêu Trì tức giận đến tìm ta yêu cầu giải thích.

"Tiêu Trì, Sương Sương là con gái của ta, ta sinh ra nuôi nấng con bé. Ta đặt cho con họ của Chu Nhữ Thần để sau này có thể gặp thường xuyên hơn. Nếu con là họ của ngươi, chẳng lẽ ta còn phải đến phủ của ngươi thăm con bé sao?"

Tiêu Trì có vẻ lo lắng, ngẩng đầu nhìn ta: "Tại sao không? Cửa phủ của ta nàng muốn vào thì vào."

Chu Nhữ Thần bước ra khỏi phòng.

"Tất nhiên là không được, bàn tính của ngài ta đã nghe hết rồi."

Tiêu Trì nhìn Chu Nhữ Thần hừ lạnh một tiếng.

"Chu đại nhận không được sao, thế mà lại cướp con gái của ta?"

Chu Nhữ Thần là người đọc sách, cùng người ăn miếng trả miếng không bao giờ bị tụt lại phía sau.

"Vương gia đúng là rất được, nhưng không có đứa con nào để nhận."

Vẻ mặt Tiêu Trì cứng đờ.

Hắn bị người nói đến tổn thương, sắc mặt trở nên xấu xí, vẻ mặt phức tạp.

"A Loan..."

Ta không chịu nhượng bộ.

Sau một hồi giằng co, Tiêu Trì cụp mắt nhẹ nhàng nói: "Vậy thôi, ta không tranh với ngươi."

Tiêu Trì gọi Trần Sương tới, nghiêm túc giải thích với con bé.

Hắn cố gắng khiến Trần Sương hiểu hắn mới là cha ruột, còn Chu Nhữ Thần chỉ là nam nhân tạm thời của ta.

Trần Sương gật đầu: "Con hiểu rồi, người là cha ruột, hắn là cha dượng."

Tiêu Trì thở phào nhẹ nhõm: "Con phải khuyên nương con sớm ngày quay về bên ta."

Lúc đó ta và Chu Nhữ Thần đứng ở bên cạnh.

Tiêu Trì điên cuồng nháy mắt với Trần Sương, có ý muốn để nàng báo thù cho cha mình.

Trần Sương vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cha, con sẽ cố gắng."

Chu Nhữ Thần khó chịu với Tiêu Trì, hắn bước tới chỗ Trần Sương tách con bé ra khỏi Tiêu Trì.

"Ta nghĩ vương gia nên lấy mình làm gương kỷ luật Bệ hạ thật tốt, đừng đến quấy rầy Sương Sương nhà ta."

Tiêu Trì do dự một chút rồi bước đi.

Vài ngày sau Tiêu Trì đưa hoàng đế đi huấn luyện quân sự, ăn uống cùng quân lính, chịu khá nhiều oan ức.

Hoàng đế đó giờ luôn được cưng chiều, trong quân đội tức đến mức chửi cả nương Tiêu Trì, bị người báo cáo với Tiêu Trì.

Nghe nói Tiêu Trì còn chưa ăn cơm liền cưỡi ngựa đánh hắn.

"Nương ta chính là bà nội của ngươi, ngươi thật là một người con hiếu thảo."

Hoàng đế bị đánh đến mức chạy quanh trại, lúc đấy còn hét lên muốn tự sát khiến Tiêu Trì xuống tay càng nặng hơn.

Hoàng đế viết thư cầu cứu ta: "Mẫu hậu, hoàng thúc muốn giết con, mau đến cứu giá. Coi như là trẫm xin người."

Chu Nhữ Thần nhìn lá thư trong tay ta, khóe miệng cong lên vui sướng.

"May sao nàng để ta nuôi dưỡng nữ nhi."

Ta cũng bất lực.

Khi tiên đế đột ngột qua đời, Tiêu Trì bận việc triều đình lại tiếp quản quân đội, còn ta lại có thai phải vội vàng rời cung đi Giang Nam.

Hoàng đế từ nhỏ đã thiếu một trưởng bối kỷ luật hắn, nên tính tình nghịch ngợm, bất tài.

Chu Nhữ Thần gấp thư lại nói: "Phiền não này cứ để Tiêu Trì lo."

Hắn đặt tấm ngọc bài của Trần Sương lên nói: "Mọi thứ đều ổn, nhưng đại danh của Sương Sương nàng đã nghĩ kỹ chưa?"

Cái tên Trần Sương chỉ là do ta tùy tiện chọn mà thôi, bây giờ là con của một thế gia thanh quý như Chu Nhữ Thần thì quả thực chưa đủ.

Ta nhìn chằm chằm ngày sinh trên tấm ngọc bài, nói: "Nghĩ kỹ rồi, Chu Sương Hoài."

Ta nhúng tay vào trà viết chữ "Hoài" lên bàn.

"A Loan, chữ "Hoài" này hình như là tên của nam tử."

Chu Nhữ Thần dùng tay lau đi, thay thế bằng một chữ "Hoài" đồng âm".

* Chữ "懷" và chữ "徊" bính âm đều là "huái", chữ đầu tiên dịch ra nghĩa tiếng việt là "Hoài", chữ thứ hai dịch ra tiếng việt là "Hồi" nha cả nhà, nhưng vì để khớp hơn nên sốp để chữ Hoài nha.

Chu Sương Hoài.

Vài ngày sau, Chu Nhữ Thần đưa Trần Sương đến Thiên Đồng Tự để cầu phúc.

Chu Nhữ Thần hỏi ta có đi không, nhưng ta từ chối.

Dù sao ta cũng là Thái hậu, trước đây mang theo Trần Sương với danh nghĩa là thị nữ.

Bây giờ con bé là con gái của Chu Nhữ Thần, ta phải tránh xa.

Thiên Đồng Tự không phải là nơi tốt đẹp.

Có điều Chu Nhữ Thần là người kiên định nên ta nhờ hắn chăm sóc Trần Sương thật tốt để tránh rắc rối.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, đã xảy ra chuyện rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top